sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cầm tay mùa hạ - Chương 21-22

Chương 21: Điều biết rõ và điều không biết rõ

Hà Vy như bị ám ảnh bởi câu chuyện của người dưng " bị bắt cóc" trong công ty, nỗi ám ảnh đeo bám cô ngay cả khi về nhà, ngay cả khi cô muốn nhắm mắt lại để tìm cho mình một giấc ngủ an yên....nhưng quá khó. Phụ nữ thường hay buồn phiền vì đàn ông làm khổ họ nhưng Hà Vy nghĩ  thực chất là phụ nữ làm khổ đàn ông, như một cái vòng luẩn quẩn vậy. Cô nhớ mình đã từng nhắc đi nhắc lại 1 câu rất nhiều lần với những người bạn, anh trai thân thiết - mà bị phụ nữ làm khổ rằng: "Sau này yêu ai, và đám cưới với ai, phải nhớ rằng ngoài tình yêu, tiêu chuẩn quan trọng nhất là người phụ nữ ấy phải yêu anh đủ để hi sinh cho anh. Thế là đủ, những cái khác không quan trọng." Thực ra khi đã có tình yêu và sự hi sinh của một người phụ nữ, mọi khó khăn đều có thể khắc phục.  Khác biệt về tính cách và lối suy nghĩ - cô ấy có thể nhẫn nhịn dung hoà. Người đàn ông lầm bước - cô ấy có thể bao dung vị tha. Cô ấy có thể làm mọi thứ, thay vì bỏ cuộc khi có quá nhiều vấn đề, cô ấy sẽ tìm cách để cố gắng giải quyết nó, bảo vệ mối quan hệ.  Quan trọng sự hi sinh đó cũng sẽ động lòng người kia, để anh ta thương cô ấy thật nhiều, hiểu và trân quý cô ấy. Đó là sự cố gắng của 2 phía. Trừ khi sự việc quá trớ trêu, còn hầu hết mọi nguyên nhân tan vỡ, ko chịu được nhau, có người thứ 3.. đều sâu xa từ việc không đủ yêu mà ra cả. Chẳng thể đổ tội cho điều gì! Cô mím môi cười khi nghĩ về người phụ nữ trong câu chuyện hôm nay, ngoài ba mươi tuổi mới tìm thấy tình yêu đích thực?Như vậy thì hành động bỏ chồng, bỏ con để chạy trốn cùng tình yêu chẳng phải là một việc làm rất đáng ngưỡng mộ đó sao? Sao chúng ta không tự hỏi nếu đổi lại là mình, thì sao? Bao nhiêu người dám yêu và dám làm điều ấy? Nhưng......người đời mỗi người một cách nghĩ. Là khen chị ấy dám yêu và dám sống hay là cười chê khinh miệt khi chị ấy bỏ trốn theo tình nhân?  Chắc chắn là vế thứ hai! Thở dài, tiếng điện thoại khẽ lôi Hà Vy ra khỏi tâm trạng ngổn ngang.

Hạ Long đắn đo rất lâu trước khi gọi cho Hà Vy, có thể sự quan tâm của anh sẽ khiến cô sợ nhưng bản thân anh  ý thức rất rõ chân lý về cuộc đời và hạnh phúc. Nhận ra hạnh phúc ở dưới chân mình, có đủ dũng cảm và quyết tâm cúi xuống và nhặt lên giữ chặt trong tay ......đó lại là sự sáng suốt thông minh của con tim. Đã hơn một lần trong đời, anh - một chàng trai có đủ thông minh vậy mà vẫn luôn bất lực khi đứng trước điều mà mình mong muốn, nỗi khao khát và sự thôi thúc của cõi lòng. Bởi vậy anh không muốn bỏ lỡ một cơ hội, càng không muốn bỏ lỡ cô gái thực sự dành cho mình bởi biết đâu...cơ hội một khi đi qua sẽ chỉ còn là tiếng thở dài nuối tiếc của riêng anh.

" Dạo này em toàn bơ anh đi thôi..." Câu chào mở đầu đầy ấn tượng khiến Hà Vy nhoẻn cười, cô còn nhìn lại màn hình điện thoại để chắc mình không bị nhầm người gọi đến. Sau đó cô mới đáp lời anh: " Dạ, lúc nào thế ạ?" " Thì lúc tan làm, có người đi qua nhưng có thấy anh đâu." " Vâng. Chắc em không để ý ạ" Cô vừa nói xong thì Hạ Long đã phản bác lại lời nói của cô: " Đúng rồi, em nhìn thấy sao được vì em còn bận nói chuyện  điện thoại với giai. Nhìn em cười khi nói chuyện là anh biết mà...!" " À ra vậy! Không lẽ nói chuyện với giai cũng là cái tội ạ? Vậy thì.....anh đang gián tiếp khiến em trở thành tội phạm nguy hiểm rồi ạ."

Hạ Long bật cười khiến Hà Vy cũng cảm thấy vui hơn. Sau khi nói chuyện cùng anh, cô dễ dàng đưa mình đi vào giấc ngủ. Cô không hay biết, có một người khác đang trăn trở chỉ vì điều mà cô nói lúc trưa nay.

Ngọc Nam không phải là người thích để tâm những phiền não trong lòng. Nhưng câu nói của Hà Vy đã khiến anh cần nghiêm túc nhìn lại từng sự việc, từng con người quanh anh trong suốt thời gian qua. " Những kẻ tỏ ra nguy hiểm thì vô cùng khờ khạo còn những người có vẻ khờ khạo thì......lại thâm hậu đủ đường." "Cô nói: anh là một người nguy hiểm! "Nguy hiểm" chứ không phải là người "tỏ ra nguy hiểm"! Anh nguy hiểm thật sao? Ngọc Nam không nghĩ vậy. Để nói về mình, anh chỉ có thể nói: Anh là một người tốt. Mà người tốt......chưa chắc là người đàn ông tốt! Anh chưa từng trải qua một cuộc tình trọn vẹn đúng nghĩa, nghĩ về những cô gái bên mình mà anh ít nhiều đã từng dành tình cảm....anh cười buồn. Có lẽ trong số họ đã không ít người tìm được hạnh phúc, cũng có người vẫn độc thân và biết đâu có ai đó đang tự nếm trải cay đắng một mình.  Anh hiểu, cuộc đời của một cô gái, một người phụ nữ, một nguời đàn bà sẽ gặp gỡ và quen biết rất nhiều đàn ông. Tình dục đơn giản, tình bạn đơn thuần còn tình yêu thì quá phức tạp. Mà bản thân phái nữ đã là một vấn đề khiến đàn ông không bao giờ tìm ra lời đáp, phức tạp....họ vốn có thừa. Đúng vậy! Phụ nữ họ khó hiểu lắm. Trong số những người đàn ông mà họ gặp liệu có bao nhiêu người mà họ yêu? Và bao nhiêu còn lại, họ ở bên vì lòng tham, vì sự ích kỷ, như một thú vui hay đơn giản chỉ vì đó là người yêu họ với tất cả tấm lòng? "Nếu anh yêu ai đó, chắc chắn sẽ cố gắng không bao giờ làm cho họ tổn thương, dù ai đó đâm anh đủ đường tan tác. Nếu anh yêu ai đó, anh sẽ không bao giờ phản bội họ, cho dù ai đó có lừa dối anh đủ loại. Nếu anh yêu ai đó, anh sẽ luôn chờ đợi. Cho tới khi... Có thể..." Ngọc Nam đưa mắt nhìn về khoảng trời đêm tĩnh lặng. Một chữ nếu chẳng nói lên được điều gì. Đó chỉ là suy nghĩ một thời mà khoảng cách từ thời ấy tới bây giờ đã là xa xôi lắm. Anh giờ đã khác rất nhiều...A đã mắc quá nhiều sai lầm để thay đổi đến bây giờ. Nhớ về cô gái anh từng yêu thương nhiều nhất_Thuỳ Chi! Ngọc Nam chợt nhận ra và tự nhận anh là một thằng nhẫn tâm. Chịu được những sự thật tàn khốc nhất Chịu được cảm giác lơ lửng không ràng buộc của mối quan hệ  không xác định. Anh đã rất cố gắng làm việc với hy vọng một ngày cô sẽ nhìn về phía anh và lấy anh làm niềm tự hào. Anh cố gắng trở nên hoàn hảo hơn thực tế, từ mọi việc. Anh đơn giản chỉ muốn làm chỗ dựa cho người mình yêu thương như bao thằng đàn ông khác. Nhưng thay vì dựa, thường thì người ta lại đạp...và anh chẳng đủ vị tha, chẳng đủ bao dung, chẳng đủ tình yêu để có thể tiếp tục yêu thương cô. Anh nhẫn tâm bỏ quên cảm xúc của con tim để về đây như một sự trốn chạy. Rồi anh nhẫn tâm quay lưng lại với cô khi mà anh biết có thể, nơi ấy, cô đang cần anh lắm. Cứ ngỡ tình yêu anh trao gửi cho cô là mãi mãi để rồi xoay người mới thấy "mãi mãi" là một khoảng thời gian không dài...

Vì ngủ không được ngon giấc nên suốt cả buổi họp sáng của ngày hôm sau, lúc nào Ngọc Nam cũng trong trạng thái ủ rũ. Đưa mắt nhìn một vòng những người đồng sự, có lẽ chỉ mình anh mơ màng bởi anh thấy ai cũng đang rất tập trung nghe sếp nói. Mà những gì sếp nói thì anh.....tuy mới vào công ty chưa bao lâu nhưng sáng nào cũng nghe đã thành thuộc.

Buổi trưa khi vừa ăn cơm, Ngọc Nam kể lại cho Hà Vy nghe khiến cô bật cười: " Nếu đúng như những gì anh nói thì: đồng chí Ngọc Nam, em có thể khẳng định rằng anh có tư chất làm cán bộ nhất trong những người ngồi đấy." Nheo mắt nhìn cô, anh đáp lời: " Lại khiến em phải chê cười rồi." Xua tay về phía anh, Hà Vy tỏ rõ ý không tán thành điều mà anh vừa nói: " Em nói thật mà. Anh đã nghe đến châm ngôn " bốn điều biết rõ và bốn điều không biết rõ" của người làm lãnh đạo bao giờ chưa?" Nhìn anh lắc đầu, cô mới chậm rãi nói tiếp: "Khi họp hành tiếp thu được gì không cần biết rõ nhưng ngồi họp ở vị trí nào thì phải rõ. Ai làm như thế nào không cần biết rõ nhưng ai được đề bạt cần phải rõ. Ai đó tặng lễ vật gì không cần biết rõ nhưng ai không tặng thì phải rõ...” Lấy tay đẩy cao gọng kính, anh nhìn cô tỏ vẻ tán thưởng. Gật đầu với Hà Vy, Ngọc Nam đáp lời: " Anh chưa biết mình có tư chất làm lãnh đạo hay không nhưng em thì quả là thừa tư chất để làm phu nhân lãnh đạo." Ngừng một lát, anh tiếp tục nói: " Nhưng mà hình như em mới chỉ nói ba điều?" Hà Vy lấy tay che miệng cười, cô đáp lại ánh nhìn dò hỏi của anh bằng một câu hỏi khác: " Anh chắc là mình muốn nghe?" " Tất nhiên!" " Điều cuối cùng đó là: Có ngủ với vợ mình hay không không cần biết rõ nhưng ngủ với ai thì phải nhớ rõ." Điều cô vừa nói khiến anh thấy rất thú vị mà không kém phần sâu sắc. Một bài học chẳng thể mua được bằng tiền mà chỉ có thể mua được bằng trải nghiệm. Khẽ ho khan vài tiếng để thôi cười, Ngọc Nam tiếp tục hỏi Hà Vy: " Vậy trong trường hợp chồng em có một giấc ngủ bên cạnh một người phụ nữ khác, thì em sẽ hành xử ra sao?" " Theo anh em sẽ ra sao?" " Oh. Có lẽ em sẽ không làm anh ta bẽ mặt nhưng nhẫn nhịn không phải là phong cách của em. Anh nghĩ em sẽ dằn mặt người phụ nữ kia khiến cho cô ta hồn bay phách lạc." Hà Vy cười mỉm, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời Nam: " Em không phải làm gì cả vì chắc chắn sẽ có người xử cô ta thay em. Người đó không ai khác là chồng em, anh ta sẽ chơi chán cô ta rồi lại ruồng bỏ không thương tiếc.

Có thể anh nghĩ là em đang quá tự tin vào bản thân? Nhưng không phải anh à! Bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ có một bản năng nhất định để nắm bắt được trái tim của chồng mình. Chỉ có điều....người phụ nữ có đủ tỉnh táo và lý trí để giữ lại tôn nghiêm của bản thân hay không lại là chuyện khác." Ngọc Nam chỉ tay vào ngực trái của mình và giả giọng nghiêm túc nói cùng cô: " Trái tim của anh, chứng nhận sức khoẻ tốt muốn được giao cho em nắm giữ. Em nghĩ sao?"

Truyện được đăng tải độc quyền tại alobooks.vn. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm.

Chương 22: Nếu yêu em, hãy cưới em làm vợ!

"Giả sử nếu ngày xưa mình yêu Ngọc Nam thì giờ có chia tay không nhỉ?". Hơn một lần Hà Vy từng tự hỏi bản thân câu hỏi ấy rồi lại tự cười. Chỉ không nghĩ vừa mới thoáng qua vài giây thôi, anh mới hỏi cô một vấn đề đầy liên quan nhưng cô lại nghe như có vẻ rất tiếu lâm . Cái gì mà: "Trái tim của anh, chứng nhận sức khoẻ tốt muốn được giao cho em nắm giữ. Em nghĩ sao?" Ngây ngốc nhìn anh, cô khẽ đáp lời: " Trái tim của anh vốn vẫn đang thuộc về người khác thì thử hỏi em làm sao có thể nhận được đây?" " Oh, em biết được cả chuyện đó nữa sao? Em phải biết rằng không có sở hữu nào là vĩnh viễn! Vì vậy, chỉ cần em muốn là sẽ cướp được." Hà Vy chớp mắt, cô cười như không cười: " Mả nhà em...........không phát về đường ăn trộm. " Chừng nào trái tim anh còn thuộc về người khác thì....quên đi, em chẳng công sức nào để giành giật nổi đâu." " Nếu nó không thuộc về người khác?"

Ánh mắt Hà Vy trầm tĩnh trở lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng nhất có thể: " Không lẽ anh về đây là vì em? Hay vì mẹ cha ép buộc? Đừng tự lừa mình dối người. Nếu em không hiểu thì em không xứng đáng làm bạn anh. Vậy nên, có nhiều khi người ta không nói không hẳn là người ta không biết!" Câu chuyện dừng lại, sự im lặng bủa vây hai người họ trong suốt cả bữa cơm. Chỉ cho đến khi.....một người đi qua và ánh mắt Hà Vy không tránh được nhìn theo. Ngọc Nam cũng nhìn theo dò hỏi đầy mãnh liệt: " Đó là tổ trưởng tổ cắt phải không nhỉ? Sáng nay anh ta mới bị sếp mắng xong, nhưng lúc ấy anh còn mơ màng nên không rõ. Không lẽ em cũng thích anh ta?" " Anh ta là trưởng phòng kỹ thuật. Đúng là có thích nhưng đó là trước đây còn giờ thì hết rồi." " Hết rồi? Vì anh ta đã có bạn gái?"

Lắc đầu, Hà Vy buông đũa. Khoé môi cô khẽ cong lên cười mỉm, đáp lại câu hỏi của Ngọc Nam: " Một khi em đã thích thì dù anh ta có vợ rồi em vẫn thích chứ đừng nói là bạn gái. Nhưng nguyên nhân ở đây là bởi vì anh ta luôn lịch sự thái quá với em." " Đó là một trong những khí chất vốn có của những người đàn ông quyến rũ. Em đúng là....chẳng hiểu gì về đàn ông hết! Anh chưa tiếp xúc nhiều nhưng anh nghĩ hẳn là anh ta là một nhân vật sáng giá ở đây." Hà Vy thầm nghĩ, cái gì mà quyến rũ chứ? Lẽ nào ngay đến Ngọc Nam cũng bị Hạ Long mê hoặc sao? Cố để giữ lại chút hình tượng hiếm hoi, Hà Vy lấy tay che miệng cười, chờ khi ổn định cô mới ngẩng đầu nhìn Ngọc Nam nói tiếp: "Không ai nắm tay nhau cả đời được. Cũng như chẳng đứa con gái nào có thể mỉm cười nếu sáng nào cũng có một tin nhắn lặp lại gửi đến từ một số máy quen. Phép lịch sự đó có cần thiết? Anh ấy là một điển hình của người đàn ông lịch sự 24/7. "

Ngừng vài giây, cô quan sát Ngọc Nam rồi nói tiếp: "Mà với em, mẫu đàn ông đó..........không khác gì.........thuốc - tránh - thai. Uống vào sẽ an toàn nhưng dùng nhiều thì lại vô cùng khó chịu." Canh cá do nhà bếp nấu rất ngon, song Ngọc Nam vừa cho vào miệng thì nghe Hà Vy nói vậy không tránh được phun ra sạch sẽ. Mặt anh sầm lại, cảm thấy không còn khả năng chống đỡ với cô gái ngay trước mặt mình. Cùng lúc ấy tiếng điện thoại của Hà Vy đã khiến câu chuyện của hai người họ trở nên gián đoạn.

Chia tay Hà Vy trước cửa nhà ăn, Ngọc Nam không vào trong xưởng ngay mà hướng về phía quán trà đá ngay cổng công ty đi tới. Ở đó, vô tình anh gặp Hạ Long đã ở đó từ trước. Giữa hai người đàn ông dù chưa quen nhưng không phải là khó để tìm một chủ đề nói chuyện. Tào lao vài câu rồi anh lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vy: " Anh đang ngồi trà đá với Hạ Long của em nhưng câu chuyện không liên quan gì đến em cả. Chỉ đơn giản là bàn về vấn đề vì sao trà thì ít mà đá thì nhiều và câu hỏi đặt ra là: phải chăng ngày mai nên ngồi sang quán khác." Tin nhắn của Nam khiến cô mỉm cười nhưng cô không nhắn lại bởi cô còn đang rong ruổi theo ý nghĩ về vấn  để mà Tùng vừa đề nghị với cô trước đó. Anh muốn cô và Ngọc Nam cuối tuần về Hà Nội hội tụ nhưng Ngọc Nam kêu bận mà cô đi một mình liệu có thích hợp hay không? Lúc anh gọi cho cô nghe có vẻ giọng anh khác hẳn so với lúc thường. Anh lại uống rượu! Cô cảm nhận được điều đó. Không cần hỏi cô cũng hiểu rõ lý do để anh phải làm những điều mà bản thân anh vô cùng ghét bỏ. Đúng vậy, Tùng ghét rượu vô cùng nhưng nghề nghiệp của anh lại đặt anh phải ngồi trên bàn rượu. Đó vốn là giải pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề, để có thể đưa đến kết quả anh muốn một cách nhanh nhất. Chuyện công việc và chuyện cá nhân chẳng thể nói trắng cho ra trắng, đen cho ra đen. Đôi khi chúng ta vẫn phải để trắng đen lẫn lộn bởi cả hai tương tác với nhau bằng những mối quan hệ xã giao. Những mối quan hệ ấy thể hiện ở đâu? Ngay trong bàn rượu. Thương trường vốn là một cuộc đua lãnh khốc, ai tìm ra đường tắt thì người ấy sẽ về đích nhanh hơn.

Giờ nghỉ trưa nhanh chóng qua đi, Hà Vy bắt đầu buổi chiều cùng với tờ đơn còn thiếu nhiều chữ ký: Đơn xin thôi việc. Cô biết mình sẽ nhớ nơi này rất nhiều nhưng sự ra đi là điều khó tránh bởi còn có một công việc khác, một tương lai tươi đẹp khác đang mở ra và chào đón cô. Nơi đây đã cho cô được gặp gỡ và được đón nhận sự quan tâm, yêu thương của mọi người xung quanh nhưng nơi đây chẳng thể là nơi mang đến cho cô những điều tốt nhất và phù hợp nhất. Thở dài, cầm tờ đơn đi xin chữ ký của từng người quản lý trực thuộc mà cô thấy giọng nói của mình trở nên ngạt thở. Buổi tối, Hà Vy mệt nhoài chẳng còn tâm trạng để ol nhìn những đèn face của bạn bè vẫn sáng. Nằm rồi thiếp đi tự lúc nào không hay, cho đến khi tiếng điện thoại thoáng qua bên cạnh khiến cô giật mình tỉnh giấc. Nheo mắt để tỉnh táo, mới hay đã qua 12h đêm, càng không nghĩ muộn vậy mà vẫn còn người gọi đến. " Anh gọi em muộn vậy ạ? Có chuyện gì thế?" Giọng Hạ Long khàn khàn, anh không biết điều gì khiến anh lại gọi cho Hà Vy và khi nghe giọng nói của cô, anh đôi phần hối hận nhưng cô đã nghe máy mất rồi. Điều anh cần lúc này có lẽ là sự quyết đoán, hít một hơi thật sâu, anh nói: " Em có thể tỉnh ngủ để nói chuyện cùng anh một lúc, được chứ?"

Hà Vy ngồi dậy, giọng nói cô không giấu được hoảng hốt: " Có chuyện gì vậy? Anh đừng làm em sợ!" " Anh biết mình không còn trẻ và em thì cũng chưa có ai. Nếu mình yêu nhau, em nghĩ sao?" " Em không thích những câu hỏi mang tính giả định!" " Vậy thì anh sẽ bỏ chữ nếu." Hà Vy khẽ cười, trong màn đêm tĩnh lặng cô nghe rõ tiếng trái tim mình vẫn đập rất bình ổn. Khẽ hỏi anh, cô đi thẳng vào vấn đề chính: " Anh yêu em? Anh yêu em sao?" " Anh thích em, em là một cô gái rất thú vị và anh biết em cũng có tình cảm với anh. Vì vậy, anh muốn tìm hiểu em một cách nghiêm túc."

Hà Vy chợt nhớ tới một câu nói kinh điển trong " Trở lại tìm nhau" mà cô gần như bị ám ảnh trong suốt bao năm qua. Chàng trai yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng khi bày tỏ lòng mình với cô ấy, câu trả lời anh nhận được đơn giản chỉ là: " Nếu anh yêu em, anh sẽ biết làm em ngạc nhiên và xúc động." Cô biết Hạ Long không yêu cô, đơn giản anh ấy coi cô là một trong những sự chọn lựa tốt nhất. Cô không phủ nhận mình từng dành tình cảm đặc biệt cho người đàn ông này nhưng theo thời gian thì điều đặc biệt còn có thể trở nên đặc biệt mãi được nữa hay không? Anh khiến cô ngạc nhiên tiếc thay anh lại chẳng phải là người đàn ông có thể làm cô xúc động.

Gạt mái tóc rối sang một bên, cô trầm lặng nghe anh nói, một lúc sau cô mới đáp lời anh: "Em không biết người khác nghĩ gì về tình yêu nhưng với em thì yêu là cưới. Bởi vậy em cần xác định tương lai mà tương lai thì nên thận trọng vẫn tốt hơn là vô lo vô nghĩ." " Điều đó rất khó mà em! Dù sao vẫn phải cần tìm hiểu thì mới có thể đi đến quyết định chứ? " Lời định nói ra nhưng cô đã giữ lại cho riêng mình. Anh không giám đưa ra một lời hứa hẹn về tương lai thì cô làm sao có thể mang con tim mình ra đánh cược. Nghiêm túc mà anh nói hoá ra chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Không thất vọng cũng chẳng thấy buồn, cô chỉ thấy anh đã nghĩ ngây thơ quá rồi. Cô đã từng thích anh nhưng khi ấy anh nhìn về phía cô bằng một ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng. Anh có biết rằng, thích một ai đó đâu đồng nghĩa với việc mãi mãi phải thích người ta không đổi? Cô và anh vốn là con người của hai thế giới khác nhau, đừng bước vào cuộc đời nhau để cho nhau những u sầu, đó là lựa chọn tốt nhất.

Ngày hôm sau, Hà Vy không ngần ngại đem chuyện đó kể lại cho Ngọc Nam. Anh thoáng cười và đáp lời: " Anh có thể hiểu rằng cái ý tưởng " yêu là cưới" chính là một lời thách đố với anh ta?" " Em chỉ nói sự thật thôi mà, với em....yêu là cưới!" " Nhưng giả sử nếu anh ta nói anh ta sẵn sàng cưới em, cưới ngay trong ngày mai thì em cũng sẽ không đồng ý cơ mà! Thử lòng người ta như vậy là không tốt!" " Sao anh nghĩ em thử lòng anh ta?" " Anh không biết giọng điệu của em khi nói ra câu đó thế nào nhưng anh nghĩ phần lớn đàn ông, không riêng gì Hạ Long đều thiếu i-ốt trầm trọng. Đàn ông sợ nhất là hai từ "ràng buộc", ràng buộc trong tình yêu, ràng buộc trong hôn nhân. Đó là lý do nghe tới câu nói của em đa phần người ta sẽ chạy mất, người thông minh hơn chút thì nghĩ em cần một chỗ dựa an toàn. Còn anh..."

Đẩy cao gọng kính, nhìn vào đôi mắt đang mở to thảng thốt của Hà Vy, Ngọc Nam chậm rãi nói: " Với một người chưa tìm được một tình yêu đúng nghĩa như anh, nếu có ai đó nói vậy thì anh chẳng ngần ngại mà trả lời: Ngay ngày mai anh sẽ kêu mẹ cha mang trầu cau tới hỏi em làm vợ."

Hà Vy chống hai tay bên sườn rồi gập người và cười. Cô không thể không tán thưởng độ hài hước của Ngọc Nam càng ngày càng tiến bộ nhưng anh nói đúng. Đó chính là một phép thử hợp tình mà hợp lý. Cô khẽ cười, bởi tình cảm Hạ Long nói tới dành cho cô chẳng qua cũng chỉ là lời nói, mà lời nói chỉ là một cái vỏ bọc được thổi phồng đẹp đẽ. Cái cô cần là chất và lượng ở bên trong kìa!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx