sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 116: Nhạn Bay Về Nam

[Hạ Tầm bước nhanh tới đón, đến bên người Tiểu Địch đang mặc một bộ áo vải bông dài đến đầu gối, cầm lấy hai tay nàng một phen. Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng lành lạnh, cẳm hơi nhọn, đôi mắt thật to, lông mày cong, miệng nhỏ, gò má lạnh lộ ra có chút đỏ ửng.

“Tiểu Địch, muội gầy rồi, thương thế đã tốt lên chưa? Để ta xem”.

Hạ Tầm không khỏi phân trần, tiện kéo tay áo của nàng lên một chút, bàn tay to lớn ấm áp xoa nhẹ lên da thịt cổ tay nàng, vết thương đã lên da non, chỉ là màu sắc so với da các bộ phận khác có thâm hơn một ít, nhẹ nhàng sờ đến thì còn thiếu chút mềm mại.

Tiểu Địch có chút lo lắng nghi hoặc nhìn hắn vì những cử chỉ khăng khít thân mật của hắn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi hồng lên, mang theo một chút ngượng ngùng, một chút vui mừng, chút ngọt ngào. Sau đó nàng liền lặng lẽ thở ra một hơi, ngoan ngoãn buông lỏng bả vai tùy ý hắn nắm.

“Thật tốt rồi!”.

Hạ Tầm vui mừng nói, tiếp đó lấy cái bọc trên vai, cười nói: “Tiểu Địch, muội xem đây là cái gì?”.

Hạ Tầm mở bao phục ra, lấy ra một cái áo lông mỹ lệ. Nó thực mềm mại, cũng thực co dãn. Áo da màu trắng, tinh khiết như tuyết, cổ áo lại là da hồ ly, hồng như một đoàn hỏa diễm. Hạ Tầm run nhẹ một cái, một cái áo lông đẹp đẽ quý giá hiện ra trước mắt Tiểu Địch.

“Oa!”.

Đôi mắt to của Tiểu Địch bỗng càng mở lớn. Nàng xoay người buông con chó nhỏ xuống, vươn tay muốn vuốt ve, rồi lại vội rụt tay về. Cái áo lông quá xinh đẹp, quá sang quý, nàng chỉ có thể nhìn xem, thậm chí dũng khí sờ thoáng qua cũng không có. “Đây là quần áo thiếu gia chuẩn bị đưa cho thiếu phu nhân? Thật đẹp quá. Thiếu phu nhân nhất định sẽ thích”.

“Thiếu phu nhân?”.

Hạ Tầm lúc trước được tặng ba kiện da hỏa hồ, lập tức nghĩ tới Tiểu Địch cùng Bành Tử Kỳ, lại từ đầu không ngờ đến nữ nhân thứ ba, cho nên hắn rất thản nhiên mà đem tấm thứ ba cho Tây Môn gia Tiểu Đông tẩu tử. Hôm nay nghe Tiều Địch nhắc tới, mới đột nhiên nhớ tới mình còn một vị chính thất phu nhân.

Lần này hắn gióng trống khua chiêng trở lại Giang Nam, trong đó có một sự kiện rất trọng yếu chính là cùng với vị khuê nữ Tạ thị Trần quận thành hôn nhưng trong lòng hắn, lại hoàn toàn từ đầu không nghĩ tới phía vị cô nương này.

Sau khi ngần người Hạ Tầm không nhịn được cười lên: “Không. Đây là ta tặng cho muội”.

“Muội... Muội...”.

Tiểu Địch nhìn bộ quần áo hoa lệ, sợ hãi lắc đầu nói: “Muội... Muội sao có thể mặc bộ quần áo như vậy? Không được. Cái này rất mắc”.

Hạ Tầm lúc này mới phát giác, rời đi hơn một tháng, Tiểu Địch không chỉ là gầy, thần sắc cùng khí chất so với quá khứ có chút bất đồng, tiểu nữ nhi thiên chân vô tà này tựa hồ là lớn lên.

“Ai nói muội không thể mặc quần áo sang quý? Mới một tháng không gặp, lạnh nhạt với ta rồi sao?”.

Hạ Tầm mỉm cười run nhẹ mở áo lông ra: “Mặc vào thử xem, ta tự tính mà làm cho ngươi. Xem xem có vừa không. Nếu là mập, lại phải đi đến tiệm sửa qua một chút”.

Xem ánh mắt nghi vấn không buông tha của Hạ Tầm, Tiểu Địch đành ngoan ngoãn giơ hai tay ra, để Hạ Tầm mặc chiếc áo lông nhẹ nhàng mềm mại ấm áp cho nàng, thắt đai lưng lại.

“Đẹp! Thật sự là rất đẹp!”.

Hạ Tầm đánh giá một hồi, vui vẻ khen.

Thật sự là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Mặc cái áo lông này trên.

Người, Tiểu Địch lập tức có sự thay đổi lớn. Một bộ áo lông màu trắng, cổ áo làm bằng đuôi hỏa hồ màu đỏ, lông xù, vây quanh khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, phảng phất như nhụy hoa hồng, kiều diễm mê người. Tiểu nha đầu lập tức biến thành một tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn.

Tiểu Địch hoan hỉ nói: “Đúng đó, cái áo choàng này đặc biệt xinh đẹp”.

Hạ Tầm cười nói: “Ta nói là muội, không phải nói quần áo”.

Tiểu Địch ngần ngơ, khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm khác thường.

Thiếu gia ca ca đối với nàng rất hào phóng, cũng không đối đãi với nàng như với hạ nhân. Nhưng mà từ sau khi thiếu gia ca ca lớn lên, không mua cho nàng bất cứ cái gì cả, chỉ là ném tiền cho nàng, thích gì thì tự mình đi mua lấy. Cảm giác lúc đó, cùng cảm giác ngọt ngào rừng rực tràn đầy trong lòng bây giờ, là hoàn toàn bất đồng. Nàng tình nguyện như lúc còn nhỏ ca ca cầm một đồng tiền cũng chạy đi mua cho nàng đồ chơi làm bằng kẹo đường làm cho nàng chảy nước miếng, chứ không muốn thiếu gia không chút nào keo kiệt mà đưa một bó to tiền giấy nhét vào tay nàng. Cảm giác này, tựa như nàng lại một lần nữa cảm nhận được trên người Hạ Tầm.

Nàng cúi chiếc cổ trắng xuống, xấu hổ nói: “Cảm ơn ca ca”.

Hạ Tầm cũng cười, liền muốn đi đến xoa đầu nàng. Đúng lúc này, Tiếu Quản sự vội vã đi tới, còn chưa có tới cửa sân đã liên reo lên: “Thiếu gia. Thiếu gia. Bành công tử qua phủ ghé thăm”.

Hạ Tầm khẽ giật mình, thầm nghĩ: “Nàng không phải trốn ở bên ngoài phủ Thanh châu chờ ta cùng xuôi Nam sao, tại sao lại chạy tới, chẳng lẽ có việc gì gấp?”.

Hạ Tầm không dám lưỡng lự, vội vàng hướng về phía Tiểu Địch nói một tiếng, liền hướng về phía tiền viện tiến đến. Vào phòng khách, Hạ Tầm đã thấy Bành Tử Kỳ chắp tay đứng ở trong sảnh, dưới sườn treo khẩu Quỷ nhãn đao đẳng đằng sát khí, hai tay chắp sau lưng nhìn “Hàn Hi Tái dạ yến đồ (một bức họa nổi tiếng của trang quốc)” ở trên bộ bình phong gỗ lê Lục đào hoàng hoa.

Hạ Tầm từ ngoài phòng đến, chỉ có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt của nàng. Tiểu nữ tử mềm mại đáng yêu động lòng người trên giường kia mặc nam trang vào, vẫn cứ là anh khí bừng bừng.

Hạ Tầm bước đến nhanh bên người nàng, thấp giọng hỏi: “Tử Kỳ, đã xảy ra chuyện gì?”.

Bành Tử Kỳ chậm rãi xoay người, mày liễu có chút nhăn lại, nhàn nhạt nói: “Ngươi nhận biết ta sao?”.

Hạ Tầm mỉm cười nói: “A. Chưa từng gặp gờ. Chỉ là lệnh muội từng nhiều lần trước mặt Dương mỗ nhắc tới công tử, cho nên Dương mỗ cùng công tử mặc dù chưa từng quen biết, vừa thấy lại như hảo hữu thân thiết quen biết nhiều năm. Ha ha, Dương mỗ hơn ngươi hai tuổi, gọi ngươi một tiếng Tử Kỳ, cũng không quá phận a?”.

Hạ Tầm nói, âm thầm lè lười một cái: “Ta ngoan ngoãn chút. Thì ra là đại cữu tử đến đây, bộ dáng hắn cũng thật giống Tử Kỳ. May mà... May mà tên bọn họ đọc cũng giống nhau, không thì lần này lộ là cái chắc”.

Tử Kỳ có chút nghi hoặc liếc hắn một cái, cũng không nghĩ muội muội mình cùng tên tiểu tử này tiến triển thần tốc như vậy, lại có thể đã chính thức làm vợ chồng, càng không nghĩ tiểu tử này phản ứng nhanh như vậy, lại có thể mặt không đổi sắc có thề nói mình sai, bởi vậy tiếp nhận điều này rồi mở miệng giải thích: “Các hạ là người có công danh. Bành mỗ là một kẻ hương dã, không dám cùng các hạ xưng huynh gọi đệ. Bành mỗ lần này đăng môn, là nghe nói Dương công tử hồi phủ, cố ý hướng công tử hỏi thăm một việc”.

Hạ Tầm ẩn ước đoán được, vội vàng chắp tay nói: “Công tử xin cứ chỉ dạy. Dương mỗ biết thì nhất định sẽ nói”.

Bành Tử Kỳ do dự một chút, tựa hồ có phần khó mở miệng, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: “Ổ, là như thế này. Xá muội từ tôn phủ trở về không đến vài ngày, liền... Trm, nàng lưu lại một phong thư, nói muốn du lịch giang hồ, qua một hồi nữa mới về. Một nữ hài nhi, mặc dù một thân võ nghệ, chung quy không... An toàn lắm. Trong nhà trướng bối thật là nhớ mong”.

Hạ Tầm vội nói: “Ai da, Tử Kỳ... A! Bành công tử, lệnh muội đi đâu, Dương mỗ hoàn toàn không biết gì cả! Từ lúc lệnh muội về phủ, tại hạ không có gặp qua nàng”.

Bành Tử Kỳ nói: “Ta hiểu, ta hiểu, ta là nói... Trm... Dương công tử cũng từng được xá muội bảo vệ trong thời gian ba tháng, xá muội ngoại trừ bảo vệ công tử, có từng tiếp xúc qua người nào, chuyện gì, có từng nói qua vấn đề gì, ví dụ như nói lộ ra muốn đi đâu có thể nói xem?”.

Hạ Tầm thầm nghĩ: “Ta hai ngày nữa cùng với Tử Kỳ trở lại Giang Nam, vẫn là nên đem đại cữu ca đuổi đi, bằng không nói không chừng là chuyện xấu đối với đại sự của ta. Nói gì đây? Giang Nam là không thể nói, vạn nhất hắn chạy tới Giang Nam, tuy rộng lớn nhưng vẫn không ổn. Phương Bắc cũng không thể nói, Bành gia giao du rộng lớn, vạn nhất đi phủ Bắc Bình, nói không chừng có thể nghe được tin bên cạnh ta từng có một thiếu niên tuấn mỹ như xử nữ, cầm trong tay một thanh Quỷ nhãn đao. Địa phương Tử Kỳ chưa bao giờ đi qua cũng không thể nói, không biết đại cữu tử của ta đã nghe qua người nào, biết ít nhiều chuyện, nếu như bịa chuyện một phen, bị hắn nhìn ra sơ hở, ngược lại lại đổ hoài nghi lên đầu của ta”.

Hạ Tầm nghĩ, nhăn đầu lông mày suy tư nói: “Cái này, thật đúng là không nghe Bành cô nương nói gì. Huynh cũng biết, khi đó Bành cô nương vẫn dùng thân phận đàn ông ở bên cạnh ta, bình thường cũng không nói chuyện gì lớn. Ổ... Ta nhớ được tại huyện Bồ Đài, chúng ta từng hợp lực bắt được một tên chuyên cường đoạt làm hại dân nữ.

Bành Tử Kỳ nói: “Chuyện này ta có nghe nói qua. Sao, có vấn đề gì?”.

Hạ Tầm nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì. Lúc ấy xuất phát từ lòng căm phẫn, cùng chúng ta hợp lực cầm hung, còn có hai vị sinh đồ, một người tên là Kỷ Cương, một người tên là Cao Hiền Ninh. Hai vị thư sinh này hiệp nghĩa can đảm, nhân phẩm xuất chúng, lệnh muội lúc ấy đối với bọn họ rất là thưởng thức...”.

Bành Tử Kỳ sắc mặt nhất thời khó coi. Dương Húc này nói có ý ngầm rất... Dọa người a. Chẳng lẽ muội tử mình mê một tên trong đó, chạy đi cùng người ta...

Bành Tử Kỳ lập tức truy hỏi: “Hai người kia quê quán nơi nào, Dương công tử có biết không?”.

Hạ Tầm mỉm cười nói: “Gia hương bọn họ ta tự nhiên là biết, nhưng mà bọn họ cũng không ở gia hương. Trước mắt bọn họ đang ở nhà một vị bằng hữu ở Tế Nam phủ dự thính, chuẩn bị tới mùa xuân thi hương”. Nói liền đem địa chỉ Lưu phủ cho hắn.

Bành Tử Kỳ thầm nghĩ: “Dù sao tìm khắc nơi cũng không thấy nàng. Đã có tin tức này, không ngại hướng Tế Nam một chuyến, tìm kiếm đến cùng”. Thế là hắn lập tức chắp tay nói: “Đa tạ Dương công tử cho biết, nếu có thể từ đó tìm được xá muội về, Bành mỗ nhất định đến cửa tạ ơn”. Nói đoạn liền xoay người đi ra ngoài.

Hạ Tầm nhìn bóng lưng hắn, thầm nghĩ: “Đại cữu tử ta ngược lại là người dứt khoát. Chỉ hy vọng sau này hắn biết được chân tướng, sẽ không dứt khoát đánh gãy chân ta. Bành gia tại Thanh châu có cơ nghiệp, đến Tế Nam phủ tuyệt không dám tùy ý đánh người đọc sách có công danh. Kỷ huynh, Cao huynh, huynh đệ gặp nạn, các người hãy thay ta ngăn cản một hồi”.

Ngày hôm sau, Hạ Tầm đi Tề vương phủ. Tề vương cả người giáp trụ, hào hứng bừng bừng muốn đi săn. Hai bên tả hữu hắn là Tào Ngọc Quảng cùng Giang Chi Khanh. Hai người vẻ mặt xuân phong đắc ý, nhìn thấy Hạ Tầm, có một loại hào hứng người mới nhìn thấy người cũ khóc lóc (ý là tranh sủng của Tề vương). Hạ Tầm trông thấy bọn họ thì thần sắc vẫn tự nhiên, không có chút nào hâm mộ cùng ghen ghét đối với hai người được Tề vương ưu ái.

Hạ Tầm hướng về phía Tề vương hồi báo hành trình Bắc Bình đã trài qua. Hắn nói rất bình thản, một mực không đề cập tới sự tình không quan hệ với mối làm ăn này, cuối cùng nói: “Phương diện Bắc Bình, Tạ Truyền Trung đã đồng ý sau này thay thế liên lạc nguồn hàng, làm một cọc mua bán lâu dài. Hơn nữa bởi vì cái cọc sinh ý này làm được lâu dài, hắn từ đó cũng có tiền lãi, cứ hai mươi phần được một. Lo lắng vì vương gia nên Tạ Truyền Trung liên hệ nguồn hàng phương Bắc, câu thông quan phủ địa phương, an bài xe thuyền vận chuyển, thật ra từ đó thu hoạch cũng không nhiều cho nên tiểu nhân liền đáp ứng”.

“Hai mươi phần lấy một sao? Thật ra cũng không tính là ít. Nộp thuế triều đình cũng mới ba mươi thuế hạ (ý ba mươi phần nộp một)”.

Tề vương nhíu mày, tiếp đó giãn mặt ra cười: “Nhưng mà hắn không.

Hiểu được bản vương mới là chủ nhân đứng sau màn làm ăn này. Ngươi có thể cùng địa đầu xa đàm phán hai mươi phần lấy một, cũng là không dễ rồi”.

Hạ Tầm nói: “Nhận được sự khích lệ của vương gia, chuyện của vương gia, tiểu nhân tận tâm tận lực, không dám qua loa. Tiểu nhân gần đây muốn về quê thành thân. Lần đi này, không khỏi muốn tế tự tổ tiên, gặp hảo hữu quê nhà, hội ngộ thân tộc, chỉnh lý gia đình một phen bận rộn, thời gian sợ là không ngắn. Vụ làm ăn kế tiếp này.

Tào Ngọc Quảng lập tức thẳng người lên. Tề vương chỉ tay vào hắn nói: “Chuyện này ngươi cứ giao cho tiểu Tào là được rồi”.

Hạ Tầm khẽ khom người: “Dạ, cẩn tuân vương gia phân phó”.

Tề vương giơ nhẹ roi ngựa nói: “Bản vương đang muốn đi săn. Ngươi đã có tâm về quê, nhiều thứ phải chuẩn bị tất nhiên là bận bịu, không tiện cho ngươi. Dương Húc, ngươi làm việc, bản vương phi thường yên tâm. Áo gấm về quê, đương nhiên muốn phong quang. Đợi ngươi xong việc nhà rồi, thuận tiên mang gia quyến trở lại, bản vương còn muốn dùng ngươi”.

Hạ Tầm không kiêu ngạo không siểm nịnh hạ thấp người nói: “Vâng, vương gia có lòng che chở, tiểu nhân cũng hiểu. Nếu như không có phân phó gì, tiểu nhân tựu xin trở về. Chúc vương gia lần đi săn này thắng lợi trở về”.

Tề vương ha ha cười lớn, hất chiếc áo choàng đỏ tươi bước đi ra ngoài.

Hạ Tầm thối lui sang một bên, nhìn bóng lưng Tề vương rời đi, thầm nghĩ: “Lúc cùng vương gia tương kiến, sợ là ở phủ ứng Vương? Tề vương gia, người bảo trọng”.

Mùng hai tháng hai, Long Đài Đầu.

Hoàng lịch nói, ngày này thích hợp lập đàn cầu khấn, di tỷ, nhập trạch, động thổ. Tiếu Quản sự trịnh trọng đưa Dương Húc Dương đại thiếu gia áo gấm về quê, thời gian cũng chính là ngày này.

Mùng hai tháng hai, Long Đài Đầu. Dương Đỉnh Khôn nhất mạch cũng có ngày xuất đầu rồi, Tiếu Quản sự trang thành xoa tay nghĩ.

Dưới cái nhìn soi mói của vô số người hữu tâm, từng tại Thanh châu làm mưa làm gió mà lại không người biết Hạ Tầm, an ổn dẫn người một nhà cùng hai mươi cỗ xe ngựa hạo hạo đãng đãng rời đi.

Đi trên đoạn đường này, bọn họ cần đi qua Lâm Cù, Mặc Lăng quan, Nghi Thủy, Nghi Châu, từ Từ Châu đến Hoàng Hà, dọc trang đô Phượng Dương, đến ứng Thiên phủ Mặt Lăng trấn. Đoàn xe rời khỏi thành ba mươi dặm, trong đội xe yên lặng gia tăng thêm một người, nàng là Bành Tử Kỳ đã đổi về nữ trang.

Bọn hạ nhân cũng không lấy làm kỳ quái khi bên người thiểu gia đột nhiên nhiều lên một nữ nhân xinh đẹp. Gần đây thiếu gia bọn họ phong lưu, bên người có không ít nữ nhân xinh đẹp mới gọi là kỳ quái. Tiểu Quản sự cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì trước đó Hạ Tầm đã lộ ra với hắn sự tình Bành đại tiểu thư cùng mình tự đính chung thân, muốn theo hắn cùng nhau về Giang Nam.

Chính thức cảm thấy kinh ngạc là Tiểu Địch cùng mẫu thân nàng. Tiếu Địch không ngờ rằng Bành gia ca ca tuấn tủ lại là nữ nhân, mà Tiếu gia nương tử lại cảm thấy rõ ràng sự uy hiếp của nữ nhân xinh đẹp này đến nữ nhi bảo bối của mình. Nàng vốn cho là dựa vào cảm tình thâm hậu của nữ nhi cùng thiếu gia, cái vị trị đệ nhất phòng phu nhân tuyệt đối không thể chạy thoát. Không thể tưởng được thiếu gia tới Bắc Bình một chuyến, lại bị hồ ly linh họ Bành nhanh chân đến trước.

Hoàn hảo. Nàng có một cái áo lông đẹp đẽ quý giá như vậy, nữ nhi của mình cũng có một cái, có thể thấy được địa vị của nữ nhi mình trong suy nghĩ thiếu gia cũng không kém Bành Tử Kỳ kia. Thế là dọc suốt con đường, Tiếu gia nương tử tận tình khuyên bảo, tóm hết thảy cơ hội xúi giục... À... Dạy bảo nữ nhi của mình, muốn cùng thiếu gia thân cận nhiều hơn.

Tiểu Địch rất phiền muộn, nhưng nàng không dám làm cho lão nương nhăn mặt. Thế là qua Từ Châu, nàng liền dọn đi cùng Bành gia tỷ tỷ đồng hành cùng ngủ.

Đến lúc này, đến phiên Hạ Tầm cười không nổi. Hắn bắt đầu cũng có điểm phiền muộn, có điểm phiền muộn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx