Hoàng đế Vạn Lịch hỏi Phùng Bảo không phải muốn câu trả lời như vậy, mà là muốn biết ý của Lý thái hậu.
Người đề xuất ý kiến của nộ các và bộ binh là Lý Như Thông, hoàng đế Vạn Lịch biết Lịch Vân Lai ai cũng có ý riêng của mình, quan trọng là ý của thái hậu, Phùng bảo nói nội các có lý, ắt mọi thứ đều rõ ràng.
Hoàng đế Vạn Lịch thở dài nói: “Nếu đã vậy thì nội các chỉ cần báo lên là được rồi”
Và không thiếu cái màn mà mọi người đứng dậy đồng thanh: “Điện hạ anh minh”, nhìn thần sắc Vạn Lịch, Trương Cư Chính nói: “Lịch Vân Lai làm việc ổn thỏa, luyện binh chuyên cần, hai năm nay lại có nhiều công lao, tương lai ắt có thành tựu, thần thỉnh cầu điện hạ ban thưởng cho hắn”
Ý Trương Cư Chính là lần này tuy không chi Lịch Vân Lai một chức vị, nhưng về sau hắn vẫn có cơ hội, lời hứa này về một chừng mực nào đó thì cũng là một niềm an ủi với Vạn Lịch rồi.
Ánh mắt Trương Thành lóe sáng, Thân Thời luôn im lặng ngẩng đầu lên quan sát, rồi Trương Cư Chính và Hoàng đế Vạn Lịch nhìn nhau, cũng ít biểu hiện thái độ ra, có lẽ vì Vạn Lịch đang dần trưởng thành, không như trước kia nữa.
Nghe câu nói đó của Trương Cư Chính, sự căng thẳng vừa nãy mới dịu đi phần nào, gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo ý Trương tiên sinh đi!!”
Tan triều nghị, Vạn Lịch, rời Văn Uyên Các nhưng chưa liên kiệu ngay mà chắp tay sau lưng tản bộ, Trương Thành khom người đi phía sau, trầm ngâm mãi Vạn Lịch mới thở dài nói: “Còn phải đợi sao, không biết còn phải đợi bao lâu nữa?”
Trương Thành không trả lời thẳng vào câu hỏi, chủ quay đầu xua xua tay, đợi mấy hoạn quan khác đi xa mới cười nói: “Vạn tuế gia, chuyến đi Sơn Đông của Vương Thông thật thú vị”
“Đúng là rất thú vị, trẫm thấy trong Thủy Hử truyện, thường thấy mấy nhân vật lục lâm thường là người có tài, không ngờ trước mặt quan quân lại súc sinh như vậy, không đáng nhắc đến chút nào”
Nói đến đây, Vạn Lịch nói nhanh hơn, Trương Thành hiểu Vạn Lịch đã vui hơn, vừa đi vừa nói tiếp: “Vạn tuế gia, nô tài điều thị vệ của Vạn tuế gia xuống rồi, đều hiểu rất rõ, người có gia nghiệp tại kinh thành, như vậy dùng mới yên tâm, nhưng về sau vẫn phải chịu đựng một chút, đi theo hầu hạ thường không khỏi chướng mắt”
Vạn Lịch gật đầu nói: “Có một số chuyện người và Vương Thông nghĩ cũng nhiều quá, khi trẫm đến Trịnh Thục Tần thì thị vệ cũng đi theo, đây là đại nội cấm địa, làm gì có chỗ nào không an toàn”
Trương Thành cười trừ nói: “Vạn tuế gia là đáng tối cao, cẩn thận vẫn hơn, nô tài cũng cần phải nhắc nhở mấy tên thị vệ đó, không được chểnh mảng, nhưng việc điều động quan Tuyên phủ vẫn cần hoàng thượng hạ chỉ, đến lúc đó nô tài lĩnh chỉ, mời vạn tuế gia chuẩn tấu”
Hoàng đế Vạn Lịch gật đầu, tiền vệ phủ quân chính là người dẫn dắt đại nội thị vệ, phụ trách việc bảo vệ ọi người trong cung, chức trách quan trọng, thủ tục điều động phải qua thái hậu và hoang thượng mới có hiệu lực, vì vậy Trương Thành mới nói mấy lời đó.
“Rõ ràng là thiên hạ thái bình, ngươi và Vương Thông lo lắng cái gì chứ?”
Vạn Lịch đứng lại đợi kiệu đến, điềm nhiên nói, Trương Thành chỉ cười cúi người, nhưng không cố giải thích gì hết.
“Biên Chân và Triều đình chưa chắc đã một lòng, chuyện này thi thoảng thấy các tiền bối trong cung nói đến, có một số người không biết trời cao đất dày, có ý đồ phản tặc cũng khó tránh khỏi”
Thái Nam ôn tồn nói, Vương Thông chau mày suy tư, chuyện Dư gia, hắn chỉ có thể nói được với mình Thái Nam, nhưng Thái Nam lại không phải là người có nhiều chủ ý.
Đàm Binh Đám Kiếm là mật thám của các nha môn cử đến, lần này dùng cách đó thu phục nhân tâm, nhưng cuối cùng không phải là người mình cần, những người khác ai cũng có thân phận của mình, tuy đều cố dụng tâm làm việc, có người không hiến được kế gì, có người lại chưa chắc giữ được bí mật.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Thái Nam có thể nói chuyện cùng, Thái Nam giống như cùng rơi xuống Thiên Tân Vệ với mình, vinh nhục cùng hưởng, Vương Thông có chuyện gì hắn đều không tránh khỏi can hệ, nói cách khác, Vương Thông phát thì Thái Nam thuyền theo nước dâng mà lên cao và ngược lại, người như vậy mới có thể yên tâm nói chuyện.
“Thái công công, cả nhà Dư gia không có chuyện gì lớn, Vương mỗ có ý này, từ Mĩ vị quán của phố Nam bắt đầu, có bao nhiêu chuyện kì lạ, tất cả đều có liên quan đến nhau, sau đó lại còn có gì nữa, thật không dám nghĩ tiếp nữa!”
Khi Mĩ Vị Quán bắt đầu, Thái Nam và Vương Thông coi như bắt đầu qua lại, Vương Thông từng trải qua những gì Thái Nam đều biết, trong tụ nghĩa quán có chôn giấu vũ khí gì, Tam Dương hội có nằm vùng ở binh mã tích trữ trong cung, thu thập tiền tài, thêm vào đó lại là chuyện ở Thiên Tân vệ này.
Nghĩ đến đây Thái Nam liền đập tay nói: “Tiểu nhân thấy Vương đại nhân cũng không cần phải nghĩ quá nhiều về chuyện đó, mấy chuyện gần đâ đều do Dư gia tác yêu tác quái, không thấy có động tĩnh gì khác, trước kia Du gia có thể hợp lực với Tam Dương giáo, mọi người đều thấy, có lẽ do là người trong cuộc nên hồ đồ chăng”
“Chuyện đến nước như ngày hôm nay, cũng chỉ có thể từ từ tìm hiểu, bản thân nên phòng bị trước”
Những điều Thái Nam nói, so với việc nói đó toàn những ‘định luật’, thà nói là suy đoán, sao mà lắm ‘có lẽ’ thế. Sao mà làm chính xác được, càng giống giải tán hơn mà thôi”, những gì mà Vương Thông có thể làm chủ là từ từ điều tra và phòng bị mà thôi”
Nhưng Vương Thông cũng chỉ là lo lắng mà thôi, cục diện của hắn ở Thiên Thân Vệ đã như vậy, hoàng đế Vạn Lịch ở kinh sư cũng vững như Thái Sơn, nếu thực sự muốn làm gì thì đâu khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ tổn hạ chính bản thân mà thôi.
Chuyện ồn ào đến mức này, những gian tà nên tránh đi, xuất hiện sinh sự thì chắc tên đó đầu óc có vấn đề, nhìn cách mấy tên đó hành sự có thể coi là cẩn trọng.
Chuyện Vương Thông lo là sợ bọn chúng âm thầm chuẩn bị, nếu những người đó vùng lên thì đúng ý Vương Thông, đến lúc đó năm dây tìm mối, kiểu gì chả một mẻ tóm gọn.
“Lão gia, binh lĩnh của lão gia luyện tập có gì chưa được ah”
Về đến Thiên Tân vệ, Hán Tư và mấy người Phạn theo sắp xếp từ trước chuẩn bị luyện tập cùng Hổ Uy doanh, xem xem họ có thể đưa ra ý kiến cải tiến nào không.
Bọn Hán Tư trước khi đi Sơn Đông đã ở Thiên Tân vệ rất lâu, am hiểu việc luyện tập binh mã của Vương Thông, lần này đi xem chỉ là có thêm chút kinh nghiệm mà thôi.
Hán Tư nói chuyện, mấy người Phạn trên xe ngựa đều có thần sắc tán đồng, đều này chắc này khiến Vương Thông vui mừng, nhưng hắn không muốn một kết quả, trên đời này làm gì có thứ gì hoàn mĩ, chỉ có thứ không ngừng cải tiến mới không ngừng phát triển.
Đã rút ra được kết luận, Hán Tư đó cũng luyện tập cùng đại đội, dựa vào nỗ lực để vươn lên, Vương Thông đang định lên tiếng thì Hán Tư lại nói: “Lão gia có thể mời Trương tiên sinh đến không? Những lời nói tiếp sau đây, tiểu nhân e là tiếng Hán của mình diễn đạt sẽ không chính xác”
Vương Thông ắt đồng ý, hắn cũng đang có hứng, phái người đi mời Trương Vũ Bắc đến, xem ra người tây này đúng là đã nhìn ra thứ gì đó.
“Sĩ binh Hổ Uy doanh luyện tập cá nhân rất tinh nhuệ, sĩ khí cao, quan quân cũng tuân thủ quân pháp, có thể thích ứng với chiến biến, nhưng đội quân này không phải để chuẩn bị cho chiến tranh, mà là trị an thành thị, vì biên chế của mỗi đơn vị quân đều là vị tiện lời khi đi lại trong thành, nhưng nếu dùng cho dã chiến thì mỏng quá”
Trương Vũ Bắc nhanh chóng có mặt, Hán Tư và mấy người Phạn kia tranh nhau nói, Vương Thông càng lúc càng lắng nghe kĩ, người ngoài thường rõ hơn.
Đội quân của Vương Thông hiện nay chủ yếu là để duy trì trị an, không hề giống quân đội, giống cảnh sát thời hiện đại thì đúng hơn, một doanh chủ có 200 người, đi lại giữa ngõ phố thuận lợi.
Nhưng Hổ Uy doanh là quân đội, tác dụng của quân đội là ở chiến tranh, Vương Thông khi đến thảo nguyên đã cảm thấy điều bất hợp lý này. Nhưng Vương Thông nhất thời không muốn làm theo cách truyền thống. Hiện nay Hổ Uy doanh mới chỉ bước đầu luyện tập, phải có chút gì mới lạ mới tốt, nếu biên chế giống như các đội quân khác thì dễ bị đồng hóa, khó khăn lắm mới gây dựng được một đội quân như thế này, không nên may áo cưới cho người khác mặc.
Thần sắc Vương Thông thay đổi liên tục, Hàn Tứ cũng nhận ra điều đó, hắn nói tiếp: “Hai trăm người là một doanh, lão gia phải có quá nhiều đơn vị phải quản lý, mệnh lệnh quá nhiều tầng. mà 200 người lại quá ít, chiến đấu độc lập rất dễ bị bao vây, cũng không thích hợp làm đợn bị chiến đấu độc lập trên chiến trường, mong lão gia biên chế đơn vị với số lượng người lớn hơn. Hơn nữa tiểu nhân thấy dụng ý của lão gia, cũng chuẩn bị một lượng lớn vũ khí thuốc nổ, như vậy một biên chế lớn hơn là cần thiết”
Nếu biên chế 1000 người một đơn vị thì Hổ Uy doanh chủ có hai đơn vị, sau khi biên chế lại thì Hổ Uy doanh trông mới giống quân đội, Vương Thông càng nghe càng vui, cười nói: “Đừng đứng đó, ngồi xuống đi, ngồi xuống mà nói!”
@by txiuqw4