Trong ngày khai trường lại xảy ra một trận đánh nhau lớn như vậy, đây là sự việc chưa từng có trong lịch sử trường cấp ba A. Thế nên sau nhận được tin này, toàn bộ học sinh trong trường đều xúm lại xem, ai cũng muốn tận mắt thấy cái thời khắc huy hoàng trong lịch sử này.
Diệp Sơ vì trốn Triệu Anh Tuấn nên cũng đi theo đám người đó xem đánh nhau. Từ trước đến giờ, cô chưa từng được chứng kiến cảnh tượng nào náo nhiệt như thế này.
Bởi vì phòng học của bọn cô ở tầng một thế nên cô dễ dàng tìm được nơi dễ quan sát lại gần chỗ đánh nhau nhất.
Ở phía trước có hai học sinh nam đang đánh nhau.
Đứng ở bên cạnh Diệp Sơ là một chị khóa trên rất tinh mắt, chị ấy liếc mắt một cái liền nhận ra người đang đánh nhau kia là một nam sinh của lớp chọn, chị ấy còn quay sang thì thầm với người đứng bên cạnh: "Kia không phải là Lưu Hàn sao? Ai lại dám đánh nhau với cậu ta thế nhỉ?"
"Nhưng mà ̣ cậu nhìn bạn kia đi, cũng chẳng kém hơn cậu ta là mấy!" Nữ sinh bên cạnh nhắc nhở một câu.
Diệp Sơ cũng chăm chú nhìn, đây đúng là một trận đánh nhau cân sức, không ai kém ai chút nào. Đặc biệt là bạn nam quay lưng về phía cô đánh rất lợi hại, cậu ta giơ chân đá cho nam sinh to lớn phía bên kia, khiến người đó phải lùi lại hai bước.
Trong lúc này, không biết tại sao Diệp Sơ lại nhớ đến một người.
"Oa, bạn nam kia đánh hay quá!" Hai nữ sinh bên cạnh lại bắt đầu thì thầm với nhau.
"Đúng vậy, thế nhưng Lưu Hàn học võ Sanshou mà, cậu bạn kia là ai nhỉ? Hình như chưa gặp lần nào cả, trông cậu ấy có vẻ rất đẹp trai!"
Trích dẫn:*Tại TQ, môn Sanshou (còn được gọi là võ chiến đấu tay không tự do) chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế trên võ đài, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật Kungfu. Nhưng bản thân môn Sanshou (hoặc Sanda) lại được phân chia ra 3 dạng:
- Sport Sanshou (Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao
- Civilian Sanshou: Đòn thế dân sự
- Military Sanshou (AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.*
"Không phải là học sinh mới chứ?"
"Học sinh mới mà lại ghê gớm như vậy sao?"
"Ai mà biết được chứ......"
Hai người đứng bên cạnh cứ bàn luận mãi. Do Diệp Sơ nhớ tới chuyện trước đây, nên cô hơi mất tập trung. Chờ đến lúc cô phục hồi tinh thần lại, hai người kia đã đánh tới tận chỗ cô đứng. Bạn học xung quanh sợ bị đánh nhầm, tất cả đều tản ra, nhưng chỉ còn mỗi mình cô chưa kịp hoàn hồn nên đã bị bỏ lại một mình.
Từ phía sau đám đông đang xem đánh nhau, Triệu Anh Tuấn kêu to: "Ê, lớp trưởng, cẩn thận!"
Diệp Sơ nghe thấy có người gọi mình, cô lúng ta lúng túng quay lại thì thấy Triệu Anh Tuấn đã chạy tới giống như muốn kéo cô đi. Tay cậu vừa mới đưa ra bỗng nhiên giật mình thu lại. Đằng sau chiếc kính là ánh mắt sợ hãi nhìn chăm chăm về phía sau lưng cô, chân cậu không tự chủ mà lui lại về sau.
Phản ứng của cậu ta khiến Diệp Sơ cảm thấy rất kỳ lạ, cô xoay người muốn nhìn xem phía sau mình có cái gì.Khi quay người lại, cô liền chạm phải người đang đứng phía sau mình.
"Cậu....."
"Này....."
Hai người kinh ngạc,gần như đồng thời thốt lên, Vệ Bắc thấy Diệp Sơ lại gọi mình là 'Này', vẻ mặt cậu tối đen lại
"Ê, thằng ranh kia, mày có đánh nữa hay không hả?” Lưu Hàn ở phía sau hỏi.
"Đánh, không đánh thì để làm gì?" Vệ Bắc trả lời lại, cậu cởi bộ quần áo thể dục đang mặc trên người ra rồi nhét vào tay Diệp Sơ, ra lệnh nói: "Cầm lấy!" Nói xong, thì người lại xông ra ngoài.
Để lại Diệp Sơ đứng nguyên tại chỗ, cầm bộ quần áo thể dục đầy mồ hôi trong tay, một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, trong miệng cô lại lầm bầm mấy câu vừa nãy chưa kịp nói xong: "Thầy giáo nói không được đánh nhau....."
Lần này trong trường có vụ đánh nhau, sau này lại được phóng đại lên thành một truyền thuyết trong trường học. Phần lớn học sinh trong trường đều muốn được gặp vị anh hùng này, càng mong muốn được học tập cậu để có thể tự do làm mọi việc tùy thích trong trường học. Thế nên, mặc dù Vệ Bắc vì sự kiện này mà mới khai giảng cậu đã bị xử phạt, nhưng không ngờ trong cả năm học đó toàn bộ giáo viên đều biết đến danh tiếng của nhân vật anh hùng này.
Đương nhiên, những việc này để sau hãy nói.
Bây giờ đối với Diệp Sơ mà nói vấn đề khó giải quyết nhất chính là xử lý bộ quần áo thể dục trong tay như thế nào đây.
Ném đi? Nhỡ đâu sau này tên nhóc Vệ Bắc kia hỏi thì cô phải làm sao?
Nhưng mà nếu không ném,thì chỗ quần áo này để ở chỗ cô hai ngày, trời lại nóng nữa chứ, chỉ sợ sẽ bị mốc mất.
Diệp Sơ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô cũng quyết định, phải đem trả lại cho người ta thôi.
Triệu Anh Tuấn nghe nói Diệp Sơ muốn đem quần áo trả lại cho người ta, cậu liền kéo Diệp Sơ lại, mặc kệ cô có nói cái gì cậu cũng không chịu buông tay: "Lớp Trưởng, cậu đừng đi, bạn ấy rất đáng sợ! Tớ không muốn cậu bị thương đâu!" Tội nghiệp cho bạn học Triệu Anh Tuấn cho tới hôm nay vẫn không quên được chuyện năm đó bị Vệ Bắc túm cổ áo, rồi cậu ta hung dữ đẩy cậu sang một bên.
Cậu ta không phải là người! Cậu ta chính là cầm thú! Triệu Anh Tuấn vừa nghĩ đến thì toàn thân run cầm cập.
Diệp Sơ không biết làm gì với Triệu Anh Tuấn, cô đành nói: "Nếu không thì cậu đi cùng tớ?"
Triệu Anh Tuấn vội vàng thả tay ra ngay: "Lớp trưởng,cậu phải cẩn thận nhé, có chuyện xảy ra nhớ phải kêu to lên đấy."
Diệp Sơ: "......"
Với tiếng tăm của Vệ Bắc, muốn tìm được lớp của cậu thì rất đơn giản nhưng muốn tìm được người thì lại vô cùng khó. Các bạn trong lớp vừa nghe thấy tên của cậu ta, mới đầu thì giật mình một chút, sau đó run rẩy chỉ về hướng vừa mới nhìn thấy: "Tớ vừa mới..... nhìn thấy có người trông giống cậu ấy đi lên văn phòng....."
Văn phòng sao? Diệp Sơ ngẩng đầu nhìn lên trên gác, cô cầm bộ quần áo trong tay chạy đi.
Vừa mới lên trên gác thì cô đã nhìn thấy Vệ Bắc từ trong văn phòng đi ra, bà Tần Dao ở phía sau mắng cậu: "Con ơi là con, tôi đã nói rồi mà anh không chịu nghe, lát nữa về nhà cha anh lại đánh cho!" Khó mà tin được, một cô giáo ở trước mặt học sinh hô gió gọi mưa như bà lại tỏ ra bất lực trước mặt cậu con trai của mình.
Vệ Bắc ậm ừ một tiếng: "Đánh thì cũng đánh rồi, có phải con chưa bao giờ bị ăn đòn đâu mà?"
"Con.... Con muốn làm mẹ tức chết hả?" Tần Dao lắc đầu, bà tình cờ nhìn thấy Diệp Sơ đang đứng ở hành lang, nhất thời xấu hổ: "Diệp Tử, cháu tới tìm thầy giáo sao?"
Nhìn thấy Diệp Sơ, Vệ Bắc hơi mất tự nhiên, tuy mấy ngày hôm trước hai người bọn họ đã gặp nhau nhưng dù sao tình huống lúc đó khá đặc biệt, bây giờ mới xem như là lần đầu tiên gặp mặt sau suốt một năm chia tay. Để che giấu cảm giác mất tự nhiên trong lòng kia, cậu không khách khí hỏi một câu: "Diệp Siêu Nặng, cậu lên đây làm gì?"
"Thằng nhóc xấu xa này, anh không thể đối xử dịu dàng với con gái một chút được à!" Tần Dao cốc đầu con trai một cái.
Chia tay đã một năm, giờ lại có người gọi cô là Diệu Siêu Nặng, Diệp Sơ lại cảm thấy có phần thân thiết.
Cô nói: "Dì ạ, cháu đến trả lại quần áo."
"Cậu tới tìm tôi làm gì, cứ bảo bọn nó để quần áo trên bàn học của tôi là được rồi!" Vệ Bắc nói xong, trong đầu cậu cũng có chút vui vẻ, cậu tiến lên vài bước lấy lại quần áo trong tay cô.
“Bởi vì không có ai dám nhận quần áo của cậu." Diệp Sơ nghiêm túc giải thích.
"Ai? Đứa nào nói thế?" Vệ Bắc nói xong, câu vênh mặt lên rồi lại xắn tay áo, giống hệt như lại chuẩn bị đi đánh người.
Diệp Sơ ngăn cậu lại: "Cậu đừng như thế nữa, thầy giáo nói không được đánh nhau!"
"Thầy giáo nói, thầy giáo nói, thầy giáo nói một lần cậu cũng nói lại một lần, cậu là cái máy nhại đấy à!"
"Cậu mới là cái máy nhại ấy!" Diệp Sơ trừng mắt nhìn cậu, cô dứt khoát không thèm để ý đến cậu nữa.
Bạn trẻ Vệ Bắc liền giơ tay lên vò rồi đầu tóc của cô, miệng còn phàn nàn: "Diệp Siêu Nặng, tôi hỏi cậu, cậu để tóc dài để làm gì hả? Sao không cắt đi?"
"Cậu mau bỏ ra đi!"
Tần Dao đứng ở một bên, bà nhìn thấy hai đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ như thế, nhất thời liền hiểu ra vấn đề.Khác với Lưu Mỹ Lệ, bà nhìn một cái liền nhận ra ngay.
Bà khổ cực dạy con trai học cho giỏi để làm gì? Không phải để sau này cậu cưới được một cô vợ tốt hay sao? Hiện tại ở ngay trước mắt đã có một cô con dâu tốt như vậy, bà còn buồn cái gì nữa?
@by txiuqw4