sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 297: Gài Tang Vật Hãm Hại

- Nha môn gần nhất ở đâu?

- Huyện nha Tiền Đường, tới đó chỉ có nửa dặm đường.

Lời còn chưa dứt, Tần Lâm đã lôi Kim Anh Cơ chạy ra ngoài.

Ngoài cửa huyện nha Tiền Đường, hai tên dân tráng chống trường thương, đầu gục lên gục xuống ngủ gà ngủ gật, đột nhiên nghe tiếng trống vang lên, hai người bị dọa sợ đến giật nảy mình, suýt chút nữa té từ trên bậc thềm xuống.

- Người nào nửa đêm đánh trống kêu oan?

Hai dân tráng cơ hồ cho là có kẻ điên tới.

Người đánh trống kêu oan chính là Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ.

- Lão tử sắp điên rồi, nửa đêm còn không được nghỉ ngơi, làm thủ huyện này thật là trời đánh ngũ lôi.

Tri Huyện Tiền Đường từ hậu nha đi ra, sắc mặt có hơi xanh, quyết tâm đánh những điêu dân này tám mươi hèo trước rồi hãy nói.

Nhưng thấy là Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ, y vô cùng kinh hãi, đến khi hỏi rõ nguồn cơn, sắc mặt Huyện thái gia lập tức trở nên trắng bệch.

- Vụ án này quá lớn, hạ quan làm không được, sẽ cùng hai vị đi gặp Lý Bố Chính, Lưu Tuần Án.

Tri Huyện Tiền Đường cũng không nói lời khách sáo, cùng Tần Lâm, Kim Anh Cơ vội vã đi ra ngoài.

Lúc này bên ngoài huyện nha tiếng người xôn xao, Tuần Án Ngự Sử Lưu Thể Đạo dẫn người tới trước nha môn, chợt Lương Xán cùng Vệ Vinh từ trong đám người lao ra, chỉ Tần Lâm, Kim Anh Cơ giận quát:

- Ác tặc, còn muốn chạy đi đâu?!

Kim Anh Cơ cùng Quyền Chính Ngân lấy làm kinh hãi, tiếp theo thầm kêu may mắn: chuyện này quả nhiên là nhắm vào Ngũ Phong hải thương. Thật may là nghe lời của Tần Lâm tranh trước chạy tới báo quan, bằng không thiêu hủy thuyền bè hy vọng che lấp chân tướng, ngược lại sẽ bị gài tang vật hãm hại, đến lúc đó cho dù là miệng mọc khắp toàn thân cũng không nói được.

Quả nhiên ta đã đoán trúng... Tần Lâm thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, chắp tay thi lễ hai vị cống sứ Lưu Cầu:

- Ngày hôm trước trò chuyện với nhau thật vui, vì sao hai vị nói ra lời ác như vậy? Kim trưởng quan cùng Tần mỗ là mệnh quan triều đình, sợ rằng không gánh vác nổi hai chữ ác tặc.

- Còn muốn chống chế sao?

Lương Xán vừa tức vừa vội, đưa tay ra chỉ:

- Là Ngũ Phong hải thương, cũng chính là người của Doanh Châu Thổ Ty các ngươi cướp thuyền, bắt đi hai vị thiên sứ (sứ giả thiên triều, tiếng xưng hô của các nước chư hầu phiên quốc với sứ giả của Trung Quốc), người cả thuyền chúng ta tận mắt nhìn thấy, còn muốn chống chế sao?

Vệ Vinh trợn trừng mắt, cơ hồ muốn phun ra lửa:

- Mau giao ra hai vị thiên sứ!

Hai ngày trước, hai vị thiên sứ sắc phong Tiêu Sùng Nghiệp, Tạ Kiệt ngồi một chiếc phong chu tải trọng ngàn liêu (một liêu bằng 0,325 tấn). Lương Xán cùng Vệ Vinh ngồi một chiếc phúc thuyền nhỏ hơn một chút dẫn đường phía trước, từ Hàng Châu ra biển.

Vịnh Hàng Châu hình cái loa, bọn họ mất một ngày đi tới chỗ miệng loa mở rộng, chính là quần đảo Chu Sơn có vô số đảo nhỏ dày đặc. Chỉ cần đi tiếp về phía Đông qua khỏi quần đảo chính là Đông Dương đại hải mênh mông bát ngát, tiếp tục chạy thẳng về phía Đông Nam là có thể tới Lưu Cầu.

Không nghĩ tới vận mệnh trớ trêu, lại xảy ra chuyện ở Chu Sơn.

Hai chiếc thuyền tới gần dãy đá ngầm quần đảo Chu Sơn vào đêm xuống, bèn thả neo đỗ lại. Hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, trên biển sương mù tràn ngập, hai thuyền đang chuẩn bị nhổ neo lên đường, chợt nơi xa xuất hiện ba chiếc thuyền võ trang treo cờ xí Ngũ Phong.

Đám người Lương Xán từng gặp gỡ Tần Lâm, Kim Anh Cơ ở Hàng Châu, còn tưởng là Ngũ Phong hải thương đuổi theo tiễn hành, hoặc là muốn cùng đi Lưu Cầu với bọn họ, thương nghị chuyện hợp tác cùng quốc vương Thượng Vĩnh.

Ngàn vạn lần không ngờ rằng, mấy chiếc thuyền này khí thế hung hăng cặp mạn phong chu, một đám thủy binh cầm trong tay vũ khí sắc bén nhảy lên boong thuyền, rất nhanh đã khống chế phong chu.

Lương Xán cùng Vệ Vinh thấy không ổn vội vàng dương buồm trốn đi xa, có hai chiếc thuyền võ trang theo sát không tha, người Lưu Cầu lợi dụng sương mù và hải lưu, vất vả lắm mới chạy thoát.

Quốc vương Lưu Cầu Thượng Vĩnh mong đợi sắc phong đã suốt bảy năm, thật vất vả mời được sứ giả sắc phong lại bị cướp đi, hai người Lương Xán Vệ Vinh không có biện pháp trở về nước phục mệnh, không thể làm gì khác hơn là đợi một hồi, rốt cục nhắm mắt chạy trở lại vùng biển xảy ra chuyện thăm dò.

Lúc trở lại, phong chu, ba chiếc thuyền võ trang hoàn toàn mất bóng, trên mặt biển trống rỗng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hai sứ giả Lưu Cầu thương nghị với nhau, đúng rồi, Thổ Ty triều Đại Minh bắt cóc thiên sứ triều Đại Minh, chúng ta nên trở về mời triều Đại Minh chủ trì công đạo.

Bọn họ trở lại Hàng Châu, trực tiếp chạy tới nha môn Tuần Án tố cáo. Tuần Án Ngự Sử thay mặt thiên tử tuần thú, đạn hặc bất pháp, đúng là chuyện thuộc phạm vi trách nhiệm.

Bắt cóc sứ giả sắc phong triều đình, chẳng phải là mưu phản bội nghịch sao? Lưu Thể Đạo vô cùng kích động, lúc này bèn phái người thông báo khẩn cấp Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền, đồng thời mình cũng điểm binh mã đi bắt phản nghịch.

Đi tới cửa nha môn Tiền Đường huyện, đúng lúc nhìn thấy Huyện thái gia cùng Tần Lâm, Kim Anh Cơ đi ra, hai vị sứ giả Lưu Cầu là cừu nhân gặp mặt lập tức đỏ mắt, lúc này nhảy ra há miệng mắng to.

Thấy sứ giả Lưu Cầu chỉ vào mũi Tần Lâm, Kim Anh Cơ mắng loạn, Tuần Án Ngự Sử Lưu Thể Đạo đắc ý vô cùng, cố ý chậm một bước, bước chân đĩnh đạc giống như Bao Long Đồ bước ra sân khấu, chậm rãi đi lên vung tay áo rộng thùng thình, cao giọng kêu lớn:

- Này, phạm quan có biết tội hay không? Bây đâu, bắt hai tên phản tặc bội nghịch triều đình lại!

Ra lệnh một tiếng, chúng binh sĩ cầm đao thương trong tay xông lên

Quyền Chính Ngân là người Cao Ly, cực kỳ kính sợ Trung Nguyên thiên triều, mặc dù bình thời tự xưng là mưu trí đa đoan, thấy Bát Phủ Tuần Án Lưu Đại nhân uy phong như vậy cũng bị dọa đến không nhẹ. Theo y thấy lần này Ngũ Phong hải thương là bị hãm hại, không biết có thể rửa sạch oan uổng hay không?

Kim Anh Cơ cắn răng cười khổ, nắm chặt cánh tay Tần Lâm, làm Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, nàng chỉ huy điều độ, sát phạt quả quyết, nhưng chỉ cần có Tần Lâm, nàng tình nguyện tin tưởng vào cơ trí hắn.

Quả nhiên Tần Lâm ung dung điềm tĩnh giơ tay ngăn lại:

- Chậm đã!

- Ngươi còn có lời gì để nói?

Lưu Thể Đạo dương dương đắc ý, dường như hai vị sứ giả sắc phong triều đình phái ra mất tích, y đặc biệt cao hứng vậy.

Tần Lâm chế nhạo cười, chỉ chỉ Tri Huyện Tiền Đường:

- Lưu Tuần Án, tốt nhất ngươi hỏi vị quan phụ mẫu này, ta cùng Kim trưởng quan chạy tới nha môn y cả đêm để làm gì.

Lưu Tuần Án kinh ngạc trong lòng, nghi ngờ hỏi:

- Diêu Huyện Lệnh, mới vừa rồi hai tên phạm quan này tới tự thú sao?

Thì ra Huyện Lệnh Tiền Đường này gọi là Diêu Đạo Mi, tên tự là Luật Uẩn, hai mươi tám tuổi ra làm quan, trong mười hai năm đã từng đảm nhiệm Ôn Châu phủ Vĩnh Gia huyện, Đài Châu phủ Lâm Hải huyện, Thiệu Hưng phủ Cối Kê huyện, Hàng Châu phủ Tiền Đường huyện, lần nào cũng đảm nhiệm phụ khuếch phủ thành, cuối cùng lại đảm nhiệm phụ khuếch tỉnh thành, quả thật có thể xưng là ‘Quan vận hanh thông’.

Nghe Lưu Thể Đạo hỏi như thế, Diêu Đạo Mi ngẩn người nhìn Tần Lâm, lại nhìn Tuần Án Ngự Sử, cảm thấy tình thế khó xử: nhìn trận thế Lưu Thể Đạo, nói thật nhất định sẽ đắc tội với y. Nhưng nếu nói láo, lại cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Khẽ cắn răng, Diêu Đạo Mi chắp tay nói:

- Xin Lưu Tuần Án hiểu cho, mới vừa rồi hai vị trưởng quan Tần, Kim là tới tố cáo. Phong chu bị sóng biển đánh tới Đại Cù Sơn đảo, người của Doanh Châu Trưởng Quan Ty đã giữ nó lại. Trên thuyền không có một bóng người, vết máu thật nhiều, e rằng… e rằng hai vị sứ giả đã ngộ hại.

A!? Lưu Thể Đạo há miệng thật to, sứ giả sắc phong có thể ngộ hại là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng chuyện Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ chủ động báo án lại khiến cho y khó lòng tin được.

Lương Xán cùng Vệ Vinh ngơ ngác nhìn nhau, là sứ giả Lưu Cầu, hai người bọn họ sợ nhất chính là phe Doanh Châu Trưởng Quan Ty thà chết cũng chối không chịu nhận. Dù sao trên biển mênh mông bát ngát, chỉ cần giết chết người đánh đắm thuyền, không còn lại chút chứng cứ nào cả. Kim Anh Cơ chỉ cần một mực chối không biết chuyện này, bọn họ cũng không biết phải làm sao.

Bây giờ Kim Anh Cơ lại chủ động báo án, thật sự là làm cho bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Tần Lâm cười dang rộng hai tay:

- Lưu Tuần Án, ngươi nghĩ mà xem, nếu như là Kim trưởng quan giết chết hai vị sứ giả sắc phong, nàng chỉ cần đánh chìm phong chu ngoài biển, khiến cho cả người lẫn thuyền chìm xuống đáy biển, sau khi trở lại cương quyết không nhận, e rằng án này cả trăm năm sau cũng không thể phá. Cần gì phải đưa thuyền về nha môn Doanh Châu Trưởng Quan Ty ở Đại Cù Sơn đảo, còn mình tới đây chủ động báo án? Chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?

Lưu Thể Đạo nghe vậy ngạc nhiên, mặc dù y rất muốn gán tội danh lên đầu Kim Anh Cơ cùng Tần Lâm, nhưng Tần Lâm phân tích như vậy quả thật khó có thể cãi lại. Y làm Tuần Án Ngự Sử, muốn cưỡng ép gán tội danh cũng sợ không có lý do vững chắc.

Kim Anh Cơ cùng Quyền Chính Ngân nhìn nhau hoảng sợ, âm thầm bội phục Tần Lâm liệu sự như thần, lập tức báo án, tuy rằng không thể hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi, tối thiểu cũng đã giảm xuống rất nhiều.

Chợt có người lớn tiếng nói:

- Lưu Tuần Án, ngàn vạn lần không thể bị quỷ kế của bọn chúng lừa gạt, đây chẳng qua là giặc kêu bắt giặc mà thôi!

Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền mang theo binh sĩ nha dịch, nhanh như gió lốc chạy tới, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Lâm, dưới ánh đuốc chiếu sáng, chỉ thấy trong mắt y có ngọn lửa nhảy múa.

- Hừ, chỉ vì đứa con ngu xuẩn của ngươi mà làm như vậy sao?

Tần Lâm thầm nhủ trong lòng:

- Chỉ sợ ngươi có mưu đồ khác, lần này rõ ràng là gài tang vật hãm hại...

Lý Tự Hiền kéo Lưu Thể Đạo sang bên cạnh, thở hồng hộc nói:

- Chỉ bằng vào trò trẻ như vậy cũng muốn đùa giỡn quan viên Chiết Giang chúng ta trong lòng bàn tay sao? Hai tên phạm quan Kim, Tần này rõ ràng là muốn dùng thủ đoạn giặc kêu bắt giặc để rửa sạch tội danh, giả dại qua ải.

- Tới mau, Lý Phương Bá tới thật mau!

Tần Lâm nhìn chằm chằm sao trên bầu trời đêm, giọng lộ vẻ giễu cợt.

- Ngươi...

Lý Tự Hiền chỉ mặt Tần Lâm:

- Còn muốn nói dối sao? Bây giờ nhân chứng đầy đủ, không cho phép các ngươi chống chế!

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả:

- Lý Phương Bá muốn gán ghép tội danh cho Kim trưởng quan cùng tại hạ ư? Chỉ tiếc rằng lãng lãng càn khôn, giở ra âm mưu quỷ kế hắc ám như vậy, rốt cục cũng là giấy không thể nào gói được lửa.

Quả thật không có gì đáng nói với Lý Tự Hiền, tên này vì chuyện của con trai mình Lý Giáp đã hận Tần Lâm và Kim Anh Cơ đến tận xương tủy, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức gán vụ án này lên đầu Tần Lâm, hoàn toàn không chịu nghe phải trái gì cả.

- Bây đâu, tập nã quy án hai tên phạm quan!

Lý Tự Hiền lớn tiếng hò hét, rõ ràng là đả kích trả thù.

Bố Chính Sứ giỏi lắm sao? Tần Lâm cười hăng hắc, hỏi ngược lại:

- Mặc dù bản quan đã cách chức lưu nhiệm, nhưng vẫn là quan Cẩm Y Vệ. Kim trưởng quan Doanh Châu Trưởng Quan Ty là ở Nam Trực Lệ, thử hỏi Bố Chính Sứ Chiết Giang ngươi có quyền gì tập nã chúng ta?

Lưu Thể Đạo nghe vậy có hơi lúng túng, y là Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang, Bát Phủ Tuần Án trong truyền thuyết, mặc dù quyền lực cực lớn nhưng cũng không quản được Nam Trực Lệ.

Lý Tự Hiền lại gằn giọng quát:

- Loạn thần tặc tử, ai ai cũng có quyền tru diệt. Bản quan phụng chỉ trấn thủ một phương, tập nã bọn ngươi chính là trách nhiệm không thể nào tránh khỏi.

Hừ, muốn chơi cứng với ta sao? Thần sắc Tần Lâm tỏ ra lạnh lùng, hai mắt nheo lại hàn quang lóe lên.

- Ai dám động đến một đầu ngón tay Tần trưởng quan?

Hoắc Trọng Lâu cất tiếng thét dài, thân hình giống như chim ưng giang cánh bay tới, phía sau là bọn Lục mập, Ngưu Đại Lực, chạy tới nỗi đầu đầy mồ hôi.

- Tần ca, huynh không sao chứ?

Lục mập chạy đến bên người Tần Lâm, thở hổn hển mồ hôi chảy ròng ròng. Mới vừa rồi y phát giác có vẻ bất thường bèn đi gọi Hoắc Trọng Lâu chạy tới.

Hoàng công công ngồi kiệu đi sau cùng, bốn kiệu phu chạy đến cơ hồ mệt lả, từ xa đã nghe thanh âm sắc bén âm nhu của y:

- Tuần Án là cái rắm gì chứ, chúng ta ở trong cung, chính tai nghe Từ Thánh Thái Hậu nói Tần ca nhi phá vụ án Kinh Vương phủ, bảo toàn thể diện cho Hoàng gia, là thiếu niên anh hùng. Tên Tuần Án kia lại ngậm máu phun người... Chẳng lẽ Thái Hậu nương nương là sai, họ Lưu kia là đúng? Hừm!?

Tiếng hừm cuối cùng của Hoàng công công hết sức âm trầm lạnh lẽo, dư âm vang vọng hồi lâu.

Có phải là Lý Thái Hậu đã nói như vậy thật hay không, không ai có thể đi tới kinh sư hỏi thử lão nhân gia, tóm lại Hoàng Tri Hiếu nói như vậy, người khác không thể không tin y ba phần.

Đám binh sĩ vốn đang vây quanh Tần Lâm, Kim Anh Cơ rục rịch muốn động, lúc này ngơ ngác nhìn nhau, chuẩn bị thối lui.

Tần Lâm nhìn Hoắc Trọng Lâu cùng Hoàng Tri Hiếu gật đầu ra hiệu, hai vị này nhất thời buông lỏng trong lòng, thầm nói thật may là chưa tới trễ.

Tri Huyện Tiền Đường Diêu Đạo Mi nhìn bên này, Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, Lãnh Ban Đông Xưởng, lại nhìn sang bên kia, Bố Chính Sứ Chiết Giang, Tuần Án Ngự Sử, con bà nó, bất cứ ai chỉ cần phun ra một bãi nước bọt cũng đủ làm chết chìm tên Tri Huyện nho nhỏ này. Chân y không ngừng lui về phía sau, lòng nói lão tử không chọc nổi chẳng lẽ cũng không trốn thoát sao?

Lý Tự Hiền hết sức muốn hạ gục Kim Anh Cơ, Tần Lâm, thấy Hoàng, Hoắc chạy tới nhúng tay, y là người thứ nhất nổi giận thét lên như sấm:

- Lúc nào Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám cùng người của Đông Xưởng có thể quản đến chuyện bên trong Chiết Giang tỉnh của ta?

Hoắc Trọng Lâu đã quyết định tiếp cận Tần Lâm hơn, lập tức mỉa mai trả đũa:

- Mới vừa rồi không phải Lý Phương Bá nói loạn thần tặc tử ai ai cũng có quyền tru diệt hay sao? Hoắc mỗ thân là Lãnh Ban Đông Xưởng, phụng chỉ tuần tra tập nã đại gian ác nghịch, mắt thấy nơi này có người điên đảo thị phi, trắng đen lẫn lộn muốn hãm hại trung lương, dĩ nhiên phải đấu với y một trận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx