sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 334: Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô.

“Người đâu? Người đâu? Ngươi đem tiểu mỹ nhân của bản công tử giấu đi nơi nào rồi?”.

Tiểu mỹ nhân đến cửa hàng quan tài, chọn trúng một quan tài rất tốt, lại gọi tiểu nhị trong tiệm giúp đỡ đem người nhập quan, cuối cùng lại chọn chút ít hỏa chúc ngân quả, gọi mấy gia nô ôm, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, nàng nhỏ giọng nói với Đổng Hàn Văn là mình hơi mót, muốn đi ra ngoài giải quyết, Đổng công tử nào có dám không đồng ý hay không để ý tới.

Tiểu mỹ nhân bảo tiểu nhị tiệm quan tài dẫn đến hậu viện, gần đến cửa sau, còn quay đầu nhìn sang, đôi mắt quyến rũ làm Đổng Hàn Văn, đang đứng ở đẳng kia cảm thấy một phen dư vị ngọt ngào, chính xác là vô cùng mất hồn.

Đáng tiếc, thời gian mất hồn này không dài, cuối cùng hắn cũng phát hiện, thi ra đây chỉ là một mộng xuân, tiểu mỹ nhân bỏ đi không một dấu vết, chẳng biết đi đâu.

“Công tử, ngươi cũng không nên ngậm máu phun người, Liễu thị quan tài ta là người đứng đắn, duy trì sinh ý đứng đắn, chỗ này khổng phải là hắc điếm. Tiểu nương tử nói quá mót, muốn mượn nhà vệ sinh của ta dùng một lát, ta có thể không cho mượn? Nàng chạy đi liên quan cái rắm tới lão Liễu ta. Này, đây là đồ tang nàng cởi ra, trả lại cho ngươi!”.

Một đống lụa trắng, bị lão bản tiệm quan tài ném đến trong ngực Đổng Hàn Băn, Đổng Hàn Văn liền văng tục: “Đuổi theo cho ta, bắt tiểu tiện nhân kia cho ta, ta muốn lột da nàng!”.

“Chậm đã!”.

Lão bản tiệm quan tài liếc mắt một cái, mắt đen không thấy, chỉ còn lại có tròng mắt trắng: “Tiền đâu?”.

Đổng công tử giận không kìm được nói: “Bản công tử bị người lừa, ngươi không thấy được hả? Quan tài trả lại ngươi!”.

“Thối lắm, quan tài dùng lại được sao? Thật mất mặt, ngươi là người đọc sách, quan tài này cũng có thể trả hàng? Lệnh tôn lão đại nhân không phải đã nhập quan sao, gánh đi đi, đừng nhiều lời”.

“Đây không phải là cha ta!”.

“Ta không quan tâm hắn là cha hay là gia gia ngươi, không trả tiền, mơ tưởng rời đi”.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Mấy người cẩu nô tài các ngươi, nhìn công tử ta chịu nhục sao? Đánh cho ta!”.

“Ái ui, ngươi còn chơi trò này sao, ngươi có người, tiểu nhị, cầm vũ khí đi ra, ngũ quan tài bá vương đã đến!”.

Đổng Hàn Văn và ông chủ tiệm quan tài gườm nhau một lúc, một người áo xanh mũ quả dưa, dường như là tiểu đồng gia đinh người nhà giàu, mặt thanh tú, đã xuất hiện ở một cửa hàng lương thực, giọng ngọt ngào trong vắt nói: “Chủ quán, mua hàng”.

Người này tất nhiên chính là tiểu mỹ nhân vừa mới “bán mình chôn cất phụ thân” kia, thì ra là Tạ Vũ Phi tinh quái, nàng bị xe ngựa đưa vào trong thành, thất lạc với Bành Tử Kỳ. Xe vào thành, khách trên xe ngựa liền đường ai nấy đi, nàng cũng chỉ đi tìm kiếm chỗ ở. Tiền lại để trên người Bành Tử Kỳ, chỉ có quần áo tùy thân của hai người là ở trong tay nàng, trừ thứ đó ra, nàng chỉ có hai bàn tay trắng.

Làm sao sống sót trong thành?

Tài sản duy nhất của Tạ Vũ Phi, chính là một bao quần áo, trong bao này còn lưu lại một bộ nam trang, một bộ nữ trang, cái khác đều sảng khoái bán đi, đỗi lẩy hơn trăm văn tiền bị nàng mua một tấm vải trắng làm thành đồ tang, để lại tiền cơm cho hai ngày, tiền còn lại để cho thân nhân người chết.

Bởi vì người sợ ôn dịch, người trong thành một khi đã chết, dựa theo mệnh lệnh của Thiết đại nhân, đều là phải tập trung hỏa táng, hộ chạy nạn vốn cũng phải đem thi thể đến trong nhóm xử lý, hôm nay có thể đỗi lấy ít tiền cơm, làm sao có thể không đáp ứng? Thế là, cửa ra vào Đổng phủ hiện ra một màn kia.

Tạ Vũ Phi cũng nghĩ đến vấn đề ăn cơm sau này, hơn nữa thời gian nàng nghĩ đến còn sớm hơn một ít so với Hạ Tầm.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ luôn mua bán trong nguy hiểm, Tạ Vũ Phi có ý thức nguy cơ đặc biệt mạnh, từ sau khi vào thành, nàng mang theo toàn bộ gia sản, lúc mang bao đồ vật đi vào hiệu cầm đồ, nàng nghĩ đến cũng không phải là ngày một ngày hai phải trải qua như thế nào, mà là làm sao tận dụng khả năng qua được lâu hơn so với người khác.

Lúc Hạ Tầm vận chuyển từng túi lương thực đến Trường Xuân quan, Tạ Vũ Phi đã đem một ít tủi lương thực xách đi, giấu ở chỗ ẩn thân nàng tìm được. Nàng không lưu lại một đồng tiền, nàng cũng không nghĩ sẽ ở Tế Nam trở thành dân chạy nạn, chỉ cần Yến quân vừa rút lui, nàng sẽ lập tức rời đi. Nếu Yến quân không đi, như vậy bên trong thành này, đáng tiền nhất chỉ có lương thực, nàng lưu lại tiền làm gì?

Chiến tranh, không quan hệ đến chính nghĩa hay không phải chính nghĩa, mặc kệ ngươi miêu tả nó nhiệt huyết sôi trào như thế nào, rộng lớn mạnh mẽ, mỹ lệ ly kỳ, bản chất của nó luôn là lãnh huyết, tàn khốc, mục đích của nó, đúng là giết chóc tính mạng.

Tạ Tạ tựa như một con thú biết cảnh giác, lúc ngàn vạn sinh linh còn đang vô ưu vô lo, nàng đã ngửi được tư vị nguy hiểm, hơn nữa bắt đầu vì công việc sinh tồn mà lu bù lên...

Vây thành hai tháng, lương thực trở nên quý hơn cả vàng, trong thành Tể Nam người chết đói khắp nơi trên đất, một mảng hoang vu.

Đầu đường, một vị phu nhân giơ vòng tay bằng ngọc, cao giọng reo lên: “Một cái bánh bao, đỗi cái một bánh bao! Ai đỗi cho ta một cái bánh bao?”.

Có người đổi, phu nhân tiếp nhận bánh bao vừa gặm một miếng, bên cạnh có một bàn tay nhỏ bé vô cùng bẩn duỗi ra, tủm lấy bánh bao bỏ chạy.

“Trả cho ta, bánh bao của ta!”. Phu nhân đuổi theo không xa, liền hết sức lực yếu đuối nằm trên mặt đất, chỉ có thể khóc rống tại chỗ...

Trong ngõ, một gia đình đóng chặt cánh cửa, một đứa nhỏ gầy yếu yếu ớt đập cửa, qua hồi lâu, cửa mở ra một khe hở, bên trong còn dùng dây xích sắt, từ trong khe cửa, thò ra một khuôn mặt trung niên, khí sắc so với đứa nhỏ bên ngoài đỡ hơn rất nhiều, lại giống với rất nhiều dân chạy nạn trên đường, mặt đầy thẫn thờ, chỉ có ánh mắt kia, nhìn đứa nhỏ bên ngoài giống như đang đang nhìn phạm nhân vậy.

Đứa nhỏ duỗi cánh tay gầy teo yếu nhược ra, cầu xin nói: “Lão cữu, cha ta, mẹ ta, đều chết đói... Lão cữu, cầu ngươi cho ta một ít, một ít, cho một ít là được”.

Người trung niên lạnh lùng thốt: “Cho ngươi, chúng ta ăn cái gì?”.

Phành một tiếng, cửa đóng lại, đứa nhỏ vô lực gõ vài cái, tuyệt vọng đi trở về, đi xa một chút, hắn té trên mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy được.

Không ai nhìn nó, mọi người trên đường như xác không hồn, tràng diện cùng loại nhiều lắm, thường thường có người đi tới đi tới, ngã trên mặt đất sẽ thấy không dậy nổi, mọi người lúc bắt đầu sợ hãi, sợ hãi, đến bây giờ nhìn quen lắm rồi, thậm chí còn ngủ cùng với thi thể, đã hoàn toàn không có cảm giác, đói quá làm tâm người ta trở nên cứng rắn như sắt...

Nha môn Đô Chỉ Huy sứ ti, Thịnh Dung, Thiết Huyễn, Cao Nguy và đám quan viên đang ngồi nghiêm chỉnh, nguyên một đám sắc mặt ngưng trọng, không khí trong đại sảnh cực kỳ áp lực.

Tham quân Cao Nguy báo cáo xong công tác thống kê con số thương vong, thở thật dài, khép tay lại, trầm giọng nói: “Yến quân công thành đã hơn hai tháng, tướng sĩ thủ thành thương vong thảm trọng, trong thành lương thực có hạn, vì kiên trì thủ vững thời gian dài, quan binh thủ thành mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, hơn nữa đều là lương thực trộn với đậu, thể lực suy yếu, người bị bệnh từ từ tăng lên, binh sĩ có thể chiến càng ngày càng ít”.

Thịnh Dung hướng về phía Tham chính Thiết Huyễn hỏi: “Hôm nay, kho lương thực trong phủ còn dư bao nhiêu?”.

Sắc mặt Thiết Huyễn trầm trọng nói: “Kho lương thực dư còn khả năng cung cấp cho quan binh ta dùng ăn ba tháng, nhưng... Đây là dựa theo mỗi ngày một bữa giờ đây để tính toán”.

Thịnh Dung hít vào một hơi thật dài, bóp chặt cổ tay nói: “Thiếu binh, thiếu lương, binh mã bên ngoài cho tới nay không thể công kích đến mức tạo thành uy hiếp đối với Yến quân, cũng không biết Yến quân còn muốn vây hãm thành bao lâu, hai vị đại nhân, có đề nghị gì?”.

Cao Nguy nói: “Đại nhân, chỉ dựa vào quân trên thành coi giữ, đã vô lực thủ thành, giờ đây, tất phải tập trung dân tráng thậm chí phụ nữ và trẻ em trong thành, lên thành trợ chiến. Thủ thành sao, khác với hành quân chiến tranh, chỉ cần có khí lực, chuyển cây lăn đá tảng là được, không còn khí lực chuyển cây lăn đá tảng, cũng có thể đổ nước sôi. Chỉ có điều, nếu muốn vời dân tráng đến giúp, phải lo cơm ăn cho bọn họ, lương thực của chúng ta giờ đây còn dư.

Thốt ra lời này, tia sáng trong mắt Thịnh Dung cũng ảm đạm xuống, nhất thời, ba người lại trầm mặc không nói gì.

Qua thật lâu, Thiết Huyễn mới dùng thanh âm trầm thấp nói: “Những ngày này, ta một mực kiên trì tuần thành, ta phát hiện, trong thành đã có càng ngày càng nhiều dân chúng bởi vì không có ăn mà chết đói, quan phủ hỗ trợ lương thực đã sớm ngừng, đội tuần phố, đội quét dọn do dân chúng tạo thành, cũng đều đã ngừng từ sớm, giờ đây trong thành người chết đói khắp nơi trên đất, mùi hôi ngút trời”.

Hắn cười khổ một tiếng lại nói: “Người người đói bụng đến mức không thể đi, còn có khí lực làm việc cho ngươi? Hai vị đại nhân, cứ để như vậy, kết quả duy nhất, chính là toàn thành suy sụp, ngọc thạch câu phần. Cho nên, Bản quan nghĩ đến một biện pháp bất đắc dĩ.

Thịnh Dung và Cao Nguy đồng loạt ngẩng đầu lên, cấp bách nhìn về phía hắn: “Thiết đại nhân, xin cứ nói!”.

Thiết Huyễn chậm rãi nói: “Muốn thủ vững, chỉ có một biện pháp, tập trung lương thực quân dân toàn thành, thống nhất an bài phân phối, ưu tiên cung cấp cho quân nhân”.

Cao Nguy ngơ ngác nói: “Cái đó và giờ đây, có gì khác nhau?”.

Thiết Huyễn trầm giọng nói: “Có! Rất nhiều nhà giàu trong thành, đều cất giấu rất nhiều lương thực, bắt bọn họ bỏ ra, toàn bộ sung làm đồ quân dụng, như vậy có thể mộ tập dân tráng thủ thành, vì có phần cơm ăn, dân chúng nhất định nguyện ý lên tường thành”.

Cao Nguy nói: “Nhưng đây là một chuyện, còn những dân chúng không thủ thành được thì làm sao bây giờ?”.

Thiết Huyễn nói: “Đuổi ra ngoài thành, lương thực lại đoạt về cung cấp cho quân dụng, nếu không muốn thủ thành, cũng phải đuổi ra khỏi thành, giờ đây bọn họ ở trong thành, chính là tranh lương thực với quân”.

Thịnh Dung có chút nhíu mày nói: “Chỉ sợ... Yến vương sẽ không để ta làm như vậy, một khi đuổi dân chúng ra khỏi thành, Yến vương sẽ rõ ràng dụng ý của chúng ta, nếu hắn cự tuyệt không tha người, vậy làm sao bây giờ, chúng ta vốn phải chịu trách nhiệm gìn giữ đất đai Tế Nam, lại để dân chúng phụ lão chết ở dưới thành?”.

Trong mắt Thiết Huyễn hơi nổi lên lệ quang, trầm giọng nói: “Sẽ thê thảm được như thế nào nữa, chẳng lẽ thảm hơn tướng quân Trương Tuần? Trương Tuần tướng quân vì thủ thành, ngay cả ái thiếp của mình cũng giết, dân chúng yếu đuối trong thành, đều giết sung làm quân lương, chẳng lẽ hắn nguyện ý tàn sát dân chúng? Hắn làm như vậy, chỉ là bởi vì Tuy Dương cần phải bảo vệ, một thành mặc dù chết hết, lại có thể bảo vệ giang sơn xã tắc”.

Nói đến đây, lệ quang trong mắt biến thành loại hàn ý đao phong, thanh âm hắn cũng lãnh khốc, vững như sắt đá: “Tế Nam, thông nam bắc, một khi rơi vào tay Yến Nghịch, sẽ khuếch trương thanh thế Yến Nghịch, hắn có tiền vốn chống lại triều đình, cho nên, dù là hy sinh lớn thế nào, Tế Nam thành không thể bỏ! Chết một phần nhỏ người, bảo vệ một bộ phận lớn người! Hủy một tòa thành Tế Nam, nhưng vì Hoàng Thượng bảo trụ ngàn dặm giang sơn, chẳng lẽ không đáng giá? Chúng ta đã phát thề, thề cùng tồn vong với Tế Nam, cho dù quân dân Tế Nam chết trận toàn bộ, vì thế mà bức lui Yến Nghịch, vậy cũng đáng giá, đây là chỗ đại nghĩa!”.

Nhìn Thịnh Dung và Cao Nguy, Thiết Huyễn lại nói: “Dân chạy nạn ra khỏi thành, có lẽ sẽ bị Yến vương ngăn, nhưng hắn một khi ngăn cản dân chạy nạn ra khỏi thành, nhất định sẽ bị mang tiếng xấu chèn ép người dân đến chết! Ở lại trong thành, chỉ là kéo dài cái chết toàn thành, đuổi ra khỏi thành, còn cho bọn họ một đường để sống, giờ đây, chúng ta chỉ có thể so với Yến Nghịch một điều!”.

Thịnh Dung hỏi: “So với cái gì?”.

Thiết Huyễn gằn giọng nói từng chữ: “So xem ai hung ác hơn!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx