Nghe thấy trưởng giả hỏi vậy, kẻ dưới đó tiến lên một bước, nhìn Hồ thái giám đang ngồi trên ghế đó, mặt cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Hồ thái giám vô cùng đắc ý cuối cùng đã cảm thấy chuyện có gì đó chẳng lấy gì làm hay ho nữa, quay người đi…
虎躯巨震, Vương Thông đã nhìn thấy từ này nhiều lần trong sách vở, nhưng rất khó tưởng tượng, hôm nay nhìn thấy tận mắt, khi Hồ thái giám quay mình đi trên ghế, rùng mình rõ rệt.
Đúng lúc mọi người tưởng là ông ta bật dậy thì Hồ thái giám trân ra như tượng, ngồi đó, không động đậy gì, giữ nguyên trạng thái quay đầu lại.
Ông ta vừa quay đầu lại, lão gia bộc béo nhìn thấy rõ, lập tức lại gần nói nhỏ: “thái giám Hồ Hiểu Lương chuyên quản chuyên trực điện giám, quản ngọ môn và tam điện, ngoài ra còn có toàn bộ nhà, phòng phía Nam hoàng thành…”
Nghe mấy lời giới thiệu vậy, Trưởng giả gật đầu, thần sắc chẳng có vẻ gì là để ý, dường như đang nói đến đồ vật không quan trọng vậy, không cần biết ra sao.
“Bụp” một tiếng, Hồ thái giám cuối cùng cũng động đậy, ngã từ trên ghế xuống, chân tay dang ra ngã úp mặt xuống đất, khắp gười co giật, ba viên quan hầu hạ và Lưu Tân Dũng hoàn toàn bất ngờ ngây ra không biết làm gì.
Hồ thái giám nằm ra đấy, cuống họng phát ra âm thanh ú ớ gì đó như muốn nói mà không đủ sức, cuối cùng cố nói được một chữ gì đó, nhưng hàm hồ không rõ.
Vị trưởng giả vào cửa mặt mũi nhăn nhó như nhìn thấy cái gì đáng ghét vậy, điềm nhiên nói: “Không được lên tiếng, ra ngoài cho ta”
Thấy Hồ thái giám nghe vậy không co giật nữa, như có động lực gì vậy, bò lồm cồm dậy, đến tùy tùng và Lưu Tân Dũng cũng không để ý, cúi đầu khom lưng vội vàng đi ra ngoài.
Còn về 4 người bọn Lưu Tân Dũng, chúng lập tức tỉnh lại, vội vàng chạy ra, không dám ngẩng đầu lên, lúc đến cửa đều tránh hai người chủ tớ đó.
Không chỉ mấy người đó, đến Vương Thông cũng ngây ra, có thể dọa thái giám có phẩm cấp ra mức này ắt hẳn là người có chức quyền không nhỏ!
“Thái độ này đâu phải là cách tiếp khách cơ chứ!”
Tiếng nói rất êm, giờ Vương Thông mới chú ý đến đối phương không có râu, chắc người này hẳn là dòng dõi quyền quý thì mới có thể làm cho thái giám sợ đến thế, Vương Thông tuy chưa rõ nhưng vẫn tươi cười nói: “Thật thất lễ quá, khiến hai vị khách quan chê cười rồi, mời ngồi, mấy người chúng tôi sẽ dọn dẹp ngay”
Mấy tiểu nhị thấy ánh mắt Vương Thông khang khác, đông gia của họ thật lợi hại, quen biết bao nhiêu là nhân vật có vai vế, đến công công trong cung còn sợ đến thế cơ mà.
Mọi thứ được dọn dẹp rất nhanh, hai người chủ tớ nhìn nhau, trưởng giả cười trầm giọng nói: “Tuổi còn tuy nhỏ mà lại thâm trầm”
Tuy không biết đối phương là nhân vật ‘bự’ cỡ nào, nhưng Vương Thông vẫn phải chào hỏi, hắn bước lên vài bước nói: “Hôm nay bổn tiệm có cá chua ngọt, thịt nướng, thịt thái hạt lựu, rau bắp cải xào cùng cà rốt thái chỉ, canh có canh xương dê và các món nhậu khác”
Đang nói thì ngoài cửa có tiếng quỳ sụp xuống, tiếp đó là tiếng chan chát, nghe rất chói tai.
Âm thanh này nghe quen quen, e là Hồ thái giám đang tát người ta, Vương Thông khoái lắm nhưng mặt hắn vẫn tỉnh bơ.
Vị trưởng giả đó ngồi xuống, có gia bộc đứng sau, người đó mỉm cười nói: “Nghe đâu món rau bắp cải của người ngon lắm, vậy dùng món đó đi!”
Vương Thông vội dạ rồi bảo tiểu nhị mang thức ăn lên, lúc này Vương Thông đã hiểu ra ít nhiều, tất cả chuyện này chắc là do thằng béo và vị viên ngoại đó, đúng là gặp được quý nhân rồi.
Nghĩ lại viên ngoại đó hỏi mình sao không theo con đường võ cử, Vương Thông có phần bối rối, có phải mình sai gì không, chuyện trưởng giả ngồi đó vừa làm đúng là kì lạ, người đó lấy chiếc khăn trắng lau lau bàn rồi nhấc lên xem.
Bàn ghế trong tiệm đều được lau dọn sạch sẽ, Vương Thông yếu cầu cao, nhưng dù gì cũng là tiệm cơm, nhưng vết bẩn như dầu mỡ tránh sao được, Vương Thông nhìn hành động của đối phương mà xót xa cho chiếc khăn trắng kia.
“Làm việc cũng cẩn thận lắm!”
Trưởng giả điềm nhiên bình luận rồi lại hỏi: “Tiệm này trên dưới có 37 người, hiệu úy Trương Thế Cường và Mã quả phụ hàng xóm giúp ngươi, nhưng chuyện lớn nhỏ đều đến tay ngươi, liệu có xoay sở được không?”
Vương Thông không hiểu dụng ý của đối phương, vị này tuy chưa giới thiệu thân phận, nhưng không hề đơn giản, Vương Thông khách khí khom người đáp: “Tại hạ có quy định thưởng phạt rõ ràng, dùng tâm đốc thúc, nên cũng không bận lắm”
Câu trả lời đó làm trưởng giả bất ngờ, sau phút sững sờ, gương mặt hài lòng gật đầu, rồi lại hỏi: “Ai ghi chép sổ sách, ngươi có kiểm tra hết không?”
“Là tại hạ ghi chép, tiền bạc, đồ dùng đều rất rõ ràng chi tiết”
Lần này trưởng giả hoàn toàn bất ngờ, nghi ngờ hỏi: “Cầm sổ ra ta xem!”
Đòi xem sổ ghi chép của quán ngay trong quán của người ta đúng là tức cười, nhưng giọng điệu của trưởng giả rất có quyền uy, đối phương coi như tự giúp mình, Vương Thông chẳng hề do dự liền đi lây sổ.
Trưởng giả lật quyển sổ ra xem, thấy chữ viết cẩn thận, trình bày rõ ràng, không khỏi gật đầu mỉm cười, nhưng nhìn kĩ mới kinh ngạc ngẩng đầu hỏi Vương Thông:
“Quyển sổ này do ngươi ghi?”
Vương Thông gật đầu, vị trưởng giả đó lại hiền hòa nói: “Lấy bút ra viết ta coi”
Giọng điệu bình bình, nhưn lại như mệnh lệnh, cách xưng hô càng khiến Vương Thông khẳng định sự tôn nghiêm của thân phận người này, bị người ta sai bảo dĩ nhiên là không vui, nhưng vẫn phải đi lấy giấy bút.
Trưởng giả nói ra vài chữ và câu, Vương Thông đều viết được, bút than thì nói gì đến thư pháp, nhưng biết viết mấy chữ đó thì lại không khó, dù gì trong tay Vương Thông cũng có vài quyển sách, thường xuyên học vẹt, vì chữ phồn thể thời này không dùng được.
Làm xong mấy chuyện kì quái đó trưởng giả không nói gì nữa, bắt đầu thưởng thức đồ ăn, dùng thìa múc ít canh rồi nếm: “Cũng không tồi”
Canh bắp cải đối với mọi người mà nói thì chỉ mát, không có gì lạ cả, bên ngoài rất yên lặng, không có thêm khách vào quán nữa, giống hệt như lúc hai người thằng béo đến, nhưng Vương Thông còn có thêm một cả giác kì lạ nữa, cảnh tượng này rất giống với lúc ứng thí năm xưa, vị trưởng giả là khảo quan, còn mình là người ứng thí.
Cảnh vật này thật khiến người ta thấy mơ hồ, còn cảm giác ứng thí càng đau đầu, sao đột nhiên lại có cảm giác này chứ.
@by txiuqw4