sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 254: Có Chuẩn Bị Mà Đi

Chu Lệ vuốt cằm nói: “Chu Lệ tới tìm đại sư, vốn là muốn đại sư bù chỗ thiểu, nhìn xem Chu Lệ suy nghĩ, còn có cái gì chưa đủ viên mãn. Đại sư có chuyện cứ nói không sao”.

Đạo Diễn hòa thượng nói: “Điện hạ đã quyết định vào kinh, bần tăng cũng không ngăn người, nhưng mà điện hạ phải đáp ứng bần tăng, điện hạ nếu như vào kinh, ba vị vương tử nhất định phải ở lại Bắc Bình, điện hạ nếu như ở lại Bắc Bình, ba vị vương tử có thể vào kinh. Điện hạ cùng vương tử, tuyệt đối không thể chung tới Nam Kinh!”.

Chu Lệ nhăn đầu chân mày nói: “Đại sư, ta lần này đi Kim Lăng, là hướng tới Hoàng thượng bày tỏ ra sự trang thành, như lưu ba con tại Bắc Bình, sợ đám người Phương, Hoàng lại muốn mượn đề tài để phát huy, tiến lời gièm pha”.

Đạo Diễn cười lạnh nói: “Như điện hạ độc thân nhập hang hổ, vẫn không chiếm được Hoàng Thượng tín nhiệm, lại mang theo ba con cùng đi, người ta thật đúng là ngay cả một điểm cố kỵ cũng không có. Điện hạ thống binh nhiều năm, biết được không lo thắng, trước lo bại, dự lưu đường lui, mới là chính đạo!”.

Chu Lệ suy nghĩ thật lâu, thực sự không đành lòng để cho con theo mình cùng nhau mạo hiểm, thế là miễn cường gật đầu nói: “Được rồi, cứ theo đại sư nói, ta sẽ để bọn họ lưu lại, một người vào kinh”.

Đạo Diễn lúc này mới có điểm yên tâm, lại hỏi: “Như vậy sau khi điện hạ vào kinh, ý định làm như thế nào?”.

Chu Lệ cười khổ nói: “Còn có thể như thế nào? Tự nhiên là đối với Hoàng Thượng hết sức cung kính ôn thuận, thức tỉnh thân tình thúc cháu với Hoàng Thượng, sau gặp lại gặp Thái hậu, tận tự thiên luân, xin thái hậu vì Chu Lệ nói ngọt một phen. Chu Lệ trong triều cũng có rất nhiều bạn bè tốt cũ, đến lúc đó lại khẩn cầu bọn họ cùng nhau góp lời hướng về phía Hoàng thượng, đối với Hoàng Thượng nói lý để động tới tình cảm, chắc hẳn nhiều người như vậy, cũng có thể triệt tiêu lời gièm pha mà đám người Phương Hoàng hướng về phía Hoàng thượng, bỏ đi sát khí của Hoàng Thượng”.

Đạo Diễn đại sư cười lạnh nói: “Điện hạ thật sự là thông minh một thể, hồ đồ nhất thời, nếu như điện hạ thật làm như vậy, điện hạ là tuyệt đối không rời khỏi thành Nam Kinh, bỏ đi bỏ đi bỏ đi, điện hạ chỉ để ý đi thôi, Đạo Diễn chỉ có thể lập tức vì điện hạ chuẩn bị”.

Chu Lệ ngạc nhiên nói: “Đại sư vì Chu Lệ chuẩn bị chuyện gì?”.

Đạo Diễn nói: “Chuẩn bị vì điện hạ siêu độ vong hồn”.

Chu Lệ bị dọa cho nhảy dựng, vội hỏi: “Đại sư cớ gì nói ra lời ấy? Chu Lệ lần đi là hướng tới Hoàng thượng bày ra lòng trung thành, khuyên Hoàng Thượng bỏ đi ý niệm đuổi tận giết tuyệt đối với chư vương, Chu Lệ làm như vậy, có chuyện gì không ổn?”.

Đạo Diễn tức giận nói: “Điện hạ cho rằng rất thỏa đáng sao? Điện hạ tại Bắc Bình, Hoàng Thượng còn sợ người ba phần, một khi điện hạ vào kinh, đó chính là người ta là dao thớt, ta là thịt cá, mặc cho người khác bài bố. Mặc cho điện hạ kính cẩn nghe theo như thế nào, cho dù Hoàng.

Thượng tin, đám người Phương, Hoàng, cũng tuyệt sẽ không tin tưởng, đến lúc đó bọn họ chỉ cần nói góp lời nói điện hạ làm giả ý trang thành, cố ý làm mê đi thiên tử, dưới điện có cơ hội biện bạch sao? Người một miệng hai môi, còn không mặc cho bọn họ nói sao thì nói, đến lúc đó bọn họ chỉ cần tùy tiện giật giây vài ngôn quan giỏi về phỏng đoán ý của trên buộc tội điện hạ, điện hạ còn lo lắng bọn họ biên không ra tội danh để trị người sao?”.

Chu Lệ chân mày nhướng lên, không phục nói: “Ngôn quan hai câu ba lời, là có thề tước được thân vương của ta sao? Mặc dù bọn họ bố trí ra ngàn vạn không phải, tra không ra một điểm chứng cứ xác thực, có thể làm khó dễ được ta sao?”.

Đạo Diễn cười cười nói: “Chu vương mưu phản, có chửng cứ xác thực sao? Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!”.

Chu Lệ sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, Đạo Diễn lại nói: “Điện hạ, Chu vương chính là vết xe đổ của điện hạ, điện hạ tại sao trong lòng còn có may mắn! Nếu như Hoàng Thượng ngại ngôn luận, không dám căn cứ các Ngôn quan buộc tội điện hạ một đạo tấu chương đã định tội điện hạ, chỉ cần coi đây là lý do, trước đem điện hạ giam lỏng ở kinh thành, rồi cho người kiểm chửng thật giả của những tội danh này, điện hạ đã thành chim trong lồng, rốt cuộc không thể bay lên được nữa.

Kế tiếp, cho dù Hoàng Thượng không giết người, đám người Phương Hoàng tất sẽ dồn điện hạ vào tử địa, điện hạ cũng nói, Cát Thành lần này trở về, ngôn từ hàm hồ, chỉ sợ là đã bị Hoàng Thượng thu mua, trở thành một tai mắt xếp ở bên cạnh điện hạ thân. Đến lúc đó, chỉ cần Hoàng Thượng sát tâm khẽ động, Cát Thành bên này nhận được bày mưu đặt kế, lập tức dâng thư vạch trần điện hạ mưu phản, vậy cũng chẳng phải là hành động thứ tử Chu vương tố cáo phụ mưu hắn phản chuyện xưa lại tái diễn sao?’.

Chu Lệ nghe được vẻ mặt biển đổi, vội vàng chắp tay nói: “Chu Lệ thụ giáo, như vậy... Dựa theo đại sư nói, Chu Lệ ta nên làm như thế nào, mới có thể tránh được tai họa lần này?”.

Đạo Diễn khoanh chân ngồi ngay ngắn, từng viên từng viên vân vê phật châu trong tay, bên môi dần dần bật ra một nụ cười an tường, thanh âm chậm rãi nói: “Nhân tâm khó dò, điện hạ lần này đi, có thể không khuyên được Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý, bần tăng khôn thể tính chuẩn được, cái này là do Hoàng Thượng từ mình quyết định. Chính như bần tăng vừa rồi nói, một người giả bộ ngủ, người vĩnh viễn cũng gọi không tỉnh được hắn, trừ khi chính hắn nguyện ý ‘tỉnh’ lại. Nhưng mà điện hạ nếu muốn bình yên mà đi, bình yên mà về, bần tăng ngược lại có bảy thành nắm chắc”.

Chu Lệ nghiêm nghị nói: “Đại sư thỉnh giáo, Chu Lệ rửa tai lắng nghe”.

Đạo Diễn hòa thượng nói: “Điện hạ lần đi, nếu có thể ‘mời’ được hai vị quý nhân tương trợ, có bọn họ bảo hộ, điện hạ có thể lông tóc không thương, thong dong đi về!”.

Chu Lệ kinh ngạc nói: “Hai vị quý nhân? Không biết đại sư nói, quý nhân này của ta là ai?”.

Triều đình dựa vào Phương Hiếu Nhu chủ trương, cải chế quan viên đã bắt đầu lục tục tiến hành, triều đình tại lục bộ thiết lập cái gì đó thị trung, xếp ở trên Tả Hữu Thị Lang. Sửa Đô Sát viện thành Ngự Sử phủ, Đô Ngự Sử thành Ngự Sử đại phu. Bỏ đi mười hai đạo tả, hữu hai viện, tả thành Tập Di, hữu là Bổ Khuyết. Sửa Thông Chính Sứ ti thành tự, Đại Lý tự thành ti.

Chiêm Sự phủ đôi thành Tư Đức viện. Hàn Lâm viện phục Thiết Thừa chỉ, sửa thị độc, thị giảng học sĩ thành văn học bác sĩ. Thiết văn hàn, văn sử hai quán, văn hàn dùng thị độc, thị giảng, văn sử dùng tu soạn, biên tu, kiểm thảo. Các Đại học sĩ cũng bỏ đi chữ “Đại”, tất cả chỉ còn học sĩ. Còn lại trong ngoài, lớn nhỏ các ti phẩm cấp, giai huân, đều theo quy chế Chu Lễ mà sửa đổi.

Văn võ bá quan bắt đầu phát hiện, vị Phương học sĩ này ỷ vào Hoàng Thượng vội vàng làm những chuyện không đâu vào đâu, những vấn đề mà triều đình cấp bách giải quyết, liên quan đến công việc quốc kế dân sinh cụ thể, hắn đều không thèm để ý chút nào, hắn chỉ lo chìm trong đống giấy lộn, si mê tại khôi phục lễ chế thời đại thượng cổ, làm chút ít xướng nghị không thực tế. Nguyên bản vầng hào quang chói mắt bao phủ ở trên người vị đại nho này bắt đầu dần dần biến mất, người đương thời thất vọng nghị luận Phương Hiểu Nhụ, nói hắn là: “Say mê phục cổ, lo làm những việc không gấp!”.

Nhưng mà Chu Duẫn Văn đối với phục Chu Lễ tựa như cũng là làm không biết mệt, hắn mới kế vị, đã hạ lệnh xác nhập châu huyện, xóa nhân viên, đã làm sự tình tinh giản cơ cấu gì đó, cái này còn không có vài ngày, thay đổi xoành xoạch, lại bắt đầu theo cổ lễ mà cải chế, gia tăng quan viên. Nguyên Lễ bộ hữu Thị Lang Hoàng quan, bởi vì triều đình tại Thượng Thư cùng Thị Lang trong đó lại gia tăng Tả Hữu Thị Trung quan nhân, hắn đã thuận lý thành chương từ Thị Lang thăng làm Thị Trung.

Giờ phút này, Hoàng Thị Trung đang đứng ở trong Cẩn Thân điện, hướng tới Hoàng thượng trình duyệt tấu biểu của quốc vương Triều Tiên. Cái Cần Thân điện này giờ đây cũng đã bị Chu Duẫn Văn sửa lại tên, giờ đây gọi Chính Tâm điện, hơn nữa trang bị thêm một Chính Tâm điện học sĩ, giờ đây ra vào ở bên người Chu Duẫn Văn, cùng hắn thương nghị thảo luận quốc sự, trên cơ bản đều là học sĩ này, học sĩ này, phong cách học tập rất là nồng hậu.

“Hoàng Thượng, quốc vương Triều Tiên Lý Đán ở trong tấu biểu nói, năm nay già nhiều bệnh, muốn đem vương vị truyền cho thứ tử của hắn, cung thỉnh Thiên tử Thiên triều ân chuẩn”.

Từ Lường Hán đến Minh triều, hơn một ngàn năm trăm năm qua, Trung Quốc đối với bắc bộ bán đảo Triều Tiên một mực có chủ quyền, Triều Tiên chính quyền thay đổi, theo lệ là phải xin Thiên tử trang nguyên tán thành.

Chu Duẫn Văn nghe Hoàng quan vừa nói, lập tức mẫn cảm mà hỏi thăm: “Quốc vương Triều Tiên vì sao truyền ngôi cho thứ tử, trưởng tử hắn đâu?”.

Hoàng quan hạ thấp người nói: “Theo thần biết, trưởng tử quốc vương Triều Tiên Lý Phương Vũ, nguyên phong là Trấn An Đại Quân, hắn sớm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx