sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 269: Chúc Mừng Chúc Mừng

Làm chính địch, hai bên rơi vào cục diện phân ranh giới rõ ràng, chết già không thèm lui tới, vì sao Cảnh Định Hướng lại viết thư cho Trương Cư Chính?

Trương Cư Chính mở phong bì ra, lão trời sinh tài ba hơn người, đọc lướt qua nội dung một lần thật nhanh, chợt lộ vẻ vui mừng, vỗ mạnh thư xuống bàn một cái:

- Ha ha, Cảnh Định Hướng làm cho lão phu ghét hận bao nhiêu năm qua, không ngờ rằng gãy cánh dưới tay tên họ Tần kia.

Thì ra phong thư này lời nói cực kỳ nhún nhường, ‘quay đầu nhìn lại đủ chuyện xấu xa quá khứ’, ‘Người mất không thể sống lại, người tới không thể đuổi đi’, ‘nguyện ra công khuyển mã vì Giang Lăng tướng công’... Tóm lại một câu, Cảnh Định Hướng là năm vóc sát đất cam lòng làm môn hạ tay sai cho tướng phủ.

Trương Cư Chính cũng kỳ quái, thầm nhủ trong lòng mình không nắm được khuyết điểm gì của Cảnh Định Hướng. Cho dù là Vương Bản Cố chết đi, thế lực huynh đệ Cảnh gia vẫn còn đó, y cũng không cần phải tự bái hạ phong như vậy mới đúng…

Xem tiếp xuống dưới, trong thư Cảnh Định Hướng nhắc tới tên Tần Lâm, khen ngợi Trương Tướng gia tuệ nhãn thức nhân tài, lựa chọn thanh niên tài tuấn dốc hết sức mình, có khí độ của hiền tướng thời cổ…

Nghe thấy huyền ca biết nhã ý, Trương Cư Chính lập tức hiểu ra đầu đuôi gốc ngọn. Đầu tiên là kinh hãi, tiếp theo âm thầm nghĩ ngợi tên Tần Lâm này bản lãnh cũng thật lớn, trước sau ép hai lãnh tụ thanh lưu Vương Bản Cố, Cảnh Định Hướng này vào tuyệt lộ, quả thật là hổ tướng qua ải đoạt cờ chém tướng.

Lão nhìn hai đứa con trai nói:

- Nhất định là họ Tần nắm được yếu điểm chí mạng nào đó của Cảnh Định Hướng, ép y đầu hàng lão phu… Tên Tần Lâm này… không phải là hắn đã trả thư của lão phu lại sao?

Hai huynh đệ nghe vậy mừng rỡ, biết Tần Lâm khiến cho Cảnh Định Hướng đầu hàng đã tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi do giết chết Vương Bản Cố mang tới cho bố cục của phụ thân, khuyên phụ thân hồi tâm chuyển ý sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Về phần tại sao Tần Lâm có thể khống chế Cảnh Định Hướng, hắc hắc, tên Tần Lâm kia có rất nhiều chủ ý xấu xa.

Trương Mậu Tu ngượng ngùng nói:

- Cũng là hài nhi nóng lòng thất sách, lúc ấy tình hình như vậy, cũng khó trách người ta hiểu lầm...

Y kể lại chuyện lo lắng Tần Lâm xích mích cùng phụ thân, cố ý chỉ ra trong thư có ý kén rể, ngược lại khiến cho Tần Lâm hiểu lầm cho Trương Cư Chính nghe.

Trương Cư Chính không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới hừ một tiếng:

- Tần Lâm nói đạo bất đồng không thể cùng mưu cùng lão phu, vì sao lại thay lão phu thu thập Cảnh Định Hướng vào lúc này?

Trương Kính Tu cân nhắc câu chữ nói:

- Xin phụ thân Đại nhân hiểu cho, hẳn Tần Lâm cũng là ủng hộ cải cách triều chính mới, chẳng qua là có chỗ bất đồng với phụ thân trên ý tưởng cải cách mà thôi.

- Hài nhi dám cam đoan, hắn cũng không phải phái ngoan cố thủ cựu!

Trương Mậu Tu cũng chém đinh chặt sắt đưa ra bảo đảm.

- Như vậy...

Trương Cư Chính nghĩ ngợi, chợt trừng mắt:

- Còn không mau đỡ muội muội các con dậy, các con làm huynh trưởng kiểu gì vậy?

Trương Tử Huyên quỳ đến hai chân tê dại, là hai vị huynh trưởng đỡ nàng vào thư phòng.

Thấy vẻ mặt nữ nhi duy nhất buồn bã tiều tụy, hai mắt đỏ ngầu, mái tóc như tơ xốc xếch, đôi môi khô nứt, Trương Cư Chính lại âm thầm hối hận không thôi, tự tay đỡ nàng tới giường nghỉ ngơi.

- Phụ thân Đại nhân!

Trương Tử Huyên năm canh giờ không uống giọt nước, giọng trong trẻo đã trở nên khàn khàn:

- Tần Lâm…

- Được rồi được rồi...

Trương Cư Chính xé nát quân chỉ tự tay mình viết, tỏ vẻ cụt hứng vẫy tay:

- Đám tuổi trẻ các con cũng không biết trời cao đất rộng, thôi thôi thôi, lão phu tha cho hắn lần này!

Từ năm Vạn Lịch nguyên niên tới nay, quân chỉ của Trương Cư Chính không biết đã từng đánh gục bao nhiêu chính địch, làm cho bao nhiêu Thượng Thư, Thị Lang, Cấp Sự, Ngự Sử phải biến sắc. Đây là lần đầu tiên lão tự tay thu hồi, tự tay xé nát quân chỉ viết xong.

Đôi mắt Trương Tử Huyên lộ vẻ hết sức vui mừng, cười cười áy náy với phụ thân. Vốn nàng năm canh giờ đã mỏi mệt vô cùng, tâm trạng căng thẳng thoáng chốc buông lỏng, mới vừa nằm xuống giường đã ngủ thật say.

Nếu như nói cha mẹ vợ nhìn con rể là càng nhìn càng vui mừng, vậy lão nhạc gia này dường như là cừu địch đời trước cùng con rể. Trương Cư Chính thấy nữ nhi độc nhất vì Tần Lâm mà cực khổ đến như vậy, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, cơn giận Tần Lâm đã giảm đi nhiều.

Lão hơi nghĩ ngợi một chút, cầm bút viết soạt soạt một đạo quân chỉ khác.

Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu nhìn phụ thân viết, không khỏi nháy nhó nhau tỏ vẻ kỳ quái.

- Không phải nói hắn có tài kinh thiên vĩ địa sao, vậy phải trải qua khó khăn thử thách. Lúc vi phụ thi Hương bị Tuần Phủ Hồ Quảng Cố Lân ngăn trở, thi rớt lần ấy. Cố tiên sinh làm cho lão phu trau giồi thêm ba năm, lúc ấy mới thành đại khí…

Trương Cư Chính đang nói cao hứng cùng hai đứa con trai, chợt nhìn thấy nữ nhi nằm trên giường ngủ say, cuối cùng lòng dạ mềm nhũn ra:

- Vốn định cũng thử họ Tần ba năm, thôi, e rằng Huyên nhi không chờ được, nửa năm, trong vòng nửa năm không cho các con và Huyên nhi đi gặp họ Tần. Nếu nửa năm sau hắn vượt qua được ma luyện, có được khí độ bao dung như biển chứa trăm sông, không kiêu ngạo không ngả lòng, lão phu sẽ ở kinh sư chờ hắn tới, ngồi luận đạo với nhau, lắng nghe ý tưởng của hắn về triều chính mới.

Trương Kính Tu cùng Trương Mậu Tu á khẩu nghẹn lời, xem ra lão đầu tử vẫn còn đang giận dỗi Tần Lâm. Thứ nhất là tức giận câu ‘đạo bất đồng không thể cùng mưu’ của hắn, tin triều chính mới là đại nghiệp sẽ khai sáng một thời thịnh thế, không cam lòng Tần Lâm chỉ trích. Thứ hai có vẻ như cha vợ muốn so tài cùng con rể…

Cười khan hai tiếng, hai huynh đệ cũng không thể nói gì hơn, nếu còn nói nữa, chắc chắn lão đầu tử sẽ giở uy phong của phụ thân ra.

Tần huynh, hai chúng ta nhân chí nghĩa tận, ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi.

Tần Lâm đợi ở Nam Kinh, không biết tướng phủ kinh sư vì chuyện của hắn dấy lên sóng to gió lớn, người nắm quyền thực tế triều Đại Minh, Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính bị hắn chọc giận đến thổi râu trợn mắt.

Trong thời gian chờ đợi tin tức, ở trước mặt mọi người hắn vẫn tỏ ra vững như Thái Sơn, trấn định như thường, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. Tự tay giết chết đại quan chính nhị phẩm triều đình, mặc dù đã ra tay không có chút sơ hở nào, nhưng dù sao Vương Bản Cố không phải là nhân vật nhỏ, bên kinh sư có thể dấy lên sóng gió hay không, rốt cục triều đình sẽ đối xử với chuyện này như thế nào?

Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm cũng mơ hồ đoán được chút chân tướng, dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức đi hỏi Tần Lâm, mà là âm thầm đổ mồ hôi hột thay trưởng quan mình.

Tần Lâm tạm thời nhàn rỗi. Kể từ khi Lưu Thủ Hữu hạ trát lệnh cho hắn điều tra vụ án mất bạc, chuyện bên Thiên Hộ Sở do một vị Phó Thiên Hộ khác thay thế, vẫn không có lệnh bảo hắn trở về.

Mà án mất bạc và chuyện ra biển chiêu an đã kết thúc thuận lợi, trên thánh chỉ không có nói tới thăng thưởng, chính hắn lại trả bộ chiếu thăng Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ và ủy trát hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty. Ít ngày trước còn bận rộn vắt giò lên cổ, lúc này lại rỗi rảnh không có chuyện gì làm.

Cũng may Tần trưởng quan của chúng ta còn có chuyện khác làm, hắn phụng bồi Thanh Đại chạy Đông chạy Tây, mua chỗ mở nữ y quán, chính là ngôi phủ đệ phong cảnh ưu mỹ, diện tích rất lớn của Đỗ Thị Lang.

Phu thê Đỗ Thị Lang bởi vì tiểu nữ nhi chết thảm, ở trong nhà thấy vật nhớ người quả thật đau lòng khó chịu, muốn bán nhà trở về nguyên quán, biết được Tần Lâm muốn mở nữ y quán liền nửa bán nửa tặng tòa nhà cho hắn.

Tần Lâm không phải là xuất thân y học lâm sàng, nhưng tiền kiếp hắn đã từng vào bệnh viện, bèn bố trí nữ y quán giống như bệnh viện. Trước mặt vừa vào viện làm thành phòng khám bệnh, phòng giữa là chỗ ngồi chẩn bệnh của quán chủ cùng y sĩ, sương phòng bên trái làm kho thuốc cùng chỗ thu lệ phí, sương phòng bên phải là đại sảnh hậu chẩn. Phòng giữa kế tiếp bên trong là y sĩ cùng y tá trực ở, sương phòng bên phải bên trái làm phòng điều trị, thứ ba, thứ tư… bố trí các nơi đầy đủ.

Lý Thời Trân vô cùng hứng thú đi xem bố trí nữ y quán này, luôn miệng khen tốt.

Thanh Đại cũng thấy hay thấy lạ, nhìn y quán lớn như vậy, mắt nàng cong lên như vầng trăng khuyết, kéo cánh tay của Tần ca ca cười ngọt ngào. Nàng rất có thiên phú y học, nhưng từ nhỏ cũng biết tương lai không thể ngồi quán hành y như nam đệ tử vậy, như vậy học nhiều y thuật hơn nữa thì có ích lợi gì? Bây giờ sở học có chỗ dùng, có thể hành y cứu thế giống như gia gia, tất nhiên tiểu nha đầu cao hứng không ít.

Chuyện phải tới cuối cùng cũng tới, chờ chừng nửa tháng, trát khiển trách của Lưu Thủ Hữu Lưu Đại nhân cai quản Cẩm Y Vệ cùng văn thư Binh bộ được đưa tới Nam Kinh một lúc.

“Tần Lâm phụng mật trát điều tra vụ án hai mươi năm trước Vương Bản Cố vu cáo Hồ Tông Hiến, giết oan Uông Trực, loạn Oa một dãy Đông Nam, vốn phải hết sức cẩn thận. Thế nhưng sơ suất chức trách, dồn cho phạm quan Vương Bản Cố tự vận bỏ mình. Tuy rằng triều đình không truy cứu tội này, nhưng khiển trách tội giải đãi sơ suất, nay cách chức lưu nhiệm, lập công chuộc tội!”

Thấy trát khiển trách này, trong lòng Tần Lâm có hơi khó chịu.

Lưu Thủ Hữu che giấu giúp hắn chuyện tự tiện giết chết Vương Bản Cố, lại nói nhăng là trước đó đã hạ mật trát cho hắn điều tra, chuyện này đã giải thích hoàn mỹ nguồn gốc với khắp thiên hạ. Tần Lâm vốn chính là đi làm vụ án này, chỉ bất quá không cẩn thận làm cho Vương Bản Cố sợ tội tự vận.

Đường đường chưởng Cẩm Y Vệ Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó Lưu Đại nhân chịu nói láo giúp Tần Lâm, không nghi ngờ chút nào là kết quả Trương Tử Huyên điều đình với Trương Cư Chính giùm hắn. Ngoại trừ Thủ Phụ đế sư, không còn ai có thể bảo Lưu Thủ Hữu làm như vậy.

Nhưng chuyện cách chức lưu nhiệm này quả thật không hiểu vì sao, chức quan Tần Lâm bị truất hết sạch, vất vả lắm mới thăng tới Phó Thiên Hộ, lại thêm đường thượng quan Cẩm Y Vệ có thể được huân quan chuyển thực thụ, lần này hoàn toàn mất hết.

Tần Lâm sờ sờ cằm, cảm thán nói:

- Hắc hắc, đắc tội Thủ Phụ đế sư, cũng không phải là không trả giá!

Bọn Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm, Ngưu Đại Lực vừa thở phào nhẹ nhỏm, lại vừa tiếc nuối thay trưởng quan mình, mấy huynh đệ chí cốt này không cần nói, toàn là người hết dạ trung thành.

Chỉ có Từ Văn Trường ở bên cạnh không nói một lời, nhìn dáng vẻ còn thật sự cao hứng.

Đợi mọi người lui ra, lão cười híp mắt đi tới trước người Tần Lâm, chắp tay nói:

- Chúc mừng Tần trưởng quan, chúc mừng Tần trưởng quan!

Tần Lâm híp mắt nhìn lão đầu nhi một chút, sau đó liền nhìn ra phía ngoài kêu:

- Ngưu Đại Lực, mau vào đây, Hàn Phi Liêm nhanh đi mời thái thế thúc ta... Từ tiên sinh lại nổi điên!

Từ Văn Trường nghe vậy mềm nhũn người, sắc mặt dở cười dở khóc.

- Ta không điên, bệnh điên đã sớm khỏi, Tần trưởng quan của ta ôi!

Từ Văn Trường lộ vẻ khổ sở, chòm râu dê bạc run lên trên gương mặt nhăn nhó, giậm chân kêu oan uổng không ngớt, bây giờ khóc không ra nước mắt.

Tần Lâm cau mày lại, quan sát Từ lão đầu, như tin như không nói:

- Thật sự không điên chứ?

- Không điên thật.

- Ừm, vậy lần này bản quan sẽ tin lão.

Tần Lâm vỗ vai Từ Văn Trường y như thật, đột nhiên cúi người xuống cười lớn.

Từ Văn Trường đầu tiên là ngẩn ra, sau khi bừng tỉnh ngộ cũng không thể làm gì chỉ trợn trắng mắt. Rõ ràng là vị trưởng quan này đã sớm biết lão không điên, cho nên trêu chọc lão.

Bất quá bị cách chức còn có thể cười vui vẻ như vậy sao, Từ Văn Trường tức giận nói:

- Xem ra tâm trạng trưởng quan cũng không tệ, không nhìn ra trưởng quan tuổi còn trẻ, ngược lại rất có khí độ, không quan tâm đến chuyện hơn thua.

- Không có không có...

Tần Lâm dang rộng hai tay, chớp chớp mắt:

- Mới vừa rồi chỉ là trong lòng không thoải mái, cho nên mới trêu chọc lão một chút cho vui. Ừm, dường như bây giờ tốt hơn nhiều.

Từ Văn Trường trợn mắt một cái, đối với vị chủ nhân này, lão đã không còn lời gì để nói. Bất quá đi theo hắn làm việc, dường như tâm tính Từ Văn Trường cũng trở nên trẻ hơn không ít, không chỉ có bệnh điên bởi vì Vương Bản Cố bị giết mà khỏi hẳn, buồn khổ uất kết hai mươi năm qua cũng từ từ tiêu tán, ngược lại rất hưởng thụ cuộc sống không câu chấp không ràng buộc này.

- Trưởng quan, ngươi có biết tại sao mới vừa rồi lão đầu tử lại nói một tiếng chúc mừng không?

Từ Văn Trường mới vừa hỏi cũng biết nguy rồi, tên Tần Lâm này chắc chắn sẽ lại ăn nói bậy bạ, bèn nhanh chóng tự trả lời:

- So với giáng chức, lưu đày, thật ra cách chức nói nặng không nặng nói nhẹ không nhẹ...

Thì ra quan trường Đại Minh đã có lệ, phàm là quan viên giáng chức điều nhiệm phải thiên chuyển từng bậc từng bậc, tỷ như nếu như tòng nhị phẩm Bố Chính Sứ giáng chức làm thất phẩm Tri Huyện, vậy phải bò lên từ Tri Huyện tới Châu Đồng, Tri Châu, Tri Phủ, Đạo Đài, từng bậc từng bậc, giống như chuyển thế đầu thai làm người một lần nữa. Trên lý thuyết, muốn thăng trở về chức quan trước kia vậy phải qua từng bước chức quan trước mà leo lên.

Mà cách chức quan viên lại bất đồng, chỉ cần xử lý một thời gian, có một trọng thần nhị phẩm triều đình hoặc là thế tập vương hầu bảo cử, lập tức có thể phục hồi chức quan như cũ, ngã ở nơi nào đứng dậy ở nơi đó, giống như chỉ đùa giỡn một chút. Nhưng nếu không có ai chịu bảo cử, hoặc là triều đình không công nhận bảo cử này, vậy thì thật sự là cách chức, mão quan lột sạch, trở lại thành dân chúng bình thường.

- Trưởng quan ngài chẳng qua là quan võ tòng ngũ phẩm, thông thường cần người có phẩm cấp cao hơn ba cấp bảo cử là được. Không những Trương Tướng gia, Từ công gia, cho dù là Vương Thế Trinh Thuận Thiên phủ, Cảnh Định Hướng Đô Sát Viện cũng có thể bảo cử cho ngài. Huống chi sau chữ ‘cách chức’ còn có lưu nhiệm, lập công chuộc tội, quả thật chỉ là đùa giỡn với ngài một phen.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx