sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19

Tôi loạng choạng đi lên cửa nhà.

Quần và giày thể thao cũng bị rách toạc dưới sức nặng của chân tôi. Đôi chân khổng lồ của tôi.

Tôi gục trước cửa, há miệng để thở:

— Bố ơi! Mẹ ơi! Cứu con với!

Xe của bố lao vào lối xe. Vừa nhìn thấy tôi, bố nhảy ngay ra khỏi xe và chạy đến.

Tôi rên rỉ:

— Bố, con bị làm sao ấy. Chân con… tay con… con sắp nổ tung ra rồi!

Bố xem xét tay và chân tôi, trán nhăn lại vì lo lắng:

— Sam, đừng lo. – Bố đỡ tôi đứng dậy và đưa vào phòng khách. – Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi mà.

Tôi nói:

— Chẳng tốt đâu. Bố không hiểu, con đã làm đủ trò kỳ quặc. Và ăn đủ thứ điên rồ.

— Sam, con nói thế nghĩa là gì? Con đã ăn những gì?

Tôi nói:

— Con ăn bọt biển, lá, hồ dán, cả đất bẩn, cả giun nữa.

Mẹ từ cửa đi vào, há hốc miệng nhìn thân hình sưng phồng của tôi:

— Sam! Có chuyện gì vậy? Sam bị làm sao vậy? – Mẹ hỏi bố.

Tôi kêu lên:

— Con sắp nổ tung ra rồi!

Mẹ lắc đầu:

— Con sắp làm sao, Sam?

Tôi cố nói với mẹ là tôi sắp bị nổ tung ra. Nhưng lưỡi tôi cũng đang to lên. Bây giờ nó đã choán đầy cả miệng tôi.

Bố bế tôi ra hành lang và đi vào bếp. Mẹ đi theo sát đằng sau.

Bố nói với mẹ:

— Thằng bé tội nghiệp sợ muốn chết.

Tôi đấm hai cánh tay sưng vù vào tường:

— Con bị làm sao thế?

Bố đặt tôi ngồi vào một cái ghế trong bếp:

— Ái! – Tôi kêu lên. Vết nứt tay lại mở ngoác ra – Mấu xưn! Con bị mấu xưn! (Máu xanh)

Mẹ thở dài:

— Ô, nhìn kìa! Nó bị đứt tay. Nó bị chảy máu nữa kìa!

Bố xem xét bàn tay tôi:

Tôi rú lên:

— Xưn! Mấu xưn!

Bố vỗ đầu tôi:

— Bình tĩnh nào, Sam. Bố có thể chữa cho con ngay mà. Bố biết phải làm gì rồi. Chúng ta hãy đi xuống tầng hầm nào.

Bố biết phải làm gì?

Sao bố lại biết là phải làm gì? Chẳng lẽ bố biết giải bùa ư?

Tôi cố hỏi, nhưng không thể nào nói được tiếng nào nữa. Lưỡi tôi đã thè cả ra khỏi mồm, đỏ lòm và sưng phồng.

Bố cất tiếng:

— Anh cuộc là nó đã ăn phải một thứ gì lạ…

Đúng rồi! Tôi gật đầu cuống cuồng. Đúng thế! Đúng thế!

Bố nói tiếp:

— Chắc là nó ăn phải một thứ gia vị nào đó. Chắc là hệ thống tiêu hóa bị ngắn mạch. Có lẽ vì thế mà nó thích ăn những thứ không phải thức ăn.

Ngắn mạch! Bố đang nói chuyện gì thế này?

Bố tôi nâng tôi dậy và đặt tôi ngồi lên bàn làm việc:

— Thay mấy con chip mới vào là nó lại tốt như mới ngay đấy mà!

Mấy con chip mới!

Có chuyện gì ấy nhỉ?

Bố lấy hộp đồ nghề từ trong ngăn kéo ra:

— Trong khi làm, anh sẽ điều chỉnh cả hệ thống tiêu hóa của nó lại luôn.

Tôi kinh hoàng nhìn bố chọn lấy một cái tuốc nơ vít lớn trong hộp đồ nghề và đến cạnh tôi.

Bố làm gì tôi thế này?

Mẹ tôi lắc đầu:

— Lẽ ra em phải chú ý nhiều hơn mới phải. Lẽ ra em phải nhận ra ngay khi nó nói với em là nó nói khó khăn.

Bố nói:

— Ồ, đừng tự lên án mình như vậy. Những chuyện trục trặc như vậy vẫn xảy ra luôn ấy mà.

Trục trặc!

Tôi quay lại nhìn mẹ, mắt mở to sợ hãi. Bố đang nói về cái gì vậy? – Tôi cố gào lên nhưng không thốt ra được một lời nào.

Mẹ thở dài:

— Nhưng con lo lắng quá.

Bố an ủi:

Rồi nó sẽ lại tốt ngay như mới thôi mà. Nó càng ăn nhiều thứ lạ thì càng làm hỏng nhiều thứ, chức năng đi, chức năng nói, tất cả.

Mẹ nói:

— Chắc là điều đó cũng giải thích cho việc nó bị sưng phồng lên thế kia nữa.

Bố mẹ nói gì thế nhỉ?

Bố nói:

— Ồ, nhất định rồi. Nhưng anh sẽ làm cho nó vài hệ thống để chuyện này không bao giờ xảy ra nữa.

Bố nhích đến gần tôi.

Bố mỉm cười với mẹ, nói:

— Sẽ tốt thôi. Trước khi đến giờ đi ngủ là con búp bê yêu thích của em sẽ trở lại bình thường!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx