-Seny, mau ra ăn trưa, mày còn định ngủ nữa...Áaaaaa cái gì thế này?_ Tiếng hét của Haray phá tan bầu không khí yên bình của căn biệt thự. Trong phòng nó, đồ đạc bị vứt ngổn ngang hết cả, còn nó, vẫn cái aó ngủ mỏng tanh, đứng trong góc phòng, tay ôm Marry không rời.
- Em nhìn đi, nó giống anh đến 99,9% đấy
- Con anh không giống anh thì giống ai?
- Em còn biết nó là con anh, vậy tại sao em cứ tranh nó với anh thế? Phải chia sẻ quyền bình đẳng chứ
- Em mặc kệ, mặc kệ, nghe đây, Marry là của em, làm gì có chuyện anh ngồi không hưởng lợi mà có đứa con xinh xắn như vậy rơi xuống hả?
Nó ôm theo Marry ngồi trên giường, vắt chéo chân kiêu ngạo. Quân thở dài, anh lại bị nó tước quyền lợi nữa rồi.
- Lần này anh không nhường em nữa đâu nhé_ Quân cười, nụ cười lưu manh vô cùng, anh tiến lại, đẩy ngã nó lên giường, ép sát người vào nó, nó cũng không chịu thua, tay túm lấy cổ áo anh giằng ra. Hai người cứ vậy, anh trên tôi dưới vô cùng mờ ám.
- E hèm, hình như tao chưa chết_ Haray hắng giọng nhắc nhở
- Cô Haray, cháu đói, mặc kệ họ đi_ Marry xịu mặt, hôm nào cũng bị hai người này giằng co, dù có thừa năng lượng thế nào cô bé cũng không chịu nổi.
- Anh còn không thả em ra, em sẽ bỏ nhà đi bụi cho xem_ Nó hùng hổ tuyên bố.
- Tối nay Rin nấu cơm đấy, đi rồi về nhé_ Quân buông tay tỉnh bơ nói.
Vậy là dưới thái độ thờ ơ của ai đó, nó đã oanh liệt bỏ nhà ra đi. Tất nhiên, tối phải về ăn cơm Rin nấu rồi.
Nhạc trong Bar xập xình, mùi rượu, mùi thuốc, mùi nước hoa xen lẫn khó ngửi. Da thịt nóng bỏng lộ liễu va chạm nhau, tiếng cười lẳng lơ, đùa cợt vang lên. Một thế giới đêm khác hẳn bên ngoài. Nó ngồi trong góc khuất, một li whysky đỏ lịm chảy vào trong họng, giọt rượu nồng lan theo khóe miệng. Bộ đồ đen bó sát người, để lộ đường cong quyến rũ và làn da trắng tuyết. Mái tóc buộc cao rung nhẹ, chân gác lên bàn đung đưa.
- Chị lại cãi nhau với anh Quân?_ Rin đi đến, ngồi sát bên nó.
- Nào có_ Nó nhàn nhạt trả lời, đặt ly rượu vào tay Rin
- Dù sao Marry cũng là con ruột của Quân, chị cứ giữ khư khư con bé...
- Nhưng nó cũng là con của chị mà
- Thì đúng là vậy
Thấy Rin im lặng nó cũng không nói nữa. Trong ánh đèn mập mờ, nó mông lung suy nghĩ. Mười năm trước đánh thắng Ma Vương, mười năm sau sống như người bình thường. Mà tại sao trong lòng lại luôn thiếu vắng như vậy? Mái tóc đỏ, nụ cười ấm áp, luôn cưng chiều nó, người đó là ai? Liệu có thật sự tồn tại? Hay đó chỉ là ảo tưởng nó vẽ ra? Nó gục đầu vào vào Rin, khẽ giọng.
- Này, em đã từng yêu ai chưa?
- Đã từng
- Ai thế_ Nó bật dậy hỏi, nhìn khuôn mặt háo hức của nó, Rin cười khổ lắc đầu.
- Không nói đâu. Mà sao chị hỏi vậy?
- Chị có cảm giác, mình đã từng rất yêu một người, nhưng lại không thể nhớ đó là ai, thật lạ _ Giọng nó nhỏ dần, đôi mắt nhíu lại, cứ thể ngủ say. Rin nhẹ nhàng bế nó lên, đem nó vào phòng, nhìn nó nằm thoải mái trên giường, cậu ngồi bên cạnh, nhìn ngắm khuôn mặt của nó, đặt một nụ hôn lên trán nó rồi mới bỏ đi.
Nơi này thật đẹp, khắp nơi đều là hoa hồng xanh, một biển hoa. Nó đứng trong những cánh hoa, mặc bộ váy trắng lụa mỏng, vui vẻ cười đùa. Tiếng leng keng từ chiếc vòng tay phát ra đề đều. Bông hoa trên tay nó rơi xuống đất, bóng người đó... bóng dáng quen thuộc mà xa lạ, người con trai vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của nó. Anh ta đứng đó, nắng hắt vào không nhìn rõ khuôn mặt, đôi tay vươn ra phía nó. Nó chạy miết, đôi chân trần bị những gai nhọn cào xé, vẫn không ngừng đuổi theo, nó với tay, càng lúc hình bóng ấy càng xa dần, vượt khỏi tầm với của nó.
- Khoan đã, đừng đi, làm ơn đừng đi mà
-...
- Nói cho tôi biết, anh là ai? Có phải chúng ta quen nhau không?
-...
- Đừng mà, đừng biến mất.
- Tôi sẽ tìm ra em, chỉ cần em còn nhớ đến tôi, tôi sẽ tìm được em
Thanh âm trầm thấp của người con trai đó vang vọng rồi biến mất hoàn toàn. Xung quanh nó bỗng trở nên tối mịt, một biển nước bao vây, nó bị nhấn chìm, vũng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, cả người đều bị đè nén khó chịu, trong làn nước lạnh lẽo, tăm tối này, tim nó như muốn vỡ tung. Từng hình ảnh tràn về trong kí ức của nó, nó cười đùa, bướng bỉnh, nũng nịu với một khoảng trống, đáng lí phải có ai ở đó chứ? Một bàn tay nắm lấy nó, rất mạnh mẽ, rất ấm áp, kéo nó lên khỏi mặt nước.
- Mẹ à, mẹ còn ngủ nữa sao? Mẹ à, dậy thôi_ Làn da mềm mại cọ sát vào mặt nó, mùi thơm dìu dịu lan tỏa, khiến nó giật mình sực tỉnh. Nó nhìn xung quanh, vẫn đang ở trong Bar, xem ra nó ngủ đã khá lâu rồi. Marry lao vào lòng nó, cọ cái đầu nhỏ vào ngực nó
- Mẹ, papa biết lỗi rồi, papa đang đi tìm mẹ, lo cho mẹ lắm đấy, muộn rồi mà mẹ chưa về nữa.
- Mẹ đâu phải trẻ con, đâu cần lo lắng thái quá
- Được rồi, nếu đã dậy rồi thì chị cũng nên về đi, anh Quân mà tìm đến sẽ phá quán cả trở công việc làm ăn mất.
- Rin, em tuyệt tình quá đấy.
Nó bĩu môi một cái, cầm lấy áo khoác da từ tay Rin, rồi cùng Marry rời Bar.
- Marry hay con về trước đi, mẹ muốn đi dạo đêm cho tỉnh táo
- Không muốn, Marry đi với mẹ, lỡ có tên lưu manh nào dám động vào mẹ, con sẽ xử hắn
Marry kiên quyết, nó cười khổ, tên lưu manh nào dám động vào nó chứ? hai người dạo quanh phố, sau đó ghé vào một quán caffe bên bờ hồ gọi đồ uống.
Sky dạo quanh khu phố, từ khi nào mà hắn phải bơ vơ lẻ bóng như này? Mấy tên bạn chết tiệt, nhất định không chịu cho hắn ở chung, như dù sao ở một mình cũng khá thoải mái, mục đích lần này xuống trần là để thu thập tin tức, kinh nghiệm, trước khi hắn lên tiếp quản chức vị mới, dù sao hắn cũng muốn có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng thật sự, hắn muốn tìm người con gái đó, giữa biển người mênh mông lại muốn tìm một người không biết tên, không biết mặt, thậm chí còn không biết có tồn tại thật hay không, Đúng là khôi hài.
Cơn gió lạnh trên mặt hồ khẽ thổi qua, ánh đèn lấp lánh bạc trên sóng nước, hắn cảm thấy yên bình rất nhiều. Sky rẽ vào một quán caffe gần đó, từ đây có thể nhìn thấy hồ nước trước mắt.
- Mẹ, chú kia đẹp trai quá, à không phải là chú lần trước sao? Chú gì ơi!_ Marry vẫy tay gọi người đàn ông trước mặt, anh ta vừa bước vào quán. Nó quay ra liếc một cái, cốc kem socola trên tay đập xuống bàn. Là hắn, tên hôm trước bắt nạt Marry, bị nó chỉ sai đường. Cũng vừa lúc hắn quay lại, hai mắt chạm nhau, chính cô ta là người đã khiến hắn mất cả buổi tìm nhà, chưa kể khuôn mặt xinh đẹp ấy đúng là thảm họa.
Không hiểu sao hắn vẫn bước lại gần, đứng chăm chăm nhìn cô gái đó, cô ta còn không thèm nhìn lại, vẫn thản nhiên xúc một thìa kem to cho vào miệng, con gái gì mà...
- Muốn ăn không?_ Cô ta chìa một thìa kem khác ra trước mặt hắn hỏi ý hắn, cô gái này tự nhiên thật. tiếng leng keng từ chiếc vòng trên tay cô ta khiến hắn chú ý. Những bông hoa hồng xanh tinh xảo, một chiếc lắc nhỏ đung đưa.
"Anh nhất định sẽ tìm ra em"
Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt xanh sâu thẳm, xoáy sâu vào tâm trí hắn, ánh đèn mờ nhạt ngoài đường hắt qua cửa kính, cô gái đó như hòa vào ánh sáng dịu dàng. Mí tóc xanh che đi đôi vai nhỏ, rất muốn, hắn rất muốn chạm vào cô gái ấy.
_ Này, anh nghe tôi nói gì không đấy
- Có nghe_ Sky kéo ghế ngồi xuống trước mặt Seny, gọi một ly caffe đặc.
- Cô, chiếc vòng này...
- À nó sao? Có người tặng cho tôi, nhưng tôi cũng không nhớ đó là ai nữa, đẹp lắm phải không? _ Nó mỉm cười, đôi môi đỏ thanh thoát, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất đẹp.
- Anh mới chuyển đến đây sao?
- Đúng vậy, khoảng 3 ngày trước, nhưng cũng nhờ ai đó mà tôi được tham quan thành phố.
- Haha vậy sao? vậy anh nên biết ơn người đó.
Nó ăn một miếng kem lớn, vẫn cứng miệng với hắn. Marry ngồi bên ngó qua ngó lại, sau đó, rất tự nhiên chạy sang ngồi bên hắn. Tay túm lấy cổ hắn, kéo sát xuống mặt mình, chạm vào mặt Sky.
- Oa, chú đẹp trai quá, mẹ, nếu mẹ không thích chú ấy, thì để con, con sẽ cưới chú ấy.
Miếng kem trong miệng nó phun ra, nó ho khan đến chảy nước mắt, quay lại nhìn.
- Con gái, tuổi tác hai người cách nhau quá lớn.
- Nhưng papa nói tình yêu còn không phân biệt giới tính thì quan tâm đến tuổi tác làm gì.
- Nói cũng phải, có con rể đẹp trai như vậy cũng tốt, con muốn là được rồi
Nó xúc thêm một thìa kem khác, không thèm để ý đến nét mặt sa sầm khó coi của Sky. Hai mẹ con này, muốn hắn làm con rể? Đùa à?
- Con gái cô đấy sao?
- Phải
- Không nhìn ra, cô còn trẻ vậy mà đã có con
- Đúng thế_ Nó cười nhạt, nếu anh biết tuổi thật của tôi, để xem anh còn thấy tôi trẻ nữa không.
Sky túm lấy cánh tay nhỏ bé đang làm loạn của Mary, trừng mắt nhìn cô bé một cái. Trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng tại sao thì hắn không biết.
- Chú đẹp trai, chú tên gì? Cháu là Marry còn đây là mẹ Seny của cháu.
- Sky, hắn nhấp một ngụm caffe, vị đắng tràn vào trong cổ họng. Ánh mắt nhìn ra phía ngoài, một bên là dòng người tấp nập, một bên là mặt hồ phẳng lặng.
Cửa bật mở, người trong quán đưa ánh nhìn quái dị về phía cửa. Một người đàn ông to cao bước vào, mắt bạc khẽ nheo lại, tóc bạch kim thả ngang vai, vẻ lãng tử phong lưu hiện rõ trên mặt, anh ta bước đến bàn của nó.
- Papa_ Marry lao tới ôm lấy cổ Quân.
- Seny, muộn vậy em còn chưa về, anh gọi cũng không nghe máy, em muốn anh lo chết sao?
- Vậy hả
-Được rồi, em muốn giận dỗi gì cũng được, nhưng về nhà trước đã, đêm xuống lạnh lắm đấy.
- Vậy hả
Quân im lặng, tính nó bướng bỉnh như vậy, thật khó chiều. Bây giờ cậu mới để ý nó ngồi với một người đàn ông khác, người đó... anh căng thẳng, cảm giác cả người run lên, sao lại là hắn, sao hắn lại tìm đến đây, Seny và hắn gặp nhau rồi sao.
- Quân? Đúng không _ Sky cũng giật mình hỏi, hắn từng gặp Quân, Quân cũng biết rõ thân phận của hắn. Hắn nhớ trước kia mình rất ghét Quân, dù không nhớ lí do là gì.
- Sky, lâu rồi không gặp_ Quân lịch sự sự đưa tay ra.
- Hai người quen nhau sao?_ Nó xem vào hỏi
- Cũng có thể nói vậy_ Quân bế nó lên, quay lại cười với Sky
- Tôi phải đưa cô ấy và con gái về, tạm biệt.
-Thả em xuống, ai cần anh bế, mau thả xuống
Nhận ra mấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh Quân đặt nó xuống, lại cởi áo khoác ngoài trùm lên người nó. Nó cũng rất tự nhiên nhận lấy, ôm lấy cánh tay Quân rời khỏi quán. Nhìn sơ qua cũng biết quan hệ của hai người họ, hắn cười thầm, rời khỏi quán. Đốm lửa nhen lên trong lòng, chưa kịp cháy đã gặp bão tuyết.
@by txiuqw4