sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 386: Thủy Tinh Liên Châu (thượng)

“Ta tên là Bối Nhĩ Lệ Nhã. Nếu không có ngươi, ta có thể vĩnh viễn không khôi phục được tự do. Thật là đa tạ ngươi!”

Bối Nhĩ Lệ Nhã trông như một nữ tử thành thục với mái tóc dài tím nhạt và đôi mắt màu vàng tự Miêu bảo thạch. Tuy không xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nàng lại có một khí chất hồn nhiên trời sinh. Thêm vào đó, bản thân nàng còn toát ra một sự ung dung, quý phái, vừa nhìn đã khó quên.

Lúc này, nàng đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi bên cạnh một trung niên nhân cũng có mái tóc màu tím, chân mày như lưỡi kiếm, thân thể thon dài rắn chắc, trên người đang tỏa ra một cỗ uy áp vô thượng. Người này, chính là Minh Độc!

“Ngạc nhiên à? Ma thú chúng ta chỉ cần đạt đến Tinh vực là có khả năng thay đổi hình thể, huyễn hóa thành người. Không phải ta đã nói rồi hay sao?” Phát hiện ra hai người Dịch Vân đang ngây người như phỗng vì ngạc nhiên bởi sự thay đỗi hình dáng của mình làm cho choáng váng, Minh Độc hỏi một cách kỳ quái.

“Ông trời ạ, người chỉ nói rằng Ma thú Tinh vực chỉ có thể tự do biến đổi thân thể thành lớn hay nhỏ mà lại chưa nói về chuyện biến thành người a!”. Hiện giờ, nhìn Minh Độc và Bối Nhĩ Lệ Nhã căn bản cũng không khác gì con người bình thường, thật là khó tin được bản thể của bọn họ là một đầu ma thú bốn chân khổng lồ, toàn thân phủ đầy hoa văn và lông tím.

Bối Nhĩ Lệ Nhã cười nói: “Ta bị thần trận vây khốn đã hơn chín ngàn năm, quần áo trên người vốn đã mục nát, cho nên lúc ra ngoài mới lộ xuân quang, mà cũng là lúc ngươi bị Minh Độc đánh một cái. Chuyện này, là Minh Độc không đúng.”

Minh Độc ngượng ngùng hướng về Dịch Vân gật nhẹ đầu, xem như là xin lỗi. Lấy thực lực mạnh mẽ vô song của hắn, có thể hành lễ đối với một nhân loại yếu đuối như Dịch Vân, cũng là lần đầu hắn làm như vậy. Bất quá, chỉ vì một câu nói của Bối Nhĩ Lệ Nhã mà xin lỗi, chứng tỏ Minh Độc là một đại anh hùng râu quặp a!

Hiện tại, trang phục trên người Bối Nhĩ Lệ Nhã là một bộ đấu bồng màu đen do Mễ Mễ Lộ mang ra, phối hợp với mái tóc tím nhạt và đôi mắt màu vàng làm trên cơ thể nàng toát ra một loại khí chất yêu dị lãnh mỹ.

Trải qua giải thích của nàng, Dịch Vân mới hiểu được. Bản thể của Tinh vực Ma thú thì vô cùng khổng lồ, từ mấy chục đến mấy trăm, mấy ngàn thước đều có. Muốn duy trì hình thể khổng lồ này cần phải được cung cấp đầy đủ năng lượng cuồn cuộn, liên miên không dứt. Dĩ nhiên, năng lượng này chính là nguyên tố trong thiên địa.

Mà Bối Nhĩ Lệ Nhã lại bị giam cầm bên trong “Bộ Thần Phong Ấn Trận” của di tích, nguyên tố thưa thớt. Dĩ nhiên không có khả năng hấp thụ nhiều thiên địa nguyên tố như thế, cho nên nàng phải hóa thành hình người. Vì vậy mới có thể vượt qua thời gian dài đến chín ngàn chín năm năm bị phong ấn.

“Thân thể của loài người thật kỳ diệu! ” Bối Nhĩ Lệ Nhã nói tiếp: “Mặc dù độ mạnh mẽ của thân thể còn kém rất nhiều so với Ma thú trời sinh đã cường hãn, nhưng chỉ cần dựa vào lượng thiên địa nguyên tố vô cùng ít ỏi được là có thể được cung ứng đầy đủ nhu cầu căn bản của cơ năng sinh mệnh. Điểm này, tất cả các sinh vật khác đều kém hơn nhiều. Cho nên, cơ hồ tất cả Ma thú khi tấn nhập Tinh vực đều sẽ chọn hình thái biến ảo thành nhân loại.”

Thầm tự hỏi, nếu thần trận phong ấn có thể ngăn cách tất cả nguyên tố từ ngoại giới, thì Bối Nhĩ Lệ Nhã làm sao có thể chống đỡ được trong một thời gian dài đến thế.

“Cái gì? Trong không gian phong ấn lại có một tòa Lôi hệ Phách Thạch khổng lồ?” Dịch Vân cơ hồ không tin được vào lỗ tai của chính mình.

Gật đầu, Bối Nhĩ Lệ Nhã nghiến răng nghiến lợi đáp: “Năm đó, ta và Minh Độc bởi vì tranh giành địa bàn nên đã cùng hơn một trăm cường giả nhân loại chiến đấu. Mặc dù, cuối cùng đã giết hơn phân nữa số người bọn họ, giành được thắng lợi tối hậu, nhưng chúng ta cũng bị trọng thương. Đột nhiên, một gã nhân loại xuất hiện, thừa lúc chiến lực của chúng ta đã giảm nhiều, trước tiên đánh bại rồi sau đó bắt lấy ta và Minh Độc, bay qua mấy ngàn dặm, mới đến di tích này.”

“Lúc ấy, Minh Độc đã trọng thương hôn mê, bị hắn ném ở ngoài điện, lại mang ta vào trong di tích. Ta vốn nghĩ hắn có ý đồ gì xấu, nhưng hắn lại mang ta vào bên trong rồi dùng thần trận cấm chế phong ấn ta lại.”

“Người này có tâm thật tốt nha! Dường như hắn sợ ta đói chết trong thần trận, nên từ đầu mới để lại một tòa Lôi hệ Phách thạch khổng lồ. Vì thế, ta mới có thể thoi thóp mà sống qua thời gian chín ngàn chín trăm năm này. Hừ..hừ...Nếu một ngày ta có thể gặp lại hắn, ta nhất định sẽ lấy phương thức tương tự báo đáp hắn cho thật tốt a!” Bối Nhĩ Lệ Nhã oán hận nói tiếp.

“Không thể có đạo lý như vậy!” Mễ Mễ Lộ lấy làm kỳ quái hỏi: “Nếu hắn cùng hai vị có thù oán, lý nào khi đã chiếm ưu thế lại không hạ sát thủ mà lại giam giữ? Đã vậy, còn bỏ lại một tòa Lôi hệ Phách thạch trân quý như thế?!”

Minh Độc âm hiểm cười một tiếng. Trong tiếng cười ngập tràn sự giận dữ, nói: “Không cần biết chủ ý của hắn ta là quái gì! Lão tử phải cảm tạ hắn à? Không có cửa đâu! Để cho lão tử và Bối Nhĩ Lệ Nhã bị giam giữ chỗ này gần vạn năm! Thù này, ta tất phải báo! Dù có đến chân trời góc biển lão tử cũng phải tìm cho ra hắn!”

Tuy giọng nói của hai vợ chồng này chứa đầy căm hờn, hận ý trùng thiên, nhưng Dịch Vân lại cảm vào thần trận, đã giam cầm lại vừa hào phóng tặng cho mỏ quặng khổng lồ. Đây không phải rất giống tình huống xui xẻo cực độ của Bối Lợi Mỗ hay sao?

Hơn nữa, người này cũng rất tỉ mỉ, còn có thể căn cứ vào thuộc tính của người hắn giam mà phân chia phách thạch cùng thuộc tính nguyên tố.

“Bối Lợi Mỗ là Hắc ám hệ thì được cấp Hắc Ám Phách Thạch, Bối Nhĩ Lệ Nhã thuộc tính là Lôi hệ thì có được Lôi hệ Phách Thạch, tình huống tương tự như nhau. Làm ra việc kinh thiên như thế chắc chắn sẽ không phải là loại người rảnh rỗi nhàm chán. Có khi nào đây chỉ là do một người làm ra chăng?”

Khi trong đầu Dịch Vân hiện ra ý niệm này, hắn chợt cảm thấy khiếp sợ, vội lập tức xóa đi ý nghĩ này. Chuyện này căn bản là hắn không thể tưởng tượng được. Không có hợp lý, không thể hiểu được bí ẩn này, cũng không có chút đầu mối để suy nghĩ, hắn quyết định tạm thời buông bỏ việc này.

“Thần trận này ngăn cách âm thanh của ta không thể truyền ra ngoài, nhưng Minh Độc vẫn có thể nghe được. Nếu không phải Minh Độc nghe lời của ta, thỉnh thoảng bắt về một ít nhân loại, khai thác được mốt số tin tức thú vị, ta bị giam giữ trong này, nếu không chết chắc cũng đã sớm phát điên rồi. Tương lai, ta phải giết tên nhân loại kia!”

Dịch Vân cùng Mễ Mễ Lộ nghe vậy đều đồng thời ngẩn ra. Thì ra, Minh Độc có thói quen mỗi ngày đều thích nói chuyện rất nhiều chính là muốn giải sầu cho người đang bị phong ấn bên trong thần trận. Coi như hắn cũng dụng tâm lương khổ.

Bối Nhĩ Lệ Nhã nhìn hai người bọn hắn, cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Mấy tháng nay, nghe được nội dung những chuyện các người nói với nhau, ta cũng hiểu được nếu không có các ngươi, ta tuyệt đối không thể nào thoát khốn mà đi ra ngoài. Uhm…Ơn của các ngươi thật to lớn, công như tái tạo. Xem ra, ta đã thiếu các ngươi một phần nhân tình thật lớn rồi!”

Mễ Mễ Lộ vội vàng lắc đầu: “Ta thật ra không có làm gì. Người cực khổ nhất chân chính là Dịch Vân.”

Bối Nhĩ Lệ Nhã mỉm cười, hướng về phía Minh Độc nói: “Chúng ta rốt cục có thể rời khỏi nơi này, có thể một lần nữa thấy được thế giới sau vạn năm xa cách. Nói gì đi nữa, ngươi cũng nên có chút lễ vật tặng cho họ chứ?!”

“Dĩ nhiên rồi! Ta đã sớm chuẩn bị xong!” Hai tay Minh Độc vừa lật, xuất ra hai viên châu hình tròn, to như nắm tay, hồng mang và hắc mang như thiểm điện cùng phát ra. Hắn nói: “Đây là ma khí Ám Linh Thiên Châu và Hỏa Linh Thiên Châu, vừa khéo cùng thuộc tính với các ngươi.”

“Hai khỏa Linh Châu này chính là ma khí cao cấp trong nhất phẩm, cũng là chí bảo tu luyện ma khí của nhân loại các ngươi. Nó có tác dụng rất lớn đối với thời gian tạo ra ma pháp trận, cũng như tăng phúc uy năng cho ma pháp trận trên diện rộng. Lấy trình độ hiện tại của các ngươi, chỉ cần quán chú Thất tinh ma lực vào Linh Châu, sẽ có thể làm cho ma trận đạt đến Bát tinh lĩnh vực.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx