sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 366: Đấu Pháp.

Hạ Tầm trừng con ngươi lên, hung ác nói: “Ngươi muốn chết?”.

“Không muốn!”.

Từ Minh Nhi nháy mắt mấy cái, ngọt ngào cười với hắn: “Ngươi chính là hắn! Đúng không?”.

“Ta chính là ai?”.

Hạ Tầm hung hăng giơ nắm tay lên, uy hiếp nói: “Có tin ta đánh một quyền xuống dưới, là có thể đem đầu ngươi đánh thành dưa hấu nát hay không?”.

“Ta tin, nhưng ngươi sẽ không động thủ”.

Từ Minh Nhi tuyệt đối không phối hợp, nàng duỗi một ngón tay xíu xiu ra, đem thiết quyền của Hạ Tầm nhẹ nhàng đẩy đến một bên, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, được rồi, đừng giả bộ nữa, giả bộ sẽ không có ý tứ”.

Nắm tay Hạ Tầm liền giống bóng cao su bị đâm, mềm nhũn thả xuống: “Ta chẳng những gầy rất nhiều, lại còn để râu, cô tại sao nhận ra ta?”.

“Ngươi để ta xuống trước có được không?”.

“A!”.

Hạ Tầm lúc này mới phát hiện ra mình còn níu lấy cổ áo người ta, đem nàng dí chặt tại trên tường, vội vàng buông nàng xuống, vô ý thức còn muốn giúp nàng chỉnh lại thoáng vạt áo rối loạn, tay còn chưa đụng đến ngực nàng, đã bị Từ Minh Nhi hung hăng vô một cái, trông thấy thần khí tiểu cô nương người ta có phần xấu hổ hờn dỗi, Hạ Tầm lúc này mới tỉnh ngộ, không khỏi cười ngượng ngùng.

“Muốn biết tại sao ta nhận ra ngươi sao? Rất đơn giản”.

Từ Minh Nhi chậm rãi nói: “Thật ra, ta căn bản là không nhận ra ngươi, chỉ là nhìn có chút quen mắt mà thôi”.

Hạ Tầm nghe đến đó, đã hối hận.

Từ Minh Nhi lại nói: “Nếu như ta chạy đến trước mặt ngươi, chỉ vào lỗ mũi của ngươi hỏi ngươi có phải là Dương Húc không, ngươi cũng một mực phủ nhận, lại mang bộ dáng kinh ngạc giật mình, như vậy, ta cũng không hoài nghi ngươi. Ta chỉ là không có việc làm, theo lên bờ nhìn tới một chút, là vì ngươi quá cẩn thận rồi, ngươi không bắt ta, ta làm sao xác định là ngươi?”.

“Cho nên...

Từ Minh Nhi hùng hồn nói: “Không trách ta được, là ngươi thần hồn nát thần tính, bắt ta tới đây. Nên đấu võ ngươi lại không đánh, ánh mắt nhìn ta, lại cổ quái như vậy, ta còn chưa nhận ra ngươi là ai, ngươi cho là ta mắt mù sao?”.

Hạ Tầm thở dài nói: “Đúng vậy, ta rất ngốc, có phải không?”.

Tiểu cô nương tâm tính thiện lương, ôn nhu an ủi: “Cũng không phải, ngươi chỉ là... cho tới bây giờ không coi ta trở thành kẻ địch, tin tưởng ta sẽ không hại ngươi, đúng không?”.

Hạ Tầm xoa xoa mũi, bất đắc dĩ nói: “Cô đường đường là quận chúa, giả trang thành bộ dạng này bộ dáng làm gì? Trước mắt cô bị mất tích, Trung Sơn vương phủ không chừng vội vàng sốt rột hơn nữa, còn không mau trở về?”.

Từ Minh Nhi nói: “Không được! Không thấy được ngươi thì thôi, đã thấy được ngươi, sao có thể để ngươi rời khỏi như vậy?”.

Sắc mặt Hạ Tầm đau khổ nói: “Vậy cô còn muốn thế nào?”.

Từ Minh Nhi nói: “Ta mặc kệ ngươi đến Kim Lăng lại muốn làm chuyện xấu gì, dù sao ta cũng sẽ không nói. Bất quá trước mắt ta có phiền toái, ngươi cần phải giúp ta”.

Hạ Tầm nhìn hai bên một chút, kéo nàng nói: “Chỗ này cũng không an toàn, sắp có ngươi đi tới, vừa đi vừa nói chuyện...”.

Từ Minh Nhi đi ở bên cạnh hắn, đem sự tình nói lại một lần đầy đủ, cuối cùng nói: “Đại ca của ta ép ta gả, nhưng ta không muốn gả. Ta đáp ứng giữ bí mật cho ngươi, ngươi phải đáp ứng ta, nếu đại ca của ta làm căng, ngươi phải cứu ta ra ngoài”.

Nàng liếc nhìn Hạ Tầm chằm chằm, nói: “Ngươi có bản lãnh lớn như vậy, Đại tỷ của ta có ba nhi tử bảo bối ngươi đều cứu được đi, long đàm hổ huyệt, giống như không có, phải cứu một tiểu nữ tử, không khó khăn gì chứ?”.

Trong lòng Hạ Tầm khẽ động, tự nhiên nghĩ tới đảo Song Tự, nếu tiểu quận chúa thật muốn rời đi, đem nàng đưa đi nơi đó, ngược lại là chỗ cực an toàn, nhưng mà...

Hạ Tầm nghĩ tới đây nói: “Quận chúa, muốn cứu cô đi, rất dễ dàng, nhưng triều đình và Yến vương hôm nay đã tới một bước này, nếu ngươi đột nhiên mất tích, mặc kệ cô đi chỗ nào, triều đình đều nhận định ngươi đầu phục Yến vương điện hạ, đối với Trung Sơn vương phủ... Quận chúa có từng nghĩ tới không?”.

“Ta đã nghĩ qua!”.

Từ Minh Nhi rất chăm chú nói: “Triều đình đối với ta Từ gia, đã sớm dùng mọi cách đề phòng. Ta rời khỏi, cùng lắm thì Từ gia ta rốt cuộc không được dẫn binh, còn có thể thế nào? Nắm quyền lực, quan trọng như vậy sao?”.

Nàng đứng lại, nhìn về phía Hạ Tầm, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc: “Vì an nguy người nhà, Từ Minh Nhi ta không sợ hy sinh chính mình; Nhưng ta sẽ không vì dải lụa đen trên đâu đại ca, bán đứng chính mình. Tam ca làm việc so với ta càng nguy hiểm hơn, hắn có thể có lựa chọn của hắn, ta vì sao không thể, cũng bởi vì ta là nữ nhi sao?”.

Hạ Tầm có phần ngoài ý muốn nhìn nàng, bởi vì nàng thay đổi một thân nam trang, như một tiểu tử không lớn không nhỏ, Hạ Tầm không chú ý nàng lớn lên bao nhiêu, nhưng nghe nàng lời nói, xem thần sắc nàng, Hạ Tầm đột nhiên ý thức được, tiểu nha đầu lúc trước mặc một thân áo lông xù, giống như dường như một con thỏ trắng nhỏ, hôm nay thật đã lớn lên, nàng đã có ý nghĩ của riêng nàng.

Hạ Tầm cũng nghiêm túc lên, giống như hứa hẹn với một đại nhân: “Được! Ta đáp ứng cô, một khi Ngụy Quốc Công ép cô xuất giá, ta giúp cô rời đi!”.

Từ Minh Nhi vừa mới hiện ra khuôn mặt tươi cười, thì xa xa có một đội tuần kiểm đuổi theo một người chạy qua cửa ngõ hô to gọi nhỏ, Hạ Tầm vội ra hiệu, hai người tiếp tục chạy về phía trước.

“Đúng rồi, ta còn có một việc”.

“Cô nói”.

“Ngươi lúc trước nói cho ta biết, ta đã nói cho Tam ca. Nhưng, hắn không cho là đúng...

Từ Minh Nhi thật khó khăn nói: “Ta hiểu rõ, yêu cầu như vậy... có phần làm khó ngươi, nhưng ta thật sự sợ Tam ca gặp chuyện không may, ngươi có thể... Tận khả năng giúp ta chiếu cố hắn hay không, nếu Tam ca của ta thật sự xảy ra chuyện, mà ngươi lại có thể giúp hắn vượt qua mà nói... Tiểu cô nương rất thấu tình đạt lý, không bắt buộc Hạ Tầm đáp ứng nàng chuyện này.

Trong lòng Hạ Tầm khẽ động, đột nhiên nghĩ đến bí điệp tổ chức của hắn còn chưa có phương pháp mở ra ở thượng tầng, có thể dùng Từ Tăng Thọ thu nạp hay không?

Nhưng hắn rất nhanh bỏ ý nghĩ này đi, nguyên nhân không phải hắn, cũng bởi vì Từ Tăng Thọ là cậu em vợ Yến vương Chu Lệ, đệ đệ Yên vương phi. Nêu muôn đánh chủ ý đến hắn, ngay cả xúi giục cũng không thể dùng, vấn đề là, nếu một khi hắn bởi vì vậy mà xảy ra chuyện, ai có thể cam đoan những người sau lưng hắn sẽ không giận lây sang mình?

Huống chi, bởi vì quan hệ thân thích giữa hắn và Yến vương Chu Lệ, giờ đây hắn hầu như không có cơ hội tham dự bất kỳ việc quân cơ nào, hắn có thể tìm tình báo vốn có hạn, hơn nữa sứ mạng của cẩm Y vệ chính là lùng bắt quân phản bội hoặc sự việc trọng đại không hợp pháp, tuy triều đình đã sớm triệt tiêu chức năng này của cẩm Y vệ, chỉ lưu bọn họ lại làm dụng cụ, nhưng La Khắc Địch chưa bao giờ buông tha sứ mạng thần thánh này.

Nếu hắn phái người giám thị nhất cử nhất động của Từ lão tam, mình tiếp xúc cùng hắn, chẳng phải là... Tiên lời và giá phải trả kém nhau quá xa. Nghĩ tới đây, Hạ Tầm bỏ đi ý nghĩ, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Từ Minh Nhi vui vẻ, nói: “Dương Húc, cảm ơn ngươi!”.

Hạ Tầm cười cười, vừa định khách khí nói, Từ Minh Nhi giống như đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, a nhẹ một tiếng nói: “Đúng rồi, ta còn có một việc!”.

Mặt Hạ Tầm méo mó giống như bánh bao: “Đại tiểu thư, cô nói hết một lần. Có được hay không?”.

Nha môn cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy sứ ti.

La Khắc Địch khoanh chân ngồi, lẳng lặng nhìn ba người trước mặt.

Lưu Ngọc Quyết nói: “Ti chức đã tra qua, có người trộm ra vài phần ‘cáo thân’ Lê bộ ban phát cho các tiến sĩ, dùng thân phận giả lên thuyền dự tiệc, thừa cơ vụng trộm tán phát yết thiếp. Chỉ là... Quan viên Lễ bộ sau khi phát hiện, thất kinh, lo lắng tình thế náo loạn, cho nên vội đoạt lại yết thiếp, hủy bỏ thi tìm hội, đưa người lên bờ, đến nỗi... không thể tiến hành sắp xếp tra ra những người kia”.

Ánh mắt La Khắc Địch lạnh lùng chuyển hướng Trần Đông và Hiệp An, Trần Đông từ trong lòng lấy ra vài phần yết thiếp, xấu hổ nói: “Đại nhân, ti chức chỉ lấy được vài phần yết thiếp này, vốn ti chức trông thấy một người cực kỳ khả nghi, muốn giữ hắn lại tra hỏi tinh tường. Chỉ là... hắn một đường bỏ chạy, cố ý gây ra rất nhiều sự việc, người của phủ ứng Thiên và ngũ môn binh mã ti bắt người lung tung, kết quả... Bị hắn thừa dịp loạn chạy thoát rồi”.

La Khắc Địch lạnh lùng vươn tay, Trần Đông vội vàng đem mấy tấm yết thiếp đưa lên.

La Khắc Địch tiếp trong tay, cũng không nhìn tới nội dung, hắn chỉ nhẹ nhàng nắn vuốt giấy, trang giấy hơi nhàu, mặt ngoài hơi có vẻ thô ráp, đây là dùng trúc cân, thảo cân để chế cốt giấy, là một loại giấy in ấn phổ biến nhất có thể lập tức sử dụng để in.

Mà chữ là bản khắc in ấn, nhìn hình thể bút, hẳn là đại gia thư pháp triều Nguyên triệu thể Triệu Mạnh Phủ, triệu thể từng phổ.

Biến một thời, được xưng “Cao thấp trong năm trăm năm, tung hoành trong một vạn dặm, thư pháp không người nào có thể cùng địch nổi”, đây chính là thể chữ in trong thời Nguyên mạt Minh sơ là lưu hành phổ biến nhất.

“Dùng giấy phổ biến nhất, tự thể in ấn phổ biến nhất, muốn tra ngọn nguồn hắn, không khác tìm kim đáy bể, xem ra đối phương làm việc rất cẩn thận”.

La Khắc Địch duỗi một ngón tay ra, cọ xát trên giấy, sau đó duỗi thẳng nhìn kỹ xem nói: “Đây là mực Tùng Yên! Ngọc Quyết, ngươi đi tra xem!”.

Lưu Ngọc Quyết khom người nói: “Ti chức tuân mệnh!”.

La Khắc Địch liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Ngươi định bắt tay vào làm như thế nào?”.

Lưu Ngọc Quyết hạ thấp người nói: “Dạ, trang giấy tất được tạo từ giấy phổ thông, bản khắc thể bút cũng là triệu thể dân gian lưu hành phổ biến nhất, muốn tra, cũng không dễ dàng. Nhưng mà, mực mỗi một nhà in ấn dùng, phần lớn là tự mình tạo, mực hoặc sâu hoặc cạn, đa phần đều có chút sai biệt, ti chức định từ phương diện này bắt tay vào làm, tìm ra phường in ấn dùng mực in gần giống, sau đó sắp xếp tra, luôn luôn có cơ hội bắt được hắn ra đây”.

Lúc ấy in ấn chủ yếu dùng mực du yên và mực tùng yên, mực du yên chế tạo không dễ, giá cả đắt, đại bộ phận sách vở dân gian sử dụng vân là mực tùng yên. Vì tùng yên, chính là dùng gô thông đốt, cạo lấy bụi dính trên thân, sau đó cầm bột mì nhào thành dạng cao, lại dùng rượu dấm chua, dùng bí phương điều phôi thật tốt, đê lên men, loại mực này mực sắc như nước sơn, lâu không thay đổi sắc, lưu lại hương thơm, đối với in ấn có tác dụng phòng chống mối một, hơn nữa in ấn thì trang giấy sẽ không co rút lại, mực cũng sẽ không làm giây in bị cong. Tất cả nhà phường in ấn phần lớn là dùng mực tùng yên do mình tạo, trong hậu viện hiệu sách thường xuyên chôn hơn mười khẩu vạc lớn, dùng để lên men mực. Lưu Ngọc Quyết là người đọc sách, loại sự tình này hắn cũng rất hiểu.

La Khắc Địch duỗi ra ngón trỏ lắc nói: “Mực chỉ là một điểm, còn có một điểm, là thời gian”.

Lưu Ngọc Quyết hơi kinh ngạc, khó hiểu ý, liền cúi đầu nói: “Xin đại nhân chỉ điểm...”.

La Khắc Địch nói: “Nơi này là dưới chân thiên tò, người có gia có nghiệp, rất khó nhanh như vậy đã bị bọn họ lôi kéo qua. Cho nên, tai mắt bọn họ chỉ có thể là thời gian gần đây mới xếp vào thành Kim Lăng, như vậy mà nói, bọn họ không kịp chế mực của mình, mực tùng yên ít nhất phải chôn ở đất ba năm mới có thể sử dụng, bọn họ chỉ có thể mua từ chỗ người khác.

Cho nên, thời gian mới là manh mối quan trọng nhất. Ngươi thành lập tất cả những thứ vừa thay đổi trong vòng nửa năm trong thành Kim Lăng trước, chủ nhân phường in ấn, thư phòng, thậm chí cửa hàng văn phòng tó bảo, tất cả đều phải điều tra, sẽ có dấu vết liên quan đến mực xuất bản in ấn. Dùng thời gian, tập trung kiểm tra thu hẹp phạm vi; Dùng mực in, tập trung người khả nghi, hiểu chưa?”.

Lưu Ngọc Quyết phục tùng nói: “Rõ!”.

La Khắc Địch khoát khoát tay, ba người vội lui ra ngoài.

Hai tay La Khắc Địch để trên đầu gối, trầm mặc nửa ngày, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Dương Húc, là ngươi đến đây sao?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx