sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 126: Phòng Ngừa Chu Đáo

“Ngươi... Chính là tú tài Dương Húc Dương?”. Một bộ khoái kỳ quái nói.

Hạ Tầm chắp tay nói: “Đúng là ta, không biết hai vị bộ khoái có gì chỉ giáo?”.

Một tên bộ khoái trong đó nhe răng cười: “Tú tài, đây là lệnh gọi của ứng Thiên phủ, mời ngươi thu. Ngày mai giờ Tỵ, lão gia muốn hỏi ngươi vài lời, đừng đến muộn”.

Mặc kệ như thế nào, Hạ Tầm cũng mang thân phận tú tài, hai tên bộ khoái chấp hành mệnh lệnh có thể hung thần ác sát với dân chúng bình thường, nhưng không dám tùy tiện đánh hắn, hai người lần lượt đưa lệnh gọi, để cho Hạ Tầm ký nhận, sau đó nghênh ngang rời đi. Hai huynh đệ Cao Phong và Cao Triều lấm la lấm lét ở bên ngoài nhìn, Hạ Tầm liếc mắt thấy bọn họ, liền đóng luôn cửa phòng lại.

“Phủ ứng Thiên? Vì một vụ án dân gian tranh cãi, cho dù là liên lụy đến tội giết trâu bò, cần đến phủ ứng Thiên ra mặt sao? Đây là thành đô dưới chân thiên tử, ứng Thiên phủ doãn là trang tâm xét xử mọi chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ, có bao nhiêu đại sự phải làm, bây giờ lại rảnh rỗi đến nỗi đích thân thẩm tra xử lý án này?”.

Hạ Tầm lập tức nghĩ đến Dương gia, Dương gia nhất định vận dụng quan hệ gì đó, quan hệ này có thể mời được ứng Thiên phủ doãn, chắc chắn là chuyến này không ổn rồi.

“Tướng công, có chuyện gì vậy?”.

Bành Tử Kỳ đã mặc quần áo chỉnh tề, khẽ gạt đám tóc tán loạn trên mũi, từ trong nhà đi ra, mặt nàng vẫn một màu đỏ ửng, phong tư quyến rũ chọc người còn y nguyên.

Hạ Tầm nói: “Không có chuyên gì, đám người kia chưa từ bỏ ý định, đi kiện tới phủ ứng Thiên”.

Bành Tử Kỳ lắp bắp kinh hãi: “A!? Lại có việc này? Ta đã nói, Dương gia bọn họ ở chỗ này cây ỉớn rễ sâu, làm sao có thể không quen biết được vài nhân vật quyền quý, vậy phải làm sao bây giờ? Những người chấp pháp kia, tựa như những người luyện võ, chiêu pháp kỹ xảo đều là trong sách vở, nhưng vận dụng vô cùng xảo diệu, hắn muốn nói ngươi vô tội, sẽ tìm được ra một ngàn cái lý do chứng minh ngươi vô tội, hắn muốn nói ngươi có tội, cũng tìm được ra vô số lý do chửng minh ngươi có tội...”.

Hạ Tầm ha ha cười, thuận tay vỗ một cái vào hai kiều đồn rắn chắc ngạo nghễ đang ưỡn lên của nàng khen: “Tiểu Kỳ Kỳ nhà ta không ngừng chơi đao, thì ra cũng nhìn ra bản chất quan nhân, lại còn thấu triệt đến như vậy”.

Bành Tử Kỳ đứng ở phía sau, thấy hắn lục tung mấy thứ đồ, nhịn không được hỏi: “Chàng tìm cái gì?”.

Hạ Tầm nói: “Tìm được rồi!”. Hắn từ trong đóng hòm xiểng lấy ra một cái bao, mở cái bao ra, lại xuất hiện một cái bọc nhỏ, cuối cùng cởi bỏ bọc nhỏ, lộ ra một dải nhung tơ bảy màu, tủi thơm mỹ lệ cùng kim quang như giải ngân hà thấp thoáng cùng tỏa ra, nhất thời cả phòng tràn đầy hương thơm.

Hạ Tầm cầm lấy túi thơm, đi đến trước mặt Bành Tử Kỳ: “Tiểu Kỳ, đây là người khác đưa cho ta...”.

Hạ Tầm còn chưa nói xong, Bành Tử Kỳ liền có chút ít mùi vị ăn dấm: “Người khác? Là cô nương ở gia đình nào, đến cả tủi thơm thiếp thân mà cũng đưa cho chàng nha?”.

Hạ Tầm cười nói: “Người này nàng cũng nhận ra, hai người chúng ta đều gặp qua nàng”.

“Ta nhận ra?”.

Bành Tử Kỳ vội vàng hồi tưởng, mình đã từng thấy những ai, người nào có thể tặng hắn tủi thơm, còn có thể được hắn tiếp nhận, Diệu Thương, Tuyết Liên, Tử Y Đẳng ở Thanh Châu là tuyệt đối không thể, mấy vị cô nương được cứu ở huyện Bồ Đài cũng không có khả năng, Tiểu Đông tẩu tử ở Dương Cốc huyện? Phi phi phi! A...”.

Bành Tử Kỳ đột nhiên nghĩ tới: “Là Tạ cô nương và Nam cô nương ở Bắc Bình?”.

Hạ Tầm ho khan một tiếng nói: “Không còn người nào nữa sao?”.

Bành Tử Kỳ cần thận ngẫm lại, khẽ nói: “Còn có thể là ai? Ta thấy trong tất cả mọi người, hai nàng đó rất có khả năng”.

Hạ Tầm nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, thật ra cái túi thơm này, là khi ta ở Yến vương phủ, Minh Nhi, tiểu quận chúa đưa cho ta...”.

Hai mắt Bành Tử Kỳ mở lớn, nửa ngày sau, đột nhiên kích động, nói năng lộn xộn linh tinh: “Cái gì? Minh Nhi quận chúa? Chàng thật lớn mật! Người ta... Người ta là quận chúa đấy, ba vị tỷ tỷ của nàng đều là Vương phi, chàng có leo thang trời cũng không xứng với người ta. Nàng... Nàng còn nhỏ như vậy, căn bản không hiểu chuyện, chàng tại sao có thể... Tại sao có thể hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cô nương nhỏ như vậy, chàng... Chàng có mấy đầu đủ để người ta chém?”.

Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Nàng đang nói cái gì đấy, không phải chỉ là một cái tủi thơm sao, một món lễ vật mà thôi, có cái gì nghiêm trọng đâu”.

“Lễ vật?”.

Bành Tử Kỳ kêu lên, vội vàng kéo hắn đến một bên, sẵng giọng nói: “Chàng tại sao lại hồ đồ như vậy, có nữ hài nhi trong gia đình tử tế nào tùy tùy tiện tiện tặng người khác túi thơm? Nữ hài tử đưa tủi thơm thiếp thân cho nam nhân... Đó chính là biểu tượng lấy thân báo đáp, trong thiên hạ người nào không biết?”.

Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Không thể nào? Lấy thân báo đáp? Nghiêm trọng như vậy sao, ta cũng không biết chuyện này”.

Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên hình bóng trắng ngần, bộ dáng tiểu cô nương vui buồn lẫn lộn, lấy thân báo đáp? Hạ Tầm lập tức rùng mình một cái, đem một nụ hoa còn chưa nở phá hỏng? Quá tà ác!

Hắn vội lắc đầu nói: “Không có khả năng, nàng đừng nghĩ đến chuyện nghiêm trọng như vậy, nhưng thật ra là... Ta không phải cứu nàng một mạng sao, tiểu quận chúa biết đền đáp ơn nghĩa, rồi lại không biết dùng thứ gì đền đáp xứng đáng, cho nên đem cái tủi thơm này đưa cho ta”.

Bành Tử Kỳ nhẹ nhàng thở phào, sẵng giọng nói: “Ta đã nói, cô nương nhỏ như vậy, làm sao có thể... Thật sự là, người ta tuổi còn nhỏ, không hiểu sự, chẳng lẽ chàng cũng không hiểu sự sao, nhận tủi thơm của tiểu cô nương nhà người ta làm cái gì?”.

Hạ Tầm nói: “Nàng mới là ngốc, ta trở lại Giang Nam để làm gì đây? Nói là thành thân, nhưng trước phải có nhà cái đã? Trọng chỉnh phòng ốc, đứng vững gót chân trên trấn Mạt Lăng, đây là điều kiện tiên quyết? Nhưng ta từ biệt quê quán hơn mười năm, có thể đấu được đám người đã biến thành dạng rắn độc? Khi tiểu quận chúa tặng ta tủi thơm từng nói, nếu có điều cần cầu, mang tín vật này đi Trung Sơn vương phủ, trên dưới Từ gia đều nhận ra tủi thơm này của nàng, đến lúc đó nàng nhất định ra mặt tương trợ. Từ gia đó có địa vị gì? Đó chính là Đại Minh đệ nhất công thần thế gia, tùy tiện nói một câu, trong trấn Mạt Lăng nho nhỏ ai có thể ngăn cản? Xem tình hình này, bọn họ nhất định đã tìm được phương pháp, nhờ người nào đấy làm khó dễ ta, bây giờ ta lấy tủi thơm ra, chính là để chuẩn bị vạn nhất”.

Bành Tử Kỳ thế mới biết dụng tâm của hắn, động dung nói: “Như vậy, chàng muốn cầm cái tủi thơm này, hướng Từ gia xin giúp đỡ”.

Hạ Tầm trịnh trọng gật đầu: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Dân không thể đấu với quan, nếu như bọn họ thật sự nghĩ ra phương pháp làm hại ta, hậu quả khó có thể đoán trước, cái ân tình này còn mấy lần, vẫn chưa rõ ràng, có thể không dùng thì sẽ không dùng, ta cũng không cần lo họa xảy ra”.

Bành Tử Kỳ cười khổ nói: “Chàng thật là, tại sao có khi khôn khéo có khi ngốc nghếch? Chàng cầm cái tủi thơm này đi đến Trung Sơn vương phủ, người nghênh đón nhất định không phải là bản thân tiểu quận chúa, nếu như bị người Từ phủ biết tiểu quận chúa đem cái tủi thơm này cho chàng, vì thanh danh tiểu quận chúa, ta sợ chàng cầu trợ giúp không được, ngược lại còn bị người Từ gia giết người diệt khẩu”.

Hạ Tầm bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: “Cái túi thơm này, thật sự quan trọng đến vậy sao?”.

Bành Tử Kỳ khinh khỉnh nói: “Người khác nào biết chàng mang tủi thơm ra là vì xin giúp đỡ? Sao biết là tiểu quận chúa không yêu thích chàng? Một khi chàng lấy cái tủi thơm này ra, người ta chỉ lan truyền ra ngoài điều duy nhất, đó chính là tiểu quận chúa đối với chàng giống như thiếu nữ đối với tình lang, hai chuyện tình có điểm chung, sẽ quy kết tất cả lên người chàng, chàng nói hậu quả có nghiêm trọng hay không?”.

Hạ Tầm ngây ra, hắn thật không biết một túi thơm nho nhỏ, vậy mà lại biến thành tín vật lấy thân báo đáp, vốn cho là tặng tủi gấm cứu mạng, hôm nay lại thành lấy mạng tặng luôn, cái này có thể nói là việc tốt sao?

Hạ Tầm ngây người một hồi, ánh mắt nhìn liếc qua Bành Tử Kỳ, đột nhiên nảy ra ý hay: “Đành phải như vậy, tủi thơm này chàng hãy cầm lấy, ngày mai ta đi phủ ứng Thiên, nếu như ứng Thiên phủ doãn làm khó ta, nàng liền đi Trung Sơn vương phủ xin giúp đỡ”.

Nói đến đây, Hạ Tầm lại dặn dò một lần nữa: “Nhớ kỹ, khi làm việc này phải mặc nữ trang, nói cái túi thơm là do tiểu quận chúa Minh Nhi tặng cho nàng”.

Bành Tử Kỳ phì cười một tiếng, thu hồi túi thơm, gắt giọng nói: “Chàng đó, sau này ngàn vạn lần nhớ kỹ, nữ nhân bên ngoài, không được thu loạn, nhờ làm không tốt liền xảy ra tai nạn chết người!”.

Vương Hồng Duệ là phủ doãn phủ Khai Phong. Là phủ doãn ở đô thành, đến hiện tại đã không dể làm, ứng Thiên phủ doãn dưới mắt Chu Nguyên Chương đều phải quản lý từ hoàng thành đến địa phương, ăn uống và ngủ nghỉ tất cả đều được trông nom, đều phải nghĩ đến. Tại đây một đường quản xuống dưới, phải đập trúng vài quyền quý ở địa phương, gặp chuyện này, đều là chiếu cố đến phương diện quan hệ, ích lợi, nếu không phải là nhân vật khéo léo, thì không thể ổn định ngồi trên vị trí này.

Nhưng khéo léo hay không, cũng phải xem là đối với ai, nên làm việc, nên động đến người, tất phải mạnh mẽ vang dội, người có sự quyết đoán, nếu không ngay cả một vị quan nhân bình thường chuyên chuẩn bị cơm nước, cho dù hoàng đế không động đến ngươi, có bao nhiêu người sẽ nhìn chằm chằm vào vị trí nắm quyền mà ngươi đang không thực hiện tốt?

Hoàng Tử Trừng đã nói cho hắn những lời này, Hoàng Tử Trừng là hảo hữu nhiều năm của hắn, hơn nữa lại là sư phụ Hoàng thái tôn, Vương Hồng Duệ biết địa vị của Hoàng Tử Trừng trong lòng Hoàng thái tôn, mắt.

Thấy đương kim hoàng đế tuổi tác đã cao, gần đây lại liên tiếp sinh bệnh, nghĩ đến việc hoàng đế sắp băng hà, đến lúc đó Hoàng thái tôn đăng cơ đại bảo, vị đế sư của hoàng tử Trừng muốn trở thành nhân vật quyền lực khuynh đảo, về công về tư, mặt mũi tất phải cho.

Dù là như thể, căn cứ vào thái độ cẩn thận trước sau như một, hắn vẫn phái người âm thầm điều tra thân phận Hạ Tầm, hiểu rõ hắn là Thanh châu sinh đồ, phú thân nổi danh ở địa phương, dường như còn có chút vãng lai cùng Tề vương phủ, quan hệ có vẻ rất mật thiết, về chuyện này hắn ngược lại không thèm quan tâm, một vị thân vương không được dâng chiếu dụ, vĩnh viễn không được rời khỏi phiên quốc nửa bước cùng đế sư trong tương lai, ai đối với mình làm quan ở kinh thành càng có giúp ích hơn, vừa xem liền có thể hiểu ngay.

Bởi vậy, án còn chưa đưa ra, chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

ứng Thiên phủ doãn rất ít khi đích thân thẩm tra xử lý loại án nhỏ này, nhưng nếu như quan chủ thẩm có hửng thú, vậy cũng không phải không thể đích thân thẩm tra. Tống thái tông năm đó đang trên điện Kim Loan, đích thân thẩm tra xử lý vụ án thị dân bị mất một con lợn, cuối cùng không phải vì câu chuyện này mà được mọi người ca tụng?

Hạ Tầm đi tới nha môn phủ ứng Thiên, tình cảnh giống hệt ngày ở huyện Giang Ninh, một điều bất đồng là, người Dương gia đã chuẩn bị đầy đủ. Mười tám nhà có súc vật bị tàn sát không còn con nào đang quỳ đầy trên đại đường, Dương Văn Vũ là người cầm đầu những người kia, trên người bọn họ đều bọc sợi vải trắng, cũng không biết nguyên một đám người này bị thương nặng đến mức nào.

Án bắt đầu diễn ra, trước là do bên nguyên cáo, tộc nhân Dương gia nói chuyện, nhà cũ của Dương gia giờ đây đã bị thay chủ, đang kiến tạo một lần nữa, những tình huống này bị đám người kia lợi dụng, bọn họ muôn miệng một lời, đều nói mình chăm sóc tổ phòng nhà Dương Húc, che mưa che gió, đánh đuổi kẻ trộm, cửa sỗ sớm đã không còn, bốn vách tường hở hang rách nát, không thể sử dụng, vẫn là nhờ các tộc nhân hảo tàm, đem bàn thờ linh vị Dương Đỉnh Khôn đến một nơi sạch sẽ tận tình chăm sóc.

Về phần tại sao bọn họ chiếm dụng địa phương trong nhà Dương Húc để chăn nuôi súc vật, đám người này tận lực hàm hồ kể lể, phần lớn nông dân đều muốn chăn nuôi súc vật trong nội viện, cửa sổ mở ra, gà vịt con mèo con cẩu nhảy vào phòng là việc bình thường, vốn là chuyện đem phòng người khác biến thành nơi nuôi gia súc, làm dơ bẩn linh vị vong mẫu nhà người ta, đại sự thiên nhân căm phẫn như vậy, bị bọn họ nói hai ba câu liền chuyển thành chuyện hợp tình hợp lý.

Muốn tìm chửng cớ? Bọn họ nói có người làm chửng, mà Hạ Tầm ở bản địa tìm không thấy một người nào trượng nghĩa chịu xuất đầu vì hắn làm chứng, phủ doãn đại nhân tuy làm ra một bộ công chính nghiêm minh, công bằng như đang đánh cờ, nhưng vẻ mặt lành lạnh giống như mặt diêm vương, đã bày ra kết cục của Hạ Tầm trong quan tòa ngày hôm nay.

Bành Tử Kỳ rất thông minh, nàng đứng trên đường xem quan phủ sử án, mắt thấy gió hướng đại biển, mà thái độ phủ doãn đại nhân rõ ràng cho thấy khuynh hướng nghiêng về phía tộc nhân Dương thị, Hạ Tầm mặc dù chiếm đạo lý, nhưng không người lam chửng, cũng không có vật chửng, tình hình rất không ổn, nàng lập tức rời khỏi công đường, phi thân lên ngựa, đi thẳng đến Trung Sơn vương phủ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx