sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 247: Huynh Đệ Dị Tâm

“Tạ viên ngoại, muội tử của ta nhờ cậy vào người”.

“Không có gì không có gì, đừng nói ta và ngươi vốn là tri giao, thân là hậu nhân Trần quận Tạ thị, dựa vào giao tình cô nãi nãi trong nhà cùng Dương đại nhân, chính là việc nhỏ, Tạ mỗ cũng nên làm. Ta đang định qua năm phải đi Kim Lăng tế tổ, nếu lệnh muội không vội mà đi, đến lúc đó nói một tiếng, cùng với Tạ mỗ cùng đi, trên đường cũng thuận tiện chiếu ứng”.

“Vậy đa tạ viên ngoại”.

Hạ Tầm nói xong lại liếc nhìn Từ Minh Nhi, Từ Minh Nhi hướng về phía hắn ngọt ngào cười, nhu thuận nói: “Đại ca gặp lại sau”.

Hạ Tầm cười khổ một tiếng, hướng về phía Tạ lão tài chắp tay cáo từ.

Hắn sau khi đến Bắc Bình, chuyện thứ nhất chính là phải đem Minh Nhi an bài xuống, sau đó mới đi Đô Chỉ Huy Sứ ti báo danh, bởi vì một khi đến Đô Chỉ Huy Sứ ti báo danh, nói rõ ý đồ đến, lập tức sẽ khiến cho người có lòng chú ý, Yến vương Chu Lệ cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, Chu Duẫn Văn nơi đó cũng đã mài đao soàn soạt, nếu là hắn không nghĩ cách tìm hiểu hướng đi của triều đình thì mới là lạ.

Mà Từ Minh Nhi công khai xuất hiện, rất có thể trở thành tạo thành ngòi nổ cho Chu Lệ, Chu Duẫn Văn triệt để quyết liệt, đặt Trung Sơn vương phủ vào hoàn cảnh tiến thoái lường nan, cho nên Hạ Tầm trước đem nàng an trí tại Tạ gia. Mỗi ngày người xuất nhập Bắc Bình ngàn vạn, trước khi hắn đi nha môn Đô Chỉ Huy Sứ ti báo danh, những này người có lòng an bài muốn tra cũng là không dễ dàng tra được.

Hạ Tầm lần này đến phủ Bắc Bình, đánh ra cờ hiệu đường hoàng, điều tra án tham ô trong nội bộ cẩm Y vệ.

Án tham ô trong nội bộ cẩm Y vệ cùng Yến phiên có quan hệ gì?

Có, bởi vì trong vương phủ có nhân viên cẩm Y vệ.

Đại Minh luật lệ: Vương gia chưa được Thiên tử gọi đến không được tùy ý nhập kinh, không thể tùy tiện rời khỏi phiên quốc của mình, như vậy ai tới giám sát hắn không có hành vi làm loạn?

Cẩm Y vệ.

Cẩm Y vệ khi thế lực lớn nhất, cho dù Hình bộ thẩm vấn, mỗi ngày đều có người Cẩm Y vệ đi dự thính, tiến hành giám sát.

Những người này không phải đặc vụ, bọn họ thân phận là công khai, trên thực tế chính là cùng một loại với quan tác phong và kỷ luật của Đô Sát viện, chỉ bất quá hắn chịu sự quản lý là cầm Y vệ, cẩm Y vệ khi quyền bính bị tước, những người này vẫn không bị xóa.

Triều đình cho Hạ Tầm sứ mạng chính là điều tra nhân viên cẩm Y vệ phái trú tại Yến vương phủ: “Nghe nói” trong bọn họ có người mưu lợi riêng làm rối kỷ cương, giao thông Mông nhân, có cái lý do đường hoàng này, hắn có cớ công khai xuất nhập vương phủ, cùng bị người lôi kéo, cũng dễ dàng hơn nhiều.

Hạ Tầm sau khi đến Đô Chỉ Huy Sứ ti báo thân phận, Yến vương phủ quả nhiên lập tức biết được tin tức, Yến vương Chu Lệ sau khi nghe nói tâm tình lại càng không tốt cho lắm.

Chu vương, Tề vương, Đại vương lần lượt tước phiên, đầu não quan.

Địa phương Bắc Bình quân chính pháp ti lần lượt thay người, hoàng đế chất nhi ý tứ đã càng ngày càng rõ ràng, Hoàng Thượng muốn binh quyền, hắn không do dự, lập tức đem binh quyền giao ra; Hoàng Thượng nói biên phòng binh lực căng thẳng, muốn điều ba đạo quân hộ vệ của hắn đi thủ biên giới, hắn tuy không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn đem binh giao, nhưng đến như vậy Hoàng Thượng vẫn không yên lòng, chẳng lẽ cần phải đem ta tước tước làm dân, sung quân đến địa phương nghèo nàn hoang vắng gì đó mới yên tâm sao? Mắt thấy Hoàng Thượng đem tai mắt trực tiếp xếp vào trong phủ mình, Chu Lệ vừa giận vừa sợ.

Trong điện không có người ngoài, chỉ có người một nhà Yến vương, nhìn sắc mặt âm trầm của Yến vương, Từ phi ôn nhu an ủi: “Vương gia, người cũng không cần vô cùng lo lắng, vương gia giữ đất thủ biên, chiến công lớn lao, tìm không thấy nhược điểm của Vương gia, có lẽ hoàng thượng sẽ không làm gì Vương gia đâu”.

Yến vương cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Chiến công, ài! Ta sờ dĩ bị Hoàng Thượng kiêng kỵ, cũng là bởi vì chiến công của ta”.

Chu Cao Sí ngẫm nghĩ nói: “Cha, Dương Húc này, chẳng phải là người đã từng đã cứu Yến vương phủ ta sao, lại nói tới, cùng nhà chúng ta vẫn có một đoạn sâu xa”.

Chu Lệ nói: “Chỉ là nhất thời thôi, khi đó, cha ngươi là cái đinh trong mắt Hồ Lỗ phía bắc, hiện nay, cha ngươi là cái đinh trong mắt triều đình, Hoàng Thượng, hắn là phụng hoàng mệnh mà đến, điểm giao tình ngày xưa, thì có là gì? Lúc trước khi đi khách điếm gặp hắn, cha cũng đã lộ ra ý tử muốn cho hắn làm quan trong vương phủ, nhưng hắn không có đáp ứng, khi đó cha ngươi là một gốc đại thụ che trời, người ta cũng chướng mắt điểm mát mẻ này của nhà chúng ta, hôm nay cha tình cảnh tràn đầy nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị người bổ làm củi đốt, hắn còn có thể đem một vương gia thất thế như ta xem ở trong mắt sao?”.

Nhị vương tử Chu Cao Hú nhảy dựng lên, cả giận nói: “Gọi hắn đến, chúng ta tìm cớ, đem quyền cước đánh giết hắn, xem hắn còn làm cái tai mắt gì!”.

Từ phi trừng mắt liếc nhìn hắn, khẽ quát nói: “Nói lời vô vị, học học đại ca ngươi, làm việc trầm ổn chút ít!”.

Chu Cao Hú xưa nay không phục đại ca mình, béo giống như heo vậy, cười không được ngựa, bắn không được tên, có chuyện gì rất giỏi đâu, nhưng mà mẫu thân lại rất thưởng thức đại ca. Hắn hừ lạnh một tiếng, tức giận ngồi xuống, đem cổ nhướng lên.

Chu Cao Sí trầm ngâm nói: “Cha, dựa theo ý kiến hài nhi, Dương Húc này cuối cùng là cùng nhà ta có ân, nghe nói hắn cùng với mẫu cữu trong nhà, quan hệ cũng rất là mật thiết, không bằng để cho hài nhi ra mặt khoản đãi hắn, tìm hiểu tâm ý của hắn. Triều đình lúc này hà khắc, trong lòng vẫn còn có kẻ chính nghĩa, đối với nhà ta chưa hẳn sẽ không có tâm thương cảm, nếu như có thể từ trong miệng hắn dò xét được tâm ý thiết thực của Hoàng Thượng, chúng ta cũng có chút phòng bị”.

Chu Lệ trầm ngâm một lát, vuốt cằm nói: “Con cứ thử xem, nếu nói là quyền bính tiền đồ, cha có thể hứa hắn vẫn không bằng Hoàng Thượng. Nhưng mà tiền tài nữ tử, tận khả năng đều có thể, chỉ cần hắn có thể trong lòng còn có cảm kích, hướng về phía cha lộ ra chút ít ý tứ, vậy là được”.

Chu Cao Hú nói: “Phụ thân yên tâm, hài nhi hiểu rõ nên làm như thế nào”.

Chu Lệ im lặng một lát, lại nói: “Chậm rãi mà làm, không thể nóng vội”.

Trở lại phòng ngủ, Từ phi mi tâm nhíu chặt, đau khổ suy tư.

Trước mắt, trượng phu tình cảnh xác thực không ổn, triều đình điều binh khiển tướng, một loạt động tác trực chỉ Bắc Bình, đừng nói trượng phu giờ đây binh cũng không còn, tướng cũng không còn, chỉ là một cành vương gia trụi lá, cho dù khi hắn lúc trước tiết chế chư vương biên cương phía bắc, thống lình ba quan, trong tay cũng bất quá chỉ vẹn vẹn có hơn mười vạn binh mã, những binh mã này so sánh cùng triều đình, vẫn là chênh lệch lớn như trứng gà cùng tảng đá. Huống chi những binh mã này có lệ thuộc, trượng phu phụng ý chỉ Hoàng Thượng chỉ huy bọn họ tiêu diệt Hồ Lỗ, bọn họ tự nhiên phải nghe lệnh làm việc, thật muốn nói đối kháng triều đình, bọn họ còn có bao nhiêu người chịu cúi đầu nghe lệnh cũng khó nói, đến một bước này như hôm nay, càng nghĩ càng không muốn nghĩ, trượng phu cùng con, một gia đình này, sẽ không có một con đường sống nào sao?

Suy nghĩ thật lâu, Từ phi trải giấy mài mực, bắt đầu múa bút viết thư.

Nàng cũng biết một loạt hành động của Hoàng Thượng nhằm vào trượng phu, làm nhà mẹ đẻ hiện tại cũng vào thế khó xử, tình cảnh khó xử, trong lòng vốn cũng không muốn một lần nữa làm cho nhà mẹ đẻ dẫn đến phiền toái gì, nhưng trước mắt, nàng thật sự là không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cầu trợ ở chỗ đệ đệ.

Đệ đệ thừa Ngụy Quốc Công tước, tại triều là đứng đầu võ ban, đối với tâm ý Hoàng Thượng, hướng đi của triều đình nhất định phi thường rõ ràng, từ chỗ hắn rõ ràng thoáng cái mục đích cuối cùng của Hoàng Thượng, cũng tiện để có chút ít đối sách tương ứng. Còn nữa, cũng có thể hướng về phía đệ đệ xin giúp đỡ, để cho hắn vận dụng quan hệ Từ gia nhân mạch, hướng tới Hoàng thượng gây ảnh hưởng. Liên tiếp ba phiên vương bị tước tước, dĩ nhiên là thiên hạ chấn động, lúc này các đại thần liên hợp không tán thành tước phiên tiến gián, cũng có thể thay đổi tâm ý hoàng đế, biến chiến tranh thành tơ lụa, bảo trụ người nhà mình.

Từ phi cân nhắc từng câu từng chữ, tỉ mỉ ghi một phong thư nhà, cho một người nhà tâm phúc, nhanh chóng mang đến kinh thành. Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ thu được phong thư này của đại tỷ, thấy trong thư đề cập đến Yến vương phủ hôm nay tình cảnh như Lý Hàn Băng, cũng không thấy hơi bị ảm đạm, nhưng đọc qua phong thư nhà này, câu chữ trong đó, lại tràn đầy sự phẫn uất mà tỷ tỷ hướng về phía mình thổ lộ, nhất là những lời tỷ tỷ cầu khẩn mình liên lạc đại thần hướng về phía triều đình phản đối tước phiên tạo áp lực, càng làm hắn nhìn thấy mà giật mình.

Bắt đầu từ khi Hoàng Thượng quyết định tước phiên, vị trí đầu não võ ban của Từ gia liền tràn đầy nguy cơ, trước đó một lần bởi vì tiểu muội Minh Nhi, càng nhắm trúng chỗ cực kỳ khó chịu của Hoàng Thượng, hôm nay Từ gia thật muốn vì mấy nữ nhân, tự tuyệt tại triều đình, tự tuyệt tại Hoàng Thượng? Từ gia, xưa nay vẫn là trang tâm...

Ngẫm lại Hoàng Thượng đối phó thúc phụ nhà mình đều là thủ đoạn như vậy, Từ Huy tổ càng không rét mà run, yên lặng nhìn phong thư nhà đặt ở trên bàn, một ý niệm trong đầu đột nhiên nhảy lên trong lòng hắn, Từ Huy Tổ đem phong thư tỷ tỷ tự tay viết đưa vào trong tay áo, vội vàng rời khỏi cửa nhà.

“Từ Khanh, thật là trang thần của triều đình!”.

Chu Duẫn Văn xem phong thư nhà này của Từ Huy Tổ, ngẩng đầu lên, vui vẻ đối với Từ Huy Tổ nói: “Từ gia một môn trang lương, trẫm là hiểu rõ. Trẫm tước phiên, là vì cơ nghiệp giang sơn Đại Minh ta vạn thế bất dịch, chỉ vì ba nữ nhi Từ gia đều là chính phi phiên vương, để tránh thương đến thân tình của ái khanh, cho nên có một số việc, trẫm mới không có giao cho ái khanh đi làm, cũng không phải lo lắng trang thành.

Của ái khanh”.

“Vâng, nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng, thần cảm kích”.

Từ Huy tổ tất cung tất kính nói: “Hoàng Thượng đối với Yến phiên súc thế không phát, rõ ràng là niệm đến thân tình thúc cháu, muốn cho hắn chủ động thượng biểu thỉnh cầu triệt phiên, miễn cho bị thương hòa khí người trong nhà. Nếu không, Yến phiên không hiểu đại thế, phụ tâm ý của Hoàng Thượng. Theo phong thư nhà này của thần tỷ mà xem, Yến phiên vẫn đang trong lòng còn có hy vọng, là tuyệt không chịu thành toàn một phen tâm ý của Hoàng Thượng.

Thần tỷ muốn thần đầu độc triều thần hướng Hoàng thượng tạo áp lực, hẳn là xuất từ Yến phiên bày mưu đặt kế. Yến phiên đã đem chủ ý đánh tới triều đình, tại Bắc Bình chưa hẳn sẽ không có động tác gì, hắn kinh doanh Bắc Bình nhiều năm, gần đây giỏi về thu mua nhân tâm, trước mắt tuy giao ra binh quyền, lại cố bày ra hào phóng, tùy ý Hoàng Thượng điều đi ba hộ vệ Yến Sơn, nhưng trùng trăm chân, chết vẫn còn cứng, Hoàng Thượng vẫn không thể chủ quan. Dựa vào ý kiến của thần, trông cậy vào bất chiến mà khuất người, khiến cho Yến vương bó tay chịu trói, chỉ sợ hắn là không chịu, cuối cùng vẫn phải nói tới sử dụng vũ lực mới được”.

Chu Duẫn Văn thở dài nói: “Đúng vậy, nếu quả thật náo đến một bước này, cũng không phải trẫm muốn tới. Trẫm mới trèo lên đại bảo, cũng không nguyện có thanh danh cay nghiệt thiếu tình cảm. Nhưng vì cơ nghiệp muôn đời Đại Minh ta, một thân vinh nhục, thì có là gì?”.

Từ Huy Tổ tất cung tất kính nói: “Nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng, nhẫn nhục phụ trọng, thần cảm phục”.

Chu Duẫn Văn hỏi: “Phong thư nhà này của lệnh tỷ, ngươi ý định trả lời như thế nào?”.

Từ Huy Tổ nói: “Thần có thể viết thư trả lời, Hoàng Thượng chỉ là sợ tại chư vương binh quyền quá nặng hướng Bắc Bình tạo áp lực, ý tại cảnh cáo chư vương, không thể trái pháp luật, cũng không ý gia hại Yến phiên, thần cũng sẽ y theo ý tử tỷ tỷ, liên lạc đại thần, lên lớp giảng bài tiến gián, để an phủ Yến phiên, vì Hoàng Thượng thong dong bố trí, tranh thủ thời gian”.

Chu Duẫn Văn mừng rờ nói: “Tốt! Từ gia, xưa nay là đỉnh trụ Đại Minh ta, Quốc công chính là cánh tay đắc lực của trẫm, nếu quả thật một ngày kia bằng vào xung đột vũ trang, còn phải dựa vào ái khanh xuất lực. Ái khanh cùng Cửu Giang, đều vì trẫm mà chuẩn bị tốt binh mã triều đình, chuẩn bị bất cứ tình huống nào”.

Hắn đưa ra cái đầu danh trạng này quả nhiên thắng được Chu Duẫn Văn tín nhiệm, vừa nghe lòi này của Chu Duẫn Văn, Từ Huy Tổ đã biết Từ gia tại triều đình địa vị trong võ ban đã lại ổn định trở lại, dưới sự vui mừng, vội vàng xoay người quỳ gối, lớn tiếng nói: “Thần thuần phục Hoàng Thượng, muôn lần chết cũng không chối từ!”.

Trung Sơn vương phủ, Từ Tăng Thọ một phong thư trong tay áo, lặng lẽ tìm đến người nhà tâm phúc mà Yến vương phủ phái tới. Gần đây động tác liên tiếp của triều đình, đám người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ, Tề Thái không ngừng mưu đồ thủ đoạn đối phó Yến vương, hắn thân là Đại đô đốc Ngũ quân đô đốc phủ, sao có thể không có nghe thấy gì, hắn đã sớm muốn đem những gì mà mình nghe thấy nói cho đại tỷ cùng tỷ phu, bảo bọn họ cẩn thận đề phòng, không ngờ tỷ tỷ lại phái người nhà đến trước.

Từ Tăng Thọ đem các loại cử động trong triều gần đây, cùng với đối sách có khả năng áp dụng nhẳm vào Yến phiên mà hắn nghe được đều kỹ càng viết xuống, giao cho người nhà Yến vương phủ, dặn dò: “Phong mật thư này, sự tình trọng đại, ngươi phải tự tay giao cho đại tỷ của ta, chớ có sai lầm!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx