sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Rắn! Một con rắn! Cứu tôi với! – Tôi kêu lên.

Cả nhà Sullivans ùa lên gác.

Tôi gào lên:

— Gỡ nó ra khỏi chân cháu!

Tôi giãy chân mạnh hết sức. Nhưng con rắn vẫn cuốn quanh. Mỗi lúc một chặt hơn.

Tôi hét lên:

— Chân cháu… chân cháu tức quá! Gỡ nó ra đi!

Cô Sylvie lẩm bẩm:

— Ôi, con thân yêu.

Lúc này cô không đội cái mũ chơi bóng chày nữa. Thay vì như vậy, cô giắt hai cái lông chim dài màu hồng trên tóc. Cô lắc đầu, hai cái lông chim rung rung.

— Shirley, làm sao con ra được thế? – Cô Sylvie chạm ngón tay vào con rắn. Rồi cô cúi xuống và gỡ con rắn khỏi chân tôi. – Quay về chỗ của con đi. – Cô nói và hôn lên đầu con rắn.

Kevin kêu lên:

— Con rắn Shirley là một con vật nuôi hiền lành đấy chứ?

— Ừ, cũng hiền lành. – Tôi nói, hy vọng là giọng không run quá.

Bà Sullivans quàng tay qua vai tôi:

— Mẹ nghĩ là chú rắn Shirley làm cho Sam sợ. Chúng ta phải làm thế nào để chắc chắn là Shirley không bị sổng ra lần nữa. Thôi, bây giờ cả nhà xuống ăn tối.

Tôi băn khoăn không hiểu Shirley có phải là rắn độc không, nhưng lại quyết định tốt hơn hết là không hỏi làm gì.

Mọi người ngồi vào bàn. Cô Sylvie đập lên cái ghế bên cạnh, nói:

— Sam, cháu đến đây ngồi bên cạnh ta. Ta xin lỗi vì con Shirley làm cho cháu sợ.

— Không đâu ạ. – Tôi nói dối. – Con rắn đó chỉ làm cháu bị bất ngờ, có thế thôi ạ.

— Cháu có thích bộ sưu tập nho nhỏ của ta không? – Cô hỏi: – Ta đặc biệt quý những viên pha lê ấy. Cháu biết không, một số người tin rằng pha lê có phép màu. Nhưng ta thích chúng chủ yếu là vì màu sắc của chúng mà thôi.

Lissa giải thích:

— Cô Sylvie biết tất cả mọi chuyện về các phép màu nhiệm.

Kevin nói thêm:

— Và cô biết nhiều thứ về thế giới tâm linh. Cô đã đi rất nhiều nước và thu thập được nhiều câu chuyện về những linh hồn cổ và những phép thuật.

Tôi thấy rõ là Kevin và Lissa thấy cô Sylvie thật hoàn hảo. Tôi cho là cũng hay nếu có một bà cô biết tất cả mọi chuyện kỳ bí. Nhưng tôi vẫn thấy ở bà cô này có cái gì đó rờn rợn.

— Và ngày mai cô sẽ bắt đầu việc nghiên cứu mới nhất của mình, ngay tại Shadyside. Rất hấp dẫn, và ta rất sốt ruột. – Cô Sylvie vỗ tay.

Tôi hỏi:

— Cô nghiên cứu gì ở Shadyside này ạ?

Mắt cô Sylvie sáng lên:

— Phố Fear. Ta đã nghe rất nhiều câu chuyện về phố đó. Những con ma trong Rừng phố Fear. Những ngôi nhà cây bị ma ám. Một cái hang bí ẩn nơi trú ngụ của những người bóng tối.

Cô Sylvie nói tiếp:

— Thực ra ta chưa bao giờ nhìn thấy con ma nào. Nhưng ta nghe nói rằng nhiều người ở Shadyside đã từng thấy ma. Ồ, thật thích thú nếu được gặp một người trong số đó.

Bà Sullivans cười:

— Cháu mong là cô sẽ không bị thất vọng. Chúng cháu sống ở đây, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một con ma nào. Và Sam thì sống ở ngay phố Fear.

Cô Sylvie nhìn tôi:

— Thật thế ư, Sam? Cháu sống ở ngay phố Fear à?

Tôi gật đầu.

— Vậy? – Cô Sylvie nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

— Vậy gì kia ạ?

Cô hỏi::

— Vậy cháu đã nhìn thấy con ma nào chưa?

Tôi đáp:

— Ơ, chưa ạ. Mọi người đều nói là nếu sống ở phố Fear thì sẽ thấy rất nhiều điều kỳ lạ xảy ra với mình. Nhưng cháu sống ở phố Fear từ bé, vậy mà chưa hề thấy điều kỳ lạ nào xảy ra với cháu cả.

Bà Sullivans nói:

— Đúng đấy, Sam. Bác nghĩ rằng chắc đó chỉ là những chuyện bịa. Những chuyện bịa ngớ ngẩn.

Lissa hét lên:

— Con đói lắm rồi! Chúng ta ăn thôi!

Bà Sullivans mở nắp một chiếc âu lớn khói nghi ngút đựng món mực hầm.

Tôi đẩy ghế khỏi bàn:

— Cháu… cháu chưa thấy đói. Cho phép cháu xin lỗi được không ạ?

Cô Sylvie kêu lên:

— Nhất định là cháu đói rồi! Đừng lo, cháu yêu. Món này không dành cho cháu. Món của cháu đây cơ.

Cô Sylvie bắt đầu mở nắp một cái đĩa trước mặt cô.

Tôi nín thở.

Tôi không muốn nhìn.

Khi cái nắp được dỡ ra, Kevin thông báo:

— Mì ống và phó mát. Thấy chưa, tớ đã bảo cậu là mẹ tớ nấu cho cậu món đó mà.

Lissa nói:

— Chúng tớ đã dặn cô Sylvie là cậu sẽ không ăn món mực của cô đâu. Chúng tớ đã giải thích với cô là cậu rất khảnh ăn.

Trong khi ăn mì ống và phó mát, tôi cảm thấy rõ đôi mắt của cô Sylvie đang nhìn mình.

Cô nói vẻ tư lự:

— Đôi khi khảnh ăn có vẻ là sang trọng.

Lissa hỏi:

— Cô Sylvie, cô nói thế nghĩa là gì ạ?

— Ta có lần đọc được một câu chuyện cổ tích của vùng Trung Đông kể về một chú bé rất khảnh ăn, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng chỉ ăn một món là đậu trắng và cơm trắng. Chú bé chỉ ăn độc một món đó.

Một ngày kia chú và hai cậu bé làng bên đi dạo trong rừng. Chúng tìm được một bụi dâu đất rất khác thường. Bụi dâu có màu đỏ tươi. Và trên mỗi chiếc lá có một quả dâu đen nhỏ xíu. Nhỏ hơn cả hạt đậu.

Hai cậu bé làng bên vội vàng nhặt hàng vốc dâu nhỏ. Chưa bao giờ chúng được nếm một thứ gì thơm ngọt đến thế. Chúng ăn một hồi cho đến khi bụi dâu không còn quả nào.

Rồi chúng đi về nhà – và ăn hết tất cả các thứ thức ăn có trong chạn. Chúng đi lang thang khắp làng, ngày qua ngày để tìm thức ăn. Chúng béo lên, ngày càng béo lên, nhưng chúng không thể nào ngừng ăn.

Thằng bé khảnh ăn không thể nào tin nổi những điều đã xảy ra đối với bạn nó. Nó kinh hoàng nhìn hai thằng bé kia tấn công tới những mẩu vụn bánh mì cuối cùng.

Hai đứa bé lớn nhanh đến nỗi da chúng không thể nào chịu nổi. Da chúng không thể giãn thêm được phân nào nữa. Nhưng chúng không thể nào thôi không ăn. Chúng đi tới các làng khác và ăn tất cả những thức ăn chúng tìm thấy ở đó. Và rồi điều đó đã xảy ra.

Lissa nhướng mày:

— Xảy ra chuyện gì?

Cô Sylvie gật đầu vẻ hiểu biết:

— Những thằng bé tội nghiệp ấy nổ tung. Tung tóe ruột gan lên khắp mọi nơi.

Một thìa mì đang tắc lại trong họng tôi và tôi bất đầu nghẹn. Bà Sullivans vỗ vỗ lên lưng tôi, kêu lên:

— Thật là một câu chuyện kinh khủng.

Cô Sylvie tán thành:

— Phải, ta cũng nghĩ như thế. Nào, ai muốn ăn tráng miệng nào? Sam, ta cuộc là cháu rất sốt ruột ăn món tráng miệng? Đúng không nào?

Tôi đáp:

— KHÔNG! Cháu muốn nói là cám ơn cô, cháu không ăn tráng miệng ạ. Cháu no rồi.

Cô Sylvie nói:

— Chẳng có nghĩa lý gì cả. Ta làm món này đặc biệt riêng cho cháu đấy. Bánh pút đinh gạo. Món yêu thích của cháu!

Cô Sylvie xúc mấy thìa bánh pút đinh gạo vào bát và đặt trước mặt tôi. Rồi cô chằm chằm nhìn chờ tôi nếm thử.

Tôi xúc một tí và ăn. Rất ngon. Đó là món bánh pút đinh ngon nhất mà tôi từng được nếm.

— Cái này ngon quá. – Tôi nuốt chửng một miếng to.

Tôi xúc một thìa nữa, lần này có mấy quả nho.

Tôi nhai mấy quả nho, và kinh hoàng kêu to.

Tôi cảm thấy mặt nóng bừng lên.

Lưỡi và miệng bắt đầu bỏng rát.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx