sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 487: Ngự Tiền Bí Tấu (1+2)

Đả Tự + Hiệu Đính: Chiến Cuồng - Tu Chân Giới

Lúc Hạ Tầm bị bắt, Lưu Ngọc Quyết không ở trong thành.

Bởi vì hỏa khí tượng tác không quá an toàn, cho nên thiết lập ngoài thành, trong một khe núi rất xa, sau khi hắn biết tin Hạ Tầm bị bắt vào trong ngục, nhất thời lòng nóng như lứa đốt, lập tức giục ngựa trở về thành, chạy như bay tới Cẩm Y vệ.

Lưu Ngọc Quyết nghĩ, phàm là người vào ngục, mặc kệ ngươi là công khanh, đều phải chịu đủ tra tấn, nếu Kỷ Cương không nhớ tình bạn cũ, chỉ sợ giờ đây Hạ Tầm đã nếm nhiều chuyện nhức đầu, không thể tưởng được, vội vã xông tới xem xét, Hạ Tầm đang uống chút rượu chơi cờ vua, một bộ dáng thản nhiên tự tại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Cương cười nói: “Các người trò chuyện trước, ta đi ra ngoài!”

Kỷ Cương quay người rời đi, Lưu Ngọc Quyết vội giữ chặt Hạ Tầm lại để hỏi han.

Sau khi nghe kỹ càng sự tình trải qua, Lưu Ngọc Quyết cũng rất đau đầu. Hắn nhíu lông mày lại nghĩ nửa ngày, nói: “Quốc Công, đối phương có nhân chứng, có vật chứng, thậm chí cả một thuyền đầy người, hàng, chuyện này xác thực khó giải quyết. Nhưng Hoàng Thượng còn chưa thẩm tra xử lí án này, chúng ta có thể làm chút thủ đoạn, tận lực bảo toàn Quốc Công. Ở đây ty chức có một biện pháp, không biết có thể làm hay không”.

Biện pháp Lưu Ngọc Quyết nói ra thật ra không khác mấy so với chủ ý của Chu Cao Sí, đều là biện pháp quan trường cao tầng quen dùng: Thằn lằn chặt đuôi!

Trong mắt Lưu Ngọc Quyết, đối phương có nhân chứng, có vật chứng, thậm chí có một thuyền đầy người, muốn lật lại bản án này cơ hồ là không có khả năng, biện pháp duy nhất chỉ có tìm người gánh trách nhiệm, vứt bỏ tốt bảo vệ tướng.

Hắn cũng không biết bên người Hạ Tầm có người chịu được hay không, hoặc là có thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy qua người khác, để đối phương không thể buộc tội, thậm chí đối với Hạ Tầm mà nói, nếu thật sự không có nhân tuyển phù hợp, hắn nguyện gánh tội thay Quốc công. Chỉ cần nói rõ sự tình cho hắn biết, tránh để người ta bắt được nhược điểm.

Chân tình của Lưu Ngọc Quyết, Hạ Tầm nhìn ở trong mắt, cực kỳ cảm động, hắn xem ra, mặc dù Kỷ Cương chiếu cố hắn, bên trong lại chưa hẳn có vài phần xuất phát từ tình nghĩa ngày xưa, mà Lưu Ngọc Quyết mới là huynh đệ tốt bất kể chuyện gì, một lòng vì hắn. Nhưng chuyện này hắn đã có an bài, lại không cần liên lụy Lưu Ngọc Quyết vào trong đó.

Hạ Tầm cười nói: “Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, ta đã an bài người đi làm. Ngươi xem, ta ở trong này cũng không chịu tội gì, không cần lo lắng. Ta là Quốc Công, sẽ không hỏi mà giết, chỉ cần thẩm tra ta, liền có cơ hội làm rõ ràng chân tướng, ha ha, mấy ngày nay, coi như ở chỗ này tu tâm!”

Lưu Ngọc Quyết bán tín bán nghi, nhưng thấy Hạ Tầm không bối rối chút nào, thong dong tự nhiên, cũng chỉ đành biết vậy thôi.

Hai người nói một hồi, Kỷ Cương vội vàng quay lại, nói: “Quốc Công, người trong nội cung đến, gọi người vào cung yết kiến”.

Kỷ Cương đi ra ngoài, là phái tâm phúc đưa tin tức Hạ Tầm đã quyết ý ủng hộ đại điện hạ ra ngoài, không nghĩ trong nội cung lại phái người tới, thế là vội vàng bảo người đó, nói là tự mình đến trong lao gọi người, liền chạy trở về.

Hạ Tầm nhíu mày nói: “Nhanh như vậy?” Nói xong liền tiến đến.

Kỷ Cương cười nhẹ nói: “Chắc hẳn đại điện hạ đã nhờ Hoàng hậu nương nương khuyên được Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý. Quốc Công, ty chức nói không sai chứ, mặc kệ Quốc Công ngài theo hay bỏ như thế nào, đại điện hạ đều viện binh cho ngài”.

Hạ Tầm nói: “Như vậy... ta vào cung thôi”.

Hắn ngừng lại một chút, lại nhìn về phía Kỷ Cương, nghiêm nghị nói: “Điện hạ bên kia, kính xin thay ta bẩm một tiếng, trước mắt Dương Húc bị mọi người nhìn vào, không nên đi tới bái kiến, đợi đến lúc việc này qua, gió êm sóng lặng...”

Kỷ Cương hiểu ý, vuốt cằm nói: “Ty chức rõ ràng!”

Hạ Tầm là Quốc Công, là thần tử của hoàng đế, so với hoàng tử càng siêu nhiên hơn, ngày nay đã đáp ứng ủng hộ hoàng trưởng tử, chẳng khác nào là môn khách của Chu Cao Sí, tất nhiên hăn phải tỏ vẻ kính ý.

Lưu Ngọc Quyết nghe nói hoàng đế triệu Hạ Tầm vào cung, vốn rất khẩn trương, nhưng vừa thấy hai người xì xào bàn tán, mặc dù nghe không rõ nội dung, nhưng thần sắc hai người bình tĩnh, không khẩn trương chút nào, chắc hẳn không có gì hung hiểm, liền định tâm lại. Đi lên phía trước nói: “Quốc Công xin hãy cẩn thận, ty chức ở chỗ này chờ tin tức Quốc Công!”

Kỷ Cương nói: “Tốt, ngươi ngồi lại đây, ta đưa Quốc Công vào cung!”

Hạ Tầm tiến cung, ăn mặc một thân trang phục tù nhăn nhăn nhúm nhúm bẩn bẩn thỉu thỉu, tóc rối tung, trong búi tóc kẹp lấy vài cọng rơm rạ, hình dáng chán nản, rất đáng thương. Đây là lao lão đại trong ngục dùng không đến một khắc trang điểm cho hắn.

Phần lớn thị vệ trong nội cung đều biết vị này xuất thân từ hệ thống nha môn Cẩm Y vệ, chưởng quản qua cung cấm, Phụ Quốc Công đại nhân, thấy bộ dáng hắn như vậy, đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, gần vua như gần cọp! Đột nhiên trong lúc đó, bọn họ không hề hâm mộ người ta thăng chức rất nhanh. Chỉ là người hướng chỗ cao, cũng không biết loại giác ngộ này của bọn họ có thể kiên trì đến sáng sớm ngày mai lúc bách quan tụ tập lên triều hay không.

Trong Cẩn Thân điện, Chu Lệ đang phê duyệt tấu chương.

Mỗi ngày, hắn đều phải hao tổn thời gian ban ngày để lâm triều, buổi chiều thì phải ở Cẩn Thân điện, thẳng đến lúc hắn xử lý tất cả đống tấu chương cao cao trên bàn. Ngôi vị hoàng đế này, mặc dù là vô số người hướng tới bảo tọa, nhưng nếu muốn làm một hoàng đế tốt, thật ra thật đúng là không bằng một Vương gia nhàn tản tiêu diêu tự tại.

“Hoàng Thượng, Dương Húc đến!”

Mộc Ân đứng ở cửa ra vào bẩm báo một tiếng, Chu Lệ ngẩng đầu, phân phó nói: “Dẫn hắn vào!”

Mộc Ân lên tiếng, một lát sau, dẫn Hạ Tầm vào điện, Hạ Tầm rảo bước tiến lên cánh cửa, môi run rẩy, giương mắt thấy Chu Lệ, lập tức xông về phía trước ba bước, quỳ xuống dưới thảm gấm, nức nở tại chỗ nói: “Vi thần Dương Húc, khấu kiến Hoàng Thượng!”

Chu Lệ xem xét bộ dáng rưng rưng uất ức của Hạ Tầm, tức giận trong lòng vơi đi một nửa, hắn bỏ bút lên giá bút, nặng nề hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng biết sợ? Đã biết có ngày hôm nay, cần gì phải làm việc đó?”

Hắn vỗ ngự án bốp một tiếng, đau lòng nói: “Trẫm ban đầu ở trên kim điện, thành thật với nhau, tha thiết dặn dò công thần Tĩnh Nan, không thể kể công tự ngạo, càng không thể kiêu căng làm trái pháp luật! Ngươi đã nghe chưa? Trẫm hy vọng có thể cùng quần thần các ngươi hòa hoãn, trẫm hy vọng các ngươi có thể vinh hoa phú quý sống cùng quốc gia, nhưng ngươi đã làm những gì?”

Chu Lệ bỗng nhiên đứng lên, nghiêm nghị nói: “Ngươi còn nhớ rõ trẫm đã nói qua, quân chủ thay mặt trời quản vạn vật, một khi ngồi giang sơn, sẽ không chỉ là quân chủ của công thần, mà là quân chủ của toàn bộ thiên hạ, trong thiên hạ đều là con dân của quân chủ, không thể thiên lệch, công thần phạm pháp, chẳng phải sẽ bị nghiêm trị sao? Ngươi tới gặp trẫm, nếu chỉ là muốn năn nỉ trẫm tha thứ cho ngươi, vậy không cần mở miệng!”

Hắn lại liếc nhìn Hạ Tầm, chậm rãi ngâng đầu lên, ảm đạm nói: “Quốc pháp vô tình, oan hồn mấy vạn dân chúng huyện thành Tượng Sơn trên trời nhìn xuống, trẫm không thể tha cho ngươi. Điều duy nhất trẫm có thể làm, là bảo vệ người nhà ngươi bình yên không lo, ngươi... yên tâm đi đi!”

Hạ Tầm tiến vào không kêu oan, cố ý làm ra một bộ dáng nước mắt lưng tròng, dĩ nhiên đã làm Chu Lệ hiểu lầm, không ngoài dự đoán, Hạ Tầm trăm phương ngàn kế muốn gặp hắn, quả nhiên chính là vì muốn cầu xin, nhất thời lại là thất vọng và đau lòng.

Hạ Tầm vừa nghe thầm nghĩ trong lòng: “Mụ nội nó, diễn quá rồi!”

Hắn vội vàng thu lại nước mắt tuôn ra lại, kinh ngạc nói: “Thần nào có tội gì? Hôm nay cầu kiến Hoàng Thượng, không phải muốn năn nỉ Hoàng Thượng thứ tội. Thần... tiến cung, chính là vì thần, không phải thần tự xưng tội!”

“Hả?”

Chu Lệ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Húc: “Ngươi... không phải cầu trẫm xá tội cho ngươi?”

Hạ Tầm gõ đầu xuống dưới đất một cái, kêu lớn: “Thần vô tội, thần oan uổng!”

Hai mắt Chu Lệ lóe lên hào quang, vội vàng hôi: “Thương nhân Lữ Tống tự nói được ngươi che chở, buôn hàng lậu, chẳng lẽ không có việc này?”

Hạ Tầm vừa muốn mở miệng, đột nhiên lộ ra thần sắc cảnh giác, liếc nhìn xung quanh Chu Lệ, Chu Lệ hiểu ý, khoát khoát tay, thị nữ hầu hạ trong điện cung, liền lui ra ngoài, Hạ Tầm lúc này mới thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, thương nhân Lữ Tống xác thực là được thần che chở!”

“Hả?”

“Hoàng Thượng, không chỉ thương nhân Lữ Tống, thương thuyền Triều Tiên, Nhật Bản, Lưu Cầu, An Nam, Mãn Lạt Gia, đều được thần che chở!”

Hắn vừa nói như vậy, Chu Lệ lại không giận, rất rõ ràng, bên trong tất có chuyện. Hắn dò xét trên dưới Hạ Tầm một phen, trở về ngự án, phân phó nói: “Nói lý do cho trẫm nghe!”

“Vâng!”

Hạ Tầm đứng người lên, nói: “Hoàng Thượng, thần nhận thánh chỉ, thống lĩnh Phi Long, vẫn chuyên lùng bắt hành tung Kiến Văn”.

Ánh mắt Chu Lệ lập loè một chút, không nói gì, hắn không sợ Chu Duẫn Văn, nhưng Chu Duẫn Văn xác thực là một khối tâm bệnh của hắn, tâm bệnh kia không phải đến từ phế vật Chu Duẫn Văn này, mà là đại biểu đến từ đạo thống của hắn. Nghìn người cùng nhổ nước bọt, đủ dìm chết người, cho dù là hiện đại, có người thống trị nào không quan tâm nghị luận thị phi, huống chi thời đại kia.

Hạ Tầm nói: “Thần vì việc Kiến Văn, liên tục cố gắng, tìm khắp thiên hạ, tra được rất nhiều tin tức hành tung hắn xuất hiện, nhưng xác nhận tất cả đều là mây mù. Về sau, thần tra được một manh mối, từng có người sau khi bệ hạ đăng cơ không lâu, lên thuyền từ Phúc Kiến Phúc Châu rời bến, những người kia ra tay xa xỉ, trong có thư sinh yếu nhược, còn có người già không râu làm bạn, hình dáng đặc thù, cùng người thần truy tìm mười phần tương tự. Cho nên, thần cần xác nhận hắn có chạy trốn tới hải ngoại hay không!”

“Hải ngoại?”

Ánh mắt Chu Lệ lập loè, chậm rãi gật nhẹ đầu: “Không sai, trẫm được thiên hạ, cũng chỉ có chạy trốn tới biển rộng, mới có thể đào thoát khỏi sự lùng bắt của trẫm. Lúc đại Đường, Cầu Nhiêm Khách chính là tranh giành thất bại, chạy ra hải ngoại, giết Phù Dư tự lập quốc chủ, chẳng lẽ...”

Hạ Tầm nói: “Nhưng cho dù chỉ là cảnh nội của Đại Minh ta, với lực lượng Phi Long hiện tại, địa phương trời cao hoàng đế xa cũng vô pháp thiết lập tai mắt, chứ đừng nói chi là nước khác ở hải ngoại, ngoài tầm tay với của thần, cho dù có thể phái mấy người đi, đến nước khác tha hương cũng không khác nào lao vào biển rộng, nhưng nếu có dân bản xứ trợ giúp lại khác hẳn.

Làm cho bọn họ giúp đỡ tìm hiểu vài người nhà quê đột nhiên định cư tại chỗ họ dễ dàng hơn nhiều. Mà muốn để bọn họ phục vụ cho Hoàng Thượng, cần phải để bọn họ một số chỗ tốt, Hoàng Thượng cũng biết, đảo Song Tự vốn có một số buôn bán buôn lậu, đất đai cằn cỗi, toàn bộ hơn mười vạn dân chúng sống bằng cách này. Thần chỉ là cho thương nhân ngoại quốc một nguồn hàng có sẵn, để bọn họ làm việc vì triều đình mà thôi!”

Muốn từ trong đám người buôn lậu buôn lậu với đảo Song Tự, xem xét vài thương nhân để mình sử dụng, không có thứ gì đủ sức cạnh tranh là không thể nào. Hướng về quốc gia là căn bản của xã hội, cho dù là giờ đây, đệ tử cán bộ cao cấp nếu muốn mua cổ phần của công ty lớn, người ngoài có thể không biết, công nhân viên bình thường có thể không biết, những chủ tịch công ty kia có thể không biết hắn là con ai sao?

Nhưng mà, thương nhân Lữ Tống bị cướp ngoài ý muốn, còn nói ra thân phận của hắn, việc này xác thực vượt quá dự kiến, Lữ Minh Chi xác thực hơi quá khoe khoang.

Nhưng sự tình đã đã xảy ra, dứt khoát một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, triệt để giải quyết phiền toái này, cho nên Hạ Tầm mới có lần nói chuyện này.

Tuy hắn kiếm chác vì tư lợi, nhưng lúc hắn tìm tòi nơi Kiến Văn đế chạy trốn, quả thật có manh mối nói Chu Duẫn Văn có khả năng đến hải ngoại, người Phi Long cũng xác thực từng nghe qua thương nhân ngoại quốc có quan hệ với mình, hơn nữa dặn dò bọn họ chú ý tin tức nhân sĩ Đại Minh di chuyển. Hai kiện sự này vốn cùng làm, việc tìm kiếm Chu Duẫn Văn đều có hồ sơ ghi lại, không sợ Hoàng Thượng tra.

Chu Lệ thực sự không ngờ sẽ tìm được một đáp án như vậy, khó trách Hạ Tầm bị ba người Trần Anh, Kỷ Cương, Mộc Ân bỏ tù cũng không chịu nói ra lý do chính thức, trừ phi thấy mình, thì ra hắn đúng là vì...

Trong lúc nhất thời, trong lòng Chu Lệ cũng không biết là tư vị gì, qua nửa ngày sau, hắn mới định thần hỏi: “Như vậy, Hứa Hử đảo Song Tự từng dùng lễ trọng đưa tặng, kết giao cùng ngươi, có việc này không?”

Hạ Tầm nói: “Lễ là có, nếu hắn tặng cho thần con cá tươi, hai con tôm hùm, cũng coi như lễ trọng rồi. A! Không đúng, thật có một lễ trọng!”

Hạ Tầm vỗ trán một cái, giống như nhớ tới chuyện gì, nói: “Muốn nói lễ trọng, từng có một vật, Hứa Hử đưa cho thần một cục san hô cao ba thước! Nhưng, san hô này đối với người lục địa là vật hiếm có, đối với người sống hải đảo mà nói, thật sự không tính chuyện gì, nếu không phải nói có lễ trọng, như vậy thần chỉ lấy một món đồ như vậy thôi!”

Chu Lệ nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: “Ngươi không nhớ lầm? Thái Thương vệ lục soát sổ sách ghi lại cũng không chỉ như thế!”

Hạ Tầm cười khổ nói: “Thần vẫn chỉ nghe nói, một đám hải tặc xuất thân nghèo khó, có thói quen ghi nợ. Thần là vàng thật không sợ lửa, nếu sổ sách này là thật, đó chính là Hứa Hử làm giả; nếu sổ sách này là giả, như vậy...”

Chu Lệ lập tức nghe ra ý trong lời hắn, hơn nữa thoáng nghĩ tới vấn đề sâu xa, hắn đột nhiên ý thức được, vụ án này đầy vẻ mơ hồ, không hiểu bên dưới bị che dấu bao nhiêu chuyện nữa.

Sau nửa ngày, Chu Lệ mới hỏi, nói: “Về Song Tự vệ cấu kết giặc Oa, ngươi thấy thế nào?”

Hạ Tầm lập tức nói: “Thần không biết, Song Tự vệ là người thần chiêu an, quan hệ với thần xác thực khá mật thiết. Nhưng thần thật sự không có lý do gì cả ngày quan tâm Song Tự vệ nơi đó đang làm chuyện gì. Nhưng, thần khá hiểu Song Tự vệ, bởi vì Hoàng Thượng khai ân, cho phép thương thuyền Song Tự vệ qua lại, khiến cho vợ con bọn họ có cơm ăn áo mặc. Mặc dù trên phương diện quân giới võ trang bị chút đãi ngộ bất công, bọn họ cũng sẽ không phản!”

Sắc mặt Chu Lệ biến đổi, lại liếc nhìn Hạ Tầm, chậm rãi nói: “Đi vào, phải có lý do; đi ra, cũng cần một lý do. Ngươi lại chịu thiệt, ở trong ngục hai ngày nữa đi. Hai ngày sau, ba pháp ti và Ngũ quân đô đốc phú thẩm tra xử lí án này, trẫm... bảo Cao Sí và Cao Hú thay mặt trẫm giám thẩm, sau đó, trả lại trong sạch cho ngươi”.

“Thần, tuân chỉ!”

Hạ Tầm vái chào, lại ngẩng đầu, chỉ thấy thần sắc Chu Lệ tựa hồ ảm đạm đi rất nhiều.

Trở ra ngoài cung, Kỷ Cương đợi ở bên ngoài cửa cung lập tức không thể chờ đợi được, tiến đến nghênh đón: “Quốc Công, thế nào?”

Hạ Tầm nói: “Hai ngày sau, Ngũ quân đô đốc phủ và ba pháp ti thẩm tra giải quyết, hai vị hoàng tử giám thẩm, ha ha, ta còn phải làm phiền ngươi hai ngày”.

Kỷ Cương nghe xong lời Hạ Tầm trêu chọc, liền cười nói: “Không sao, vừa vặn được thân cận với Quốc Công, chỉ là để Quốc Công chịu thiệt thôi”.

Hắn vừa nói, vừa cùng Hạ Tầm đi về chỗ xe chở tù, lại có chút lo lắng hỏi thăm: “Hai ngày sau thẩm vấn, Quốc Công chuẩn bị thỏa đáng hết chưa, có thể nắm chắc không?”

Hạ Tầm cười cười, nói: “Đối với quân tử, lúc này lấy đạo quân tử; đối với tiểu nhân, lúc này lấy đạo tiểu nhân. Bọn họ ngấm ngầm đả kích hay công khai cũng được, ta không được dùng thủ đoạn sao? Yên tâm, một trận, không để toàn quân hắn bị diệt, cũng phải bắt hắn nguyên khí đại thương!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx