sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 90: Rốt Cuộc Ai Gạt Ai

Trong đại sảnh xa hoa của Tạ gia tại Bắc Bình, một bình rượu lớn đặt giữa đại sảnh, trên cái bàn gỗ lim tơ vàng lớn, thủy bát trân, sơn bát trân, cầm bát trân, thảo bát trân, rực rỡ muôn màu, tổ yến tay gấu, bướu lạc đà, vây cá ô sâm, cái gì cần có đều có hết.

Đây chỉ là một lần gia yến (tiệc nhà) của Tạ gia.

Đương nhiên, so với gia yến thì long trọng hơn, không phải năm mới không phải lễ hội, đại lão gia Tạ Truyền Trung hôm nay trịnh trọng như vậy quả là chuyện lạ, mấy phu nhân được sủng ái nhất đều không thấy đến, chỉ thấy chính thất phu nhân và con trai trưởng, mở một bàn gia yến như vậy là có nguyên nhân.

Tạ Truyền Trung xuất thân từ kẻ chăn dê, không giống với Chu Nguyên Chương lãnh binh chiến tranh vài chục năm, trải qua chiến trận hun đúc, tuy là một tên lỗ mãng nhưng cùng biến thành kiêu hùng, hắn một đêm phất nhanh làm giàu, tuy nói đã qua vài năm phú quý tốt lành đến cực điểm, mặc kệ là ăn nói trang điểm, quần áo tướng mạo, vẫn luôn mang theo vài phần dáng vẻ quê mùa, đó là tư vị trong xương cốt lộ ra, không cách nào che dấu.

Phu nhân hắn Hoàng thị cùng giống như vậy, vốn chỉ là một thôn phụ tầm thường, nói đến đây phải công nhận Tạ Truyền Trung có một chỗ tốt. giàu không bỏ vợ, tuy hôm nay phát đạt, mỹ thiếp như mây, có thiếp so với con gái lớn của hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng hắn đối với người thiếu phụ luống tuổi từng chung hoạn nạn vẫn tương kính như mới, tuy rất ít khi qua đêm trong phòng thê tử, hai vợ chồng tình cảm vẫn rất dầy, sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều giao cho thê tử quản lý.

Con của hắn và chính thê đều đã không nhỏ, nhỏ nhất so với vị cô nương ngồi ở trên nhất tuổi cùng không sai biệt lắm, bọn họ ngồi thăng tắp ở đằng kia, không dám động đùa, bởi vì cha nói, đây là quý nhân tới từ phủ ứng Thiên, rất nhiều quy củ, dặn bọn hắn không được lộ tướng ăn khó coi trước mặt người ta, sợ người ta chế giễu, thế là người một nhà cứ như vậy mà quây quần trước bàn, chỉ nhìn không ăn, chính xác là chỉ nhìn tiểu cô nương kia ăn.

Tiểu cô nương ăn thật cẩn thận, nhai từ từ nuốt chậm rãi, thần sắc thong dong, tạ Truyền Trung và phu nhân ngồi hai bên trái phải cạnh nàng, vị trí thủ tịch tặng cho nàng, hơn nữa nhìn hai vợ chồng đối với nữ tử này rất cẩn thận, khuôn mặt tươi cười, dường như sợ nàng có chút gì đó không hài lòng.

Nếu như Hạ Tầm và Tây Môn Khánh nhìn thấy vị cô nương này, sợ rằng cùng bị dọa nhảy dựng lên, vị cô nương ngồi ở ghế trên, bình đạm như một đóa u lan, thình lình đúng là đúng là bánh nướng cô nương đã từng đồng hành một đường với hai người bọn họ.

Bánh nướng cô nương ăn không nhiều lắm. Rất nhiều món ăn còn chưa liếc qua một lần. Nàng lấy một miếng nấm hương, nhai từ từ nuốt chậm rãi, đợi khi nấm hương xuống bụng, đặt đùa ngà xuống, cầm khăn tay lau miệng, lau tay, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Ừm, món này nướng không tệ”.

Từ đầu đến cuối nhìn phản ứng của nàng, vợ chồng Tạ Truyền Trung nghe thấy vậy nhất thời mặt mày hớn hở, Tạ Truyền Trung vội vàng nói: “Ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút đi”.

Phu nhân Hoàng thị ngồi bên kia vội đứng lên, đem khay đồ ăn đến trước mặt cô nương bánh nướng.

“Không cần, ta ăn không nhiều”.

Tạ Truyền Trung ánh mắt nhìn qua bàn, một bàn lớn sơn hào hải vị, ăn hơn nửa canh giờ, một cô nương ăn tổng cộng không đến mười lần động đũa, trong lòng không khỏi cười khổ.

Bánh nướng cô nương thản nhiên nói: “Tạ viên ngoại.”

Tạ Truyền Trung vội vàng đứng lên. Hai tay rũ thăng xuống, vừa cung vừa kính nói: “Cô nãi nãi xin phân phó, gọi ta Truyền Trung là được rồi, không cần coi là viên ngoại”.

Bánh nướng cô nương khoát tay nói: “Ngươi ngồi xuống, cho dù là người một nhà, cùng không cần phải câu nệ như vậy, ta bối phận mặc dù so với ngươi lớn hơn, nhưng dù sao tuổi cùng nhỏ hơn ngươi rất nhiều, ngươi cứ khách khí như vậy làm ta cảm thấy không thoải mái”.

Tạ Truyền Trung vội vàng ngồi xuống, cái lưng van dựng thăng tắp, cười nói: “Vâng vâng vâng, quy củ không thể bỏ, trưởng bối chính là trương bối, muôn đời thừa mưa móc, truyền lập nghĩ thủ đức, cô nãi nâi và tổ phụ Tuyền Trung là cùng một thế hệ, tuổi cho dù nhỏ, quy củ cùng không thế loạn được”.

Bánh nướng cô nương cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Tạ viên ngoại, mặc dù ngươi thịnh tình khoản đãi, nhưng trước khi chưa có tra rõ, ta sẽ đơn giản nhận người, chính vì thế nên ngươi không cần vội vã dùng lễ người nhà tương kiến”.

Tạ Truyền Trung đỏ mặt, vội vàng nói: “Cô nãi nãi, cái này không sai, mỗi khi cha ta đánh ta đều nói như vậy, ta không biết chữ, nhưng ta nhớ rất rõ, cha ta từ nhỏ đã dặn dò ta, ta là hậu duệ Trần quận dương hạ Tạ thị, kêu tương lai ta nhất định phải nhận tổ quy tông, không thể quên tổ tông”.

“Rồi rồi rồi. Ngươi đừng vội, từ từ nghe ta nói”.

Bánh nướng cô nương đưa mắt quét qua mấy người Tạ gia, buồn buồn thở dài nói: “Ài, không nói gạt ngươi, Tạ viên ngoại, Trần quận dương hạ Tạ thị chúng ta truyền đến ngày hôm nay sớm đã không so được với năm tháng huy hoàng năm xưa, tạ gia chúng ta là chi thứ, khai chỉ tán diệp khắp thiên hạ, nhưng mà phần lớn đã tự lập đường hiệu, một chỉ chúng ta là vô cùng khó khăn, hôm nay ngay cả tổ tông từ đường cùng đã rách nát không chịu nổi, hương khói không thịnh. Nhân khấu rất thưa thớt, đến thời của ta đây, con cháu Tạ gia đã càng ít, chỉ còn lại ta và hai người ca ca. Nếu quả thật có thể chứng minh ngươi là người Tạ gia, tử tôn thất lạc bên ngoài tạo ra thanh thế lớn mạnh, tổ tông hương khói cường thịnh, đó là một chuyện tốt, ta nào có không vui, nếu không coi trọng chuyện này, ta làm sao có thể ngàn dặm xa xôi tìm đến chỗ này. Nhưng bất kể nói thế nào, ta không thể mơ hồ nhận người khác họ thành thân thích, cần nghiệm chứng gì đó, ta nhất nhất xem qua thì mới có thể nói chuẩn được” .


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx