sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 360: Nổi Lên.

“Phò mã Hoài khánh, Đô Đốc Trần Huy, còn có... Lý Cảnh Long...

Từ Tăng Thọ châm chước thật lâu, tại trên danh sách hắn mờ tiệc chiêu đãi viết xuống mấy cái tên. Hồ Mạc Sầu mở thịnh hội thơ rượu là hoàng thượng hạ chỉ, Lễ bộ chủ sự, nhưng nơi tổ chức lại là Từ gia. Từ gia muốn tham gia thịnh yến, tự nhiên cũng có thể tự mình mời một số người đi.

Nhưng Từ Huy Tổ không mời bất kỳ thân bằng hảo hữu nào, bởi vì thân bằng bạn hữu của Từ gia không phải võ tướng huân thích thì chính là công thần thế gia, mà hắn đã quyết định hướng về phía các quan văn tỏ thái độ, hắn không muốn cho các quan văn một tín hiệu sai lầm: “Hắn vẫn muốn lôi kéo bộ hạ cũ ý đồ chống lại thế lực quan văn”.

Từ Tăng Thọ rõ ràng tâm ý đại ca. Trung, là tiền đề trong suy nghĩ đại ca. Đại ca sẽ không buông tha sự trung tâm đối với triều đình, mà triều đình, ở trong lòng dại ca chính là kiến Văn hoàng đế. Từ Huy Tổ hành động, chắc là không biết vượt qua điều kiện giới hạn tiên quyết “trang” này. Nhưng mà trung, cũng không ảnh hưởng trách nhiệm của hắn đối với Từ gia, hắn muốn không vi phạm đến hoàng đế, trung, điều kiện tiên quyết, tìm người để Từ gia hỗ trợ đứng sừng sững trên triều đình.

Cho nên, đại ca thuận thể mà động. Người Hoàng Thượng tín nhiệm là văn thần, trọng dụng là văn thần, hắn chủ động dựa về phía các quan văn. Mà Từ Tăng Thọ thì không, hắn cũng không phải không nghĩ đến việc giữ gìn uy thế Từ gia. Nhưng trong lòng hắn, quyền thế vĩnh viễn không trọng yếu bằng thân tình, hữu tình trong mắt hắn là trân quý nhất, cho nên hắn đối với việc đại ca vứt bỏ bằng hữu nhiều năm qua, thuộc hạ, thậm chí đến hôn nhân của muội muội, tất cả đều muốn vì lợi thế chính trị là phi thường bất mãn.

Mặc dù, rất nhiều hào môn đại hộ vẫn làm như vậy, trăm ngàn năm qua đều là làm như vậy, nữ nhi, từ trước đến nay chính là ràng buộc quyền quý trong lúc kết liên minh. Hơn nữa muội muội ở bữa tiệc này tìm được vị hôn phu cũng chưa chắc sẽ không thể vừa lòng đẹp ý, hôn nhân hạnh phúc nhưng dụng ý căn bản của đại ca khiến cho trái tim hắn băng giá.

Tối hôm qua sau khi hai huynh đệ cãi nhau, đại ca lập tức tăng mạnh trông giữ đối với tiểu muội, dường như là sợ hắn trợ giúp tiểu muội chạy ra khỏi nhà. Thật ra đại ca không làm như vậy, hắn cũng sẽ không giật giây để tiểu muội đào tẩu.

Lần tiểu muội trốn ra ngoài, mỗi ngày rối loạn một mực không rõ ở đâu, đã khiến hắn lo lắng hãi hùng hồi lâu, nếu trợ giúp tiểu muội đào tẩu, chạy trốn tới chỗ đại ca tìm không thấy vậy không thể chạm phải tất cả thế lực có quan hệ cùng Từ gia, như vậy mà nói hắn cũng vô pháp cam đoan tiểu muội được an toàn.

Hắn có biện pháp của hắn. Hôm nay hắn cố ý mời một số người, cùng nhau đến Mạc sầu ăn tiệc. Mở tiệc chiêu đãi những người này một mặt là vì liên lạc cảm tình bằng hữu đồng thời cũng hy vọng những người này xuất hiện tại Từ gia có thể phá hư sự giảng hòa của đại ca và các quan văn. Phá hủy kế hoạch xếp đặt hôn sự tiểu muội của đại ca, tất nhiên không cần nhắc lại.

Hắn không phải một chính khách tài năng, nhưng xuất thân thể gia nhà giàu lúc thủa nhỏ đã thấy đấu tranh quyền thế ngay trước mặt, sao lại là một thất phu thô lỗ không biết gì? Đại ca tình nguyện cho rằng, trong vòng địa vị quyền thế của Sơn vương phủ, nếu như nhìn trúng tiến sĩ nào mới đỗ, đối phương nhất định được quá yêu mà sợ, việc hôn nhân này nhất định có thể định ra, quả thật như thế sao? Con đường làm quan quang minh rộng lớn, có thể ngay cả công chúa cũng không nguyện ý lấy.

Hắn nhớ rõ cùng Hoài khánh Phò mã Vương Ninh chơi thuyền hồ Mạc Sầu, từng nghe hắn nói qua một sự kiện, là về Lý Thương Ẩn muộn đường tài tử. Nghe nói Lý Thương Ẩn này không chỉ có danh về thơ, hơn nữa đầy bụng kinh luân, vừa mới xuất đạo, đã được trọng thần triều đình Lệnh Hồ Sở thưởng thức và đề bạt. Nhưng, sau khi Lệnh Hồ Sở chết, hắn lại tìm nơi nương tựa kính nguyên Tiết Độ Sứ Vương Mậu Nguyên, còn cưới nữ nhi của hắn.

Hai sự kiện nhìn như không liên quan đến nhau, tiền đồ cả đời Lý Thương Ẩn lại bởi vậy mất sạch, từ nay về sau lang bạc khắp nơi, không thể đắc chí. Bởi vì Lệnh Hồ Sở là một đảng của Ngưu Tăng Nhụ, Vương Mậu Nguyên lại một đảng thuộc Lý Đức Đụ, khi đó hai đảng Ngưu Lý tranh quyền, thế trong triều như nước lửa.

Lý Thương Ẩn là nịnh nọt, hay chính trị ngu ngốc? Cho đến ngày nay, đã không có người nào hiểu rõ hắn lúc trước tại sao phải chọn lựa như vậy, có lẽ là bởi vì hắn quá yêu Vương thị. Loại hành động này, ở trong mắt người Ngưu đảng, là vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân hèn hạ, từ nay về sau tìm mọi cách chèn ép hắn; Mà phần lớn người trong Lý đảng cũng cho rằng người này lưỡng lự không thể trọng dụng, tiền đồ cả đời Lý Thương Ẩn do đó mà bị hủy diệt.

Những người đọc sách đậu Tiến sĩ kia không phải đầy bụng kinh luân, tâm tư cẩn mật, bọn họ lại không biết những sự tình này? Lại không biết thế lực văn võ trước mắt trong triều đang nghiêng về ai? Chỉ cần hắn ở trước mặt chút ít sĩ tử mới đỗ khoa cử đằng kia xảo diệu bày ra một tư thế Từ gia vẫn là lớp phòng thủ cho huân thích võ tướng, có sĩ tử nào còn dám vì một chút quyền lực mịt mù mà cam lòng để con đường làm quan bị hủy hết, tràn đầy phong hiểm, tiếp nhận nữ nhi Từ gia hắn làm vợ?

Phò mã Hoài khánh Vương Ninh, hắn muốn mời tới. Vương Ninh này tốt nhất chính là ngâm thơi làm phú, là một nhân vật phong nhã, thịnh hội như vậy hắn nhất định sẽ vui vẻ đến. Sau khi thế lực quan văn phát triển, huân thích võ tướng đều đứng dựa vào bên cạnh, Hoài khánh Phò mã vốn là hảo hữu tri giao với kiến Văn đế trước khi đăng cơ, nhưng khi ba thế tử Yến vương lợi dụng hắn chạy khỏi Kim Lăng. Khi đó, Chu Duẫn Văn cũng không quá mức so đo khuyết điểm của hắn, nhưng theo thế lực Yến vương dần dần mở rộng, không ngừng đánh thắng trận, Chu Duẫn Văn truy bản tố nguyên (tìm nguồn gốc), liền bắt đầu không muốn thấy hắn.

Ngay từ đầu Chu Duẫn Văn sở dĩ khoan hồng độ lượng, là vì hắn cho rằng bọn người Chu Cao Sí chạy thoát cũng không làm được chuyện gì, cho dù Yến nghịch bởi vậy mà không hề cố kỵ, quả thật kéo cờ tạo phản, đại quân triều đình vừa đến cũng sẽ bình định trong sớm tối, bởi vậy mới hào phóng bỏ qua cho vị Hoài khánh Phò mã này.

Nhưng từ việc Yến vương lần lượt thủ thắng, trong đầu Chu Duẫn Văn càng ngày càng sợ, liền bắt đầu giận lây sang Vương Ninh. Vương Phò mã thời gian gần đây không tốt lắm, ở trên triều cũng thuộc về người đứng trên biên giới.

Vương Ninh, là đại biểu huân thích.

Đô Đốc Trần Huy, cũng là muốn mời. Cấm quân kinh sư phân trong ngoài hai trường, bốn mươi tám vệ, Trần Huy vốn là người khôn khéo trong giao thiệp với hai mươi bốn vệ Đô Đốc thống binh, là bộ hạ cũ của hắn cũng là bằng hữu hắn đi lại thân mật, trên người đánh trúng dấu ấn Từ gia, Từ gia đứng sang bên cạnh, hắn giờ đây cũng bị dời khỏi chức vụ ban đầu, làm chức vị rảnh rỗi một mực rầu rĩ không vui, người này phải mời, không thể để tâm bộ hạ cũ rét lạnh.

Trần Huy, là đại biểu võ tướng.

Về phần Lý Cửu Giang.

Trên đời không có minh hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Lý Cửu Giang có lẽ từng là nhân tuyển thay thế Từ gia cạnh tranh đệ nhất nhân trong ban võ tướng, cực kỳ có lực, nhưng cầm binh quyền bất kể là Từ gia hay Lý gia, thay đổi chỉ là hai nhà bọn hắn trong lúc đó, thế lực, binh quyền, đối với việc vứt bỏ tập đoàn lợi ích huân thần cũng không có tổn hại gì, giờ đây thì sao? Bọn họ là vui buồn cùng nhau, đồng bệnh tương liên, hơn nữa tình cảnh Lý Cửu Giang giờ đây so với hắn còn muốn chịu không nỗi.

Lý Cửu Giang, là đại biểu công thần.

Huân thích, võ tướng, công thần, tất cả xuất hiện ở trên yến hội Từ gia hắn, những văn nhân tâm tư kín đáo, giỏi về luồn cúi còn dám chạm vào Từ gia, đắc tội Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, thánh quyền hưng thịnh, quyền thế như mặt trời giữa trưa?

Nghĩ xong danh sách, Từ Tăng Thọ nhìn nhiều mấy lần, cười lạnh hắc hắc rồi đứng dậy.

Từ Huy Tổ muốn lợi dụng hội thơ hồ Mạc Sầu ném ra ngoài cành ô- liu của hắn về phía các quan văn, mà Từ Tăng Thọ an vị ở bên cạnh hắn lại cầm chuôi cương đao bóng loáng sắc bén này “sát sát sát” chém hắn. Thử hỏi, ai dám vươn tay ra lấy?

Ngày mai vương tử nước Sơn Hậu ưng thuận đến tham gia tiệc thơ rượu hồ Mạc Sầu, cho nên hôm nay Lễ bộ không an bài hành trình gì cho hắn. Vương tử cho các tùy tùng thả cửa, tốp năm tốp ba tự đi du lịch trong thành Kim Lăng, một lần đến trung thổ thượng quốc, ai không muốn mang một ít lễ vật trung thổ trở về cho người nhà hoặc thân bằng hữu, đây là chuyện thường tình.

Hạ Tầm một mình một người đi dạo một hồi bên bờ sông Tần Hoài, sau đó ngồi xuống ở trong một cửa hàng quà vặt. Mua mấy thứ quà vặt. Không bao lâu, bên cạnh cũng có một đại hán ngồi, tướng ăn so với Hạ Tầm khó coi nhiều hơn, vừa ăn cái gì đó, vừa cởi giầy ra, bỏ chân dẫm lên trên ghế dài bên kia, xoa xoa xoa xoa.

Nhìn bộ dáng hắn nghèo túng hung ác, thực khách khác đều chán ghét chạy khỏi đây hoặc lẩn đến xa xa, không ai chịu đến trước mặt hắn.

Người này đúng là con trai bảo bối của Đới lão ở huyện thành Lịch, hiện là Phi Long bí điệp, Đới Dụ Bân.

Hạ Tầm nhẹ nhàng nói: “Nói bọn Tương Mộng Hùng, Từ Thạch Lăng chuẩn bị sẵn sàng. Đêm ngày mai, hồ Mạc Sầu mở ra cho dân chúng, chắc chắn mọi người không ngừng đến hồ, cả bờ hồ Mạc Sầu, người nhất định dừng lại, biển người, cực kỳ náo nhiệt. Đây là một cơ hội vô cùng tốt, chúng ta không cần câu nệ hình thức, phải áp dụng tất cả thủ đoạn để đả kích kẻ địch, triều đình không phải đã khống chế tiếng nói phía chính phủ? Vậy chúng ta lợi dụng dư luận dân gian”.

Đới Dụ Bân dùng cánh tay vừa xoa chân nắm chiếc đũa lên, thấp giọng nói: “Đại nhân yên tâm, Tưởng Thống lĩnh và Từ Thống lĩnh đã tuân theo đại nhân phân phó chuẩn bị, chỉ chờ đêm mai, liền thi thố tài năng”.

Hạ Tầm ừ một tiếng, gắp bánh gạch cua lên, nhìn Đới Dụ Bân lại đi vê chân, ăn không ngon tùy ý ném trở lại bát canh nói: “Chỗ Tiểu Lâm Tử, đã liên hệ chưa?”.

Tiểu Lâm Tử, chính là tiểu thái giám phụng dưỡng ngự tiền trước kia, Hạ Tầm vì kéo quan hệ với hắn, cũng mất một phen tay chân, hắn trước hết để cho Đới Dụ Bân cùng muội muội của hắn bắt liên lạc, lúc này mới để Tiểu Lâm Tử đáp lên thuyền. Muội tử Đới Dụ Bân là cung nữ. Cung nữ Minh triều, đãi ngộ tương đối mà nói vẫn không tệ, nếu hoàng đế chướng mắt, còn có một ngày xuất cung, nếu để cảnh triều Đường, vừa vào cửa cung, hồng nhan tóc trắng, rốt cuộc không rời đi được.

Đới Dật Huyên là tiểu cung nữ, rất khó có cơ hội xuất cung, nàng cũng không nghĩ tới việc muốn xuất cung, nàng ở trong thành Kim Lăng không có thân nhân, chỉ phí ăn mặc đều là hoàng gia, nàng cũng không cần thiết phải đi dạo phố phường, nàng là tiểu nha đầu rất tiết kiệm.

Nhưng đột nhiên có một ngày, một công công áo quần bình thường tìm được nàng, nói là thân thích nàng đến kinh sư, muốn gặp nàng, vị công công kia thu chỗ tốt của người ta, theo lệ cũng chịu dụng tâm làm việc, chỉ qua hai ngày, liền tìm một cơ hội đem nàng mang ra khỏi cung, ở ngoài cửa góc hướng tây, gặp được ca ca của nàng.

Đới Dật Huyên rất vui vẻ, từ nay về sau, ở kinh sư có người nàng nhớ thương, trong cung, cũng trở nên khoái hoạt hơn. Gia thế ngự tiền nội thị Tiểu Lâm Tử, chính là nàng nói cho ca ca.

“Vâng, ước chừng buổi chiều hắn có thể trở về cung một chuyến, ta sẽ gặp hắn”.

Hạ Tầm nói: “Tốt, ngươi không cần phải nóng lòng làm việc, từng bước một, hoàng đế đối với người đọc sách rất hậu đãi, đối bọn thái giám nội hoạn lại cực kỳ nghiêm khắc, động cái là đánh chửi thậm chí giết chết, ngự tiền nội thị Tiểu Phó Tử là hắn tận mắt nhìn thấy bị đánh chết tươi, thỏ chết cáo buồn. Ngươi từ tình huống mà xem, cha nuôi hắn Đường Tổng quản Ngự thiện phòng cũng đã bị hoàng đế hạ lệnh đánh chết, chuyện này càng là cơ hội tốt. Ngươi phải dùng ân, bắt hắn xem ngươi là.

Người thân nhất, khi đó lại chậm rãi thử tâm ý hắn. Hắn là tiểu nội thị ngự tiền, nhiều ít cũng có thể nghe được chút tin tức cơ mật, nếu có thể khiến hắn biến thành người của chúng ta, vậy chúng ta chẳng khác nào ở trước mặt hoàng đế, sắp xếp một tai mắt. Cho nên, kiên nhẫn một chút, trả giá nhiều chút, chờ thêm một chút, đều là đáng giá”.

“Vâng, ti chức xin đi”.

Hạ Tầm gật gật đầu không để lại dấu vết, Đới Dụ Bân bưng chén lên, uống sạch theo kiểu gió cuốn mây tan. Sau đó đứng dậy lau miệng, hấp tấp rời đi.

Hạ Tầm nâng bánh gạch cua lên, bánh gạch cua nồng đậm, tư vị đậm đà, một ngụm uống xuống dưới, gò má liền lưu hương. Nhưng chóp mũi Hạ Tầm dường như cảm thấy một luồng tư vị bàn chân Đới Dụ Bân, há hốc mồm nhưng vẫn không có dũng khí cắn xuống, hắn cười khổ một tiếng, vứt bánh xuống dưới rồi đứng dậy đi.

Tiểu Lâm Tử buồn rầu xuất cung.

Hắn là người kinh sư, hai huynh đệ, phụ thân mất sớm, toàn bộ nhờ lão nương làm thiêu thùa may vá cho người ta nuôi bọn họ lớn lên, về sau lão nương bệnh nặng một hồi, hai mắt bị mù, đệ đệ thì bởi vì lúc mẫu thân mang thai đúng khi phụ thân mất nên bi thống ưu thương làm thai mang tật xấu, thủa nhỏ thân thể yếu nhược nhiều bệnh. Tiểu Lâm Tử còn nhỏ, chống đỡ không nỗi nhà này, tâm trạng hung hăng, liền tịnh thân vào cung.

Những năm gần đây, trong nội cung phát tiền tiêu hàng tháng, tiền đó hắn đều ăn mặc tiết kiệm, sai người xuất cung đi giúp lão nương và huynh đệ trong nhà, phải dựa vào chút tiền ấy của hắn mà vất vả qua ngày. Nhưng hôm qua, hắn đột nhiên nghe người ta đưa tin trở về, nói cho hắn một tin tức giống như sấm sét giữa trời quang, huynh đệ mình bệnh lâu không khỏi, đã chết.

Làm thân thể thái giám tự mình hại mình, thẹn với tổ tông, người khác xem thường, coi trọng nhất chính là người nhà, nhất là từ khi hắn vào cung đến nay, hương khói Lâm gia toàn bộ truyền thừa cho huynh đệ, ngày nay tất cả những thứ hắn hy sinh đã thành bọt nước, lão nương mắt bị mù một mình bên ngoài, cuộc sống sẽ như thế nào?

Tiểu Lâm Tử khóc suốt cả một buổi tối, sáng sớm liền mang tròng mắt sưng đỏ đi về phía chức ty thái giám cầu xin xuất cung. Sự tình như vậy mặc cho ai nghe xong cũng phải thổn thức cảm thán, chức ty thái giám giúp hắn tìm một lý do thân thể cảm giác phong hàn không khỏe, tìm tiểu thái giám thay ca, cho hắn nửa ngày, Tiểu Lâm Tử vội dọn dẹp một chút, bởi vì còn chưa phát tiền tiêu hàng tháng nên đành đi về phía bọn thái giám thân mật, mượn ít tiền, liền vội vàng xuất cung.

Lúc Tiểu Lâm Tử đi ra góc hướng tây hoàng cung, nha môn cẩm Y vệ, trước mặt La Thiêm Sự đang có Lưu Ngọc Quyết đứng, còn có Trần Đông và Hiệp An lúc trước theo Hạ Tầm “hành thích Yến vương”.

Trần Đông vẫn là vẻ mặt tươi cười, cả người lẫn vật đều vô hại hèn mọn, phảng phất như một tiểu nhị gặp người cúi người, mà Hiệp An thì vẻ mặt thành thật chất phác, ăn mặc một thân thanh sam giặt đến trắng bệch, đang nhìn chằm chằm cặp đế giầy vải trên chân của mình.

La Khắc Địch nhàn nhạt phân phó nói: “Tối ngày mai, thơ Mạc sầu, rất nhiều quan to triều đình, sĩ tử mới khoa cử, thậm chí huân khanh quyền quý đều đi, ba người các ngươi đi nhìn một chút, xem có tin tức hành động gì, đều chú ý đến. Nhất là.

Ánh mắt La Khắc Địch lợi hại hơn: “Yến vương quả thật thành lập một nhánh bí điệp, sẽ không thể không đến kinh sư, nếu đến kinh sư, sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, các ngươi rõ ràng chưa?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx