“Lão đại nhân, thuyền này là người Phiên chở hàng tới, nghe nói đến từ vạn dặm bên phía Đông đến chở vàng bạc, sau đó đổi thành lụa, đồ gốm và hương liệu ở Đại Minh và Nam Dương chúng ta, sau đó quay về bản địa, đi lại như vậy mất hẳn 1 năm đấy”
Quan quân tướng lĩnh bên Quảng Đông Phúc Kiến coi đây như là quân thần không bằng, vị thủy thủ Quảng Đông đó không ngờ đến Thiên Tân vệ lại có thể nhìn thấy Du Đại Du, cái gọi là Du Long Thích Hổ, vị trí của Du Đại Du còn trên cả Thích Kế Quang, vị thiên tổng này vô củng kích động, cung kính ân cần đến cực độ.
Đi từ boong vào khoang tầu có thể nhìn thấy hỏa pháo ở ngoài, hai bên bệ pháo có dây thừng nối với hai bên cửa gỗ, điều này có tác dụng dừng hỏa pháo sau khi khai pháo.
“Bên dưới còn có hai tầng, tầng thứ hai cũng đặt hỏa pháo, tầng 3 toàn là hàng hóa, tầng 3 ngoài là nơi ở của thủy thủ ra thì đều là hàng hóa, thực phẩm và nước uống”
Thiên tổng này chưa chắc đã có kiến thức phong phú dường này, nghĩ đến mấy tháng đi thuyền cũng có không ít kinh nghiệm nên Vương Thông nghe rất tập trung.
Theo phán đoán của hắn, thuyền như thế này chắc là loại thuyền tiên tiến nhất thời này, người da trắng châu Âu dựa vào nói mà đi khắp nơi, chinh phục từng quốc gia và dân tộc.
Du Đại Du dường như không nghe lời giới thiệu của thiên tổng, khi ở bên thuyền thì có chút nhập thần, khi xuống tầng thứ nhất, nhìn thấy mấy đại pháo thì đi lại ngắm nghía sờ quan sát.
Thiên tổng đó nói vài câu, rồi vấn đề chuyển dần sang Áo Môn, nói đến biểu hiện của quân đội bên mình và chủ tưởng, lại là trước mặt Du Đại Du, thiên tổng đó suy nghĩ nói: “Trước đó một ngay, Trần đại nhân cho thuyền chúng tôi đi trước giả làm ngư thuyền đi vào Áo Môn, đến ngày động thủ, khi hiệu lệnh phát ra, lập tức khiến mấy người Phiên đó sợ hãi…”
“Cho dù là trên biển hay trên đất liền, muốn đánh thì phải làm một trận đàng hoàng, nếu kéo lên biển đánh nhau thì thủy quân Quảng Đông có ổn không?”
Đang nói vào mạch thì Du Đại Du cúi đầu nhìn đại pháo nói câu như vậy, thiên tổng đó chợt dừng lại, ậm ừ rồi vẫn phải nói: “Đánh không được đánh không được, chỉ có thể dùng hỏa thuyền tiếp cận rồi thiêu, nhưng đối phương nhiều pháo như vậy thì ngươi tiếp cận được không? Đối phương là buồm mềm, đi phăng phăng trên biển, chạy nhanh hơn ngươi, đến lúc đó chỉ sợ chạy không kịp thì đã bị dính pháo rồi”
Ngôn ngữ của Du Đại Du chợt sắc nhọn, thiên tổng đó cúi đầu không dám nói lại, Du Đại Du nói đều là thật, Trần Lân cũng từng nói tương tự như vậy.
Buồm mềm, nghe Du Đại Du nói, Vương Thông mới nhớ ra trên thuyền vẫn dùng buồm vải, mà buồm của Quảng Đông và Phúc Kiến lại là chiếu cói, hắn cũng không hiểu biết về thuyền lắm, nhưng theo như kiến thức cơ bản thì diện tích buồm mềm lớn, diện tích đón gió lớn hơn, khi thuận gió tốc độ cũng nhanh hơn.
“Chiến hạm hỏa pháo người Phiên lợi hại như vậy, thủy quân Đại Minh sao có thể chống đỡ được, triều đình lại không chịu bỏ bạc ra đầu tư…”
Du Đại Du vỗ vào thân pháo, giọng run run, cuối cùng lẩm bẩm thành tiếng: “Làm thế nào, làm thế nào…”
Du Đại Du đã hơn 75 tuổi, tuổi tác lớn rồi, sức khỏe và tinh thần đã không chịu nổi những đả kích quá lớn, lầm bầm vài cây, ông bỗng đổ về phía trước, may có thiên tổng và Vương Thông ở bên, họ đưa tay ra kịp đỡ ông dậy.
Vương Thông vội gào bọn vệ binh, mọi người tìm một tấm ván gỗ trên thuyền đặt ông lên, cẩn thận nhấc lên, Vương Thông cũng chẳng còn tâm trạng nào mà tham quan tiếp, hắn cũng đi xuống theo.
Sau khi được đưa ra, lão tướng đó vẫn lẩm bẩm “làm thế nào”, nước mắt đầm đìa, Vương Thông có phần không hiểu, vẫy xe ngựa lại đi tìm lang trung.
Vương Thông đứng nhìn xe ngựa khuất bóng, đột nhiên có cảm giác gì đó, quay đầu lại nhìn thì thấy thuyền của người Bồ Đào Nha, thuyền này còn lớn hơn cả đại thuyền của Phúc Kiến, miệng pháo đen ngòm càng chứng tỏ có hỏa lực mạnh, đây là vũ khí trên biển hiện đại nhất thời bây giờ.
Chợt Vương Thông tỉnh ra, chiếc thuyền này đúng là tượng trưng của tiên tiến, nhưng không phải là thuyền của Đại Minh, đây là thuyền của ngoại quốc, có thể gây nguy hiểm bất kì lúc nào cho Đại Minh, chính vì vậy mà Du Đại Du mới kinh động như vậy.
Thời Gia Tĩnh, quan dân dọc bờ biển Đại Minh đã bắt đầu nhìn thấy những thương thuyền vũ trang của Tây Dương, nhưng chưa từng ai nghĩ đến chuyện mô phỏng cả, cho đến chiến tranh Nha phiến, khi quốc gia bị xâm lược, chuyện này thì kể cả những người kiến thức lịch sử bằng không cũng biết quốc sĩ.
Rồi lại nhớ lại chuyện trên giờ sử trước kia, Hồ Lâm Dự cuối triều Thanh thấy thuyền hỏa luân trên biển đi ngược dòng thì ngã từ trên ngựa xuống, giống hệt phản ứng của Du lão đại lúc nãy.
“Người đó mau mặc quần áo vào, ở trần nhảy thế kia cho dễ nhìn không!!”
Tư duy của Vương Thông bị tiếng huyên náo ở phía xa làm ngắt quãng, đó là bên đó đang gào mấy binh tốt người Phiên, quay đầu lại nhìn thì thấy binh sĩ Đại Minh đang giữ chiếc thuyền, gương mặt dần hiện lên nụ cười.
“Ta đến rồi, mọi thứ ắt sẽ khác”
Câu nói này không ai nghe thấy.
***************
Thợ rèn Ba Mộng Đức là người thật thà, Vương Thông vốn định tìm một căn nhà và tìm vài người hầu hạ, để sư phụ mình có mấy ngày nghỉ ngơi thoải mái.
Không ngờ mới ở có hai ngày trong phủ Ba Mộng Đức đã đòi ra ngoài,, hỏi vì sao thì nói bận rộn quen rồi, hưởng thụ không thấy quen, muốn ra ngoài làm việc.
“Giờ Vương Thông cậu có tiền rồi, cũng là quan to, có thể mở lò rèn ở đây được đấy, ta có thể thuê mấy đồ đệ giúp đỡ, giúp ta sống những ngày thoải mái trong xưởng”
Yêu cầu của Ba Mộng Đức đúng là rất đơn giản, Vương Thông cũng chỉ biết cười nhận lời, nhưng vẫn phải ở trong phủ, ăn gì thì tất cả cùng ăn.
“Sư phụ, khi đó sư phụ bỏ nhà đi, đến Đại Minh làm gì vậy?”
Sắp đến tháng 11, trên bàn ăn bắt đầu có toàn món nóng, Ba Mộng Đức ăn uống thoải mái, Vương Thông vừa ăn vừa hỏi.
“Ta kể cho cậu rồi mà! Khi đó ta không cẩn thận đánh chết con chó săn của ông chủ, sợ bị truy cứu, vì vậy mới theo chân các thủy thủ đến phương Đông, đến Áo Môn, thuyền trưởng bạo bệnh mà chết, nên ta ở lại đây”
Vương Thông cầm hũ rượu rót cho Ba Mộng Đức một chén, hắn đương nhiên là nhớ câu chuyện này, hỏi chỉ là để có câu chuyện mà thôi, Vương Thông cười hỏi tiếp: “Vậy những người khác thì sao? Các thủy thủ trên con thuyền đó nữa? còn các binh đinh?”
Ba Mộng Đức gắp một miếng thịt cừu bỏ vào đĩa chấm chấm, rồi hào hứng bỏ vô miệng, ở nơi ôn đới như Áo Môn không mấy khi có những món này, Ba Mộng Đức rất thích mấy món kiểu này, giờ ngày nào cũng được ăn, gnhe Vương Thông hỏi, ông vừa nhai vừa nói: “Còn có thể vì sao nữa, vì kiếm tiền và phát tài chứ sao, ai cũng biết phương Đông khắp nơi đều là vang bạc châu báu, sau khi đến thì chưa thấy vàng bạc đâu, nhưng làm thợ rèn ở đây tiền công gấp 5,6 lần ở nhà, mấy năm sau có thể tích góp được 1 số tiền, các thủy thủ và nô lệ cũng vậy, ở đây kiếm được nhiều hơn ở châu Mỹ…”
Vương Thông rót ình một chén rượu, từ tốn uống, cười nói: “Đến kiếm tiền, vậy là tốt rồi!”
****************
Thợ rèn Bồ Đào Nha đến Thiên Tân vệ hiện nay đều bất an, sự sợ hãi ban đầu khi lên thuyền giờ còn rắc rối to hơn.
Mấy tháng đi trên biển, sĩ binh nước Minh không hề bao động, sau khi đến Thiên Tân vệ thì chuyện đầu tiên gặp phải là tắm rửa và tiêu độc, đây là chuyện bình thường. nếu có ý định giết hay bạo ngược thì đã sớm ra tay rồi. giờ cách ly thế này, chỉ là không biết tốn bao công sức bắt đến phía Bắc Đại Minh làm gì.
Dù gì thì các quan quân, quan sứ, giáo sĩ và thương nhân ở Áo Môn đâu có câm, đều là thợ rèn, sĩ binh và sĩ quan, những người này đều có ích.
Cách ly 5 ngày, còn có ngời đến phát áo bông, lại cho người đến đưa cả chăn dầy, đãi ngộ này khiến mọi người yên tâm hơn nhiều, thi thoảng còn cười đùa, thi thoảng cũng có người lên cao nhìn xa, dường như ở phía tây có những thành phố lớn phồn hoa vậy.
Sau khi cách ly 10 ngày, thì người thợ rèn bị đưa đi trước đến, ăn mặc như phú hào Đại Minh, mọi người không biết người này có phải gặp được quý tộc Đại Minh không mà bỗng phú quý như vậy.
Thợ rèn đó không vào khu cách ly mà đứng ngoài hàng rào cầm một khẩu súng trường hỏi xem có ai biết cách chế tạo không.
Nếu không nhận nhầm, thì khẩu súng này chính là vũ khí của một sĩ binh trong khu, khi mọi người bị cách ly ở đây, sĩ binh đó còn chỉ trỏ nói.
Có hai thợ nói là mình làm được, sau đó được đưa ra khoi khu cách ly, cũng không biết là bị đưa đi đâu, 3 ngày sau không có tin gì, đúng lúc mọi người bắt đầu có dự cảm không lành thì hai người đó quay lại cũng với hai chiếc rương nhỏ.
Mọi người tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người thợ đó trông như là đang du ngoạn trong mơ vậy, sau khi quân lính nhà Minh đi thì mọi người vây lại.
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy, có chuyện gì vậy?”
Mọi người tranh nhau hỏi, hai người đó run run không nói, chỉ đắt chiếc rương xuống, sau đó mở ra, mọi người nhìn vào và lập tức á khẩu.
Trong chiếc rương tỏa sáng lấp lánh, toàn là đồ bạc…
@by txiuqw4