sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 447: Có Thù Tất Báo.

“Đem người thả ra!”.

Hạ Tầm ra lệnh một tiếng, thị vệ lập tức tiến lên, bắt đầu động thủ thả người, bọn thị vệ Ngũ quân đô đốc phủ vừa mới sử dụng hết hình, chợt thấy có người nhúng tay, người nhúng tay là ai bọn họ không nhận biết, nhưng một thân công phục kỳ lân bọn họ lại nhận ra, người này tối thiểu là nhất phẩm đương triều, bọn họ không thể trêu vào.

Đang trông quan hình Trịnh Kinh Lịch thấy thế, vội vàng chạy vào phủ đô đốc báo tin, Hạ Tầm nhìn ở trong mắt, lại không để ý tới. Hắn căn bản là không muốn rời đi như vậy, cứu người còn không thấm tháp, hoặc là không cứu, cứu người phải để cho bọn hắn tìm mặt mũi sau tràng diện này, mới tính hòa nhau một ván.

Hạ Tầm không phải bảo mẫu của bọn người Hứa Hử, một đại quan tứ phẩm triều đình, hai người đại quan ngũ phẩm, bình thường đến phủ đô đốc báo tin, chỉ là thủ tục bình thường, nếu cũng cần Phụ Quốc Công hắn ra lệnh hoặc là phái thị vệ đi theo, vậy mặt mũi Phụ Quốc Công hắn quá không đáng tiền.

Nhưng thực sự có người lấn lên trên đầu, chỉ cần chiếm đóng chữ lý, hắn không sợ phiền toái, ngươi muốn để người ủng hộ, phải thực hiện nghĩa vụ. Không sai, hắn là Dương Húc, một phát lên thượng vị, căn cơ rất cạn. Hắn có thể hình thành một đặc thù cân đối ở chính giữa cựu thần Kiến Văn và công thần Tình Nan, có các phương diện nhân mạch, cũng vì nguyên nhân này, bởi vì hắn ở trên triều không có lập trường xác định, không có hệ phái thuộc về mình, sẽ không uy hiếp được lợi ích của người khác.

Nhưng loại đặc thù này, từ khi thế lực quan trường tân triều Vĩnh Lạc trùng tổ, hình thành, cũng chú định để hắn chậm rãi rời ra bên ngoài, trở thành một nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao. Ngươi sẽ không ảnh hưởng lợi ích của bất kỳ kẻ nào, thì không thể cho bất kỳ kẻ nào ích lợi, người hiền lành có thể có, nhưng chỉ có lúc phong hoa tuyết nguyệt mới có thể mời ngươi đi ra xem xét, bình thường không cần ngươi.

Hạ Tầm vẫn chưa tới ba mươi tuổi, còn chưa tới lúc biết thiên mệnh, không nói trong tay hắn chưởng quản một chỉ đội ngũ đặc thù, muốn triệt để thoát ly ảnh hưởng của triều đình cũng không làm được, huống chi từ địa vị đề cao, hắn cũng có căn cơ chính trị của mình, muốn thực hiện việc báo công của mình, phải có lực ảnh hưởng, có ngôn ngữ nặng, một bình hoa chỉ để ngắm, ai sẽ phụ thuộc vào ngươi?

Đảo Song Tự là lực lượng thứ nhất Hạ Tầm tranh thủ có thể đặt ở bên ngoài, lợi ích thực tế của hai bên âm thầm buộc chặt cùng một chỗ trong lúc đó, chỉ cần điểm này, hắn sẽ không thể không trông nom. Dù là sẽ sinh ra khúc mắc với hai vị Quốc Công Khâu Phúc và Chu Năng. Muốn có quyền lực tất nhiên sẽ có đối thủ, không có tranh chấp, sẽ không có được.

Qua lời Hứa Hử kể và xác nhận, Hạ Tầm đã mang theo ba người Hứa Hử đi gặp thị vệ Trịnh Kinh Lịch, ba mặt một lời, tại trước mặt một vị Quốc Công, một thị vệ nho nhỏ căn bản không có đường giãy dụa, hắn đã kể tất cả những điều chính kiến và nghe thấy, biết SỊT tình trải qua.

Trong lòng Hạ Tầm chấn định, hắn liếc mắt nhìn Nhâm Tụ ưng và Vương Vũ Hiệp, nhàn nhạt nói: “Chuyện này, đối với các ngươi giáo huấn là rất tốt, sau này muốn làm việc ở trong quan trường, trên quan trường, rất nhiều lúc, không chỉ xem nắm tay ai đủ cứng, hiểu chưa?”.

Nhâm Tụ Ưng và Vương Vũ hiệp tức giận bất bình, Hứa Hử lại nghe ra chút tư vị khác, hắn rõ ràng, Phụ Quốc Công đây là muốn xuất đầu vì bọn họ, nếu không, cũng không giáo huấn bọn họ, Hứa Hử lập tức ôm quyền nói: “Ti chức thụ giáo!”.

Tạ Quang Thắng vội vàng từ trong phủ đô đốc đi ra, vừa thấy Hạ Tầm mặt trầm như nước đứng ở đằng kia, trong lòng trầm xuống, lập tức phát giác không ổn. Hắn là người thô tục, chỉ là bởi vì hắn không biết chữ, cho nên làm cho người ta có một loại ấn tượng như vậy, nhưng biết chữ cũng có thể là một tên ngốc, không biết chữ không có nghĩa là không có tâm kế, nếu Tạ Quang Thắng hắn là người thô kệch từ đầu đến cuối, hắn cũng sẽ không một đường leo đến vị trí Đô Đốc Thiêm sự.

Hắn lưỡng lự một chút, lập tức mặt đầy ý cười nghênh đón, vái chào thật dài về phía Hạ Tầm, cung kính nói: “Thì ra là Phụ Quốc Công đại giá quang lâm, mạt tướng Tạ Quang Thắng không tiếp đón từ xa, Quốc Công thứ tội, thứ tội”.

Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng, chỉ một ngón tay về phía bọn thị vệ đỡ ba người Hứa Hử mình đầy thương tích nói: “Quần đạo Song Tự, chính là nghĩa đạo, năm đó từng cứu trợ đương kim ba vị hoàng tử thoát khỏi kinh sư, bình yên quay về Bắc Bình, về sau lại từng luân phiên khổ chiến cùng Đông Doanh giặc Oa, có bọn họ kìm chế, cư dân vùng duyên hải ta mới không bị quá nhiều thương tổn. Hoàng Thượng cảm động và nhớ sự trung nghĩa của bọn họ, đặc biệt sai bản quốc công chiêu an bọn họ, trở thành mệnh quan triều đình.

Hôm qua bọn họ vừa mới vào triều, chờ đợi qua Hoàng Thượng gặp mặt, hôm nay đến Ngũ quân đô đốc phủ chỉ là chiếu theo quy củ, báo bị dẫn ấn, làm sao lại náo loạn thành cục diện như vậy? Ha ha, bản quốc công không phải Ngũ quân đô đốc phủ, theo lý thuyết, không nên hỏi đến. Nhưng mà, người là bản quốc công chiêu an, có tầng này quan hệ, ta hỏi một chút, Tạ Thiêm sự sẽ không cảm thấy bản quốc công xen vào việc của người khác chứ?”.

Tạ Quang Thắng cả kinh, hắn thật đúng là không biết những hải tặc này cùng Phụ Quốc Công có quan hệ sâu xa như vậy, nếu hiểu rõ, cũng sẽ không xử trí nghiêm khắc như vậy, nhưng bây giờ sự tình đã làm, đành phải kiên trì, cười lớn nói: “Đương nhiên sẽ không, đương nhiên sẽ không, thực không dám giấu giếm, mấy người này tại Ngũ quân đô đốc phủ đá tung bàn xử án, gào thét quanh công đường, hạ quan chạy tới, bọn họ đang cầm đao giằng co cùng bọn thị vệ.

Quốc Công, tuy nói bọn họ từng là nghĩa đạo, nhưng cho dù thủa nhỏ tòng quân, vào sinh ra tử vì triều đình, tướng lãnh lập vô số công lao, mạo phạm thượng quan như vậy, cũng nên bị trừng phạt chứ? Nhưng Quốc Công đã ra mặt, mặt mũi này mạt tướng vô luận như thế nào cũng phải để ý, chuyện này mạt tướng không truy cứu, à... Sổ ghi chép khảo công cũng sẽ không ghi lại”.

Các nha môn quan lại nhỏ, sai người đứng ở một bên xem, không biết Phụ Quốc Công có thể tiếp nhận yếu thế trước Tạ Quang Thắng, chấm dứt việc này hay không, Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng nói: “Bọn họ không hiểu quy củ, mạo phạm thượng quan, lý nên bị trừng phạt. Nhưng mà, bản quốc đã hỏi qua, việc này có nguyên nhân, Tạ Thiêm sự có biết ba người hắn vì sao lại đại náo Ngũ quân đô đốc phủ không?

Tạ Quang Thắng lưỡng lự nói: “À... Hạ quan không biết. *..”.

Hạ Tầm ngưng mắt nhìn hắn một lát, nhàn nhạt cười nói: “Tạ Thiêm sự không hỏi sự tình nguyên do, liền vọng động thực hiện hình phạt sao?”.

Tạ Quang Thắng kiên trì nói: “Quốc Công, mặc kệ bọn họ xuất phát từ lý do gì, đá tung bàn xử án, đại náo Ngũ quân đô đốc phủ luôn là sự thật, hạ quan chấp pháp, mặc kệ hắn có nguyên do gì, phạm vào sai, nên bị phạt”.

“Tốt, ha ha...”. Hạ Tầm nhẹ nhàng vỗ tay, vừa chỉ vào thị vệ Ngũ quân đô đốc phủ kia nói: “Đem lời ngươi nói chuyện với Quốc Công vừa rồi, nói lại một lần với Tạ Thiêm sự”.

Thị vệ kia đã nói qua một lần với Tạ Quang Thắng, nhưng Hạ Tầm đã nói, hắn cũng không dám không tuân theo, đành phải lắp bắp rồi lập lại một lần với Tạ Quang Thắng, Hạ Tầm mỉm cười nói: “Tạ Thiêm sự, giờ đây ngươi đã biết chứ?”.

Sắc mặt Tạ Quang Thắng hết sức khó coi, miễn cưỡng nói: “Hạ quan... Biết”.

Hạ Tầm Ừm một tiếng hỏi: “Hứa Hử, Nhâm Tụ Ưng, Vương Vũ Hiệp, đại náo Ngũ quân đô đốc phủ, mạo phạm thượng quan bản ti, tội không thể tha, Tạ Thiêm sự theo lẽ công bằng chấp pháp, nguyên cũng không sai. Nhưng mà, Trịnh Kinh Lịch này mạo phạm thủ trưởng, có ý định khiêu khích, đến nỗi gây ra loại sự tình này, nên xử trí như thế nào?”.

Tạ Quang Thắng biến sắc, ánh mắt Hạ Tầm liền lành lạnh nhìn hắn.

Trong lòng Tạ Quang Thắng giãy dụa thật lâu, mới miễn cưỡng đáp: “Tất nhiên... Tất nhiên cũng nên bị trừng phạt”.

Hạ Tầm nói: “Được, bản quốc công muốn nhìn xem, Tạ Thiêm sự làm sao chấp pháp theo lẽ công bằng!”.

Tạ Quang Thắng cắn răng quát: “Có ai không, trói Trịnh Tiểu Bố lại cho ta”.

Trịnh Tiểu Bố vừa nghe, bối rối kêu lên: “Thiêm sự đại nhân, không thể được, Ngũ quân đô đốc phủ ta, dù sao cũng không phiền tới người ngoài đến vung tay múa chân. Phụ Quốc Công, mặc dù quyền lực ngài lớn, cũng không quản được người Ngũ quân đô đốc phủ ta, Phụ Quốc Công, ngươi đây là không để Kỳ Quốc Công, Thành Quốc Công, Định Quốc Công vào mắt”.

Hạ Tầm cười lạnh nói: “Xảo ngôn sắc sảo lắm, dùng các vị Quốc Công đến áp ta sao? Giờ đây xử trí ngươi, chẳng lẽ không phải quan Ngũ quân đô đốc phủ ngươi sao, Tạ đại nhân!”.

Thân thể Tạ Quang Thắng chấn động, vội vàng nói: “Người đâu, trước đánh ba mươi roi!”.

Hắn đã nghĩ rất rõ ràng, hôm nay khuất phục Phụ Quốc Công, xác thực sẽ không được thượng quan bản nha.

Vui mừng, nhưng khuất phục tại một vị Quốc Công cũng không tính là sự việc dọa người cỡ nào. Giờ đây Phụ Quốc Công nói rõ thà rằng tự hạ thân phận, cũng muốn so đo cùng bọn họ, thật sự muốn làm to chuyện, có hại nhất định là hắn, hắn không đáng vì một Trịnh Kinh Lịch, đắc tội một vị Quốc Công.

Hắn hiểu rõ Kỳ Quốc Công Khâu Phúc, Thành Quốc Công Chu Năng và Phụ Quốc Công Dương Húc đều là xuất thân hệ Bắc Bình, mà Định Quốc Công Từ Cảnh Xương và Dương Húc giao tình rất tốt, đó là giao tình hai đời phụ tử, nếu hắn không làm theo ý Phụ Quốc Công, Phụ Quốc Công muốn trừng trị hắn có rất nhiều phương pháp hữu dụng, chỉ cần sửa trị hắn bằng thủ đoạn xảo diệu một chút, không trực tiếp tổn hại mặt mũi của mấy vị Quốc Công, mấy vị Quốc Công chưa hẳn chịu xuất đầu làm chỗ dựa cho bọn người Hứa Hử như Phụ Quốc Công.

Tạ Quang Thắng cố gắng để vượt qua, phân phó nói: “Bịt miệng hắn, trói lại cho ta, ba mươi roi, không thể thiểu”.

Lập tức có người xông lên, nhét một đống vải vào miệng Trịnh Tiểu Bố, roi da vung một tiếng nổ vang, liền hung hăng quất xuống.

Nhiều người xem như vậy, nhất là có Hạ Tầm và bọn người Hứa Hử, người dụng hình cũng không dám hạ thủ lưu tình, Trịnh Tiểu Bố này tại phủ đô đốc lừa trên gạt dưới, nhân duyên không được tốt, đã có đại nhân vật muốn trị hắn, dụng hình cũng lười bảo vệ cho hắn, trước hết cứ đánh nhiệt tình, đánh đến đâu da tróc thịt bong đến đó, Trịnh Tiểu Bố đau đến hai con mắt đều rơi ra, cánh mũi mấp máy, ô ô vài tiếng.

Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng: “Tạ đại nhân, ba mươi roi, dường như không đúng thì phải?”.

Tạ Quang Thắng ngẩn ngơ: “Quốc Công ý là gì?”.

Hạ Tầm nói: “Hứa Hử so với Tạ Thiêm sự thấp hơn một bậc, mạo phạm thượng quan, ba mươi roi; Trịnh Kinh Lịch mạo phạm ba vị thượng quan, kém ít nhất ba cấp so với phẩm trật thượng quan, tổng cộng hắn phải nhận chín mươi roi, hẳn là xem như khoan hồng độ lượng chư?”.

“Chín mươi roi? Đây không phải là muốn quất người sống thành người chết sao?”.

Tạ Quang Thắng cả kinh, lưỡng lự nói: “Quốc Công...”.

Hạ Tầm cười cười nói: “Hoàng Thượng bởi vì hoài niệm tiên đế, muốn xây một chỗ Báo Ân tự, chuyện này, dĩ nhiên là giao cho bản quốc công phụ trách. Dưới tay bản quốc công đang cần vài nhân thủ đắc lực, Tạ Thiêm sự xử sự công chính, bản quốc công rất hài lòng, không biết Tạ Thiêm sự có ý tứ tới giúp bản quốc công hay không, nếu ngươi có tâm này, bản quốc công có thể đệ trình lên Hoàng thượng!”.

Tạ Quang Thắng nghe câu này hàm ẩn sát khí, sau gáy phút chốc lạnh run, hắn liếc nhìn Trịnh Tiểu Bố, thầm nghĩ: “Mẹ nó, mặc ngươi bình thường ương ngạnh như thế nào đều không quan hệ, ai bảo ngươi động chạm đến Phụ Quốc Công? Phụ Quốc Công đây là muốn mạng ngươi, lão Tạ ta ốc còn không mang nổi mình ốc, không quản được ngươi!”.

Trong mắt Tạ Quang Thắng xẹt qua một tia sát khí, nghiêm nghị quát: “Đánh cho ta, chín mươi roi! Mẹ nó, chưa ăn no com sao, dùng khí lực mạnh hơn!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx