sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 388: Đêm Dò Xét.

Đêm thanh lương, không ánh trăng.

Tinh quang đầy trời, gió mát vi vu, côn trùng kêu vang.

Ngoài tường phía tây Trung Sơn vương phủ, bởi vì đối diện không xa chính là tửu lâu Tam Hữu Các, cho nên thẳng đến lúc canh ba, tửu lâu đi nghỉ, tiếng chân mới dần dần rất thưa thớt.

Đây là ngày thứ ba sau khi Hạ Tầm trèo lên Tam Hữu Các quan sát tình hình Trung Sơn vương phủ.

Ba ngày qua, mỗi ngày Hạ Tầm đều giả trang thành người khác nhau lên lầu, từ chỗ cao nhìn động tĩnh trong sơn vương phủ, xem hư thật trong phủ, nếu nó giống với các khu nhà giàu cao cấp khác, sau thời gian canh hai, Trung Sơn vương phủ sẽ có người mang theo đèn lồng chạy một vòng trong sân, kiểm tra đèn đuốc một chút, trừ lần đó ra sẽ không có động tĩnh gì nữa.

Gia đinh hộ viện, cũng không cần mỗi ngày cầm khí giới tuần tra, trừ khi trong kinh thành đã náo loạn. Ngoại trừ đại nội hoàng cung, mà ngay cả buổi tối ở lục bộ nha môn cũng chỉ có hai nhân viên trực, mà không có tên lính cầm khí giới tuần tra ban đêm. Trì giới tuần tra mọi người đi trên đường ban đêm, bọn họ là một phần của phủ ứng Thiên và Ngũ môn binh mã ti, ước chừng nửa canh giờ, mới có thể tuần tra qua một ngã tư đường.

Những tình hình này, Hạ Tầm dùng vài ngày thời gian để thăm dò, xác nhận.

Để tâm việc nhỏ sẽ không gây ra sai lầm lớn, nhất là đại sự nguy hiểm như vậy, hắn nhất định phải dùng sự kiên nhẫn lớn nhất, tận khả năng chuẩn bị, nguy hiểm khẳng định sẽ có, cẩm Y vệ không có khả năng không lợi dụng cơ hội này, đoạt thức ăn trước miệng hổ, nguy hiểm tương đối lớn, với trình độ Hạ Tầm giờ đây nhất định phải đem hy vọng thành công ký thác vào lực lượng có hạn của cẩm Y vệ.

Hắn hiểu rõ La Thiêm Sự một mực muốn được hoàng đế trọng dụng, mà bách quan văn võ đối với mãnh hổ cẩm Y vệ đầu răng nhọn móng sắc này lại mười phần kiêng kỵ, thủy chung không chịu giao quyền, cho nên lực lượng cẩm Y vệ có thể vận dụng cực kỳ có hạn, La Thiêm Sự dù có bản lãnh thông thiên, không bột đố gột nên hồ, chỉ cần hắn chuẩn bị đầy đủ một chút, La Khắc Địch cũng chưa chắc có thể hình thành uy hiếp trí mạng đối với hắn.

Hạ Tầm rất thuận lợi bay qua bức tường thứ nhất, người theo bên cạnh, hai thủ hạ cũng vượt qua, ngay sau đó là bức tường thứ hai, bức tường thứ hai là tường thấp, Hạ Tầm nhảy lên đầu tường, vươn tay tới, trước đem Từ Mính Nhi thoải mái đi lên. Từ Mính Nhi ăn mặc một thân y phục dạ hành, khẩn trương đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, Hạ Tầm an ủi vỗ vỗ bả vai nàng.

Hạ Tầm không thể không mang nàng theo, vô luận là đồn đãi trên phố, hay tin tức từ nhận được từ trong miệng người nhà Từ phủ, đều nói Từ Tăng Thọ bị Từ Huy Tổ giam lỏng trong phủ, chỉ có bốn gia đinh canh giữ ở ngoài viện. Nếu tình huống là thật mà nói, như vậy nguyên.

Nhân chỉ có thể là Từ Tăng Thọ căn bản chưa từng có ý niệm đào thoát trong đầu, cũng không phải trông giữ quá mức nghiêm mật, không có cơ hội chạy mất, mà là hắn không cách nào vượt qua bức tường trách nhiệm và thân tình gia tộc trong lòng mình.

Hắn có thể phản bội Hoàng Thượng, chỉ vì thân tình, vì Đại tỷ hắn, giống nhau, hắn không dám chạy trốn, bởi vì hắn lo lắng sẽ liên lụy đại ca hắn, dù khả năng này sẽ bắt hắn trả giá bằng tính mạng, Từ Tăng Thọ không thể nghi ngờ cũng là một người rất nặng cảm tình, cũng vô cùng tình với gia tộc. Như vậy mà nói, Hạ Tầm tìm được hắn, cũng chưa chắc có thể mang hắn đi, cho nên cần Mính Nhi thuyết phục hắn.

Từ Huy Tổ dù có tội trông giữ không nghiêm, người mang lệnh bài miễn chết cộng thêm không phải tội cần chết, Từ Mính Nhi nếu không thể thuyết phục hắn, chỉ cần nói ra đòn sát thủ “tam ca không đi ta cũng không đi”, lại thêm vài giọt nước mắt, Từ Tăng Thọ luôn luôn sủng ái nàng, thương nàng giống như bảo bối mình, vì chung thân tiểu muội mà suy nghĩ, cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi cùng nàng.

Sau khi lên tường thấp, Hạ Tầm cũng không lập tức bay qua, mà là đem Từ Mính Nhi xuống dưới trước.

Trong ngực Hạ Tầm có vài cái bánh bao thịt, nhưng thứ này đối với mấy con chó canh giữ hộ viện nhà người giàu mà nói, chưa hẳn có tác dụng, những con chó này được huấn luyện nghiêm chỉnh, không nhất định chịu mắc lừa. Đang suy nghĩ làm sao đối phó với mấy con chó dữ Từ gia nuôi dưỡng, Từ Mính Nhi lại vỗ ngực cam đoan nói nàng tuyệt đối nắm chắc có thể ứng phó, mấy con chó ở trong nhà khi ở trước mặt nàng đều rất ngoan ngoãn, Hạ Tầm giờ đây chỉ hy vọng nàng không phải là người khoe khoang.

Từ Mính Nhi rón ra rón rén bước đi vài bước, trong bóng đêm liền có mấy bóng dáng như điện xẹt nhảy lên, Từ Mính Nhi dừng bước chân lại, vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng gọi: “Đại hắc, tiểu hắc, tiểu bạch...

Những con chó cao đến nửa người kia ngừng lại, ngây người một lát, lại bổ nhào qua, âm thanh uy hiếp đổi thành tiếng gầm nhẹ vui sướng, chúng nó vươn người đứng thẳng lên, hưng phấn nhào tới Từ Mính Nhi, đồng thời còn liều mạng đong đưa đuôi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn trẻ con yếu đuối của Từ Mính Nhi lập tức biến thành một con thuyền giấy trong sóng biển, xuýt nữa bị những “tiểu cẩu cẩu” kia đẩy ngã.

Hạ Tầm thầm giật mình, hắn không ngờ chỉ là Tây viện đã có nhiều chó như vậy, bánh bao thịt trong ngực trước đó thật đúng là không có khả năng có tác dụng, chỉ cần có một con chó sủa, hành động cứu người đêm nay cũng chỉ có thể hủy bỏ.

“Ta có thể trông nom chúng nó, đại tẩu nói, tiểu hài tử và con mèo con chó rất giống nhau, có thể xem thấu nhân tâm, thích ở cùng người lương thiện, ta không biết có phải là thật hay không, bất quá ta nuôi con mèo, con chó trong nhà, tất cả đều thật sự yêu thích ta, còn có tiểu hài tử chúng ta trong nhà, mặc kệ tính tình gì, đều yêu mến thân cận ta, đều có thể chơi cùng ta cả ngày”.

Nhớ tới những lời Từ Mính Nhi nói, Hạ Tầm hơi cười cười.

Từ Mính Nhi vuốt ve những con chó đang liều mạng vẫy đuôi về phía nàng kia, bốn năm con chó to, mỗi con đều cao cỡ nửa người, nếu thú tính bộc phát, bổ nhào về phía trước là có thể xé nát nàng, nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng vừa sờ xuống, những con chó kia như kỳ tích đã an tĩnh lại, nguyên một đám ngồi chồm hổm dưới mặt đất, thành thành thật thật không nhúc nhích, chỉ là ngửa đầu, đôi mắt trông chờ nhìn nàng.

Từ Mính Nhi lúc này mới xoay người vẫy tay về phía Hạ Tầm ngồi xổm trên tường, Hạ Tầm lập tức nhảy vào.

Phía sau còn đi theo hai người, bốn người ở cùng một chỗ sờ soạng về phía trước, mỗi lần đi vài bước, bọn họ đều phía nhìn xung quanh bốn phía, dường như đang xem có mai phục không, nhìn hướng đi ngoằn nghèo như rắn, có vẻ có phần quỷ dị.

“Hảo hán, xin hảo hán tha mạng!, ngươi đòi tiền, chỉ cần cầm hết tiền đi thôi, chỉ cầu ngươi không làm tổn thương tính mạng chúng ta! í.

Thật sự là xui, mắt thấy nhanh canh ba, chỉ còn lại một bàn khách nhân ở lầu hai uống đến say mèm, gần cửa sổ lầu ba cũng có một bàn, đại bộ phận tiểu nhị và đầu bếp trong tiệm đều đã rời đi, chỉ còn vài người tăng ca tối nay.

Chưởng quầy và tiểu nhị khuyên can mãi, lại giảm chút tiền, lúc này mới tống được tửu quỷ bàn lầu hai kia đi, không ngờ vừa lên lầu ba, mấy khách nhân rượu không uống mấy ngụm, món ăn cũng chưa động mấy món, lại đang ở đây rót suốt cả đêm, đột nhiên lật mặt, lộ ra dao nhỏ sáng loáng, mọi người nâng cốc trong lầu chạy tới cùng nơi, ngay sau đó bọn họ lên trước ván cửa, chỉ chừa một cánh cửa nhỏ, đèn bên ngoài lại tắt, sau đó trong ngoài khách lâu bận việc, cũng không biết bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.

Trong Tam Hữu Các, chưởng quầy, người chạy việc, còn có đại sư nấu bếp, đều nơm nớp lo sợ ngồi chồm hổm trên mặt đất, chưởng quầy sợ bọn họ hủy đi tửu lâu của mình, nhịn không được hướng về phía đại hán mặt đầy sát khí cầu xin buông tha.

“Phi! Ai thèm mấy đồng tiền trinh của ngươi!”.

Đại hán mặt đầy dữ tợn vỗ đao vào trên mặt bàn, ngồi xuống nói: “Chưởng quầy, ngươi không phải sợ, các huynh đệ hôm nay đến làm ăn, chỉ là mượn nơi này của lão huynh, việc xong xuôi chúng ta sẽ bước đi, không động một người nào chỗ ngươi, cũng không bắt ngươi đưa tiền, các ngươi cũng phải thức thời một chút, nếu ai dám làm loạn, thanh đao này của ta hôm nay sẽ uống máu người!”.

“Dạ dạ dạ!”.

Chưởng quầy gật đầu như bằm tỏi, mặt đầy sắc khổ không dám nói nữa: “Mượn chỗ của ta? Bọn họ là hắc đạo hay lục lâm hành hiệp vậy, mặc kệ là ai đi nữa, mượn tửu quán này của ta để làm ăn gì đây?”.

Ngoài tường Tây viện Trung Sơn vương phủ, tới gần phố dài đằng trước, một chiếc xe ngựa ngừng lại, xe ngựa đứng ở trong lốm chỗ của tường vây, đuôi xe đang chạm vào tường vây. Phu canh tuần tra ban đêm cầm chiêng gõ mõ, đi qua đầu đường lại gõ mõ, tùy ý liếc nhìn đến chỗ này.

Đầu xe có một người chăn ngựa ngồi, mũ cụp xuống đầu dường như đang ngủ gà ngủ gật, ngựa còn đứng đó, xem bộ dáng là tùy thời phải đi, nếu người này ở qua đêm mà nói, cũng không thể nào ở như thế cả đêm, ai lại không thương tiếc gia súc như vậy.

Xe ngựa tổng cộng có bốn con ngựa, sắc trời tối, không thấy rõ là rốt cuộc là con la cường tráng hay tuấn mã, dù sao cũng là thứ tốt, vậy không phải người tầm thường, khó trách đứng ở ngoài tường Trung Sơn vương phủ, có lẽ là có quý nhân trong đêm tìm đến quốc công gia, việc này không phải việc dân chúng bình dân nên để ý tới.

Phu canh há miệng ngáp vài cái, gõ mõ đi qua.

Vào sân nhỏ, Từ Mính Nhi quen việc dễ làm, chỉ chốc lát đã dẫn bọn họ ra Tự cẩm Các.

Tự Cẩm Các này và Tĩnh Diệu Đường ở trong lâm viên, trước kia một chỗ là chỗ Từ Mính Nhi đọc sách, một chỗ là khuê phòng nàng, cho nên tất cả đều lấy một chữ trong tên nàng, vậy mới có hai danh tự này. Tự Cẩm Các tới gần địa phương phía tây tường, đó là một chỗ tiểu lâu độc lập, bên ngoài còn có một dãy tường thấp vờn quanh như cuộn sóng, có một đạo Nguyệt Lượng môn.

Đến cửa ra vào, Hạ Tầm làm một số thủ thế về phía Từ Mính Nhi, liền nhảy về phía bên trái bên phải, đến phía dưới tường thấp, hai bộ hạ Hạ Tầm thì lanh lợi bay qua tường thấp, nhờ hoa cỏ núi đá yểm hộ, lén lút sờ soạng về phía trước.

Rất nhanh, vài tiếng kêu không làm người khác chú ý truyền đến, một người áo đen lách mình đi ra, vẫy vẫy tay về phía Hạ Tầm.

“Quá thuận lợi?”.

Hạ Tầm mơ hồ cảm thấy có điểm gì là lạ, hai gã bộ hạ hắn mang đến này có thân thủ cực kỳ cao minh, là cao thủ cấp một trong Yến sơn tam hộ vệ, nghe nói còn từng được Đạo Diễn đại sư chỉ điểm qua vố nghệ, nếu gia tướng không hề phòng bị, dù hắn là gia tướng trong Trung Sơn vương phủ, hẳn là rất dễ dàng.

Bất quá, không biết có phải là ngày đó La Khắc Địch để lại cho hắn một đòn tâm lý đúng ngay vào mặt quá cường liệt hay không, hắn cảm thấy La Khắc Địch không có khả năng buông tha mồi câu Từ Tăng Thọ tốt nhất này, với bản lĩnh của La Khắc Địch, nếu hắn muốn dùng Từ Tăng Thọ làm mồi nhử, không có khả năng bố trí cảnh vệ lỏng như thế. Nhưng trước mắt tuy có hoài nghi, cũng chỉ có thể đi từng bước để xem.

Hạ Tầm và Từ Mính Nhi vào trong viện, kỳ quái là, gia tướng nghe nói là được Từ Huy Tổ phái tới trông giữ Từ Tăng Thọ đã bị người khác giải quyết, Hạ Tầm lại không đi bằng cửa sân, hắn bật lên tường thấp, khẽ vươn tay về phía Từ Mính Nhi, Từ Mính Nhi liền chạy tới, kéo tay hắn, được hắn nâng lên trên tường, sau đó lại nhẹ nhàng bỏ vào trong nội viện, ngay sau đó Hạ Tầm cũng nhảy vào.

Bọn họ từ khi bắt đầu trở mình tiến vào tường viện, hành tẩu, động tác, luôn luôn lộ ra chút quỷ dị, kể cả hai người thủ hạ, bốn người thỉnh thoảng phải cử động tay, không biết lấy vật gì đó, giờ đây đã đến cửa chính lại không đi còn muốn nhảy tường, càng có vẻ cổ quái, nhưng đêm nay có sao không trăng, ánh sáng hôn ám, thực sự thấy không rõ bọn họ rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.

Canh ba, trong nhà giữa vẫn sáng đèn, cửa là cây gỗ lim chạm khắc, nửa phần trên là hoa chạm rỗng, vách dán lụa, bóng dáng ngọn đèn lay động chiếu vào trên cửa, nhìn giống như một người nằm ở trên xích đu, hơi có chút lay động, dường như bởi vì cối lòng đầy vẻ u sầu khó có thể nằm ngủ. Từ Mính Nhi xúc động muốn la lên, tiếp đó tỉnh ra trong này không cao giọng được.

Nàng đè kích động xuống, lao về phía cửa ra vào...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx