sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Tôi vừa ăn sáng xong thì Brant xuất hiện ở ngưỡng cửa, với cái mũ tai bèo hất ra sau gáy. Mắt hắn thâm quầng, tựa hồ như cả tháng không ngủ. Không để cho hắn kịp mở miệng, tôi đốp ngay:

“Rất tiếc là con lừa của ông không còn thi đấu được nữa. Nhưng hắn đã nhận được cái hắn đáng phải nhận. Ông đến đây cũng vô ích thôi, tôi chẳng có liên can gì cả.”

Brant thả mình xuống ghế.

“Bỏ đi. Tôi không có thắc mắc gì với anh cả. Hắn có lỗi, ông trời có mắt. Thằng chó đó đã lượm tôi vào hòm trước khi tôi nhắm mắt. Với hắn, toàn chuyện rắc rối!”

Brant đưa tay quệt mặt, thở nặng nhọc. Sau đó, hắn ghé tai tôi hỏi nhỏ:

“Ai đã dạy anh đấm bốc thế?”

“Có một thời tôi cũng đã võ vẽ đánh bốc ít nhiều. Nếu tôi biết quai hàm của con lừa ấy giòn như thủy tinh thì tôi đã đấm vào chỗ khác rồi.”

“Hàm hắn không giòn đâu, chẳng qua bị người ta nhắm vào đó đánh nhiều quá đấy thôi. Nhưng hôm qua, tôi mới được nhìn thấy một cú móc hàm như thế. Với cú móc ấy thì có là voi cũng phải gục… Thôi đừng nghĩ đến hắn nữa. Giá như tôi có người thay hắn vào thứ bảy này thì tôi đã sung sướng chia tay với hắn rồi. Nhưng tôi không có mà đây lại là trận cuối cùng trong sự nghiệp ông bầu của tôi. Phần tôi, được hưởng trong trận này là ba phần tư chứ đâu phải ít.”

“Anh đã từng so găng vói ai?” hắn hỏi sau một lúc im lặng.

“Ồ không. Đừng hỏi tôi chuyện đó,” tôi nói. “Với tôi anh sẽ không thu được gì đâu.”

Brant đưa đôi mắt ti hí nhìn tôi chằm chằm.

“Với thể chất thế này và với cú móc tay phải mà anh đã biểu diễn, thú thực anh sinh ra là để làm võ sĩ. Anh không thượng đài lâu chưa?”

“Lâu lắm rồi. Tôi đã nói với anh là tôi không thích đánh đấm. Vì vậy nếu anh không có gì để nói nữa chúng ta sẽ chia tay nhau như những người bạn.”

“Thôi được rồi. Rose có nói với tôi là anh đã từng hạ knock out Vainer ở hiệp hai…”

“Thì sao? Tôi đã hạ hắn thật nhưng anh được gì chứ?”

Brant cựa quậy, ngồi không yên trên ghế.

“Tôi nghe nói anh đang định đi Miami phải không? Thế thì hãy nghe tôi nói đây. Chỉ cần nhìn anh là người ta biết anh thuộc hạng người gì rồi. Nghe này, không lẽ anh định xuất hiện ở Miami với bộ dạng thế này? Bọn cớm không để cho anh đặt một bàn chân đến đó đâu. Tin tôi đi. Ai ăn mặc lôi thôi đến Miami thì cứ xem như chết rồi.”

“Có chết thì người ta chôn tôi chứ có phải chôn anh đâu mà anh lo.”

Hắn bỏ cái mũ tai bèo xuống xem xét trong mũ như tìm một cái gì đó vừa mất.

“Tôi trao đổi với anh không phải vì tôi thích nói chuyện với anh đâu. Anh nghĩ sao nếu anh đến Miami trên chiếc xe hơi của mình, trong một bộ vest sang trọng và với một hành lý đắt tiền hả? Xe hơi tuy không còn mới nhưng vẫn chạy tốt…”

Tôi biết là hắn đang dụ tôi tuy vậy vẫn dỏng cả hai tai lên nghe.

“Anh cứ nói tiếp đi,” tôi giục, “không ai tính tiền nghe đâu.”

“Tôi không kể chuyện cổ tích,” Brant cười để lộ hai hàm răng bằng vàng. “Anh sẽ có tất cả nếu anh chấp thuận thay Makredi.”

Tôi lưỡng lự. Còn hai giờ nữa xe Jo Beit mới khởi hành đi Miami. Tôi cân nhắc: đi nhờ xe Jo như một kẻ du thủ du thực hay là nằm lại bốn ngày rồi tới Miami trên chiếc xe hơi của mình với một nắm tiền. Nhưng trước mắt phải thượng đài với một võ sĩ hạng nặng mà tôi không hay biết. Ngoài ra, đã lâu lắm rồi tôi không tập luyện. Biết đâu tôi bị hắn đấm gãy quai hàm, nắm một đống thì sao?

“Tay sắp đấu với tôi đánh đấm thế nào?” tôi hỏi.

“Không đến nỗi tồi.” Brant đứng dậy, đáp. “Nhưng anh đừng lo. Anh không cần phải thắng. Chỉ cần anh chịu đựng vài ba hiệp để an ủi, làm vui lòng khán giả thôi. Tất cả đã cá cược vào cửa hắn. Nếu thấy nguy quá thì anh cứ giả vờ knock out.”

“Tôi chưa bao giờ làm thế và cũng không định làm.”

“Đó là tôi nói thế thôi,” Brant thản nhiên nói. “Thôi, bây giờ tôi với anh đi dạo đến phòng tập một lúc rồi ta xem lại mọi chuyện, sau khi tôi xem anh đánh thử.”

Phòng tập nằm cách bar không xa. Đó là một gian phòng nhỏ khá luộm thuộm, trông không được tiện nghi cho lắm. Hai võ đài, mấy bao cát, mấy cái tủ thay quần áo và mấy phòng tắm, thay đồ.

“Vài phút nữa Yoller, huấn luyện viên của Jo sẽ đến,” Brant nói. “Anh có thể giã hắn thế nào tùy thích. Nhưng nếu không đánh lại thì hắn sẽ cho anh nhớ đời đấy. Anh sẽ đấu với hắn ba hiệp để tôi xem khả năng anh thế nào.”

Yoller xuất hiện. Đó là một gã da đen với đôi mắt buồn buồn. Thân hình gã y hệt một con tinh tinh già và mặc dù cao to hơn tôi nhưng xem ra hắn chẳng có gì nguy hiểm cả.

“Henry, cậu thử tay nghề với anh chàng này vài hiệp xem,” Brant nói với gã da đen. “Tôi muốn biết anh ta đáng giá bao nhiêu. Nhớ là đừng tiếc các quả đấm. Cứ giáng thẳng tay cho tôi.”

Gã da đen làu bàu một điều gì đó rồi gật đầu đồng ý.

“Còn anh cũng đừng nhường nhịn. Nào các anh đấu xem nào.” Brant nói và gõ chuông.

Yoller lao vào, hắn vươn đầu trên đôi vai lực lưỡng, nhảy vòng vòng trên võ đài. Tôi ra mấy đòn liền bằng tay phải và né tránh được một cú móc hiểm của gã da đen. Sau đó, tôi ra một đòn nữa rất mạnh bằng tay trái. Lúc này tôi mới chỉ đấu có nửa sức. Tôi muốn xem xem mình có thể đấu với nhịp độ nào trước. Thỉnh thoảng, Henry cũng ra được một đòn trúng tôi nhưng không mạnh lắm. Sau đó, bất thình lình hắn dừng lại ra một đòn mạnh bằng tay phải. Tôi né người tránh nhưng không kịp. Cú đấm làm tôi choáng váng. Yoller tiến lại nhưng liền ngay đó tôi đón hắn bằng một cú tay trái. Đó là đòn giáng trả đầu tiên của tôi. Gã da đen trúng đòn, bay ra một quãng xa, như một tảng đá.

Lúc này, hắn tỏ ra thận trọng hơn. Rõ ràng là tay trái của tôi đã làm hắn e ngại. Tôi kịp né được hai cú đấm nữa của hắn, nhưng hắn ra đòn liên tục làm tôi phải thở dốc. Nhận thấy tôi thở dốc, Henry trở nên can đảm hơn. Các đợt tấn công tiếp theo của hắn tôi đều né được, tuy vậy vẫn có vài cú trúng đích. Tôi cảm thấy đuối sức. Rất may là đúng lúc ấy tiếng chuông báo hết hiệp vang lên. Tôi thả mình xuống ghế và sung sướng được hít thở. Brant lấy khăn lau máu cho tôi, vẻ trầm tư.

“Chắc là lâu rồi anh không đấu,” hắn nói. “Phản ứng quá chậm. Hiệp sau nhớ đừng căng thẳng quá. Và nhớ phải luôn giữ khoảng cách an toàn.”

Tôi im lặng không nói gì. Tôi đã có sẵn một kế hoạch. Hiệp này tôi phải kết thúc nếu không tôi sẽ quỵ.

Yoller thậm chí không thèm ngồi nghỉ. Hắn đứng dựa vào dây võ đài nhìn tôi hằm hằm.

“Sẵn sàng rồi chứ?” Brant cầm dây kéo chuông, hỏi.

“Vâng,” tôi đáp, và đứng phắt dậy.

Henry lao vào ra đòn định hạ knock out tôi. Tôi né người. Cú đấm sượt qua vai và tôi giáng ba cú liên tiếp vào người hắn. Gã da đen thở dốc, ôm lấy tôi. Tôi cố đẩy hắn ra nhưng vô ích. Hắn tuyệt vọng buông thõng người trên vai tôi, mặc cho Brant kêu gào:

“Henry! Henry!”

Henry hoảng loạn. Chúng tôi còn đứng ôm nhau thêm một giây nữa, sau đó tôi đẩy hắn ra được và ra đòn bằng tay phải. Gã da đen thở dốc ra đòn đánh trả, sau đó hắn lại ôm chặt lấy tôi. Các cú ra đòn của tôi luôn trúng đích. Một cú móc trái. Thêm một cú móc trái nữa và Henry ngã lăn ra sàn. Tôi lại góc võ đài, lau máu mũi. Henry nằm trên sàn, thở phì phò. Tôi cảm thấy yên tâm vì phải còn lâu Henry mới dậy được.

Brant chui qua dây võ đài với nụ cười rộng đến mang tai. Tôi phải giúp hắn kéo Henry lại góc võ đài đặt hắn ngồi lên ghế. Chúng tôi đang cố gắng giúp cho Henry tỉnh lại thì có tiếng nói oang oang:

“Tao thấy thích thằng nhóc ấy đấy. Mày đào hắn ở đâu ra thế Brant?”

Brant giật thót như chạm phải thanh sắt nung.

Hắn nhìn lại và thấy ba gã đàn ông đang đứng cạnh võ đài. Gã vừa nói là một người tầm thước, mặc áo vest với cái mũ mềm trên đầu, bộ ria mép mảnh mai như một nét vẽ. Hai gã cùng đi với hắn trông hệt như những tên găng-tơ trong phim trinh thám.

Trông chúng lực lưỡng, hung dữ. Có cảm tưởng chúng chỉ quen dùng súng và dao hơn là nắm đấm.

“Ngài Petelli, xin chào ngài,” Brant chào vẻ sợ sệt. “Ngài vào mà tôi không để ý.”

Petelli nhìn tôi từ đầu tới chân. Tôi có cảm tưởng là ngay cả một nốt ruồi nhỏ cũng không lọt qua cái nhìn chăm chú của hắn.

“Mày đào đâu ra nó thế?”

“Hắn chính là đứa đã đánh gãy hàm Makredi đấy,” Brant đáp rồi bối rối lôi khăn lau mặt.

“Thế mà bọn nó không thèm báo cáo với tao. Sao, mày định đưa hắn ra thay Kid à?”

“Tôi cũng đang định báo cáo với ngài, thưa ngài Petelli. Nhưng trước khi báo cáo tôi muốn xem hắn đánh đấm thế nào đã.”

“Chắc là hắn cũng không đến nỗi nào, phải thế không?” Petelli nói và cười nửa miệng.

“Thưa ngài, hắn được luyện tập quá ít,” Brant nói nhưng liền bị Petelli ngắt lời.

“Sau một giờ nữa đến văn phòng tao. Chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể hơn. Tên anh là gì?” hắn hỏi tôi

“Farrar,” tôi trả lời cộc lốc rồi chui qua dây võ đài.

“Mày có vẻ là thằng chơi được đấy,” Peteili nói. “Tao muốn mày đấu vài trận. Mày đã ký hợp đồng với Brant chưa?”

“Tôi chưa ký gì vói ai cả,” tôi đáp. “Và cũng không có ý định ký với ai. Ông nhìn thấy tôi lần này là lần đầu và cũng là lần cuối cùng.”

“Thôi được rồi. Ngay bây giờ mày cùng với Brant đến văn phòng tao. Chúng ta sẽ bàn về tất cả mọi chuyện. Tao sẽ bảo đảm tổ chức cho mày mỗi tháng một trận.”

“Tôi không quan tâm đến điều đó,” tôi nói và đi vào phòng thay đồ trong sự im lặng nặng nề.

Tôi trở lại với Rose khi chiếc xe tải mười lăm tấn của Jo Beit đã lên đường đi Miami. Bước vào bar, tôi thấy Rose đang đứng sau quầy bên máy pha cà phê.

“Sao, nghĩ lại rồi à?” Rose hỏi. “Jo Beit chờ anh mãi. Petelli có thể mua được cả thị trưởng. Còn cảnh sát thì hắn bỏ gọn trong túi.”

“Tom, tôi hoàn toàn tin anh. Và tất nhiên, tôi cố giữ anh xa hắn. Anh biết không, tôi phải tập luyện. Thời gian còn ít nhưng dù sao thì từ nay đến thứ bảy tôi cũng có thể chuẩn bị đâu vào đấy.”

“Anh cứ ở lại đây, Johny ạ. Và đừng có từ chối. Chúng tôi sẽ sung sướng nếu anh ở lại đây với chúng tôi.”

Tôi đã không từ chối và cảm thấy hạnh phúc được ở lại với vợ chồng họ.

Sau đó, Brant ghé vào bar. Hắn thả mình xuống cái ghế ở góc phòng. Trông hắn mệt mỏi như vừa chạy bán maratông xong. Tôi tiến lại gần hắn.

“Tuyệt rồi. Tôi đã thu xếp xong. Tôi đã thuyết phục được Petelli rằng đây là trận đấu cuối cùng của anh. Tôi nghĩ anh đã bỏ qua một dịp may hiếm có. Với Petelli, anh có thể kiếm được cả đống tiền.”

“Tôi không quan tâm đến điều đó.”

“Thì tôi cũng nói với Petelli thế. Nhưng anh còn có thời gian để suy tính mà.”

“Tôi đã suy tính kỹ rồi.”

“Với Petelli anh nên thận trọng,” Brant cảnh báo. “Hắn ta không tử tế gì đâu.”

“Hắn đã cá cược vào cửa Kid vì thế Kid sẽ thắng.”

“Được thôi. Nếu Kid mạnh hơn tôi hắn sẽ thắng.”

“Cần phải làm sao để Kid thắng,” Brant nói. “Đó là mệnh lệnh.”

“Có nghĩa là anh đã thống nhất với Petelli là Kid phải thắng tôi? Theo tôi hiểu là thế phải không?”

“Ừ, đúng thế. Petelli sẽ quảng cáo anh như là một tay đấm siêu hạng, tiền cược sẽ tăng chóng mặt nhưng hắn vẫn đặt vào cửa Kid. Anh phải thua ở hiệp thứ ba.”

“Tôi đã nói với ông là tôi sẽ không bao giờ làm việc đó.”

Brant lại lấy khăn lau mặt.

“Farrar, anh nghe đây, anh sẽ được nhận một chiếc xe hơi và năm trăm đô la…”

“Nếu Kid không đánh gục được tôi thì tôi sẽ đánh gục hắn. Có thế thôi. Tôi nhổ toẹt vào mưu mô của các anh!”

“Anh không có sự chọn lựa nào khác đâu,” Brant nó vẻ mệt mỏi. “Một khi Petelli đã quyết thế rồi thì đừng có dại mà chống lại.”

“Giả dụ, nếu tôi không tuân lệnh hắn thì sao?”

“Người ta không đùa với anh đâu. Petelli là một thằng cha khốn nạn. Hai năm trước đây, có một gã làm hắn mất một khoản tiền lớn vì không làm theo lệnh hắn. Hắn đã sai tay chân bắt gã kia lại và làm cho hai bàn tay gã thương tật đến độ không thể đấm được nữa. Bọn đàn em của hắn đã đánh tay gã ấy bằng thanh sắt… và điều đó cũng đang chờ anh nếu anh dám trái lệnh hắn.”

“Anh không dọa được tôi đâu,” tôi nói. “Tôi có máu điên. Vì thế hoặc là trận đấu sẽ diễn ra đúng luật hoặc là tôi sẽ từ chối thi đấu.”

“Đừng ngu ngốc thế, Farrar ạ.” Brant năn nỉ. “Nếu Petelli đã muốn anh nằm là anh phải nằm! Không đùa được với hắn đâu. Sẽ chẳng có ai bênh vực anh đâu. Petelli đang cung cấp tài chính cho cả hai đảng Cộng hòa và Dân chủ ở đây. Hắn đặt cược tất cả các con ngựa và không bao giờ thua.”

“Cái đó chả liên quan gì đến tôi,” tôi nói rồi đứng dậy. “Đây là trận đấu cuối cùng của tôi và tôi không tham gia vào mánh khóe của các ông. Ông có thể thay mặt tôi nói cho Petelli biết điều đó.”

“Nếu muốn anh đi mà nói với hắn!” Brant nói nhanh. “Từ giờ phút này anh cứ lo đi mà lo cho mình còn tôi, tôi phải cho tôi.”

“Không thể như thế! Ông đã nấu cháo ra thì cứ thế mà húp đi. Tôi phải đến phòng tập đây.”

Lúc tôi ra khỏi bar thì chắc Brant cũng chạy đến Petelli bởi lẽ tôi vừa đến phòng tập, vừa kịp đi vài đường với Henry thì đã thấy tay chân của Petelli xuất hiện.

Benno lực lưỡng, mặt cạo nhẵn với những đường nét thô kệch.

Chúng bước vào tự nhiên như ở nhà. Henry lặng đi. Phải nói rằng trông chúng hung dữ thật.

“Mày mặc quần áo vào đi,” Peny nói, đưa ngón tay trỏ chỉ tôi. “Sếp muốn gặp mày.”

“Tao đang bận nếu ông ta muốn gặp tao thì về bảo ông ta đến đây.”

Brant hắt xì hơi. Hắn nhìn tôi như nhìn một kẻ tâm thần.

“Không nói nhiều!” Peny làu bàu. “Mặc quần áo vào và đi theo chúng tao!”

“Chúng mày xéo đi!” tôi nói. “Hay là muốn tao nắm cổ vứt ra khỏi cửa?”

“Cứ thử xem!” Benno thách và một khẩu súng xuất hiện trên tay hắn. Mày nghe tao nói gì rồi chứ? Mặc quần áo vào không tao cho một viên vào bụng bây giờ.

Ánh mắt của hắn long lên chứng tỏ hắn không đùa.

Henry ghé tai tôi thì thầm.

“Đừng có ngu thế! Đi theo chúng đi! Tôi thừa biết chúng!”

Peny cười khẩy.

“Lại còn không biết! Chỉ trong năm nay thôi, Benno đã nhúng tay vào ba vụ án mạng rồi đấy, tình cờ thôi, tất nhiên. Mà có thể có vụ thứ tư lắm.”

Trong lúc tôi thay quần áo, chúng nhìn tôi không chớp. Sau đó chúng tôi bước ra một con phố, nơi có một chiếc xe Cadilac lớn đang chờ. Benno vẫn giữ khư khư khẩu súng trong tay. Cạnh chiếc Cadilac, trên vỉa hè, một viên cảnh sát đang đi đi lại lại. Gã nhìn về phía chúng tôi, nhận thấy khẩu súng trên tay Benno gã liền lảng đi chỗ khác. Điều đó một lần nữa chứng tỏ cho tôi biết rằng tôi đang rơi vào một hang ổ có thế lực thế nào. Tôi mở cửa, chui vào xe ngồi xuống cạnh Peny. Một phút sau, chúng tôi đã có mặt ở khách sạn Đại Dương.

Qua một hành lang dài, chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa làm bằng gỗ đỏ có tấm bảng: “Cấm vào”. Peny gõ cửa bước vào. Đó là một căn phòng không rộng lắm, trông giống như một văn phòng. Một cô gái tóc vàng ngồi vừa đánh máy vừa nhai kẹo cao su. Ả ngẩng đầu lên, nhìn tôi lãnh đạm, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy khẩu súng trên tay Benno và chỉ hất hàm về phía cái cửa sau lưng.

“Vào đi,” ả nói vói Peny. “Sếp đang chờ đấy.”

Peny hé cửa, đẩy tôi vào trước.

“Vào đi và nhớ cư xử cho lịch sự!” hắn nói.

Tôi lọt thỏm vào một căn phòng rộng. Chỉ trong phim may ra mới có một căn phòng rộng thế. Sàn trải thảm. Trong phòng kê chừng hai tá ghế bành, hai cái đi-văng, mấy cái kệ để sách báo. Trên tường treo đầy những tấm gương được lồng trong khung vàng, phản chiếu hình ảnh tôi khắp nơi tựa hồ nhắc nhở rằng tôi ăn mặc lôi thôi thế nào.

Sau cái bàn rộng có thể dùng để đánh bóng bàn được là Petelli đang ngồi phì phèo điếu xì gà. Chờ cho tôi tới gần, hắn bỏ điếu xì gà xuống, nói:

“Ở đây người có quyền nói là tao. Việc của mày là nghe,” hắn nói khô khốc và lạnh lùng. “Mày là một võ sĩ mạnh, tao có thể bắt mày thi đấu nhưng Brant nói mày không thích thi đấu cho lắm. Phải thế không?”

“Phải,” tôi đáp.

“Kid cũng không phải là võ sĩ tồi nhưng tao sợ hắn không địch được với mày. Một khi mày không muốn làm việc với tao thì đành chịu chứ biết làm sao được! Nhưng đây là trận đấu của Kid tại Pelotta này. Sẽ có một ấn tượng không hay nếu hắn thua vì thế hắn phải thắng. Tao đã bỏ ra một trăm ngàn đô và không muốn bị mất trắng. Tao đã nói với Brant là mày phải thua ở hiệp thứ ba. Nhưng Brant lại nói với tao là mày không chịu một sự dàn xếp như thế. Song, cái đó không liên can gì đến tao. Tao đã tạo điều kiện để mày được làm việc với tao nhưng mày từ chối.”

Petelli ngừng nói, gẩy tàn xì gà xuống thảm.

“Vấn đề là ở chỗ, ở đây tao là người ra lệnh, mày hiểu chưa? Và mày cần phải làm theo những gì tao nói. Tao có đủ đàn em để bắt những kẻ không tuân lệnh tao phải nghe lời. Từ giờ phút này, mày nằm dưới quyền của tao. Và đừng có dại dột mà bỏ trốn! Thứ bảy này mày phải thi đấu với Kid và phải làm sao để khán giả không nghi ngờ gì. Đến hiệp ba, Kid sẽ đánh mày một cú và mày phải quỵ xuống và lăn đùng ra, không dậy được. Nếu mày giở chứng thì đây sẽ là cú làm ăn cuối cùng của mày trên cõi đời này. Và cũng đừng có hy vọng vào sự giúp đỡ của cảnh sát! Bọn cảnh sát ấy sẽ làm tất cả những gì tao muốn. Tao báo trước, hoặc là mày thua Kid ở hiệp ba hoặc là mày sẽ phải nhận một viên đạn vào đầu! Còn bây giờ thì cút đi!”

Hắn không dọa suông. Tôi thừa biết là nếu không nghe lời hắn thì tôi sẽ bị đập nát như một con ruồi. Tôi lặng lẽ bước ra và khép cửa lại. Ả tóc vàng vẫn ngồi đánh máy. Nhưng Peny và Benno thì không còn trong phòng đó nữa.

“Sếp rất dễ thương phải thế không nào? Rất lạ là sếp không có bạn,” Ả tóc vàng nói, tay vẫn không ngừng gõ máy và mặt không rời trang giấy.

Tôi suy tính mông lung: liệu có nên bí mật chuồn khỏi Pelotta đến Miami không nhưng liền hiểu ngay là không nên. Peny và Benno sẽ không để cho tôi rời cái thị trấn này một bước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx