sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cầm tay mùa hạ - Chương 03-04

Chương 3: Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây...

" Bước thật chậm đêm nay, Lê bước trên đường xưa. Mùa đông vắng em thật rồi Lạnh câm bờ môi.

Giấu dòng lệ sầu muộn, Giấu năm tháng ngọt ngào, Vùi chôn ân ái cùng người, Để cho tình trôi xa mãi"

Ngọc Nam nheo mắt lần tìm nơi chiếc BlackBerry cùi của anh đang hát. Chết tiệt, mẫu thân kiếp...không hiểu ai mà mới sớm ra đã phá tan giấc ngủ của anh? " Alo..Nam nghe! Ai đấy nhỉ?" " Chị Nam à. Mặt trời đốt cháy mông rồi đấy, chị dậy đi ạ để mình còn tới công ty cùng ăn sáng!" " Hà Vy. Em có tin anh sẽ cho em ăn vả thay vì ăn sáng không hả? Em có biết bây giờ là mấy giờ không?" Anh chưa kịp nói hết câu thì cô đã cúp máy. Hà Vy tưởng tượng ra cái mặt méo xệch của Nam đang còn ngái ngủ mà bật cười. Đặt điện thoại xuống bàn, cô nhìn lại khuôn mặt đã biến dạng của mình sau một đêm thức trắng, không sao cả, cùng lắm là già hơn một chút thôi mà...!!!

Ngọc Nam xoay người, anh không trở dậy ngay mà cố nhìn vào màn hình điện thoại trong tay. Có chút khó tin, cố gượng gạo với kính để nhìn cho rõ hơn...Dòng tin nhắn từ đêm qua của người ấy vẫn còn chưa mở. " Nam à, giá mà có anh ở đây thì thật tốt. Bọn em lại cãi nhau và đã ba ngày rồi, anh ấy chẳng thèm dỗ dành dù chỉ bằng một tin nhắn.." Có chút không tỉnh táo khi cơn ngái ngủ vẫn chưa hết, Ngọc Nam chẳng thể cười nổi. Cảm giác trong anh lúc này có vài phần chua xót. Dẫu anh có yêu cô nhiều biết bao nhiêu thì tình yêu ấy cũng không đủ điên rồ để anh phải ở bên cô rồi lại bị cô đá bay hết lần này đến lần khác. " Em nghĩ gì khi nhắn tin này cho anh? Còn anh .....sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây...!" Không chờ báo tin đã gửi, anh để điện thoại sang một bên rồi chào buổi sáng, chuẩn bị đi làm.

Hà Vy vừa bước vào nhà ăn chưa nổi 3s thì một bóng đen đã ở phía sau cô. " Cứ tưởng đến sớm lắm, hoá ra trước người ta có vài bước chân." Cô ngoái đầu thì đã thấy Ngọc Nam đang sụt sịt ở ngay cạnh mình: " Thôi đi chị Nam ạ, em đến sớm ngồi với ma xó trong nhà ăn à?" " Chị...chị cái vả giờ! Cấm không được gọi chị nữa nghe chửa?" Cô bĩu môi rồi bê tô phở của mình về phía bàn trống. Ngọc Nam chẹp miệng nhìn Hà Vy rồi nói: " Em này. Sao nước lèo của em trong vắt còn của anh thì lại nổi váng dầu nhỉ?" " Vì mọi thứ chưa bao giờ được chia đều cho nhân loại. Nên nhà bếp đã lỡ tay thả gói mỡ trong mì tôm vào trong bát phở của anh. " Ngọc Nam vừa nuốt vội vừa sặc...Hình ảnh của họ khiến hai người đàn ông bàn kế bên chẳng thể dời mắt. " Người yêu anh đấy ạ?" Ngọc Nam nhìn sang người vừa cất tiếng. Anh ngơ ngác vài giây rồi gật đầu dứt khoát, giọng nói đầy quả quyết: " Ờ. Người yêu anh đấy!" Hà Vy cũng nhìn sang, cô nghiêng đầu cười hỏi lại chàng trai đó: " Sao? Em thấy có gì không giống sao?"

Ngọc Nam vội vàng ăn nhanh để còn lên họp cán bộ buổi sáng, trong khi Hà Vy ngán ngẩm ngồi lại một mình nhìn tô phở vẫn chưa vơi nửa. Cô biết, không ăn sẽ đói nhưng ăn một mình thật sự nuốt không trôi. Ánh mắt cô nhìn theo bóng lưng gầy của Nam xa dần nơi hành lang. Cô hiểu rất rõ, trước mặt cô anh cười đấy nhưng lòng anh đang có tâm sự gì thì cô chẳng tài nào đào bới được. Cô hiểu, chẳng ngẫu nhiên mà anh lại về đây...! Anh nói, anh về đây chỉ đơn giản là muốn gần nhà nhưng nào đâu phải thế. Anh nói cuộc sống ở Hà Nội quá bon chen và anh không tài nào thích nghi với điều đó được, nhưng nào đâu phải thế... 5 năm gắn bó, không quá dài nhưng chẳng thể gọi là ngắn. Hà Vy vẫn nhớ những ngày mới về nhà, cô nhớ Hà Nội khủng khiếp. Nỗi nhớ tựa như niềm ám ảnh trong từng giấc ngủ, trong từng câu hát, và trong từng dòng tâm trạng cô viết ngày ngày trên mạng xã hội. Những file ảnh mà cô đã từng có chẳng bao giờ dám lật mở xem một mình vì sợ...oà khóc.

" Chẳng ai có thể bỏ Hà Nội mà đi mãi được..." . Ừm. Đúng rồi! Nhưng Hà Nội không thuộc về cô. Phải chăng, Hà Nội cũng không thuộc về Nam theo một cách nào đó mà cô đã từng? Từng ngón tay lướt nhanh trên danh bạ lần tìm số quen thuộc, cô quyết định gọi cho người ấy. Cô nghĩ rằng....người ấy biết rõ lý do. Vẫn là câu mở đầu ấy, giọng nói ấy khắc quá sâu trong cuộc sống của cô suốt ba năm dài tẻ nhạt: " Có chuyện gì mà gọi anh sớm vậy?" " Anh đoán xem, hôm qua em đã gặp ai ở công ty?" " Anh tưởng em nghỉ rồi mà? Sao vẫn chưa nghỉ ở chỗ đó đi?" " Vâng. Cuối tháng ....em sẽ nghỉ mà! Anh à, A Nam đang làm ở công ty em. Vì sao lại thế hả anh?" " Sao? Anh làm sao mà biết được đấy! Thằng Nam về dưới đó rồi à? Hơn tuần nay anh bận quá nên có liên lạc gì với nó đâu. Nó về càng tốt chứ sao?  Hai đứa làm cùng nhau tốt quá còn gì?" " Em chẳng thấy thế tẹo nào. Anh khác rồi, anh không còn quan tâm đến bọn em như ngày xưa nữa..." " Cái con bé này. Ơ hay, thế làm sao nào?" " Chẳng sao cả. Em tắt máy đây!"

Thẫn thờ gác máy, có chút mất mát trong cô khó nói thành lời. Cứ ngỡ quá hiểu nhau nhưng sao càng ngày cô thấy anh càng xa xôi quá đỗi. Vậy mà nhiều người đã từng tìm cô để hỏi một vấn đề quá đỗi nực cười: " Em có phải là bạn gái cũ của Nguyễn Tùng hay không?". Chưa từng là thì lấy đâu ra cũ....!!!

Cuộc họp buổi sáng kết thúc, Ngọc Nam chán nản đi theo khoa trưởng từ đầu xưởng tới cuối xưởng. Hôm qua anh làm chủ một cái kho. Hôm nay anh vẫn làm chủ một cái kho. Nhưng hai cái kho đó không giống nhau! Điều giống nhau của ngày hôm qua và hôm nay đó là anh lại phải bắt tay vào học làm những việc mà anh chưa bao giờ nghĩ tới. Cả sáng vật lộn với đống áo bông lỗi sợi vác đi khắp xưởng, khổ nỗi khi giới thiệu là tổ trưởng tổ hoàn thành tới trả hàng, không có một người nào tin anh. Lẽ nào nhìn mặt anh không đủ bảo hành  hay vì anh còn quá trẻ? Đẩy cao gọng kính, anh nghĩ chắc là trường hợp thứ hai. " Anh ơi..." Nam dừng bước xoay người nhìn cô gái trước mặt. Anh từ tốn đáp lời: " Vâng. Chị tìm ai?" Linh há miệng ngạc nhiên rồi mới nói tiếp: " Em vào tìm chồng em ạ." " Ừm. Vậy chồng chị là ai?"

Khi cô gái trẻ chưa kịp trả lời thì cậu bé trong tổ của anh vội chạy ra. Anh bước đi mà lòng vẫn đầy ngờ vực bởi hai từ: " chồng em." Thằng bé đó còn nhỏ hơn anh ba tuổi lận. Trẻ thế chẳng lẽ đã có vợ thật rồi sao? Cơ mà, vợ nó....sao mà còn già hơn cả anh nữa chứ? Giờ cơm trưa, anh ngồi chờ Hà Vy tới ngồi cùng chỉ để thắc mắc tại sao, tại sao lại có nhiều người trẻ thế đã được làm bố, làm mẹ. Cô bật cười. Hoá ra Nam chỉ đi lại con đường mà cô đã từng đi qua cách đây vài tháng trước mà thôi! " Anh à. Có lẽ chúng ta đã già...không đúng, phải là có lẽ em đã quá già rồi anh ạ!" " Cũng già thật nhưng hình như vẫn kém mẹ anh...!!!" " Vũ Ngọc Nam. Anh có thể nghiêm túc được không hả? Anh có biết hồi sáng có người chạy ra hỏi em là.... " Chị ơi, cái anh tổ trưởng trong kho là em trai chị hả?".

Rõ ràng mặt anh già đơ như thế mà sao chúng nó vẫn có thể coi em là chị anh được chứ? Em đau lòng tới mức muốn đâm đầu vào đống áo bông tự tử." Anh lấy tay bịt miệng để không phì cơm vào mặt cô. Cái gì mà mặt anh già đơ? Sáng nào anh cũng thấy mặt mình trong gương...baby lắm mà. Hồi còn bé, anh đã từng nghĩ.....mình thật sự đẹp trai. Ai ngờ, lớn lên đó lại là sự thật. " Em chấp nhận sự thực đó đi. Em già rồi Vy ạ. Nhưng yên tâm, nếu em ế tới mức không có ai hỏi cưới thì anh sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời em." Cô trừng mắt nhìn anh, đúng lúc ấy toàn bộ người trong tổ anh vừa ăn cơm xong đi qua. Một số người trong đó đều biết cô... " Này, em chăm sóc tổ trưởng nhà anh cho cẩn thận đấy. Không là bọn anh ra bắt đền đấy, biết chưa?" Trời ơi, tổ trưởng...!!! Hoá ra, cái kho đó là của anh không phải tin đồn? Hoá ra cả xưởng đều biết, chỉ mình cô vẫn không hề hay biết...!

Trên tay là tách cafe thoảng hương đăng đắng, Hà Vy nhấp môi rồi đứng tựa vào cửa sổ. Nơi khung cửa cô nhìn ra chỉ thấy một thảm cỏ xanh bình lặng. Dường như ngày nào cũng như ngày nào, mỗi khi uống cafe cô đều đưa mắt nhìn ra đó. Có những ngày nắng, có những ngày mưa nhưng đám cỏ đó vẫn nằm im không hề rời đi chỗ khác. Xoay người nhìn về phía bàn làm việc cách đó không xa, cô thấy Hạ Long. Có lẽ anh lại mang bản vẽ kỹ thuật ra ngoài này và không hề hay cô đang nhìn anh từ một nơi vô cùng lặng lẽ. Đã có lúc cô tự ngốc nghếch mà hỏi với chính mình rằng: Nếu cô là thảm cỏ xanh bình lặng thì anh có nguyện là đám mây trắng bình yên một chiều dừng chân ở đó? Có hay không?

Thực ra câu hỏi đó chẳng khó để tìm ra đáp án, sống ở trên đời cô có thể không biết người khác nhưng chắc chắn phải biết rõ mình là ai. Cười buồn. Đã biết là không, lý trí chấp nhận mà sao con tim vẫn không thể đầu hàng? Thật khó để một lần sống trọn cho những cảm xúc của riêng mình. Hoá ra, sống lại vật vã đến nhường vậy... Buổi chiều vì có việc nên cô đi qua kho hoàn thành nơi Ngọc Nam làm việc, nhìn bộ dạng chàng ngồi xỏ thẻ bài mà cô bất giác bật cười. Lục tìm điện thoại rồi cô nhanh chóng soạn tin gửi cho anh: " Hôm nay mới thấy có người ngồi xỏ thẻ bài cũng nữ tính thật. Từ lâu em đã xem chúng ta như hai chị em, nhưng trong thật tâm em vẫn luôn coi anh là chị gái..." Quả thật là Ngọc Nam đang chờ tin nhắn. Nhưng không phải chờ tin nhắn của Hà Vy mà là của Mobifone thông báo khuyến mại tháng này. Ném thẻ bài sang một bên, anh đọc tin nhắn xong mà tiu nghỉu. Thật là...!!! Phải mất tỷ năm ánh sáng Hà Vy mới thấy tin nhắn trả về, cô vừa đọc tin vừa bật cười lém lỉnh: " Chị em hay anh em cũng không sao. Miễn là chồng con là được." Cô biết làm sao để có thể nhắn tin tiếp đây? Lẽ nào cô phải thốt lên rằng: " A Nam. Em dù ngốc cũng không ngốc đến nỗi không biết anh là Gay. Mặc dù em rất sợ gay nhưng nhìn anh rơi vào tay người khác mới là điều khiến em sợ nhất..."

Truyện được đăng tải độc quyền tại alobooks.vn. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm.

Chương 4: Dấu tay.

Cả buổi sáng đều họp, Ngọc Nam biết sau áo mình có một khối vết bẩn và bẩn thế nào thì chính anh cũng không tưởng tượng ra nổi bởi....kỳ thực sáng nay anh không có soi gương trước khi đi làm. Nhờ vết bẩn mà hôm nay, anh đã trở thành tâm điểm của chú ý trong toàn công ty. Lúc từ cầu thang đi lên phòng họp, anh Tấn ghé tai Nam thấp giọng nói: " Anh không ngờ chú mới vào công ty có mấy ngày mà đã bị Tàu hoá nhanh đến vậy....!" Trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Ngọc Nam hỏi lại anh: " Là sao? Em không có hiểu?" " À thì....chỉ có bọn Tàu khựa mới ba ngày lột quần áo một lần, thậm chí mùa đông còn dành cả tháng. Nếu anh nhớ không nhầm thì.....cái áo này ngày hôm qua chú mặc rồi mà hôm nay vẫn chiến tiếp tới công ty. Nó sạch sẽ đã đành, đằng này.... Đến mấy ông già như cánh anh Hải cũng không có lôi thôi giống chú mày đâu." Lấy tay đẩy gọng kính, vừa đi Nam vừa phân trần: " Đêm qua em có về nhà đâu, thay cái nỗi gì được chứ? Đã tính vất thêm cái áo khác trong cốp xe nhưng sáng qua mưa đi vội nên quên. Sáng nay cũng lại mưa thành ra số quá nhọ..." " Không về nhà thì đi đâu? Anh nhớ hôm qua mày tăng ca tới 9 giờ mà?" " Đi gái!." Không biết vì anh hơi cao giọng hay vì cái không khí tĩnh lặng của hành lang dẫn tới phòng họp mà chỉ hai từ của anh đã mang theo bao sức nặng. Biết bao con mắt đều quay lại đổ dồn về phía anh. Thật là.....

Giờ cơm trưa, Ngọc Nam đã cố ra sớm để chọn vị trí giữa nhà ăn đẹp nhất, mát nhất và tràn đầy ánh sáng nhất  để chờ Hà Vy nhưng anh chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng cô "bạn gái hờ" đâu cả. Trong khi đó...cô chỉ ở cánh anh có khoảng 5 bước chân là tới. Mỗi lần, khi anh quay lại để nhìn xem cô ấy đâu thì Hà Vy lại nép mình nhờ  đàn anh ngồi cạnh che chắn. A Tân nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng hỏi nhỏ: " Lên ngồi với ANam của em đi, lại bỏ rơi nó thế à?" Đá vào chân anh, cô cắn chặt răng nói bằng âm gió: " Anh trật tự..." Lúc Ngọc Nam vẫn chưa giải quyết xong một phần ba xuất cơm thì đã thấy Hà Vy mang khay chuồn ra phía cửa. Được , được lắm. Trong khi vì chờ cô mà anh mất thời gian ăn cơm gẩy từng hạt còn cô đã giải quyết nhanh gọn và trốn biệt tăm. Giờ phút này, anh thật sự khắc sâu một đạo lý đó là: " Phụ nữ, không thể đối với họ quá tốt. Nếu không họ sẽ bò lên trên đầu mình." Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại gửi cho cô một tin nhắn: " Trưa nay ăn cơm mấy giờ?" " 12h3'" " Vậy thì không cách nhau là mấy, có nhìn thấy anh ngồi giữa nhà ăn chờ em không?" " Dạ. Áo hồng đính kèm vết bẩn có in hình vân tay. Không thấy có khác nào em tự chửi mình mù đâu!" " Vì sao không tới ngồi cùng?" " Vì áo anh bẩn....em ứ thích ở cạnh người nổi bật." " Uhm. Vậy thì từ nay đừng có bao giờ cầu xin anh điều gì cả. Nhớ đấy!" Cảm nhận rất rõ thuốc súng trong tin nhắn vừa đến, Hà Vy vội nhanh chóng gửi tin lại thể hiện thiện chí quan tâm: " Đừng giận mà, em ở ngay sau anh mà! Vì sao áo anh bẩn?" " Vì người đàn ông chìm trong muôn thuở của em."

Ngọc Nam lộ ra vẻ mặt đắc thắng, anh đoán cô sẽ tối sầm khi  đọc tin nhắn vừa xong. Người đàn ông chìm trong muôn thuở ?!. Cô biết Ngọc Nam không nói dối chỉ là đã quá lâu cô mới nghe tới cụm từ này. Đó từng là cách mà cô vẫn gọi mỗi khi trong note hay một tự sự nào đó trên face nhắc về người ấy. Tùng! Sao bây giờ với cô, anh lại trở nên xa xôi quá ? Hoá ra anh đã ở đây. Hoá ra anh đã gặp Ngọc Nam nhưng còn với cô.... mong một câu chào cũng đã thành xa xỉ. Có một góc tim âm thầm vỡ....!!! " Có lẽ em đã thành người thừa!" " Tất cả là do vấn đề ăn ở....Huống hồ em đâu có thể ra khỏi nhà lúc nửa đêm nên sao gặp anh ấy được!"

Ngọc Nam vừa nhắn tin trả lời vừa thở dài. Kỳ thực, đúng là như thế!

Tối qua khi vừa đánh số xong đống hàng trong kho theo chỉ thị của sếp thì cũng là hơn 9h. Ông trời ăn ở bất công, dường như muốn thử lòng kiên nhẫn của anh nên đã làm mưa bất chợt.Anh không ngại thời tiết, anh chỉ sợ đến không kịp lửa trại mà thôi. Suốt bốn năm, anh chưa từng bỏ qua bất kỳ một mùa hè xanh nào của đội vậy mà năm nay đành bị thời gian thổi bay lời ước hẹn. Công việc mới quá bận khiến anh chẳng thể đến tham gia cùng mọi người. Hơn nữa, từ nhà anh lên đến Cẩm Đoài cũng mất cả một chặng đường không thể nói là dài nhưng chắc chắn là không ngắn. Chỉ mong buổi tối cuối cùng khi cả đội còn ở lại, anh có thể  đến kịp để góp vui. Lý tưởng sống một thời làm cháy trong anh bầu nhiệt huyết. Ngay khi vừa tới, còn chưa kịp nhìn mặt ai với ai thì anh đã bị quấn vào trong không khí thân tình đồng chí, anh em. Những cái ôm, những vòng tay và muôn vàn giọng nói....Tất cả đã khiến anh quên đi mệt mỏi của một ngày dài. Cho đến tận bây giờ anh vẫn không biết vết bẩn trên áo mình là tác phẩm của đồng chí nào làm nên, nhưng nó khiến anh thấy vui, tự hào và đầy phấn khích. Mặc dù hè này chẳng giúp được gì cho đội và đôi khi anh vẫn không tránh khỏi tự kỷ vì một vài người bạn, người đồng chí đã từng hoạt động giờ chẳng còn ai....cơ mà hôm nay, giây phút này khi một đêm trôi qua, sao mà thấy nhớ. Nhớ nhất là lúc chứng kiến các em chạy lửa, một cái ôm, hai hàng nước mắt kèm theo câu nói: " Anh ơi, lửa cháy rồi."

Tùng về đến Hà Nội khi trời đã sang chiều, có chút mệt mỏi nhưng anh lại chẳng thể nào chợp mắt sau một đêm trắng để ngồi lửa trại cùng mọi người. Sự thực là có một vài vấn đề khiến anh cần bận tâm suy nghĩ. Một vài....tưởng là ít nhưng khi mổ xẻ không nghĩ lại đủ phức tạp đến vô cùng. Lúc rạng sáng khi chia tay Nam, một câu nói của thằng em mà lại trở thành trong anh ám ảnh: " Vy nhớ anh lắm đấy. Còn em, mong anh và Thuỳ Chi biết trân trọng hạnh phúc thuộc về mình." Dường như có một thoả thuận ngầm giữa anh và Nam khi từ trước đến nay cả hai đều không bao giờ đả động tới những vấn đề mang tính tế nhị về tình cảm riêng tư. Anh quen Nam khi cậu chàng mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất, cũng chính trong đội tình nguyện của trường. Ngọc Nam hiền lành, vô tư trong sáng của ngày đầu quen biết giờ đã thành một chàng trai trưởng thành thật rồi. Cậu bé ngày nào giờ đã biết chất chứa trong lòng những dồn nén và ít nhiều tâm sự. Anh biết, để nói với anh câu nói ấy hẳn là thằng bé đã phải cân nhắc, đắn đo rất nhiều. Hai vấn đề tưởng chừng chẳng liên quan nhưng khi nghĩ lại thì chẳng phải câu đầu tiên chính là tiền đề của câu sau đó?

"Hà Vy nhớ anh lắm đấy"!

Anh hiểu rõ. Đó không phải là nhớ nhung của hai người yêu nhau nhưng cũng không thể đồng nhất đó là nỗi nhớ của hai người thân hoặc hai người bạn. Đến bây giờ anh cũng chưa bao giờ suy xét xem thực sự cô là gì giữa bề bộn đời anh và ngược lại! Anh có nhớ cô không? Tại sao lại không? Hẳn là chắc chắn. Chắc chắn có rất nhiều. Ừm. Thì ra, anh cũng nhớ cô.

" Còn em, mong anh và Thuỳ Chi biết trân trọng hạnh phúc thuộc về mình." Nếu duy chỉ có " em mong anh" thì chẳng phải câu nói ấy đã đơn giản hơn nhiều? Rằng đó là sự quan tâm, nhắc nhở đầy thiện chí của một thằng em dành cho một ông anh. Hoặc đơn thuần là Ngọc Nam đang nhắc nhở anh về việc cần, nên, phải có một thái độ rõ ràng với nỗi nhớ của cô gái đang ngày ngày kề cận nó. Nhưng đính kém tên Thuỳ Chi vào đã khiến anh vô tình rơi vào bài toán khó. Dù khờ khạo đến đâu anh hiểu là vẫn có một nỗi niềm cất giấu trong đó. Anh có phải kẻ khờ không? Không có. Chính vì vậy anh càng phải nhận thức rõ hơn về một mối quan hệ được thiết lập theo hình kim tự tháp, tâm điểm là anh và ba đỉnh của tháp chính là Hà Vy, Thuỳ Chi và Ngọc Nam.

" Em yêu anh!" " Anh chưa bao giờ hết yêu em."

Thuỳ Chi vòng tay ôm chặt lấy Tùng từ phía sau để xác nhận lại câu yêu thương anh vừa nói nhưng Tùng vẫn dửng dưng như chẳng hề mấy liên quan. Ánh mắt anh nhìn ra phía xa xăm nơi mặt hồ đang hứng từng vạt hoàng hôn buông xuống. Không ai có thể hay biết trong thâm tâm anh đang chất chứa những điều gì. Kéo đôi bàn tay của Thuỳ Chi ra khỏi người mình, Tùng khẽ xoay người lại về phía sau nhìn sâu vào đôi mắt cô đầy mệt mỏi, giọng anh trầm lại: " Em à. Mình.......chia tay đi." Như không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy, cô nhìn anh dò hỏi: " Anh sao thế? Không phải.....anh vừa nói anh chưa bao giờ hết yêu em?" Trong hơi thở mỏng manh, anh nghe rất rõ giọng nói cô vỡ vụn, gương mặt người con gái anh yêu bắt đầu nhoè đi trong nước mắt. Ngừng lại vài giây, cô nói tiếp: " Anh yêu em? Anh thật sự rất yêu em sao? Vậy thì tại sao anh lại không cần em? Vì sao chứ?" Những ngón tay anh khẽ đưa ra lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, giọng anh vẫn điềm tĩnh vô cùng: " Anh đã từng yêu em. Em cũng từng yêu anh.

Nhưng.....

Tình yêu đó không giống nhau!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx