sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 460: Bình Tĩnh Mà Chảy.

Hoàng hậu đã đến, tiêu chí mới của chính quyền cuối cùng cũng đã đầy đủ, tất cả đều đã được định.

Thành Kim Lăng đã xảy ra rất nhiều biến hóa.

Từ phi chính thức nhận kim sách kim ấn, phong làm Hoàng hậu, chiếu cáo thiên hạ.

Một nhà, hai Quốc công, hai Vương phi, Trung Son vương phủ thình lình lại lần nữa quật khởi, một lần nữa trở thành đệ nhất công thần thế gia Đại Minh.

Nhưng Từ gia giờ đây, chỉ là đệ nhất thế gia trên biểu tượng ý nghĩa, trên địa vị và danh vọng, không ai bằng, nhưng trên triều, đã không có lực ảnh hưởng cường đại như lúc trước.

Chuyện này cũng không chỉ bởi vì đương kim hoàng đế là hoàng đế rất cường thế, Chu Nguyên Chương cũng là hoàng đế cường thế, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc hình thành phe phái triều thần.

Nguyên nhân duy nhất là, Từ gia khuyết thiếu một người cường lực dẫn đầu. Từ Huy Tổ vô luận là bản lĩnh trị quân dụng binh, hay đoạn trên triều đình thủ, đều là lão luyện nhiều năm mài ra, hắn là người thừa kế Từ gia, được Đại tướng quân Từ Đạt bồi dưỡng từ nhỏ, là người dẫn đầu Từ gia không nhường cho ai, nhưng giờ đây hắn đã bị lệnh cưỡng chế bế môn không được ra, không thể làm.

Từ Tăng Thọ có lẽ miễn cưỡng có thể làm nhân tuyển người nối nghiệp như hắn, bằng vào uy vọng, tư lịch của Từ Tăng Thọ, có thể có được thế lực Từ hệ tin phục và phục vụ cho hắn, nhưng hắn đã mất sớm. Từ Ưng Tự có năng lực tại các phương diện rất bình thường, hơn nữa một mực làm quan địa phương, không có uy vọng này. Mà Từ Cảnh Xương còn trẻ, đại bá mặc dù mặc kệ hết mọi việc, nhưng người còn sống, Nhị bá đã ở đây, làm vãn bối Từ gia, hắn còn phải đi con đường rất dài.

Cựu thần Kiến Văn đang trùng tân tổ hợp, hoặc chạm tay vào công thần Tĩnh Nan có thể bỏng, hoặc cựu thần Kiến Văn được Vĩnh Lạc trọng dụng, phương diện võ tướng, bởi vì Trung Son vương Từ gia và Tào Quốc Công Lý gia lần lượt đưa quân giới ra, mà Khâu Phúc, Chu Năng võ thần Tĩnh Nan vừa thượng vị, võ tướng đối với bọn họ cũng cần thử thách, tiếp xúc, hiểu rõ, quá trình kết hợp, cần thời gian rất lâu mới có thể hình thành phe phái mới, phe phái trong quân hình thành phức tạp hơn nhiều so với trong triều.

Hoàng hậu nương nương gần đây liên tiếp thiết yến khoản đãi công thần Tĩnh Nan và gia quyến cựu thần Kiến Văn, nàng hiểu rõ trượng phu mặc dù đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nhưng đối với đế quốc khổng lồ này vẫn không thể dễ dàng sai khiến, hoàng đế cao cao tại thượng, chính lệnh và quyết sách của hắn, cần văn võ đại thần đi chấp hành, mà các cáo mệnh phu nhân, đối với những văn võ đại thần này có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn, đi lộ tuyến phu nhân, có thể trợ giúp trượng phu thu hút nhân tâm.

Chu Cao Sí, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, giờ đây cũng không thể tham gia các loại tiệc chiêu đãi, cựu thần hệ Bắc Bình tỏ vẻ hữu tình về phía vương tử mình quen.

Thuộc, cựu thần Kiến Văn thì là đừng loại lễ kính này biểu đạt trung thành đối với Vĩnh Lạc hoàng đế. Ba vị hoàng tử có khi muốn dự tiệc cùng nhau, có khi muốn phân biệt dự tiệc, bởi vì nguyên nhân tính cách và thân thể, vị hoàng trường tử Chu Cao Sí kia có cơ hội lộ diện trước mặt những người quen thuộc cũng không quá nhiều.

Nhưng mặc dù không lộ diện quá nhiều, hoàng trưởng tử Chu Cao Sí vẫn để lại cho mọi người ấn tượng rất sâu. Một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi thân thể béo ục ịt đến loại tình trạng này, hơn nữa bất kể là phụ hoàng hắn hay huynh đệ hắn, đều là dáng người khôi ngô bưu hãn, người có dũng vạn phu không địch nổi, một ngoại tộc như vậy thật là khó để người vừa thấy đã quên.

Nhưng mặc dù hắn hơi quá mập, cũng không phải là kẻ ngu dốt, có mấy lần trong yến hội Chu Cao Sí biểu hiện phong độ hòa đàm nhã nhặn ra ngoài, để lại ấn tượng rất sâu cho quan viên hệ Kim Lăng, đây là một vị hoàng tử tao nhã hay một vị hoàng tử tính tình đôn hậu, chiếm được hảo cảm rất lớn của văn thần, đã có người thừa nhận Chu Cao Sí, nói hắn và Văn Thái tử Chu Tiêu lúc trước giống nhau, tính tình, phẩm cách đạo đức đều mười phần tương tự.

Nhưng xuất phát từ nguyên nhân thân thể, Chu Cao Sí cũng không hay xuất đầu lộ diện, bởi vì vậy, hoàng thứ tử Chu Cao Hú có vẻ rất sống động. Có lẽ hắn muốn thay đại ca chia sẻ trách nhiệm, dù sao, Chu Lệ đăng cơ làm Đế, vì giảm lực cản khi thi hành biện pháp chính trị, đối với phái trung thần Kiến Văn ngoan cố đã tiến hành tẩy trừ huyết tinh, sau khi Hoàng hậu nương nương đến kinh vì để trượng phu vãn hồi hình tượng, đang cố gắng kiến tạo một bức tường và không khí bình an, nhiều lần mở tiệc chiêu đãi mệnh phụ, làm hoàng tử, đi yến hội nhiều một chút, hiển nhiên cũng có thể phát ra tác dụng giống như vậy.

Lần này, ba vị hoàng tử khó lộ diện lại ở cùng một chỗ, bởi vì khách nhân hôm nay là Phụ Quốc Công Dương Húc. Có lẽ còn rất nhiều người không biết Dương Húc tại sao ở trên bảng công thần Tĩnh Nan bài danh thứ sáu, nhưng ba vị hoàng tử lại là người biết chuyện, bọn họ rất rõ ràng Dương Húc vì giang sơn phụ hoàng hắn lập bao nhiêu công lao, hơn nữa bản thân bọn họ ít nhất cũng có hai lần là dựa vào Dương Húc trợ giúp, mới có thể bảo toàn tính mạng.

Bởi vậy thiệp mời Phụ Quốc công vừa đến, bọn họ lập tức thoái thác tất cả tiệc chiêu đãi xung quanh, đúng giờ dự tiệc. Hôm nay người mở tiệc chiêu đãi quá nhiều, hơn nữa khách chủ là ba vị hoàng tử, bởi vậy Hạ Tầm không phải mở gia yến, mà là bao cả tòa Tụ Hiền lâu, hoàng thân quốc thích, công thần huân khanh, trong triều văn võ, tụ tập không sai, có vài vị là Phò mã Đô úy, trong đó có cả Phò mã Mai Ân.

Mai Ân và Hạ Tầm chỉ tính là thử tay lặng lẽ, người ngoài đối với việc bọn họ đấu tranh còn chưa hoàn toàn phát giác, cho dù có phát giác, cho dù hai người bí mật đấu đến mức ngươi chết ta sống, không người không biết, loại tính chất yến hội này, vẫn nên mời đối phương, vẫn nên đàm luận cười cười nói nói, giống như hảo hữu nhiều năm, đây là quan trường, một chiến trường hoàn toàn khác.

Nhưng vẫn có người không thích ứng loại quy tắc quan trường này. Khâu Phúc, Chu Năng đã trở lại kinh, bọn họ cũng nhận được thiệp mời của Hạ Tầm, Chu Năng đến đây, Từ Cảnh Xương đến đây, Khâu Phúc chưa tới. Ngũ quân đô đốc phủ tổng cộng ba vị Quốc Công, Từ Cảnh Xương không hề nghi ngờ là đứng ở bên Hạ Tầm nhiều một ít, đừng xem hắn là người Ngũ quân đô đốc phủ, nhưng trước mặt hai lão tướng bách chiến sa trường hệ Bắc Bình như Chu Năng, Khâu Phúc, tiểu tử hậu sinh như hắn hoàn toàn không tư cách ngồi ngang hàng với bọn họ.

Mà Từ Cảnh Xương giống hệt phụ thân, tình cảm nặng hơn lý trí, hắn cũng không quan tâm, chẳng muốn đi nịnh bợ hai vị bản nha có chân rết, hắn nói chuyện rất hợp ý với Hạ Tầm, hơn nữa Hạ Tầm đã từng liều chết cứu phụ thân hắn, dù chưa thành công, phần nhân tình này, hắn ghi nhận. Cũng chi bằng từng đó, hắn đã thân cận nhiều với Hạ Tầm. Ngoài ra, thông qua hắn tiểu cô cô, hắn cũng biết Hạ Tầm đối với một nhà đương kim hoàng thượng có quá nhiều lần ân cứu mạng, nhân vật này đã được hoàng đế tín nhiệm, không nghi ngờ là không thua kém gì Khâu Phúc, Chu Năng. Hắn không đổ được, càng không có khả năng nện ở trên người mình.

Mà Chu Năng dự tiệc, cũng không phải vì mặt mũi Hạ Tầm, sau khi Chu Năng trở lại kinh, đã biết Hạ Tầm đánh chết Kinh Lịch Ngũ quân đô đốc phủ Trịnh Tiểu Bố, giáng chức Đô Đốc Thiêm sự Tạ Quang Thắng. Chân tướng sự tình tuy rõ ràng, nhưng thủ đoạn Hạ Tầm không để lại chút lối thoát nào, khiến lòng hắn rất không thoải mái, trong cận thần bên người Yến vương ngày xưa, giao tình tốt nhất cùng Hạ Tầm là Trương Ngọc, hắn và Khâu Phúc đều kém một ít, hôm nay đã xảy ra loại sự tình này, tình nghĩa ngày xưa càng phai nhạt.

Nhưng mà, dự tiệc hôm nay là ba vị hoàng tử, hắn và Trương Ngọc lúc trước là hộ vệ trưởng phủ Yến vương. Ba vị hoàng tử dự tiệc, hắn không thể không đến. Đây cũng là đạo Chu Năng làm người lão luyện thành thục, mặc dù có mâu thuẫn với Hạ Tầm, hắn cũng không biểu hiện rõ ràng như vậy, quan trường cuối cùng vẫn không phải chiến trường, muốn tiêu diệt một người, không cần giương cung bạt kiếm, huống chi, hắn không vui, chỉ là khiến hắn nổi lên phản cảm với Hạ Tầm, bởi vậy mà coi Hạ Tầm trở thành kẻ đối đầu lại rất ngu ngốc.

Mà tính tình Khâu Phúc thì rõ ràng thuộc về loại nóng như lửa, trong mắt căn bản không để hạt cát. Trịnh Tiểu Bố có chết hay không không liên quan đến hắn, Tạ Quang Thắng có phải là đến Lan Châu ăn rau uống mật cũng không phải việc của hắn, lúc trước hắn đến Ngũ quân đô đốc phủ vội vàng điểm danh, đi Phương Thượng tiếp thu, chỉnh biên quân đội, giờ đây hắn thậm chí không nghĩ ra họ Tạ và họ Trịnh có bộ dáng gì.

Nhưng hắn đã trở thành người chủ sự Ngũ quân đô đốc phủ, ai động đến người của hắn chính là không để cho hắn mặt mũi, không để cho hắn mặt mũi, hắn cũng lười lưu mặt mũi cho đối phương, so sánh với Chu Năng lão thành, Khâu Phúc lựa chọn đối chọi gay gắt, hắn chính là muốn nói cho Dương Húc: Ngươi đã đắc tội ta!

Đáng tiếc, người hôm nay Dương Húc mời thật sự là hơi nhiều một chút, không nói thiếu một Khâu Phúc, cho dù thiếu mười Khâu Phúc, cũng không có người nào chú ý tới hắn, huống chi, tiêu điểm hôm nay, là ba vị hoàng tử.

Trong Ngũ quân đô đốc phủ, Khâu Phúc đang triệu tập vài vị Đô Đốc bản nha nghị sự.

Đô Đốc Trần Huyên vốn cũng nhận được Hạ Tầm mời, đáng tiếc còn chưa xuất môn, đã bị Khâu Phúc phái người tới chặn đứng, bất đắc dĩ, hắn đành phải phái một người nhà, nói rõ tình huống về phía Hạ Tầm, sau đó theo Giáo úy Ngũ quân đô đốc phủ vội vàng trở về tham gia nghị sự. Hôm nay cố ý tìm hắn đến, là vì là Thủy sư Đô Đốc Trần Huyên, lại từng đối phó phòng ngự lũ khấu vùng duyên hải, mà Khâu Phúc triệu người nghị sự lần này, chính là vì đối phó giặc Oa.

Khâu Phúc sắp sáu mươi tuổi, so với Chu Năng còn lớn hơn hai mươi tuổi, mao đầu tiểu tử Hạ Tầm kia hắn đương nhiên càng không có khả năng đặt ở trong mắt, đây cũng là nguyên nhân hắn đặc biệt không thể tha thứ Hạ Tầm mạo phạm: Quá không tôn trọng lão nhân gia. Yến hội Hạ Tầm hắn không để ở trong lòng, nhưng Hoàng Thượng nói chuyện, hắn lúc nào cũng ghi tạc trong lòng. Sau khi hắn và Chu Năng trở lại kinh, Hoàng Thượng từng triệu kiến một mình, cố ý nói ra ý nghĩ kiến thiết thủy sư và đả kích lũ khấu. Hôm nay Trần Huyên hắn tìm Đô Đốc biết thủy sư và lũ tình hình khấu này đến, chính là muốn bày ra một trận phản kích nhằm vào lũ khấu.

Khâu Phúc ngồi trên ghế cao, nói với Trần Huyên: “Hoàng Thượng ngày trước triệu kiến, từng đề cập giặc Oa vùng duyên hải hung hăng ngang ngược. Đông Doanh nho nhỏ, nơi chật hẹp nhỏ bé, vài cọng giặc cỏ, tại sao khó đối phó như vậy? Hừ, ta xem đều là do Kiến Văn đương triều, ức chế võ tướng dẫn đến mầm tai họa! Ngươi vốn là Đô Đốc giải quyết tình hình này, ta định hành động với đám giặc Oa xâm hải cương, đón đầu công kích, tiêu diệt hậu hoạn, giải mối lo cho Thánh Thượng”.

Trần Huyên nói: “Đại đô đốc, vũ lực giặc Oa, xa xa không bì kịp thủy sư Đại Minh ta, nhưng, chúng ta muốn đối phó bọn họ cũng rất khó, tiêu diệt không dễ, phòng thủ cũng không hay”.

“Chỉ giáo cho?”.

“Đại đô đốc, lần trước Phụ Quốc Công phụng chỉ chiêu an hải tặc Song Tự, hạ quan đã từng nói với Phụ Quốc Công, Phụ Quốc Công đối với việc khó xử của hạ quan đã chấp nhận. Tập trung chư vệ vùng duyên hải...

Khâu Phúc bĩu môi, khinh thường nói: “Dương Húc, hừ, Dương Húc căn bản không biết dùng binh! Một tên mao đầu tiểu tử, hiểu chuyện gì! Lão phu đứng ngựa chiến cả đời, thân kinh bách chiến, bất kể là kỵ binh đại Nguyên hay mấy lần đối chiến cùng đại quân triều đình, lão phu đều đánh bại qua, vài man di Đông Doanh, có thể làm được chuyện gì?”.

Tôn Huyên vừa thấy hắn kiêu căng như thế, vội nhắc nhở: “Đại đô đốc, hải chiến và lục chiến là hai chuyện khác nhau, lúc trước người Nguyên làm chủ Trung Nguyên, đúng là võ dũng cực thịnh, thiết kỵ tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, nhưng hai lần đông chinh Nhật Bản, đều là bị bại đến không còn gì, chúng ta...”.

Hắn nói đến một nửa, trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Khâu Phúc, đành phải nuốt đoạn lời nói sau đó vào.

Khâu Phúc nhàn nhạt nói: “Nâng chí khí người khác, diệt uy phong mình, sẽ không cần phải nói. Thủy chiến, bản quốc công xác thực chưa từng đánh qua, người Oa sao, cũng chưa từng có quan hệ. Nhưng chiến tranh sao, không phải vẫn là chém chém giết giết, thủy chiến hay lục chiến, có gì khác nhau? Ngươi chỉ cần nói tình hình vùng duyên hải là tốt rồi!”.

Trần Huyên nói: “Vâng, theo hạ quan biết, những lũ khấu này, phần lớn là binh chiến bại trong nội chiến ở Nhật Bản, võ sĩ thất ý, thương nhân phá sản, mất đi đất nông, sinh kế không có, liền kết bè kết đảng xâm lấn biên cương ta. Hạ quan nói bọn họ không phải địch chính diện của thủy sư ta, là vì thuyền của bọn họ rất tồi, thuyền lớn nhất của bọn họ chỉ có thể dung nạp ba trăm người, nhỏ một chút thì hơn một trăm người, nhỏ hơn chút nữa chỉ có hơn mười người.

Đại bộ phận thuyền chỉ dùng cây gỗ lớn cưa phần trong hoặc liên kết mà thành, chỗ liên kết không cần đinh sắt, chỉ dùng miếng sắt, không cần dây thừng, dầu hắc, mà là dùng cỏ để bịt kín ke hở, phí công phí sức, lại không quá mức kiên cố, nếu chiến hạm thủy sư chúng ta đuổi theo, chỉ cần va chạm, khung thuyền sẽ tan ra. Hơn nữa buồm của bọn họ cùng đều cực kỳ đon sơ, chỉ có thể chạy nhanh lúc thuận gió, không thể ngược gió, gặp gió ngược hoặc không gió, chỉ có thể hạ buồm, cho nên đại bộ phận giặc Oa đều lợi dụng lũ xuân và lũ mùa thu xâm chiếm vùng duyên hải nước ta...

Khâu Phúc mất kiên nhẫn nói: “Đội thuyền chỉ dùng năm người để chạy, không cần phải nói kỹ càng như vậy, bọn họ có vũ khí gì, quen chiến như thế nào, ngươi nói đi!”.

Trần Huyên vừa nghe tâm liền lạnh đi, Khâu đại đô đốc hoàn toàn chính là người không biết thủy chiến! Tác chiến trên biển, quan trọng nhất chính là thuyền, thuyền giặc Oa còn chưa hiểu kỹ càng, chiến hạm đối phương còn chưa hoàn toàn giải thích xong, lại nghiên cứu xem đối phương dùng những thứ vũ khí gì, đây là chiến pháp kiều gì? Nhưng đại đô đốc hỏi, Trần Huyên bất đắc dĩ, cũng đành thay đổi chủ đề nói: “Lũ khấu dùng cung cứng tên nhọn, tới gần mới bắn, tính tình hung tàn, vũ kỹ cũng rất xuất sắc, so sánh với quan quân vùng duyên hải ta, muốn hơn hẳn một bậc. Bọn họ có ít người cầm thương nhọn câu liêm, nhưng võ sĩ xuất sắc đều là dùng tam bả đao”.

“Tam bả đao?”.

“Vâng, một thanh đao dài, bổ chém đều mười phần hung mãnh, lại có thể phối với một thanh tiểu đao, để dùng nhiều việc, ngoài ra còn một con dao lưỡi sắc, chia làm hai loại, dài ước chừng một thước gọi là thủ đao, dài hơn một thước gọi là cấp bạt đao, chuyên dùng trong trường hợp giao chiến cận thân”.

Khâu Phúc nhíu mày nói: “Đội thuyền nhỏ bé, vũ khí cũng không quá mức đặc sắc, làm sao lại để bọn họ gây tai họa đến ngày nay?”.

Trần Huyên đờ đẫn nói: “Bởi vì, bọn họ dùng thuyền bỏ chạy, biền rộng mênh mông, rất khỏ đuổi kịp. Bọn họ.

Bình thường là lên bờ chiến đấu, dùng vùng duyên hải Chiết Đông ta, trong rất nhiều hải vệ, chỉ vẹn vẹn có hai vệ Thái Thương, Quan Hải sở hữu thuyền, các vệ khác đều là lục chiến quân sĩ, chỉ có thể phòng thủ theo bờ. Nhưng bờ biển dài dằng dặc, phòng không thể phòng, một khi bọn họ lên bờ, đó chính là chiến cận thân.

Người Oa thường dùng ba năm mười người làm một đội, mỗi đội cách xa nhau một hai lý, nối đuôi nhau mà đi, hình thành trường xà trận kéo hơn mười dặm, không công thành lớn, chuyên chọn thôn trấn tiểu huyện không có tường thành để cướp bóc, không dễ dàng vây quanh, không dễ dàng tiêu diệt, mặc dù chúng ta chiếm ưu thế binh lực, cũng không có khả năng nhanh chóng tập trung đến địa phương bọn họ lên bờ, một khi bọn họ lên bờ, tiến vào thôn trấn, loại chiến đấu trên đường phố phương, ưu thế của chúng ta khó có thể phát huy ra.

Ngẫu nhiên bên phụ cận có quân đội ta, thật sự tạo thành uy hiếp, bọn họ còn có thể lôi kéo dân chúng địa phương, dùng lão nhược phụ nữ và trẻ em làm lá chắn thịt, làm chúng ta tiến thoái lưỡng nan, từ đó giết ra, một lần nữa tiến hành chơi trốn tìm. Hơn nữa, ngay tại chỗ bọn họ còn có vài ánh mắt nội gian, có thể dẫn đường cho bọn họ, cho nên đối với đường hồi hương rất quen thuộc, càng khó cho vệ chỗ của chúng ta...

Nếu các tỉnh vùng duyên hải hợp lực, thống nhất bố trí vận hành, bố trí phòng vệ khắp nơi trên đất bằng, điều binh áp chế, đồng thời chế tạo nhiều thuyền lớn, vây đuổi chặn đường ở trên biển, không để hắn chạy mất, muốn giết hết giặc Oa, vẫn có thể. Nhưng mà, hạ quan cho rằng, lao sư động chúng như thế, vẫn khó có thể chạm đến căn bản của bọn chúng...”.

Trần Huyên cười khổ nói: “Hạ quan cho rằng, ở trên biển, căn bản không có khả năng tiêu diệt bọn họ, giờ đây không thể, sau này tạo nhiều thuyền biển, có thể đi xa ngàn dặm, cũng không thể. Mà trên đất bằng, chúng ta cũng không có khả năng trú binh khắp vùng duyên hải, địa hình vùng duyên hải phức tạp, thôn trại đon sơ, lại không có vài chỗ định hướng tây bắc, làng có tường xây quanh thì đưa dân chúng vào trong, đến vườn không nhà trống, bọn họ đi ra một trăm người, dù chỉ có một người mang theo tài vật cướp đoạt còn sống trở về, có thể lại hấp dẫn một ngàn cá nhân gia nhập hàng ngũ cướp biển, như cỏ dại bình thường, giết không thể hết!”.

Khâu Phúc cười lạnh nói: “Tới một giết một, đến hai giết một đôi, bọn họ có thể có bao nhiêu người?”.

Khâu Phúc thủa nhỏ đã đi binh nghiệp bộ đội, là vũ phu không đọc sách, nhưng Trần Huyên nhưng lại một vị nho tướng, nghe xong lời này trong lòng tự nhiên cảm thấy tức giận, liền nhàn nhạt đáp: “Tùy Dương đế ba lần chinh phạt Cao Lệ, đến nỗi vong quốc, không phải bại trong tay Cao Lệ, mà là bởi vì chiến tranh kéo dài, dân gian sống không nổi, mấy năm liên tục hưng binh, lao dịch vô tận, đến nỗi mười tám lộ phản vương diệt đại Tùy. Đại đô đốc, Trần Huyên là quân nhân, không sợ chiến tranh, người Oa là nghèo hóa liều, không sợ khổ cực, nhưng mấy vạn dân chúng Đại Minh ta, không chịu nổi khổ cực!”.

Khâu Phúc cả giận nói: “Dùng cách nói của ngươi, chẳng phải chúng ta không có biện pháp bắt bọn họ?”.

Trần Huyên im lặng một lát, rồi nói: “Trước đó Phụ Quốc công đã chiêu an hải tặc Song Tự, từng cùng hạ quan luận cách đánh giặc Oa Đông Hải...

Hắn liếc mắt nhìn Khâu Phúc, thấy Khâu Phúc không phản đối, nhân tiện nói: “Phụ Quốc Công cho rằng, lũ khấu ra ngoài Nhật Bản, nếu muốn triệt để tiêu diệt bọn họ, phải thành lập một hạm đội cường đại, dùng vũ lực kinh sợ, với nhu cầu thông thương của Nhật Bản, vừa đấm vừa xoa, bức bách chúng phối hợp hành động khiến cho lũ khấu không có chỗ sống yên ổn. Như vậy, dù còn sót lại, cũng khó thành họa lớn.

Nhưng Phụ Quốc công còn nói chắn không bằng phòng, mặc dù dùng thủ đoạn này, cũng chỉ có thể dẹp họa nhất thời, dần dà, giặc Oa tất nhiên lại cao hứng lần nữa, đến chỗ có nhiều lợi. Xa không nói, Nam Hải giờ đây có hải tặc, võ trang thuyền lớn so với thủy sư ta còn muốn lợi hại hơn, bọn họ không chỉ có người Oa mà còn có di dân Trung Quốc ta, nhưng tất cả đều làm hại một phương, quấy nhiễu cư dân vùng duyên hải ta, đốt giết đánh cướp, không việc ác nào không làm.

Phụ Quốc công nói, ân uy cùng làm, chính là làm cho khắp nơi phối hợp, khiến cho hải tặc cùng đường. Nếu muốn chính thức tiêu diệt mối họa, còn cần rút củi dưới đáy nồi, đưa ra việc thông thương đường biển, ân trạch như núi, làm hải tặc trong thời khắc đó gặp phải nguy hiểm diệt vong, như vậy là một vốn bốn lời vô cùng có lợi, lúc đó, đại bộ phận hải tặc chịu buông đao thương, làm thuận dân, như vậy với đất nước với dân chúng cũng có có ích”.

Khâu Phúc thấy hắn luôn mồm đều là Dương Húc, dường như rất bội phục đối với Dương Húc, trong lòng thầm tức giận.

Từ Cảnh Xương tiểu tử vô dụng kia cũng không cần nói ra, chỉ biết đi theo bên người Dương Húc phất cờ hò reo, mất hết mặt mũi tổ phụ; Chu Năng kia là kẻ dối trá, người ta cưỡi đến đầu mình đi tiểu, lại còn cấp cho hắn mặt mũi, đến dự tiệc. Hôm nay Trần Huyên này, quả thực làm cho hắn không rõ Trần Huyên là người Ngũ quân đô đốc phủ hay là người của Dương Húc.

Khâu Phúc cố nhịn hỏi: “Trần Đô Đốc, ngươi là quân nhân, hay văn thần? Dương Húc cũng chưa từng mang binh một ngày, hắn biết dùng binh sao? Hắn hiểu được quân sự sao? Những ý nghĩ này, đều là đám văn nhân nói bốc nói phét thôi. Nếu mỗi lần gặp phải địch xâm lấn biên cương, đều dùng thủ đoạn như vậy để ứng phó, cần võ tướng chúng ta làm gì?”.

Khâu Phúc chỉ là một quân nhân đon thuần, hắn chỉ nghĩ làm sao lấy được thắng lợi, lại không suy nghĩ chiến tranh phục vụ cái gì, bởi vậy tầm mắt sẽ rất khó đặt ở bên ngoài biện pháp giải quyết chiến tranh. Khiển trách Trần Huyên một phen, Khâu Phúc quả quyết nói: “Quần đạo Song Tự đảo không phải đã bị triều đình chiểu an sao? Ăn bổng lộc triều đình, sẽ làm việc vì triều đình!

Chúng ta ở Đông Hải, hôm nay đã có ba vệ sở, có năng lực rời bến chiến một trận, ba vệ hỗ trợ nhau thành góc, tiến có thể công lùi có thể thủ, dùng những chiến thuyền rách nát kia của Uy nhân, cơ hồ không có vũ khí chiến đấu xa, một khi gặp trên biển, còn lo không thể đánh gục sao? Về phần lục địa, bản đốc cũng sẽ bố trí thích đáng, trừ phi bọn họ không đến, nếu không, ta để bọn họ có đến mà không có ve!”.

Khâu Phúc là thượng soái hung hăng gõ một búa, nhìn Trần Huyên nói: “Ngươi nói, người Oa thường thừa dịp lũ xuân lũ mùa thu xâm lấn vùng duyên hải ta, mùa đông, bọn họ sẽ không đến đây?”.

Trần Huyên nói: “Cũng không phải, mùa đông, người Oa cũng có sức đánh một trận, chỉ có điều so với hai mùa xuân thu, lũ khấu ít hơn rất nhiều. Nhưng mà, mùa đông vẫn có thể đến vùng duyên hải ta quấy rầy, cũng không phải là đám ô hợp bình thường, đội thuyền bọn họ hoàn mỹ hơn, vũ lực cũng xuất sắc hơn so với bình thường, cho nên, tuy nhân số ít hơn so với hai mùa xuân thu, nhưng vẫn thực sự khó đối phó”.

Khâu Phúc lạnh lùng cười, lông mi hoa râm nhướng lên nói: “Được! Lão phu trước hết lấy bọn họ thử đao!”.

Mính Nhi ngồi ở gấm đôn, khuỷu tay bám lấy bàn, tay nắm má, con mắt mở một nửa, rất bình tĩnh, sóng mắt liên tục chuyển động.

Nếu ngươi thấy quang mang trong mắt nàng lúc này, mới có thể rõ ràng, cái gì gọi là mị nhãn như tơ.

Hoàng hậu nương nương đang mở tiệc chiêu đãi quan to đã ngoài nhị phẩm và phu nhân công Hầu bá tước cùng với các vị công chúa ở tại thập vương phủ trong nội cung, bởi vì đều là nữ nhi gia, rượu này hơi khác một chút, phần lớn đều là bồ đào tửu, lê tửu, tảo tửu, gia tương tửu thậm chí là ngũ gia bì tửu, bồ đào tửu, thị tửu...

Mính Nhi vốn không uống rượu, nhưng trông thấy người khác uống vui vẻ, lại thấy xuất bồ đào mỹ tửu màu hồng trông rất ngon, sắc thái mê người, chịu không nổi các phu nhân và thiên kim tiểu thư môn kia giật giây, liền uống một chung, kết quả... Một chung đã say. Nhẹ nhàng vuốt gò má, gò má đều có cảm giác phát sốt, đầu cũng mơ hồ chóng mặt.

Hoàng hậu thấy dáng điệu muội muội thơ ngây chân thành, buồn cười không nhịn được, vội vàng bảo người giúp đỡ nàng đến nghỉ ngơi trong nội cung của mình, Mính Nhi vốn đang có men say, không biết tại sao, đến nơi này lại không muốn ngủ, nàng nâng cằm lên, mơ hồ một hồi, không kìm lòng được nhớ tới ý định của mình, đó là một cơ hội tốt, lát nữa tỷ tỷ trở về, ta... Nhờ nàng hỗ trợ được không?

Tưởng tượng như vậy, trên người đột nhiên càng thêm khô nóng: “Tiểu nha đầu, nghĩ đến nam nhân, không biết xấu hổ!”. Mính Nhi cắn cắn môi, trên gương mặt hiện lên hai rặng mây đỏ say lòng người, giống như tranh... Lại càng nóng!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx