sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 267: Lời Thật Khó Nói.

“Cao Sí à, ba huynh đệ các ngươi sẽ ở tại nơi này, đình viện vừa mới vẩy nước quét qua, đệm chăn cũng đã đổi mới”.

Từ Huy Tổ đưa ba huynh đệ Chu Cao Sí đến chỗ ở, nhàn nhạt nói.

Ở đây có phong cảnh tú lệ, hoa và cây cảnh xen nhau, đình đài lịch sự tao nhã, trước hai tầng lầu các lại có một ao nước, trong nước có cá chìm nổi, ngược lại là một nơi rất tốt. Chỉ là Từ Huy Tổ sắc mặt hơi lạnh, ba cháu trai đến đây, thân thích nhà mình đường xa tới chơi, hơn nữa còn là thân thích nhiều năm không thấy, vốn là một việc vui, nhưng Yến vương phủ hôm nay thật sự là cá dính không thoát được lưới, người bên ngoài đều e sợ tránh không kịp, Từ Huy Tổ hắn muốn tránh cũng tránh không được, đành phải tận lực bày tỏ thái độ phân rõ giới hạn.

Chu Cao Sí tính tình nhân hậu, hiểu rõ chỗ khó xử của cậu, thấy thái độ hắn cực kỳ lãnh đạm, thực sự không cảm thấy tức giận, chỉ là khom người, âm thanh cung kính nói: “Cao Sí huynh đệ, quấy rầy cữu phụ”.

Từ Huy Tổ nhàn nhạt nói: “Người một nhà nói chuyện cần gì khách sáo. Được rồi, các ngươi đi rửa mặt, trước nghỉ tạm một phen. Ta đã phân phó người trong phủ chuẩn bị tiệc tối cho các ngươi, nhưng không khéo, đêm nay cậu và vài vị đại nhân trong triều hẹn uống rượu cùng một chỗ, sẽ không ăn với các ngươi. Các ngươi ở trong nhà, cổ gắng an phận một chút, chờ đến ngày giỗ tiên đế tảo mộ hiếu lăng là được, chớ để dẫn đến thị phi. Cao Sí à, ngươi là huynh trưởng, cần trông coi các đệ đệ cho tốt”.

“Vâng, Cao Sí nhất định vâng theo cữu phụ phân phó”.

Từ Huy Tổ trm một tiếng, quay người rời đi.

Chu Cao Hú cả giận nói: “Đại ca, ngươi xem.

Chu Cao Sí mở trừng hai mắt, ngăn lại lời hắn nói, trầm giọng nói: “Chúng ta vào kinh thành, phụ vương dặn dò như thế nào, ngươi đều đã quên?”.

Chu Cao Hú tức giận nói: “Bỏ đi! Cũng chỉ có huynh mới chịu được uất khí như vậy”.

Chu Cao Sí lắc đầu, thấy bọn thị vệ Hạ Tầm bố trí chạy tới, liền cất bước tiến ra đón, Hạ Tầm ôm quyền nói: “Thế tử, ở đây đều đã bố trí thỏa đáng, ba vị vương tử trước rửa mặt nghỉ tạm, ngoài ra... Ba vị vương tử nếu ra ngoài du ngoạn mà nói, kính xin sớm thông báo cho vi thần một tiếng, thần cũng an bài một chút”.

Chu Cao Toại nhịn không được gầm lên giận dữ: “Con mẹ nó, chúng ta đến Kim Lăng, là làm phạm nhân đến đây sao, ra ra vào vào đều được các ngươi giám thị?”.

“Cao Toại, câm miệng!”.

Chu Cao Sí nghiêm nghị ngăn Tam đệ lại, lôi kéo Hạ Tầm, đi về phía bên cạnh, giảm thấp thanh âm xuống, áy náy nói với hắn: “Nhị đệ Tam đệ là người thô lỗ, tính tình lỗ mãng, phụ vương lo lắng bọn họ làm hỏng việc, bởi vậy không đem sự tình Dương đại nhân nói cho bọn hắn biết, bọn họ nói chuyện có nặng lời, kính xin đại nhân chớ trách”.

Hạ Tầm cười cười nói: “Sẽ không đâu, thế tử chỉ để ý an tâm ở lại Kim Lăng. Thần đã được Yến vương điện hạ phó thác, nhất định sẽ nghĩ biện pháp, đem điện hạ bình yên đưa về Bắc Bình”.

Chu Cao Sí cảm kích nói: “Ân đức của Dương đại nhân, Yến vương phủ suốt đời không quên. Nhưng...

Hắn chần chừ một chút, hơi khó có thể mở miệng nói: “Nếu cần làm, vẫn không thể bí quá hóa liều, cũng không phải Cao Sí không tin Dương đại nhân an bài, thật sự là...”.

Hạ Tầm nhẹ nhàng cười, vuốt cằm nói: “Thần, đã rõ!”.

Theo như lời Chu Cao Sí “Nếu cần làm”, là nói trừ khi trải qua các loại cố gắng, căn bản không có khả năng thông qua cách bình thường để trở về, đồng thời còn phải đợi Nam Kinh và Bắc Bình đến lúc đối diện, song phương đã muốn vạch mặt nhau ra, chỉ có lúc ấy huynh đệ ba bọn họ mới có thể đi.

Bởi vì ba người bọn họ đến Nam Kinh, vốn chính là vì mê hoặc Chu Duẫn Văn, cho phụ vương tranh thủ thời gian, nếu như thời cơ chưa tới liền chạy mất dạng, căn bản là không cần đến đây. Nhưng chuyện này, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng khó khăn cho nhiệm vụ của Hạ Tầm.

Bọn họ đến Nam Kinh, vốn là chịu lấy giám thị nghiêm mật của triều đình, Cẩm Y vệ phụ trách “bảo vệ” bọn họ, Hạ Tầm chưa hẳn có thể khống chế toàn bộ. Một khi Kiến Văn đế hành động, càng coi ba huynh đệ bọn họ trở thành một phần lợi thế trọng yếu của Nam Kinh với Bắc Bình, quản chế tất nhiên càng nghiêm mật hơn, khi đó muốn đào tẩu, rất khó, khó như lên trời cũng không ngoa.

Chu Cao Sí dứt lời, nhìn Hạ Tầm vẫn mang một bộ dáng thong dong, bộ dáng như tính trước kỹ càng, trong lòng không khỏi âm thầm hiếu kỳ: “Từ Nam Kinh tới Bắc Bình, trên đường đi, có nhiều thế lực triều đình, nếu như không được Hoàng Thượng ân chuẩn, muốn trở lại Bắc Bình, trừ khi chắp cánh, nhưng nhìn bộ dáng hắn, hình như đã có chuẩn bị chu toàn?”.

“Ha ha, là Sí nhi, Hú nhi và Toại nhi đến đây sao, ba cháu trai của ta ở nơi nào?”.

Theo thanh âm, Từ Tăng Thọ mặc quan phục nhất phẩm, trang phục trước ngực hắn thêu một con thú giống như kỳ lân, giương nanh múa vuốt xông vào sân, vừa vặn gặp được hai huynh đệ Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, Từ Tăng Thọ trái nhìn phải ngắm, mừng rờ nói: “Các ngươi nhất định chính là lão Nhị và lão Tam. Ôi! Nhìn các ngươi này, tuổi còn nhỏ mà đã thật sự là cao lớn, các ngươi người nào là Cao Hú, người nào là Cao Toại!?”.

Hai huynh đệ còn chưa kịp trả lời, Chu Cao Sí đã xông về phía trước một bước, một bước này, thịt béo toàn thân rung lắc. Chu Cao Sí khó nhọc cúi xuống, âm thanh cung kính nói: “Sinh nhi Cao Sí, bái kiến tam cữu phụ”.

Từ Tăng Thọ vừa thấy, không khỏi sợ hãi than nói: “Bà ngoại của ta ơi, ngươi... Ngươi chính là Cao Sí? Cao Sí à, khi còn bé ta ôm cháu, nói tiểu tử ngươi quá béo, bảo ngươi sau này ăn ít một chút, lúc này mới vài năm không gặp, ngươi nhìn ngươi kìa, càng lớn lại càng phát tướng ra!”.

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại ở một bên nghe xong, nhịn không được cười trộm không thôi. Trên mặt Hạ Tầm cũng lộ ra ý cười, thái độ Từ Huy Tổ vừa rồi thờ ơ lạnh nhạt đối với ba cháu trai của hắn, Hạ Tầm cũng không âm thầm cười chê.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy Từ Tăng Thọ không tránh hiềm nghi, vừa nghe cháu trai đến đây, liền mang bộ dáng kích động từ Ngũ quân đô đốc phủ trở về gấp, trong lòng Hạ Tầm cũng cảm thấy ấm áp, người trên đời này, cuối cùng không phải người nào cũng thích chữ lợi.

Bóng đêm càng tối, rượu chạm liên hồi, Từ Tăng Thọ một thân toàn mùi rượu vừa đưa ba cháu trai về gian phòng nghỉ ngơi.

Từ Huy Tổ vì tị hiềm, ba cháu trai đến ở trong nhà mình vậy mà một bữa cơm cũng không chịu ăn cùng, lão Tam Từ Tăng Thọ không quan tâm những này, hắn và ba cháu trai, lại gọi đứa con và chất nhi ra, đêm nay người một nhà uống rất thống khoái.

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại tuổi không lớn lắm, nhưng cũng uống rượu rất tốt, chỉ là bình thường gia quy rất nghiêm, chỉ có thể ngẫu nhiên vụng trộm uống một chút, hôm nay có cữu cữu như vậy đến giật dây, căn bản không nghe đại ca khuyên can, hai tiểu ca uống đến say mèm, cuối cùng là gọi người đưa trở về.

Nhưng thật ra lão đại Chu Cao Sí, tửu lượng hắn rất không tồi, tuy nói hắn uống rượu cực kỳ quy củ, nhưng cữu cữu và một đám anh em bà con trong Trung Sơn vương phủ khuyên bảo, đêm nay uống rượu cũng không ít, nhưng khi hắn đi trở về phòng ngủ, vẫn rất bình ổn, mặt không đổi sắc.

“Dương Húc à, ba cháu trai của ta đây, ngươi nên giúp ta chiếu cố tốt, không thể để bọn họ ở Kim Lăng lại dính vào chuyện như cha của chúng. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi đó!”.

Từ Tăng Thọ đưa mẩy cháu trai trở về, đi đến dưới ánh trăng, vừa hay nhìn thấy Hạ Tầm canh giữ ở nơi đó, liền dừng bước, chăm chú dặn dò Hạ Tầm. Lúc trước Hạ Tầm và Dương gia ở trên quan tòa, đem Hoàng Tử Trừng lão sư Hoàng thái tôn cũng liên lụy vào, Từ Tăng Thọ lúc ấy giúp Hạ Tầm một đại ân, sau này Hạ Tầm cũng bái kiến, dâng lễ vật, đến Trung Sơn vương phủ tạ ơn. Bởi vì tầng quan hệ này, Từ Tăng Thọ không coi Hạ Tầm là người ngoài.

Hạ Tầm hạ thấp người nói: “Đại đô đốc xin yên tâm, ty chức sẽ chiếu cố ba vị vương tử thích đáng, tuyệt không làm bọn họ bị thương tổn”.

“Ừm!”.

Từ Tăng Thọ gật nhẹ đầu, mượn cảm giác say, nói vài câu chỉ có thể nói ở đây: “Ta hiểu rõ, nếu có những người gây bất lợi với ba cháu trai này của ta, ngươi muốn trông nom cũng không trông nom được, ngươi chỉ cần tận lực, thật sự có chỗ gì khó xử, ngươi lại làm không tốt, hy vọng.

Ngươi nói một tiếng cho ta, bọn họ là cháu trai ta, nếu như ngay trước mặt ta xảy ra chuyện gì, cuộc đời ta cũng không còn mặt mũi gặp đại tỷ”.

Trong lòng Hạ Tầm nóng lên, hạ thấp người nói: “Vâng, ty chức biết. Ty chức... Còn có một sự kiện, muốn bẩm báo cho đại đô đốc”.

“Hả?”. Trong mắt Từ Tăng Thọ hơi có men say khẽ quét qua, nén âm thanh hỏi: “Chuyện gì?”.

Hạ Tầm vốn muốn đem bí mật này dấu ở trong lòng, đến khi Yến vương và Kiến Văn đế công khai quyết liệt, nói ra cũng không muộn, nhưng thấy Từ Tăng Thọ là người rất nặng thân tình, cũng không giống đại ca của hắn bình thường thích so đo lợi ích được mất, chính khách lãnh huyết vô tình, trong lòng Hạ Tầm cảm động, rốt cuộc nói ra bí mật dấu ở trong lòng kia: “Tiều quận chúa hiện nay bình yên vô sự, đại đô đốc không cần quá lo lắng”.

Từ Tăng Thọ một phát bắt được bả vai hắn, bộ dáng vô cùng vui mừng hỏi: “Ngươi nói chuyện gì? Ngươi gặp qua tiểu muội tử? Nàng ở nơi nào, mọi chuyện đều tốt cả chứ?”.

Hạ Tầm nói: “Ty chức vài ngày trước đến Bắc Bình tra việc không hợp pháp, trên đường vừa đúng lúc gặp được quận chúa. Lúc ấy, ty chức vốn định đưa quận chúa về, nhưng quận chúa nhất định không chịu, ty chức bất đắc dĩ, đành phải mang nàng cùng đi Bắc Bình”.

Từ Tăng Thọ ngẩn ngơ, buông tay nói: “Nói như vậy, nó giờ đây đang ở trong nhà đại tỷ?”.

Hạ Tầm lắc đầu nói: “Không có, giờ đây Yến vương phủ quả thực là đích ngắm của mọi người, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yến vương phủ. Quận chúa lo lắng nàng xuất hiện ở Yến vương phủ, sẽ khiển cho Yến vương và Yến vương phi phiền toái, cho nên sau khi đến Bắc Bình, một mực không cùng Yến vương phủ bắt liên lạc, mà là do ty chức an bài, tạm thời ở trong nhà một vị phú thương”.

Từ Tăng Thọ lẩm bẩm: “Tiểu muội đã lớn, cũng đã hiểu chuyện.

Từ Tăng Thọ thổn thức một lát, đột nhiên trừng mắt, nắm chặt đầu vai Hạ Tầm mắng: “Ngươi mẹ nó trở lại Kim Lăng bao nhiêu ngày, tại sao cho tới bây giờ mới nói?”.

Hạ Tầm bất đắc dĩ nói: “Đang mang trọng trách, nếu như không phải hôm nay gặp bộ dáng chân tình của đại đô đốc, ty chức... Vẫn sẽ không nói”.

Từ Tăng Thọ hừ một tiếng, Hạ Tầm lại nói: “Thật ra, tiểu quận chúa cũng nói qua với ty chức, nàng nói, Tam ca đối với nàng tốt nhất, vô cùng nhất sủng ái nàng, nói ty chức sau khi quay lại Nam Kinh, đem chỗ nàng ở nói cho đại đô đốc, miễn cho đại đô lo lắng. Nhưng... Xin đại đô đốc thứ tội, quận chúa dù sao tuổi cũng còn nhỏ, nói lời này... Hôm nay trước khi nhìn thấy những gì đại đô đốc làm, ty chức vẫn không dám nói!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx