sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 433: Người Một Nhà.

Hạ Tầm nghe lời nữ nhi nói xong, không khỏi có chút muốn cười, nhưng mà... Dường như nữ nhi không nói sai, mình chẳng những rẽ vào đón mẫu thân các nàng, lúc này đây, đúng là muốn bắt cóc luôn cả các nàng, Hạ Tầm đắc ý vui vẻ cười cười.

Tư Dương giáo huấn muội muội xong rồi, lại thoáng dò xét Hạ Tầm, nói: “Tại sao ngươi lại ăn mặc kỳ quái như vậy, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua loại quần áo này, ngươi là từ địa phương ở rất xa đến sao?”.

Hạ Tầm mủn cười, rất cố gắng làm ra bộ dáng hiền lành, nữ nhi lớn lên, nhớ việc, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng.

Hạ Tầm nói: “Đúng vậy, ta từ địa phương rất xa tới, chồ đó, các ngươi cho tới hiện tại vẫn chưa từng đi qua, nơi đó có thật nhiều đồ chơi thú vị, so với hải đảo này mạnh hơn gấp một vạn lần, các ngươi thích không, ta có thể mang bọn ngươi đi đến đó chơi”.

“Tốt lắm tốt lắm”.

Tiểu Tư Tầm vồ tay mùng rỡ, Tư Dương lập tức giáo huấn muội muội: “Ngươi đừng ngốc nữa được không? Vừa nghe thú vị liền muốn đi cùng người ta. Mẹ nói rồi, bên ngoài có rất nhiều người xấu, người đến trên đảo chúng ta để làm ăn cũng có rất nhiều người xấu, ngươi nếu để cho người ta lừa gạt đi, sẽ không thể về được, sẽ không còn được gặp lại mẫu thân”.

“Ta mới không sợ! Ta xem hắn không giống người xấu!”.

Tư Tầm không phục phản bác tỷ tỷ: “Ngoài ra, mẫu thân bơi so với cá còn nhanh hơn, nếu hắn thật sự là người xấu, cho dù thuyền hắn chạy trốn tới chân trời, mẹ cũng có thể đuổi đến nơi. A... Đúng rồi! Ta còn có Kỳ Kỳ di nha, Kỳ Kỳ di hiểu ta nhất, ta hô một tiếng, Kỳ Kỳ di sẽ mang theo đại đao đi ra, cắt tên người xấu thành từng miếng, cắt thành tấm ảnh!”.

“Ta đổ mồ hôi! Nữ hài nhi lúc này mới ba tuổi, có cần bạo lực như vậy hay không. Dĩnh nhi và Tử Kỳ chính là giáo dục tiểu hài tử như thế này sao? Nữ hài tử quá hung hăng rất không tốt, sẽ không gả ra được, vẫn là Tạ Tạ nhu thuận bình tĩnh, sau này, đứa nhỏ này phải để cho theo nàng mới được”.

Hạ Tầm vừa nghĩ vấn đề giáo dục nữ nhi sau này, vừa móc từ trong lồng ngực ra một món quà. Đây chính là lễ vật lúc hắn rời khỏi Kim Lăng cố ý mang đến cho nữ nhi: “Ha ha, tiểu nha đầu, ta không phải là người xấu đó, các ngươi xem, chồ này của ta có kẹo, rất ngọt, có muốn ăn không...”.

Con mắt tiểu Tư Tầm lập tức sáng lên, nàng nhìn chằm chằm cục đường trong tay Hạ Tầm, liền quay sang nhìn tỷ tỷ, xem ra tiểu tử kia tuy bướng bỉnh, vẫn rất nghe lời tỷ tỷ nói, Tư Dương nhìn thấy viên đạn bọc đường trước mặt dường như cũng dao động: “Đường này... Thật sự cho chúng ta ăn sao?”.

“Đương nhiên!”.

“Ổ... Không cần tiền?”.

“Ha ha, không cần, tặng không cho ngươi”.

“Ừm... Tư Tầm!”.

“Tỷ tỷ!”.

“Đi, trở về phòng rửa tay đi, rửa sạch tỷ tỷ cho ngươi ăn kẹo”.

“A!”.

Tư Tầm cực kỳ nhu thuận, lập tức đứng lên chạy vào trong sân, Hạ Tầm rất vui vẻ: “Nhìn nữ nhi bảo bối của.

Ta, còn rất biết giữ vệ sinh, là hài tử tốt”.

Tư Dương xoa xoa tay trên vạt áo, ngọt ngào cười về phía Hạ Tầm: “Tạ ơn thúc thúc!”.

“Ừm, tiểu nha đầu thật láu lỉnh!”.

Hạ Tầm tán dương nữ nhi, trong lòng vui thích, tiểu nha đầu cười rất vui, rất ngọt, trong lòng hắn cũng có loại cảm giác ấm áp, rốt cuộc là cốt nhục do mình thân sinh ra, vậy đại khái chính là cảm giác huyết mạch tương liên đo!

Hạ Tầm mỉm cười vươn tay ra, hai tay Tư Dương như thiểm điện cắm xuống phía dưới, nắm lên hai nắm cát, liền ném về phía mặt Hạ Tầm.

“Oa!”.

Hạ Tầm đâu dự đoán được nữ nhi bảo bối của hắn lại có thể sẽ dùng chiêu thức này với hắn, hai con mắt nhất thời không nhìn thấy gì, Hạ Tầm nhắm mắt lại, cảm thấy trước ngực bị một cái chân nhỏ hung hăng đạp một cước, sau đó liền truyền đến một tiếng thét lên: “Kỳ Kỳ di, có người xấu lừa bán tiểu hài nhi nè...

Biểu hiện của Hạ Tầm, và thủ đoạn những tên giang hồ bịp bợm lùa bán nhi đồng kia do Tạ Vũ Phi giảng cho các nàng nghe quá giống nhau, vô cớ đến gần, vô cớ ân cần, lễ vật vô cớ, còn nói muốn dẫn các nàng đi đến địa phương rất xa rất vui vẻ, đây không phải bọn buôn người thì là gì? Tư Dương rất quan tâm muội muội, động cân não bảo muội muội trở về nhà trước, lúc này mới đột nhiên làm khó dễ, vừa chạy trốn vừa quát lên.

“Hắc! Thanh âm cao như vậy... Một tiếng cuối cùng lại còn mang một ít âm cá heo, đây là học với Tiểu Địch”.

Nước mắt Hạ Tầm chảy dài: “Xú nha đầu này, mới năm tuổi đã gạt người, chẳng lẽ là học của Tạ Tạ? Ài, Dĩnh nhi dạy các nàng thô lồ, Tử Kỳ dạy các nàng bạo lực, Tạ Tạ... Cũng không phải người lương thiện, không được không được, hài tử của ta, tương lai nhất định phải đưa vào trong nội cung để cho nữ quan cung đình giáo dục một phen, giống như tiểu quận chúa Mính Nhi nhã nhặn biết lễ như vậy mới tốt”.

Vào thời điểm này, Hạ Tầm vẫn không quên quan tâm đại kế giáo dục nữ nhi, vừa suy nghĩ miên man, vừa nháy mắt để cho nước mắt cuốn trôi hạt cát đi ra, lúc này chợt nghe một thanh âm càng thêm cao vút bỗng nhiên vang lên: “Ở trên đảo Song Tự, ai dám dụ dồ tiểu bảo bối nhà ta, chết đi!”.

Hai mắt Hạ Tầm đẫm lệ nhìn lại, trong lệ quang mờ mờ, gặp một vị nữ anh hùng xách một cây xiên cá, giương nanh múa vuốt chạy từ trong sân đến.

“A! Tiểu Địch lớn lên, đã trổ mã thành một đại cô nương xinh đẹp như vậy!”.

Hạ Tầm nước mắt lưng tròng, cố gắng gọi: “Tiểu Địch!”.

“A!”.

Hạ Tầm chỉ cảm thấy màng tai ngứa một cái, Tiểu Địch quang đi xiên cá, biến mất ở cửa ra vào...

Sau đó, một đám người từ trong sân chạy đến, Tử Kỳ, Tạ Tạ, Tô Dĩnh, vợ chồng Tiếu Quản sự, cùng với người nhà đi theo hắn đến hải đảo kia, một đám người chen chúc ở cửa ra vào, vui mừng nhìn hắn.

Tử Kỳ và Tạ Tạ si ngốc nhìn hắn một hồi, đột nhiên đồng thời phát ra một tiếng hoan hô vui sướng: “Tướng công!”. Liền lệ rơi đầy mặt bổ nhào qua, Tiểu Địch đi theo đằng sau các nàng, vui vẻ cười, lần đầu tiên không nhào lên tranh đoạt ngực Hạ Tầm cùng các nàng, Tiểu Địch... Thật đã trưởng thành.

Hạ Tầm tay trái một người, tay phải một người, đem hai vị ái thê ôm vào trong ngực, hai bên đầu vai nhanh chóng bị nước mắt vui sướng thấm ướt, Hạ Tầm ôm các nàng, nhìn Tô Dĩnh ở đối diện, Tô Dĩnh đứng ở cửa ra vào, môi run rẩy, dường như cũng muốn bổ nhào qua, nhưng rồi lại cố gắng nhịn được, chỉ là một đôi mắt thắm đẫm nước mắt, si ngốc nhìn ở trên mặt hắn, một chút cũng không rời đi, trong vẻ ôn nhu lộ ra sự vui sướng.

Tiểu Tư Tầm và Tư Dương đung đưa đầu từ trong đám người đi ra, hai cái đầu nho nhỏ từ giữa hai chân đại nhân chui ra, tò mò nhìn một màn trước mắt, quá kỳ quái, Kỳ Kỳ di không lấy đao kia ra, chuẩn bị dùng để chém người xấu lừa các nàng đi bán thành mấy mảnh, Tạ Tạ di cũng không đem người xấu kia lừa đi bán, còn bị hắn khi dễ đến khóc lóc, sự tĩnh dưỡng như khác xa so với những gì các nàng dự đoán lúc trước à.

Tư Tầm kỳ quái nghiêng đầu, hỏi tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, vì sao Kỳ Kỳ di và Tạ Tạ di lại khóc?”.

Muội muội không hiểu, tỷ tỷ đương nhiên hẳn là hiểu, cho nên, mặc dù nàng cũng không hiểu, Tư Dương vẫn rất nghiêm túc hồi đáp: “Ngươi bây giờ còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu!”.

“Chàng hiện tại là Quốc Công?”.

Tử Kỳ và Tạ Tạ đồng loạt trừng con mắt mỹ lệ thật lớn, không dám tin nhìn Hạ Tầm.

Hạ Tầm và đảo Song Tự một mực bảo trì liên lạc, nhưng hắn thụ phong Quốc Công chỉ là việc mấy ngày nay, lúc Chu Lệ xưng đế ở Kim Lăng, quan phủ địa phương vẫn hướng cờ hiệu Kiến Văn triều, đến khi hoàn toàn bình định cũng đã là việc hai ngày sau, cho nên tin tức truyền đến rất chậm.

Hon nữa thời gian gần đây giặc Oa và đảo Song Tự ma sát càng ngày càng nhiều, cũng làm chú ý trên đảo rời đi, cho nên tin vui Hạ Tầm thụ phong Quốc Công như vậy các nàng còn chưa biết, trước đó các nàng chỉ xác định điều duy nhất là, Yến vương đã ngồi lên giang sơn, người phái đi nghe tin tức cụ thể ở Kim Lăng còn chưa trở lại.

Bỗng nhiên nghe được Hạ Tầm nói, các nàng đều ngạc nhiên không thôi. Xem phải xem trái, bất kể xem thế nào, dường như không có cách nào đem nam nhân mình sánh ngang với loại sinh vật Quốc Công hiếm lạ hiếm thấy.

“Thiếu gia... Là Quốc Công?”.

Tiểu Địch đứng ở bên cạnh, thần sắc có vẻ hơi cổ quái, có vui mừng, có kinh ngạc, dường như... Lại có chút mất mát.

Trong tích tắc này, nàng chợt phát hiện... Mình và thiếu gia càng ngày càng xa, một người trên trời, một người dưới đất, chỉ có thể nhìn lên, xa không thể chạm, dường như đến làm tiểu nha hoàn cho hắn, mình cũng không có đủ tư cách.

Nàng đột nhiên vô ý thức nhìn mắt mẹ mình, nhìn thấy mẫu thân mặt đầy vui mừng và mắt đầy nóng bỏng, tâm tình nàng càng trầm trọng, đến nỗi không sao cao hứng nổi, có lẽ... Trong lòng nàng, càng hy vọng thiếu gia nàng vĩnh viễn chỉ là thiếu gia nàng, chỉ là một thiếu gia thôi.

“Người... Chúc mừng, Quốc Công gia”.

Sau khi Hạ Tầm nói ra thân phận giờ đây của hắn, người duy nhất trấn tĩnh tự nhiên, đại khái chỉ còn lại có.

Tỏ Dĩnh. Nàng là nữ hải tặc, cỏ lẽ tầm mắt cũng không.

Phải là quá khoáng đạt, nhưng ở trong mắt nàng, cho dù Hoàng Thượng lão tử cũng không tính cái gì, nàng ở trên biển, chỉ là một dân chúng vùng thiếu văn minh coi trời bằng vung, kính thiên địa kính tổ tông, về phần khác, hoàng đế cũng tốt, Quốc Công cũng được, không hề liên quan đến nữ nhi tiêu diêu trên biển.

Nhưng không biết tại làm sao, trong lòng nàng cũng có một ít thương cảm không hiểu. Nàng hiểu rõ chỉ cần nàng gật đầu, Hạ Tầm nhất định sẽ mang nàng đi, nhưng nàng biết, Hạ Tầm sẽ không chỉ thuộc về nàng, mặc dù hắn không có những nữ nhân khác, còn có sự nghiệp của hắn, sống cũng không hề giống với nam nhân không tham gia thế sự như nữ nhân thường tưởng tượng, dường như hai người chỉ cần mỗi ngày ở cùng một chỗ là được rồi.

Hắn vẫn có việc mà, hắn đi làm sự nghiệp, mà nàng, đời này vĩnh viễn không thể làm một nữ nhân đi vào cửa chính là không thể bước ra, chỉ ở nhà cao cửa rộng giúp chồng dạy con thẳng đến lúc chết già, nàng yêu Hạ Tầm, nhưng không cách nào vì hắn buông tha cho cuộc sống của mình, nếu nàng rời khỏi nơi ưa thích, tự do vô câu vô thúc, đi làm một phu nhân quy củ, rất nhanh, nàng sẽ không còn là nàng.

Nàng cũng như mọi người, sẽ không còn tính chất đặc biệt hấp dẫn hắn, mà ngay cả chính nàng, đều chán ghét chính mình. Nhưng, tuy nàng luôn luôn có ý thức duy trì một khoảng cách với Hạ Tầm, nhưng trong lòng cũng không khỏi có một loại ảo tưởng, dù là chỉ là một ảo tưởng, cũng có thể an ủi tương tư ủa mình. Mà hiện tại, loại chênh lệch cực lớn này, làm cho ảo tưởng của nàng dường như cũng trở thành không có khả năng.

“Thiếu gia lên làm Quốc Công, Quốc Công gia, đây chính là Quốc Công gia đó!”.

Mặc dù mỗi người trong phòng đều nghe được những lời này của Hạ Tầm, Tiếu Quản sự bắt được ai vẫn lại nói luôn với người đó, không ngừng lặp lại những lời này, hắn hận không thể lập tức chạy vào gian phòng bài vị để cung phụng lão gia, phu nhân, khấu đầu một cái, đem tin tức thiếu gia làm rạng rỡ tổ tông nói cho bọn hắn biết, nhưng hắn giờ đây lại không nỡ rời khỏi thiếu gia.

Hạ Tầm đến đây, hơn nữa làm đại quan, những tin tức tốt này, làm cho cả tiểu viện đều sôi trào lên...

Tư Tầm và Tư Dương tò mò nhìn mọi người, không ngừng mà kéo vạt áo mẫu thân nàng: “Mẹ, mẹ, Quốc Công là thứ gì gì vậy, so với Nam Hải vương còn lợi hại hơn sao? So với giặc Oa còn lợi hại hơn sao? So với Đại đương gia còn lợi hại hơn sao? Mẹ, mẹ, người để ý con được không...”.

Mẹ các nàng giờ đây chẳng quan tâm để ý các nàng, thế là các nàng lại tìm tới Tử Kỳ, Tạ Tạ, thậm chí Tiểu Địch, kỳ quái, trong nhà, từ trước tới nay hai người các nàng mới là trung tâm của mọi người, các nàng là cục cưng, nhưng bây giờ tất cả mọi người vây quanh tiểu tử trước ngực thêu một con tiểu quái thú kia, căn bản không có người để ý đến các nàng.

Tư Dương tức giận, nâng miệng nhỏ lên, không vui tay dắt muội muội: “Muội muội, chúng ta đi ra ngoài chơi, không để ý tới bọn họ!”.

Tư Tầm không chịu đi, con mắt nàng nhìn Hạ Tầm: “Tất nhiên người này không phải loại người xấu dùng kẹo dụ dỗ tiểu hài tử mà Tạ Tạ di nói, như vậy kẹo của hắn... Có thể ăn được không?”.

Tư Tầm nhìn chằm chằm vào kỳ lân trước ngực Hạ Tầm, kẹo chính là biến ra từ bên trong con tiểu quái thú...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx