sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17

E, có chuyện gì thế? – Tôi hỏi và vùng vẫy chân tay.

Lissa ra lệnh:

— Im nào, Sam. Em chụp cái áo khoác lên đầu anh đấy thôi mà. Đó là cách duy nhất để ngăn anh lại.

Tôi đưa tay sờ lên đầu và sờ phải cái áo khoác của Lissa. Phải, đúng vậy. Lissa nói thật.

Kevin và Lissa dẫn tôi đi trên hè phố, qua hết dãy nhà này đến dãy nhà khác, chiếc áo khoác của Lissa vẫn chụp trên đầu tôi.

Lissa hỏi:

— Khoác như thế anh có thoải mái không, Sam?

— Không, không thoải mái tí nào. Bỏ cái áo ra đi. Bỏ ngay đi!

Kevin nói:

— Chắc là không được đâu, Sam. Nếu bỏ ra thì chúng tớ sẽ không điều khiển được cậu nữa. Tớ xin lỗi.

Tôi cho là không thể trách chúng nó về việc ấy được.

Tôi nói:

— Cũng được thôi. Dù sao đi chăng nữa thì bị chụp cái áo này lên đầu, tớ không cảm thấy thích ăn đất nữa. Chắc là nếu không nhìn thấy thì tớ không thấy thèm.

Tôi rất sốt ruột muốn đến được nhà Sullivans. Tôi cần uống nước để rửa trôi cái vị khủng khiếp chua chua mùi giun trong miệng.

Nước ép giun.

Khiếp.

Tôi không thể tin được là mình lại cắn một con giun.

Mình phải tìm thấy một dấu vết gì đó trong phòng của cô Sylvie – Tôi thầm cầu nguyện – Mình phải tìm thấy!

— Được rồi, Sam!

Lissa giật cái áo khoác khỏi đầu tôi. Tôi chớp mắt trước ánh đèn sáng chói trong hành lang nhà Sullivans.

Tôi nhìn thấy bóng mình trong gương. Tóc tôi vẫn bê bết bùn. Đất quệt ngang má, ngang mũi và môi tôi. Thật lôi thôi làm sao?

Kevin gọi:

— Có ai ở nhà không ạ?

Tôi bịt lên miệng nó:

— Cậu làm gì thế? Tớ đã bảo cậu rồi, tớ không muốn cô Sylvie biết là tớ có mặt ở đây.

Kevin giật tay tôi ra:

— Yên tâm đi. Tớ chỉ muốn biết chắc là cô đi vắng, có thế thôi.

Cô Sylvie không trả lời.

Không ai trả lời.

Kevin ra hiệu cho chúng tôi đi lên cầu thang:

— Chúng mình hãy lên phòng cô Sylvie đi. Phòng cô Sylvie vẫn hệt như tôi còn nhớ.

Chiếc chiếu ngủ vẫn được trải giữa phòng. Cái mặt nạ chữa bệnh cổ xưa bằng gỗ và cái bắt mộng của người Indian vẫn treo trên tường. Những quả cầu pha lê đủ màu vẫn nằm thành hàng trên mặt tủ áo.

Tôi hỏi:

— Chúng mình phải tìm chỗ nào trước? Kevin nói:

— Sách. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy ở đó những điều nói về chuyện xảy ra vớỉ cậu.

Tôi nhìn quanh phòng:

— Tớ chẳng thấy cuốn sách nào cả.

— Trong này. – Kevin nói và mở cửa buồng nhỏ của cô Sylvie.

Kevin bật đèn trong buồng lên. Từng hàng giá sách xếp trên tường.

Tôi lấy mấy cuốn sách từ một cái giá xuống, đưa cho Kevin một cuốn, một cho Lissa:

— Nào, chúng mình bắt đầu đọc đi. May ra chúng ta có thể tìm thấy bùa mảnh vỏ đen trong này.

Kevin đọc tên cuốn sách “Không cần phải nói thầm – Nói chuyện với người chết ra sao”.

Lissa đọc tên cuốn sách nó cầm: “Cỏ và quả rừng”.

Cuốn sách tôi cầm tên là “Sự mầu nhiệm của đồ gia vị”.

— A, cá là tớ có thể tìm được điều rắc rối của tớ trong cuốn sách này! – Tôi reo lên.

Tôi hối hả lật qua các trang. Nhưng tôi chỉ tìm thấy những cách chữa bệnh này hay bệnh khác. Nào là đau lưng âm ỉ, nào là ngạt mũi, nào là ho khan. Chỉ cần kể tên bệnh ra là trong này có đủ cách chữa trị.

Tôi biết không thể nào tìm được thứ mình cần tìm trong cuốn sách này. Cuốn sách dạy cách làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn chứ không dạy cách làm người ta ốm đi.

Kevin và Lissa tìm trên giá sách, tôi hỏi:

— Các cậu có tìm thấy cuốn nào nói về đầu độc không?

Lissa đáp:

— Chưa thấy.

Tôi khẩn khoản:

— Vậy hãy tìm nữa đi.

Tôi đi loanh quanh trong phòng cố tìm kiếm dấu vết gì đó.

Tôi ngước nhìn cái mặt nạ gỗ treo trên tường.

Một cái mặt nạ chữa bệnh của một bộ lạc miền núi cổ xưa.

Tôi nhớ lại những điều Kevin và Lissa đã cho biết về chiếc mặt nạ đó. Chúng nói rằng chiếc mặt nạ dùng để xua đuổi mọi mầm mống bệnh tật ra khỏi cơ thể người ốm.

Nhưng nó sử dụng thế nào? Người ốm đeo nó lên mặt chăng? Hay một thầy lang phù thủy phải đeo nó lên và ngân nga những câu hát bí ẩn nào đó?

Tôi không biết. Nhưng tôi quyết định thử dùng nó. Biết đâu nó có thể giúp được gì cho tôi.

Tôi thận trọng lấy chiếc mặt nạ trên tường xuống.

Tôi đeo nó lên mặt và chờ đợi.

Tôi có thể nhìn thấy qua hai con mắt khoét thủng. Và thở được qua hai lỗ mũi cũng khoét thủng.

Tôi chẳng cảm thấy gì khác cả.

Vẫn đeo chiếc mặt nạ trên mặt, tôi đi quanh khắp phòng. Tôi đưa tay sờ những sợi lông chim của cái bắt mộng, lên các quả cầu pha lê của cô Sylvie, sờ lên một cái lọ rộng miệng đựng đầy kem xoa mặt đặt trên mặt tủ áo.

Tôi mở nắp lọ ra và thọc ngón tay vào lớp kem trắng tinh. Rồi tôi liếm ngón tay mình.

Hừm. Ngọt quá. Mịn quá.

Tôi vốc một vốc nữa và ăn.

— A… a… a! – Lissa hét lên.

Kevin quay phắt lại và nhìn thấy tôi:

— Lissa, đó là Sam đeo mặt nạ đây mà. Bình tĩnh nào.

Lissa hét lên:

— Không phải chuyện mặt nạ, anh là đồ ngốc! Anh ấy đang ăn kem xoa mặt của cô Sylvie!

Lissa và Kevin chụp ngay một chiếc áo khoác lên đầu tôi, Kevin nói:

— Dẫn cậu ấy ra khỏi đây nếu không cậu ấy ăn hết kem mất.

Hai đứa chúng nó lôi tôi ra khỏi phòng cô Sylvie. Chúng lôi tôi dọc hành lang và đi xuống cầu thang. Xuống đến bếp chúng mới thả tôi ra.

Tôi hất chiếc áo khoác đi.

Kevin nói:

— Bây giờ cô Sylvie sẽ tức điên lên mất. Tức lắm đấy.

Lissa tán thành:

— Đúng thế. Kem ấy hai trăm năm rồi kia đấy. Cô nói là nó có phép để giữ sắc đẹp mãi mãi. Và đó là lọ cuối cùng của cô.

Kevin chữa lại:

— Đó là lọ duy nhất của cô.

Tôi gào lên:

— Sao các cậu lại phải lo lắng về lọ kem xoa mặt của bà ấy kia chứ? Bà cô của các cậu là quỷ dữ. Bà ấy đã phù phép tớ!

Nhưng Lissa không nghe. Nó đang nhìn qua vai tôi nhìn gì đó ngoài cửa sau.

Tôi quay lại và nhìn ra vườn.

Hoa, cây, cỏ và một cái ghế dài bằng gỗ.

Rồi tôi nhìn thấy bà ta. Cô Sylvie.

Lissa nắm lấy tay tôi, khẩn khoản:

— Anh phải nói cho cô Sylvie chuyện đó. Cô có thể giúp anh.

Tôi kêu lên:

— KHÔNG! Không bao giờ.

Lissa và Kevin lôi tôi ra cửa sau – và tôi há hốc miệng.

Cô Sylvie đang ngồi xếp bằng tròn trên đất, mắt nhắm nghiền.

Sáu con rắn đen trườn quanh cổ, quanh tay và quanh chân cô Sylvie.

Tôi hãi hùng nhìn chúng vặn vẹo quanh người cô, những cái lưỡi dài nhọn hoắt thụt ra thụt vào.

Cô Sylvie đung đưa người và chìm đắm trong một trạng thái xuất thần.

— Ondu… ondu… ondu. – Cô ngân nga.

Cô vẫy tay lên một cái ấm lớn bằng sắt đựng một thứ chất lỏng màu nâu đang sôi sùng sục.

Rồi cô nhấc một cái mặt nạ bằng gỗ dưới đất lên và đeo lên mặt.

Tôi kêu lên:

— Cô ấy là bà lang phù thủy ư?

Lissa lắp bắp:

— Cô… Cô Sylvie… Cô là thầy lang phù thủy ư? – Cô Sylvie chậm rãi bỏ cái mặt nạ ra.

Mắt cô vụt mở to.

Cô nhìn xuống chúng tôi.

— Phải, các cháu, ta là thầy phù thủy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx