sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 305: Ngươi Muốn, Hay Không Muốn?

Lão Quản sự tóc trắng xóa nói: “Lão nô ra ngoài hỏi qua Chu đại nhân sao lại phái quan binh tới, bọn họ nói gian tế Yến vương trà trộn vào trong thành, ý đồ bất lợi đối với điện hạ, bởi vậy phái binh bảo vệ vương phủ, còn muốn lão nô chuyển cáo điện hạ, vi an nguy của điện hạ, điện hạ tốt nhất không cần phải đi đi lại lại trong thành nữa, để phòng bất trắc!”.

“Thối lắm! Hắn dám giam lỏng bản vương!”.

Chu Quyền tức giận đến nỗi trận lôi đình, quát: “Đi, gọi Thạch Soạn tới, bảo hắn can thiệp Đại Ninh vệ, bản vương chưa từng phạm vào vương pháp, lại không có ý chỉ triều đình, hắn chỉ là Đại Ninh vệ nho nhỏ, bằng cái gì giam lỏng bản vương!”.

Lão quản sự nói: “Trưởng Sứ đại nhân đã biết rõ chuyện này, hắn cảnh cáo trên dưới trong phủ, tuân theo dặn dò của Đại Ninh vệ, đợi tại trong vương phủ, chớ phát sinh xung đột với binh mã triều đình, làm điện hạ khó xử...”.

“Đồ chó ăn cây táo, rào cây sung!”. Chu Quyền tức giận đến giơ chân lên.

Sa Ninh thản nhiên nói: “Điện hạ, Trướng Sứ Thạch Soạn vốn là triều đình phái tới nhìn chằm chằm vào từng cử động của điện hạ, hắn sao có thể đứng ở bên điện hạ?”.

Chu Quyền đặt mông ngồi xuống, mờ mịt nói: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ bản vương sai rồi, chẳng lẽ... Giang sơn thối nát, Hoàng Thượng vẫn không thèm quan tâm, nhất định phải đưa bản vương tới chỗ chết sao?”.

Sa Ninh trầm tư một lát nói: “Điện hạ đừng vội, thiếp đi do thám một chút”.

Nàng phất tay đuổi Quản sự vương phủ ra, nói với Chu Quyền: “Chúng ta lúc trước dùng số tiền lớn thu mua tai mắt, không phải là vì đề phòng giờ khắc này sao, để chủng ta biết rõ ý đồ triều đình rồi nói sau”.

Chu Quyền lo lắng nói: “Nàng... Đi ra ngoài sao? Trong lúc này, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị triều đình chú ý, đừng để họa vô đơn chí, để bọn họ nắm được điểm yếu”.

Sa Ninh cười nói với hắn: “Điện hạ, thiếp thường xuyên ra khỏi thành đi săn, trong thành Đại Ninh người nào không biết? Vương gia không tiện giằng co, nhưng thiếp lại không ngại, bọn họ những đại quan triều đình này không biết xấu hổ muốn cùng thiếp gây khó xử sao? Nói đến, hắn không phải muốn ngụy trang bảo vệ an nguy Ninh vương phủ ta sao, chỉ cần một ngày triều đình không định tội chúng ta, bọn họ sao có thể chính thức hạn chế tự do của chúng ta, chàng yên tâm đi!”.

Sắc mặt Chu Quyền ngưng trọng gật gật đầu: “Tốt, ái phi ngàn vạn cần thận!”.

Không ngoài dự đoán, lúc Sa Ninh mặc bộ quần áo đi săn rời khỏi vương phủ, quan binh Đại Ninh vệ canh giữ ở ngoài vương phủ quả nhiên ngăn cản nàng, cho nên bọn họ cũng lại một lần nữa lĩnh giáo sự mạnh mẽ lợi hại của vị Vương phi này. Vệ binh Đại Ninh vây khốn vương phủ, mục đích là canh chừng Ninh vương, tuyệt đối không thể để cho Ninh vương chuồn đi, nhưng trước khi ý chỉ triều đình truyền đến, người Ninh vương phủ cũng không phải phạm nhân, bọn họ xác thực không có quyền ngăn cản Vương phi rời khỏi vương phủ.

Chuyện này khiến cho hạ nhân khó xử, thế là lại xung đột một phen, trước kia chỉ là nghe nói, hôm nay Đại Ninh Vệ Thiên hộ đại nhân đích.

Thân lĩnh giáo lợi hại vị Sa Ninh kia đành chật vật bại lui, người này mạnh mẽ hung hãn, căn bản không có dáng vẻ Vương phi nữ nhân, đành mở con đường ra.

Lúc Sa Ninh chạy tới cửa thành, lại bị Từ Khương ngăn cản, Từ Khương này tuy là một Tiểu kỳ, nhưng lại là cháu trai Đại Ninh vệ chỉ huy Chu Giám, bởi vậy ở trong quân có địa vị cao cả, kết quả hắn lại năm lần bảy lượt bị Sa Ninh làm nhục, đối với Sa Ninh thậm chí cả Ninh vương phủ đương nhiên không có ý tốt. Nhưng hắn ngược lại vẫn nói rất khách khí: “Nương nương, trong thành có Yến vương gian tế trà trộn vào, ty chức nhận mệnh lệnh chỉ huy đại nhân, bởi vì đang tìm tòi ở trong thành, bốn phía thành giới nghiêm, cho phép vào không cho phép ra”.

Sắc mặt hắn không tốt, sắc mặt Sa Ninh lại càng không tốt, Sa Ninh cả người đều là tức giận, mày liễu đứng, mắt hạnh trợn lên, nghiêm nghị thét hỏi: “Vì sao không cho phép ra vào?”.

Từ Khương buông buông hai tay, giải thích: “Nương nương, chuyện này còn phải hỏi sao, tự nhiên là phòng ngừa gian tế đào tẩu!”.

Sa Ninh nhấn vào lưng ngựa, người nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đưa tay vung lên một cái tát, Từ Khương bị đánh nổ đom đóm mắt, không đợi hắn tỉnh hồn lại, cỗ áo đã bị Sa Ninh nắm chặt: “Từ Tiểu kỳ, bản vương phi hỏi ngươi, Ninh vương phủ ta có tội danh thông đồng với tặc phỉ sao?”.

“Không, đương nhiên không có”.

Từ Khương nghiêm mặt nhìn vào tay Sa Ninh, Sa Ninh nhíu mày lại, lại lạnh lùng hỏi: “Như vậy, đã có chứng cứ phạm tội bản vương phi thông đồng với tặc phỉ sao?”.

“Không, cũng không có...”.

“Đồ khốn kiếp! Như vậy ngươi chỉ để ý đề phòng cửa thành của ngươi, bắt gian tế của ngươi, bản vương phi muốn ra khỏi thành săn bắn, vì sao cũng muốn ngăn trở?”.

Sa Ninh càng nói càng tức, đưa tay lại tát một cái, những vì sao trước mắt Từ Khương vừa mới biến mất lại lần nữa lóe lên, Sa Ninh nhảy lên lưng ngựa, ngang ngược quát: “Ra khỏi thành! Ta xem ai dám ngăn cản ta!”.

Trên mặt Từ Khương, một bên in năm ngón đỏ chói, tên lính dưới trướng đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn vị quan Tiểu kỳ đáng thương hay gặp cảnh khốn cùng này của bọn họ, sau đó yên lặng đi đến chuyển rào chắn ra, Sa Ninh mang theo hơn mười người cười khoái mã ầm ầm ra khỏi thành, Từ Tiểu kỳ lúc này mới hung hăng nhổ một miếng nước bọt, đối với thuộc hạ phân nộ nói: “Nam nhân tốt không đánh với nữ nhân, bằng không... Hừ! Hừ hừ.

Sa Ninh ra khỏi cửa thành, giục ngựa phi năm sáu dặm, vừa ghìm cương giữ ngựa, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, ở lòng bàn tay nàng, đang có một tờ giấy, đã bị mồ hôi lòng bàn tay làm ướt, Sa Ninh mở tờ giấy tỉ mỉ xem một lần, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên.

Bọn kỵ sĩ đều lẳng lặng đứng hầu ở xung quanh, không ai dám nói chuyện, cánh đồng hoang vu thượng chỉ có gió từ phương bắc thổi đến, mang theo một âm thanh nức nở nghẹn ngào xẹt qua.

Qua hồi lâu, Sa Ninh mới chậm rãi nâng mảnh giấy lên, để thật sâu vào trong ngực, lấy khăn che mặt bịt kín mặt, phân phó với mọi người: “Đi lung tung săn mấy con chim trĩ thỏ hoang, hươu nai gì đó, sau giờ ngọ sẽ quay về vương phủ!”.

“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!”.

Chu Quyền xem hết tờ giấy, vô cùng đau đớn đập bàn: “Bản vương hẳn là nên đáp ứng Tứ ca mới đúng, giờ đây chỉ có thể ngồi chờ chết, chỉ có thể ngồi chờ chết! Biết vậy chẳng làm!”.

Sa Ninh khuyên nhủ: “Điện hạ, chúng ta còn chưa tới tình trạng sơn cùng thủy tận, trước khi ý chỉ triều đình đưa xuống, chúng ta còn có một cơ hội chuyển mình”.

Chu Quyền tuyệt vọng nói: “Làm sao có thể chuyển mình? Chu Giám đã khóa thành vây hãm phủ, bản vương nửa bước khó đi, hắn lại mật báo Trần Hừ Lưu Trực đem viện binh đến, tình hình như thể, cho dù tam vệ Thái Ninh, Phúc Dư, Đóa Nhan bằng lòng xuất thủ tương trợ, bọn họ quen mã chiến, không tự ý công thành, chờ bọn hắn tập kết binh mã, đi vào thành Đại Ninh, đại thế bản vương đã mất.

Tờ giấy là Từ Khương ghi, cho dù là ai cũng không nghĩ ra, vị Tiểu kỳ thường xuyên bị người Yến vương phủ mắng chửi ấu đả này, chính là tai mắt bị Yến vương phủ dùng số tiền lớn thu mua, nhưng hắn tuy là thân tín Chu Giám, tình hình cụ thể cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng không biết Chu Giám dùng cách nào chiếm được một phong thư tín của thủ lĩnh Phúc Dư vệ Ngao Cách liền gửi cho Ninh vương Chu Quyền, trong thư nói đã cùng thủ lĩnh Thái Ninh vệ, Đóa Nhan vệ thương lượng thỏa đáng, chỉ chờ Chu Quyền ra lệnh một tiếng, liền dẫn tộc nhân đến, phát binh tương trợ.

Nội dung thật ra nói phi thường hàm hồ, rất nhiều sự tình đều nói không đầu không đuôi, hình như không phải thư từ qua lại, cũng không phải một sự tình để thương nghị, cho nên chân tướng một số việc, chỉ có hai bên thư từ qua lại mới có thể rõ ràng, cũng bởi vì như thể, thực sự làm cho người ta càng nhiều không gian tưởng tượng, phong thư này rơi vào trong tay Chu Giám, tìm hiểu văn nhân Mông cổ tới phiên dịch, Chu Giám tất nhiên bị dọa cho nhảy dựng.

Biết làm sao được, từ khi Yến vương tạo phản, triều đình đã tạm thời đình chỉ tiến độ giết chóc đối với chư phiên còn lại, hắn cũng không dám làm việc quá mức, đành phải làm ra việc ngụy trang trong thành xuất hiện gian tế Yến vương, tăng mạnh phong tỏa toàn thành và đề phòng với Ninh vương phủ, phái người đem tin tức cấp báo Đô Đốc Trần Hanh và Tổng binh Lưu Chân đang đóng ở Tùng đình quan, thỉnh bọn họ lãnh binh tới trấn trụ thành Đại Ninh, cùng lúc đó, đem phong thư này dịch sang một bản cấp báo kinh sư, xin thánh chỉ đến.

Chu Giám hiểu rõ, phần vật chửng này một khi đưa đến kinh sư, Thánh Thượng nhất định hạ chỉ bắt Ninh vương trở lại kinh, thậm chí có thể đi theo vết xe đổ Yến vương, tử hình Ninh vương ngay tại chỗ cũng rất có thể, chuyện lớn như vậy hắn tất nhiên không có khả năng giấu ở trong lòng, nếu như ngay cả tướng tá tâm phúc cũng không biết chân tướng, làm sao có thể đem hắn mệnh lệnh quán triệt cho tốt? Cho nên tướng tá mơ hồ hiểu rõ chân tướng vẫn có mấy người.

Từ Khương chính là một trong số đó, hắn đang ở trong nhà biểu cữu (cậu) hắn càu nhàu, nói Yến vương phủ kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, làm hại hắn bị bọn thủ hạ chế nhạo, Chu Giám liền lộ ra vài câu về phía hắn, bảo hắn an tâm bảo vệ tốt cửa thành, phòng ngừa gian tể xuất nhập, không được bao lâu, Ninh vương sẽ thấy không thể kiêu ngạo được nữa, Từ Khương nghe xong làm ra bộ dáng vui mừng lại truy vấn vài câu, bởi vì sợ Chu Giám sinh nghi, nên cũng không dám tìm tòi tới đáy, rời khỏi nhà cậu, hắn liền đem tin tức nắm giữ ghi vào trong tờ giấy, chờ cơ hội báo cho Ninh vương phủ. Quả nhiên hắn đã chờ được đến, lần lượt ăn mấy cái bạt tai chẳng tính là chuyện gì, hắn theo Ninh vương phủ tìm.

Được chỗ tốt, cho dù cho hắn ăn mười đời quân lương cũng không đổi được.

Sa Ninh nhìn bộ dáng Chu Quyền đứng ngồi không yên, trên mặt cũng âm tình bất định, có phần bực bội đứng dậy. Trong tam vệ Mông cổ, bộ lạc Đóa Nhan vệ của nàng là thế lực yếu nhất, lúc trước ca ca đem nàng gả cho Ninh vương, nguyên nhân là để mượn nhờ thế lực Ninh vương làm lớn mạnh bộ lạc. Ninh vương binh giáp tám vạn, chiến xa sáu ngàn, là vua tái ngoại chính cống, nàng đến Ninh vương phủ một năm, Đóa Nhan bộ lạc dưới sự trợ giúp của Ninh vương cùng hai đại bộ lạc khác tận lực hòa hoãn liền bắt đầu lớn mạnh lên.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, khoảng một năm, một năm sau khi Chu Nguyên Chương băng hà, Chu Duẫn Văn kế vị, thời gian Ninh vương bắt đầu không dễ chịu lắm, đại vương uy phong bá đạo tái ngoại biến thành thái bình Vương gia cả ngày đóng cửa ở nhà ngâm thơ làm phú, hôm nay mắt thấy thái bình Vương gia cũng làm không được, nếu như Ninh vương bị chém, hoặc là thành tù nhân, hoặc là bị lưu vong, mình làm sao có thể may mắn thoát khỏi?

Do dự sau nửa ngày, Sa Ninh nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, chúng ta có thể liên lạc Yến vương, hôm nay... Chỉ có thể cùng Yến vương đứng chung một chỗ, mới có một đường sinh cơ”.

Chu Quyền lắc đầu, tuyệt vọng nói: “Không kịp rồi, Tứ ca giờ đây mang binh tới lui qua lại ngoài thành Bắc Bình, hành tung bất định, chúng ta vội vàng đến thì đi đâu mà tìm hắn? Nói nữa, bản vương bị nhốt ở trong thành Đại Ninh, mặc dù tìm được hắn rồi, ta đây là cá chậu chim lồng làm sao đi đầu phục bên hắn? Bản vương giờ đây có thể dùng, chỉ có tam vệ kỵ binh Mông cổ, bọn họ tự ý dã chiến, công thủ thành trì không phải sở trường, đánh không lại đại quân Trần Hanh, Lưu Chân. Không đợi Tứ ca nghĩ biện pháp cứu ta, ý chỉ chất nhi ta bức ta tự sát đã đến trước!”.

Sa Ninh cắn răng, lại nói khẽ: “Điện hạ, sinh tử tồn vong trước mắt, vô luận như thế nào, hãy thử một chút xem. Nói nữa, chúng ta không cần phái người nhập quan đi tìm Yến vương, Yến vương phái người tới mang tin tức, điện hạ còn nhớ rõ không?”.

Hai mắt Chu Quyền sáng ngời, bỗng nhiên đứng lên, vui mừng nói: “Thế nào? Bọn họ... Bọn họ vẫn chưa đi sao?”.

Ánh mắt Sa Ninh phiêu hốt một chút, nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Điện hạ trước mắt muốn tìm hỗ trợ ở Yến vương, Yến vương làm sao dự đoán có được điện hạ giúp đỡ hay không, bọn họ bị điện hạ tống ra khỏi vương phủ, sao chịu cam tâm cứ như vậy mà rời đi, thiếp thân... Một lòng một dạ, một mực phái người theo dõi bọn hắn, bọn họ không ở trong thành Đại Ninh, thiếp biết rõ chỗ ở của bọn họ, xem ra, bọn họ băn khoăn không đi, là muốn xem qua cách điện hạ trực tiếp bắt liên lạc với thủ lĩnh tam vệ, chỉ là không tìm được lối vào mà thôi”.

Chu Quyền mừng rờ: “Tốt, thật tốt, trời không quên ta! Ái phi, nhanh chóng bắt liên lạc với bọn họ, cô vương nguyện ý đáp ứng hết thảy điều kiện của bọn họ, nguyện ý thuyết phục tam vệ Thái Ninh, Phúc Dư, Đóa Nhan xuất binh tương trợ, chỉ cần Tứ ca nghĩ biện pháp cứu ta ra khỏi lao ngục, Chu Quyền nguyện ý tương trợ, theo hắn khởi bình tĩnh Nan!”.

Thần sắc trên mặt Sa Ninh có điểm phức tạp, chỉ là Chu Quyền đột nhiên trải qua sự mừng rờ cũng không phát giác.

Sa Ninh chậm rãi gật nhẹ đầu, nói khẽ: “Tốt, ngày mai, thiếp lại ra thành một chuyển!”.

Hạ Tầm cảm giác mình thời gian gần đây hơi mập lên, ở trong phòng nhỏ trên núi, mỗi ngày đều có bọn người Tằng Nhị mang đến món ăn hoang dã, khoan nói tới hoặc nấu hoặc thui hoặc thiêu nướng, điều chế khẩu vị cũng phi thường ngon, Hạ Tầm chỗ nào cũng đi không được, mỗi ngày chỉ có ăn như rồng cuốn, mắt thấy trên người bắt đầu phát phì.

“Làm người không thể chán chường như thế!”.

Hạ Tầm âm thầm lập chí, thế là một lần nữa áp dụng phương pháp trong phòng tập thể hình, mỗi ngày đều lăn qua lăn lại để ra một thân mồ hôi. Nước tắm là hắn tự mình nấu, phòng nhỏ đằng sau có một dòng suối, củi cũng tùy ý lấy về, về phần thùng gỗ tắm rửa, hẳn là Ninh vương phi chuyên dụng, mặc kệ nàng, giờ đây ta mới là chủ nhân ở đây. Hạ Tầm vừa hát, vừa rửa tắm, nhàn nhã tự tại.

Ban đầu hắn tính, là dùng ngôn ngữ thuyết phục Ninh vương, nếu Ninh vương không muốn động, liền sử dụng kế gán tội danh, kết quả nửa đường gặp việc Ninh vương phi, hắn mới nghĩ cách tiến hành lợi dụng, Yến vương nơi đó một mình ứng phó với năm mươi vạn đại quân, viện quân này tự nhiên là càng nhanh càng tốt, không thể tưởng được cuối cùng vẫn phải dùng tới biện pháp mình vốn đã chuẩn bị.

Giờ đây chuyện hắn duy nhất lo lắng, cũng không biết tên Tắc Cáp Trí kia có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hay không, viện quân Yến vương hợp với tính mạng hắn, nhưng tất cả đều ở trong tay lão Cáp này. Đang nghĩ ngợi, màn cửa tự nhiên nhếch lên, một hồi gió lạnh thồi vào, thân thể Hạ Tầm vội co rụt lại trong nước, kêu lên: “Này này, rất lạnh, ta nói Tằng Nhị, ngươi...”.

Ngẩng đầu, thanh âm Hạ Tầm dừng ngay tức khắc, người đứng ở trước mặt vậy mà lại là Sa Ninh Vương phi.

Hai mắt nàng tỏa sáng dọa người, trên mặt trắng nõn mang thêm một vòng đỏ ửng khác thường, hơi thở dốc nói: “Ninh vương điện hạ... Đáp ứng trợ giúp Yến vương!”.

Hạ Tầm lập tức tỉnh ngộ, biết Tắc Cáp Trí thành công, hắn mừng rờ nói: “Tốt lắm!”. Rầm một tiếng, lồng ngực to lớn vừa mới lộ ra khỏi mặt nước, hắn liền giật mình phát hiện hình dáng mình không ổn, vội vàng lại lùi về trong nước.

“Nhưng mà...”.

Sa Ninh cắn cắn môi, trong cỗ lẩm bẩm ra một tiếng ý tử hàm xúc khó hiểu.

Hạ Tầm lập tức truy hỏi: “Có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói, ta có thể đại diện Yến vương quyết định!”.

Hào quang kỳ dị trong mắt Sa Ninh sáng hơn: “Điều kiện không cần nói trước, ta đầu tiên muốn xác định... Ngươi.

Hạ Tầm ngầm hiểu, lập tức dựng thẳng lên ba ngón tay, trịnh trọng nói: “Ta cam đoan, việc tư của Vương phi, tại hạ tuyệt đối sẽ không lộ ra với bất luận kẻ nào...”.

Sa Ninh chậm rãi nói: “Vận mệnh, hẳn là tự mình nắm giữ, ta cũng không tin tưởng để cho người khác thay ta bảo toàn bí mật, trừ khi, đó cũng là bí mật của ngươi”.

Hạ Tầm nhíu nhíu mày: “Có ý tứ gì?”.

Hắn cảm giác mình nói chuyện có đủ triết lý, nhưng lời Sa Ninh nói, hắn nghe không hiểu, nhưng hắn lập tức rõ ràng.

Sa Ninh đang cởi áo nới dây lưng, bỏ chiếc váy thêu, vừa cởi vừa vứt.

Bộ ngực sữa lộ ra, cánh tay ngọc chân trắng lõa lồ, ôn nhuận như ngọc, trắng nõn nà, còn có khu vực tam giác đen thẫm, mỹ lệ kinh người, hấp dẫn khó tả, một luồng tư vị kiều diễm thiêu đốt quỷ dị tràn ngập ra...

Hai mắt Hạ Tầm đăm đăm, hắn rất khó nhọc dời ánh mắt đi, nhưng hai cái đùi thon dài rắn chắc mà thẳng tắp không mất đi nhục cảm, cặp vú kiều nhu mỹ lệ hình vòng cung và no đủ mê người tựa như còn đang lắc lư trong đầu hắn, vòng eo mềm mại, mông nhếch lên, bờ mông mượt mà đầy đặn, hiện ra loại hào quang trơn bóng, vừa nhìn liền có một loại cảm giác bóng loáng...

Nàng rất trẻ, cũng rất hoàn mỹ, thân thể đường cong ôn nhu mượt mà, khóe mắt phiêu phốt, nhu mì quyển rũ giống như cây nho thành thục ngày mùa thu, no đủ nở nang, óng ánh sáng long lanh, phong vận thiểu phụ tươi ngon mọng nước lại thành thục quyển rũ hiện ra rõ mồm một. Hạ Tầm khó nhọc nói: “Vương phi, không cần phải... Dùng thủ đoạn như vậy để bắt tại hạ phải giữ bí mật. Ta nói sẽ không lộ ra với bất kỳ kẻ nào, bất kể nói thế nào, Vương phi cuối cùng là Ninh vương phi, tại hạ là thân phận gì? Nếu như nói ra sự tình Vương phi, đối với tại hạ cũng không có chỗ tốt gì”-.

“Có lẽ...”.

Sa Ninh đại khái cũng rất khẩn trương, thanh âm hơi khàn khàn, bởi vậy lại mang theo từ tính đầy sức hấp dẫn, nàng di chuyển chân dài, bước hai bước về phía Hạ Tầm: “Nhưng mà, tuấn mã tự do tự tại, trên cổ không nên phủ một sợi dây cương, ta làm sao biết, ngươi chừng nào thì nắm chặt nó? Nếu như, hậu quả tan xương nát thịt, ngươi và ta cùng gánh chịu một chỗ, như vậy, ngươi mới có thể bảo toàn bí mật như cho bản thân mình, một mực đóng chặt miệng ngươi lại!”.

Hạ Tầm quay đầu nhìn thoáng qua, lại vội dời đi, nhưng trong đầu choáng váng, giống như giận vì không nhìn thêm, vú hình quả lê mềm mại, vòng eo thướt tha, tam giác làm cho hồn người mơ màng, cũng đã lại lần nữa lọt vào ánh mắt, đánh sâu vào sự kìm chế của bản thân. Thân thể nàng thanh xuân tươi sống, da thịt bóng loáng được chăm sóc kỹ càng, không có một chút mờ thừa nào, đẹp đẽ như vậy...

Thân thể tuổi trẻ mỹ lệ đã là tuyệt đối hấp dẫn, huống chi nàng còn có một thân phận cao cao tại thượng, thân phận tôn quý như vậy.

Nhớ rõ trước kia đã từng nghĩ, cùng đồng học nói chuyện phiếm, có nam sinh nói ra chí nguyện to lớn nói: “Nếu ta xuyên việt, ta muốn cùng Trụ vương đoạt Đắc Kỷ, cùng Chu u vương đoạt Bao Tự, cùng Hán Vũ Đế đoạt Vệ Tử Phu, cùng Tư Mã Tương Như đoạt Trác Văn Quân, cùng Đường Huyền Tông đoạt Dương Ngọc Hoàn, cùng Dương Lăng đoạt Chiết Tử du, cùng Chu Hậu Chiếu đoạt Đường Nhất Tiên...

Thế là có nữ sinh cũng nói ra chí nguyện to lớn: “Nếu như ta xuyên việt, ta cùng với Đắc Kỷ đoạt Trụ vương, cùng Bao Tự đoạt Chu u vương, cùng Vệ Tử Phu đoạt Hán Vũ Đế, cùng Trác Văn Quân đoạt Tư Mã Tương Như, cùng Dương Ngọc Hoàn đoạt Đường Huyền Tông, cùng Chiết Tử Du đoạt Dương Lăng, cùng Đường Nhất Tiên đoạt Tiểu Chiểu Chiếu...”.

Bọn họ và các nàng, nhất định là ưu tú nhất sao? Chẳng qua là bọn họ tôn quý, làm bọn hắn càng thêm mê muội mà thôi. Mà hiện tại, lại có một vị tôn quý Vương phi trần trụi đứng ở đẳng kia, tùy ý sử trí, thay đổi là ngươi, ngươi muốn hay không?

Sa Ninh nhẹ tay nhẹ xoa lồng ngực no đủ, trần trụi, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống, trên mặt hắn mang theo một vòng tự tin mỹ lệ, vô cùng mềm mại đáng yêu nói: “Hoặc là, ngươi chết, ta sẽ nghĩ biện pháp bắt liên lạc với Yến vương, Hoặc là, đem bí mật của ta, biến thành bí mật của ngươi, từ nay về sau, ta vẫn là ta, ngươi cũng là ngươi, Hạ Tầm, ta ở chỗ này, ngươi muốn, hay là không muốn?”

[/QUOTE]


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx