sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 267: Dẹp Chướng Ngại Vật

Bất quá, tuyệt đại đa số người cũng không nghĩ như vậy.

Vào thời này, dư luận được đám sĩ lâm thanh lưu nắm chắc ở trong tay, tỷ như Nghiêm Tung là một gian thần, thiên hạ ai ai cũng biết, nhưng Trương Lão Thực Dương Châu phủ Hưng Hóa huyện Tiền Hồ thôn, một chữ lận lưng cũng không biết, ngay cả huyện thành cũng chưa tới được mấy chuyến, đừng nói là đọc công báo của triều đình. Vậy làm sao lão biết có gian tướng Nghiêm Tung, làm sao biết Nghiêm Tung lấy vàng làm bô đi tiểu, lấy bạc làm thùng phân?

À, Trương Lão Thực là nghe Lý Tú Tài mở tư thục ở cửa thôn nói. Ở Tiền Hồ thôn, Lý Tú Tài biết chữ biết văn chính là Văn Khúc Tinh Quân trong thôn, lời của y nói là ngàn vạn lần không thể giả.

Lý Tú Tài từ đâu mà biết? Huyện học giáo dụ Triệu Cử Nhân nói cho y biết.

Tin tức Triệu Cử Nhân có được từ Nam Kinh Quốc Tử Giám Tề Giám Sinh, mà chiều hướng của Thái Học, Quốc Tử Giám từ trước tới nay vẫn theo sát Hàn Lâm Viện cùng Đô Sát Viện.

Không nghe tiên sinh kể chuyện và gánh hát phía Nam sao, nói cho cùng truyện kể và tuồng hát cũng là do bọn Vương Thế Trinh biên soạn.

Cảnh Định Hướng thân là Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh, đệ đệ Cảnh Định Lực là Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện kinh sư, sau khi Vương Bản Cố chết thanh lưu ngôn quan thuộc môn sinh cố lại của huynh đệ Cảnh gia là nhiều nhất, có thể nói chỉ cần kêu lên một tiếng ngàn người hưởng ứng.

Cho nên mặc dù hành vi của y hết sức nực cười, nhưng không hề qua mặt được kẻ có lòng. Bất kể triều đình, sĩ lâm hay là dân gian, đều đồng thanh khen ngợi hành vi của Cảnh lão nhân gia có thể so với Quản Ninh cắt chiếu khi xưa, quả thật là thanh cao thuần khiết còn hơn cả băng tuyết Liêu Đông.

Đám môn sinh cố lại thuộc Vương Bản Cố trước kia cũng dần dần chuyển sang đầu nhập môn hạ Cảnh Định Hướng, vốn Vương, Cảnh chính là một đảng, cũng không phải là xa lạ gì, bọn họ làm như vậy không hề đỏ mặt. Về phần vị Vương Đô Đường xui xẻo kia… Hừ, ngài vạch áo cho người xem lưng, ta giả vờ không quen biết.

Mặc dù Vương Bản Cố bị chết có hơi đột ngột, lúc trước có dạ hành nhân xông vào, Vương lão nhi đêm không thể chợp mắt, có rất nhiều người mục kích có thể làm chứng là lão tự sát. Ngoài ra còn có di thư đích thân lão viết để lại, bị Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh chỉ muốn thoát khỏi trách nhiệm cầm trước mặt mọi người lớn tiếng đọc, kết luận ‘Sợ tội tự vận’ hoàn toàn chính là bằng chứng như núi.

Dĩ nhiên trong quan trường vẫn có người nghi ngờ Tần Lâm, chỉ bất quá cuối cùng không cách nào lật đổ bằng chứng vững vàng như vậy, cũng chỉ có thể nghi ngờ trong lòng đôi chút: Vương Bản Cố sớm không chết muộn không chết, Cẩm Y Vệ Tần trưởng quan tới cửa lại chết. Chẳng lẽ họ Tần kia quả thật là quỷ Vô Thường nơi địa phủ, Diêm La đòi mạng, đi tới đâu lập tức có sát khí tới đó.

Triều đình phát thánh chỉ xuống, nội dung không sai chữ nào so với bản chép tay mà Trương Tử Huyên mang cho Tần Lâm xem trước đó. Ngoại trừ tuyên dương Doanh Châu Thổ Ty Kim thị hết dạ trung thành phổ cập uy thiên tử ta ra ngoài ngàn dặm, còn mở ra hải cấm ở Hàng Châu, thiết lập Thị Bạc Ty (như hải quan bây giờ) cùng Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám.

Hai vị Hoắc Trọng Lâu cùng Hoàng công công mừng rỡ ra mặt, hai người bọn họ một người nhận công văn Đông Xưởng, từ Ty Phòng thăng Lãnh Ban, người kia phụng điều lệnh Ty Lễ Giám, xuất nhậm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hàng Châu.

Khom người chào Tần Lâm thật sâu, Hoắc Trọng Lâu cảm khái vô cùng:

- Lão Hoắc ở Đông Xưởng lận đận hai mươi năm, chỉ làm tới Đương Đầu. Từ khi quen biết Tần trưởng quan từ Đương Đầu thăng Ty Phòng, từ Ty Phòng thăng Lãnh Ban, đều là trưởng quan ban tặng!

Hoàng công công càng mừng rỡ tới nỗi không khép miệng lại được. Y là một thái giám trong cung không ai biết tới, hiện nay nhảy một cái trở thành Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, nắm giữ đại quyền hải quan. Tuy rằng so ra còn chưa bằng ngón tay út của những lão công công Ty Lễ Giám, Ngự Mã Giám, nhưng Thị Bạc Ty béo bở hơn nhiều.

Kiếm tiền ở chỗ này vài năm, nếu có lòng muốn leo lên trở về kinh sư, đưa Phùng Bảo một khoản kha khá, còn sợ không có vị trí tốt sao? Nếu như mấy năm sau tâm công danh phai nhạt, sống quãng đời còn lại ở thế giới phồn hoa Giang Nam, vui thú điền viên, như vậy cũng hết sức thoải mái.

- Tần trưởng quan, tiểu nhân có được hôm nay cũng nhờ phúc của lão nhân gia ngài, tiểu nhân sẽ lập bài vị trường sinh của trưởng quan ở Hàng Châu.

Hoàng công công phục xuống dập đầu với Tần Lâm mấy cái, mới cười hì hì bò dậy.

Người bên cạnh thấy vậy cảm thấy kinh ngạc, Thái Giám Đề Đốc Thị Bạc tuy còn kém xa những đại thái giám như Bỉnh Bút Ty Lễ Giám, Chưởng Ấn Ngự Mã Giám, nhưng cũng là nhân vật không phải nhỏ. Trong Hàng Châu thành, Tri Phủ, Bố Chính Sứ cũng phải nể mặt y ba phần, vì sao quỳ xuống dập đầu với một Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ như Tần Lâm, chẳng khác nào tôi tớ với chủ nhân vậy?

Đám sứ giả tuyên chỉ từ kinh sư tới lại hiểu được nội tình, người nào cũng nhìn Hoàng công công vô cùng ganh tị hâm mộ, trong mắt toát ra lửa nóng. Nếu bọn họ cũng có thể làm được chức Đề Đốc Thị Bạc Ty, đừng nói dập đầu vài cái với vị Tần trưởng quan này, cho dù là vỡ đầu chảy máu cũng bằng lòng. Họ Hoàng kia quả thật vô cùng may mắn, gặp được Cập Thời Vũ Tần trưởng quan.

- Hoàng công công, ngươi làm như vậy là giết chết hạ quan rồi…

Tần Lâm vừa cười vừa đỡ Hoàng công công dậy:

- Tương lai hạ quan còn có chuyện phải đến cầu xin công công ngài.

Hoàng công công vỗ ngực bình bịch:

- Cho dù là dầu sôi lửa bỏng cũng không từ, nếu ta có cau mày, vậy không phải là người do phụ mẫu sinh ra!

Doanh Châu Thổ Ty Phó Trưởng Quan Quyền Chính Ngân cũng vô cùng cao hứng, triều đình không chỉ thực hiện cam kết mở ra hải cấm Hàng Châu cảng, còn sai phái Hoàng công công giao tình không cạn cùng Tần Lâm làm Thái Giám Đề Đốc Thị Bạc. Đây chính là Trương Tướng gia cố ý cho phương tiện, sáng lập hoàn cảnh thật tốt cho Ngũ Phong hải thương.

Trong chuyện này, ích lợi của Ty Lễ Giám Phùng Bảo và nội các Trương Cư Chính là ở cùng một bên.

Năm Gia Tĩnh cả nước thiết lập không ít Ngân Quáng Giám, Thuế Giám, Thị Bạc Thái Giám, đều là nội đình phái thái giám đi chinh thu thuế phú. Dĩ nhiên những thái giám này cũng sẽ tham ô nhận hối lộ, nhưng nói tóm lại tham ô năm thành, còn lại năm thành cũng nộp cho triều đình.

Nhưng đám quan thương quyền quý không vui, những thuế giám này đều là nhổ lông trên người bọn họ, vì vậy thanh lưu ngôn quan thượng tấu, lấy lý do quấy nhiễu dân chúng, tham ô… dần dần hủy bỏ.

Và như vậy, thái giám không có cơ hội tham ô, nhưng triều đình ngay cả năm thành thuế phú trước đây cũng không thu được nữa, bởi vì tất cả đều chui vào túi của quan thương quyền quý.

Trương Cư Chính muốn moi bạc ra từ túi tập đoàn quan thân phú thương làm phong phú quốc khố, Phùng Bảo muốn mở lại tài nguyên thay nội đình, hai người tất nhiên chí đồng đạo hợp, bèn để Hoàng công công ‘Làm việc đắc lực, tài năng xuất chúng’ làm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, cũng hợp với lẽ thường.

Vả lại Trương Cư Chính còn có tính toán riêng, vốn lão có mật ước với Ngũ Phong hải thương, để Hoàng công công tới Hàng Châu nhậm chức chính là mở một cánh cửa sau thật to cho Ngũ Phong hải thương.

Quyền Chính Ngân nhìn Tần Lâm chắp tay thi lễ:

- Sau khi hạ quan trở về sẽ lập tức an bài các hạng sự vụ thông thương, tranh thủ năm nay có thể cống hiến mười vạn lượng thuế phú cho quốc khố!

Hoắc Trọng Lâu tiến tới hỏi:

- Đúng rồi, vì sao chúng ta được thăng thưởng, nhưng Tần trưởng quan lại không có tin tức, chẳng lẽ là Binh bộ trực tiếp phát bộ chiếu xuống?

Há chỉ bộ chiếu, ngay cả ủy trát hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty cũng đã phát xuống, chỉ bất quá lại bị Tần Lâm trả trở về.

Tần Lâm sờ sờ cằm, làm như vô ý nhìn về hướng kinh sư ở phía Bắc.

Tướng phủ ở kinh sư, kiến trúc xa hoa đường hoàng, dòng kênh chín khúc uốn lượn, khắp nơi bài trí kỳ hoa dị thạch, cảnh sắc tinh xảo tỉ mỉ, khiến cho người ta cảm thấy như lạc vào tiên cảnh.

Thế nhưng lúc này Trương Tử Huyên dung mạo như thiên tiên đang quỳ trước cửa thư phòng, hai gò má trắng nõn bởi vì tiều tụy mà gầy gò, làn thu ba uyển chuyển che giấu nỗi lo âu, răng cắn chặt môi, đôi môi đỏ mọng của nàng vì khô mà đã xuất hiện vài vết nứt rỉ máu.

Trương Tử Huyên đã quỳ ở chỗ này năm canh giờ, lấy tấm thân yếu ớt của mình ngăn cản cơn giận lôi đình của Thủ Phụ đế sư triều Đại Minh.

Xoảng! Trong thư phòng lại truyền tới thanh âm đồ sứ rơi vỡ, không biết Trương Cư Chính đã làm rơi vỡ chiếc chén Quân Diêu hình lá bạc hà giá trị ngàn vàng, hay là đồ rửa bút bằng sứ Tam Thái đời Đường hiếm thấy.

Mỹ nữ Ba Tư Bố Lệ Nhã cùng A Cổ Lệ đang bưng nước trà điểm tâm đứng ở một bên, từ trước tới nay hai nàng chưa từng thấy qua chủ nhân nổi trận lôi đình như vậy. Cho dù là quá khứ xảy ra tranh chấp với Thượng Thư, Thị Lang, lão gia cũng không tức giận giống như hôm nay.

Lúc ban đầu, Trương Cư Chính trong thư phòng từ miệng con gái biết được tin tức Vương Bản Cố ‘tự sát’, quả thật thánh nhân buồn giận không lộ ra ngoài mặt, khi đó trên gương mặt trắng trẻo của lão bất quá chỉ hơi biến sắc. Trong lúc cười nói đã viết ra một đạo quân chỉ, bảo Lưu Thủ Hữu cai quản Cẩm Y Vệ dẫn độ Tần Lâm về tra hỏi.

Nhưng sau khi nữ nhi duy nhất Trương Tử Huyên quỳ xuống đất cầu xin lão thu hồi quân chỉ, hai đứa con trai cũng ở bên cạnh khuyên nhủ hết lời, Trương Cư Chính chợt hoàn toàn nổi giận. Lão gào thét như một con sư tử, đuổi hai đứa con trai đi, kêu quản gia Du Thất cầm quân chỉ đi tìm Lưu Thủ Hữu.

Trương Tử Huyên cũng là tính tình ngoài tròn trong vuông, quyết thi gan với phụ thân, quỳ ở ngoài thư phòng không chịu đứng dậy, hai vị huynh trưởng cũng ở bên cạnh bồi tiếp. Với dáng vẻ như vậy, quản gia trong phủ không ai dám tới lấy quân chỉ mang đi.

Bây giờ hai vị công tử lại vào thư phòng khuyên giải phụ thân, Trương Tử Huyên thủy chung quỳ không đứng dậy. Năm canh giờ không uống giọt nước nào, thân thể nàng đã lảo đảo muốn ngã.

- Tiểu thư, tiểu thư...

A Cổ Lệ nói Hán ngữ hơi cứng, mang nước trà tới cho Trương Tử Huyên:

- Người uống một chút đi, giống như người đi trong sa mạc khô cằn, cần có nước ngọt giải khát.

Bố Lệ Nhã cũng bưng điểm tâm ngon lành tới:

- Tiểu thư, ăn một chút đi, thánh Mohammad từng nói trên thế gian này không có cha nào mà không thương con, lão gia bất quá chỉ là tức giận nhất thời…

Trương Tử Huyên lắc đầu cười khổ, mặc dù mỏi mệt tới cực điểm nhưng nàng vẫn đang cố gắng kiên trì. Nàng có thể bỏ cuộc, thế nhưng Thủ Phụ đế sư thân bút viết quân chỉ, một khi phát ra ngoài sẽ có khí thế lôi đình vạn quân. Toàn bộ hệ thống Cẩm Y Vệ bắt đầu từ Lưu Thủ Hữu đều phải đối nghịch cùng Tần Lâm, chuyện ngoài ngàn dặm khó có thể khống chế, một khi tạo thành sai lầm lớn, vậy thì khó có thể quay đầu lại.

Nàng lấy trực giác nữ nhi phát hiện phụ thân đã thay đổi, lão vì giang sơn xã tắc, lê dân bá tánh, lấy phương thức thiêu đốt sinh mạng đẩy mạnh triều chính mới. Đồng thời quyền mưu trong triều đình, các loại các dạng giao dịch cùng quyền hành đã khiến cho tính tình của lão xảy ra biến hóa vô cùng lớn, vì đẩy mạnh cải cách, lão có thể giao dịch cùng ma quỷ, cũng có thể không chút do dự diệt trừ người cản đường.

Cho dù là bằng hữu dám cản đường, ta cũng sẽ trừ đi mà không hối hận, đây là lời mà vị phụ thân từ hòa trước kia nói ra sao? Khóe mắt Trương Tử Huyên lăn xuống một giọt nước mắt trong suốt.

A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Hai cha con này quả thật giống nhau như đúc, chuyện mà mình đã quyết làm, cho dù là tám ngựa cũng không kéo lại được.

Trong thư phòng, Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính vô lực ngã ngồi trên Thái Sư ỷ. Cái đầu từ trước tới nay luôn ngẩng cao trong triều đình, hiện tại yếu ớt gục xuống, tới nỗi phải dùng tay chống đỡ. Đôi mắt tinh quang sáng chói từng làm cho văn võ bá quan không dám nhìn thẳng, giờ phút này đang mệt mỏi khép hờ.

Từ năm Long Khánh nguyên niên trở thành Tể Phụ trọng thần đã có mười hai năm, năm Long Khánh thứ sáu nhảy một cái trở thành cố mệnh đại thần, Vạn Lịch nguyên niên bắt đầu lấy thân phận đế sư Thủ Phụ chấp chưởng triều cương, đến nay cũng đã được bảy năm.

Nhớ lại quá khứ, lão lệnh cho Thích Kế Quang dẹp loạn Oa ở Đông Nam, dùng phong cống mở biên giới làm điều kiện hàng phục Yêm Đáp Hãn, Tam Nương Tử ở vùng Tái Bắc. Lại dùng Tằng Tỉnh Ngô, Lưu Hiển nhất cử san bằng loạn người Bặc ở khu Tây Nam khốn nhiễu đế quốc trên trăm năm, có thể nói chiến công hiển hách.

Thực hành Khảo Thành Pháp, bắt chước Tần vương cầm roi đánh cả thiên hạ, trong lúc nhất thời nếp sống từ trung ương tới địa phương trở nên thay đổi, cho dù biên thùy xa xôi cũng có thể thi hành triệt để chính lệnh của triều đình. Lại cách chức những quan viên tham nhũng lười biếng, tinh giản đội ngũ quan liêu, đuổi cổ hạng người đần độn vô tri về nhà. Đẩy mạnh Nhất Điều Tiên Pháp, đo lại ruộng đất, ức chế thôn tính, tiêu trừ sưu cao thuế nặng, giảm bớt gánh nặng cho dân chúng, có thể nói là thành tựu huy hoàng.

Giống như một vị lão thuyền trưởng thông minh cơ trí, Trương Cư Chính vững vàng nắm chắc phương hướng đi tới của con thuyền đế quốc khổng lồ, lái nó về mục tiêu mà mình dự định.

Đương nhiên nếu có ai dám nghi ngờ quyền lực của vị thuyền trưởng lão, dám nghi ngờ phương hướng đi tới của con thuyền, vị lão thuyền trưởng bá đạo này cũng sẽ không chút do dự dùng biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất bóp miệng kẻ đó lại, thậm chí đẩy kẻ đó xuống thuyền.

Bao nhiêu Thượng Thư, Thị Lang, tướng quân, thậm chí đều là Tể Phụ đại thần phản đối lão, đều bị lão lấy đủ loại quyền mưu thủ đoạn cách chức, lưu đày...

Nhưng lần này lão gặp vấn đề khó khăn, bởi vì nữ nhi duy nhất của lão đã quỳ ở ngoài thư phòng suốt năm canh giờ, ngăn trở quân chỉ do đích thân lão viết, một khi phát ra ngoài lập tức sẽ có hiệu quả


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx