sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 539: Hiện Trường Vụ Án

Mặc dù Phùng Bảo không hiểu tượng vàng Oscar là cái quái gì, nhưng diễn kịch ở trước mặt Hoàng đế cùng Thái hậu, không cần biết Hoàng đế có thoái vị hay không, vẫn lưu lại được chút ấn tượng tốt.

Trương Hoành lớn tuổi, Lục Viễn Chí mập thây, hai người cỡi ngựa lúc này mới chạy tới, thấy Tần Lâm từ Từ Ninh cung đi ra cùng tiến lên hỏi:

- Thế nào?

- Tra án!

Tần Lâm vung tay lên.

Lục Viễn Chí dang rộng hai tay, lần này tốt rồi, tra án tới trên đầu Hoàng đế.

Sắc trời đã tối, khắp nơi trong cung đốt đèn sáng rực giống như ban ngày. Mặc dù Lý Thái hậu hạ lệnh tất cả mọi người ở trong cung thất của mình không được đi ra ngoài, hết thảy cứ theo lẽ thường, nhưng ngay cả Lý Thái hậu, Vạn Lịch, Vương Hoàng hậu cùng Trương Cư Chính cũng chờ ở Từ Ninh cung. Toàn bộ Tử Cấm thành từ Lộ Vương trở xuống, tần phi, Công chúa, thái giám cùng cung nữ, vô số con mắt nhìn chằm chằm hành tung Tần Lâm, vô số lỗ tai nghe ngóng tiến triển tra án.

Tối nay nhất định là đêm Tử Cấm thành không ngủ.

Tần Lâm cầm ngọc bội Lý Thái hậu ban tặng tiện nghi làm việc, chưởng ấn Đô Tri Giám Trương Hoành hiệp trợ phá án.

Nhìn nhìn lão thái giám tóc như sương tuyết, mặt đầy nếp nhăn này, đương nhiên Tần Lâm biết tại sao phái lão nhân gia tới. Trương Hoành không chỉ có thâm niên lâu nhất, hơn nữa không tranh chấp với đời, không liên lụy tới bất kỳ hệ phái nào, không dính líu nhiều với Vạn Lịch, Vương Hoàng hậu và Phùng Bảo. Phái lão tới không chỉ có là hiệp trợ phá án, còn có ý chứng kiến giám sát.

Địa điểm phát hiện án mạng là Khúc Lưu quán phía Tây Tử Cấm thành, bởi vì nhân công xây dựng dòng suối uốn lượn mà có tên này. Trong lúc uống rượu có thể đặt chén rượu trong thuyền gỗ nhỏ, sóng sánh bập bềnh trôi theo nước suối, gọi là mượn dòng nước chảy đưa chén rượu tới.

Lúc Tần Lâm đi qua, ở ngoài cửa có rất nhiều cấm quân Ngự Mã Giám quản, lại xen lẫn cẩm y vệ sĩ cùng thái giám trong cung. Những cấm quân này có kẻ là Phùng Bảo điều tới, có kẻ nghe lệnh của Trương Hoành, Trương Kình, không lệ thuộc nhau, đều nghiêm ngặt đề phòng lẫn nhau, không khí hết sức khẩn trương.

Tôn Hoài Nhân cũng ở nơi đây, mang theo mấy vị Hiệu Úy thủ cung Khôn Ninh cung cùng thái giám trực nhật canh giữ ở ngoài cửa chính, thấy Tần Lâm tới, y liền dang rộng hai tay:

- Dừng bước, phụng ý chỉ Hoàng hậu nương nương, bất kể là ai cũng không cho đi vào!

- Ta cũng có ý chỉ...

Tần Lâm cũng không nói nhảm, lấy ngọc bội Thái hậu ban cho ra đưa lên, cười nói:

- Bất quá là phụng ý chỉ Thái hậu tra án!

Lục Viễn Chí một mực đi theo sau lưng Tần Lâm, sau đó ba vị Trương công công Trương Hoành, Trương Thành, Trương Kình nối đuôi mà vào. Tôn Hoài Nhân cùng mấy tên thái giám, cấm quân võ quan vốn là thủ ở bên ngoài cũng muốn đi vào theo, chợt thấy Tần Lâm đưa tay ngăn lại, tự đại nói một câu:

- Hiện trường án mạng, không phận sự miễn vào!

Tự cao gì chứ, Tôn Hoài Nhân cùng mấy thái giám giận vô cùng, nhưng không làm gì được Tần Lâm, không thể làm gì khác hơn là giương mắt nhìn.

Nhưng sau khi tiến vào hiện trường, Tần Lâm lập tức váng đầu hoa mắt: trời ơi, trên mặt đất sạch sẽ không có hạt bụi nào, không hề giống như hiện trường án mạng.

- Đây là chuyện gì vậy?

Tần Lâm chỉ mặt đất, cực kỳ căm tức mắng:

- Tên ngốc nào tẩy rửa mặt đất sạch sẽ như vậy, cả cột cũng lau qua một lần, đầu óc tên này có vấn đề rồi sao?

Trương Thành cùng Trương Kình ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt lúng túng vạn phần.

Lão thái giám Trương Hoành cười híp mắt nhìn Tần Lâm, không nhanh không chậm nói:

- Là sáng sớm hôm nay bệ hạ phát hiện thi thể hai tên cung nữ, trong lúc hốt hoảng bèn hạ lệnh dọn dẹp hiện trường. Có vẻ như bệ hạ cũng không hy vọng bị Thái hậu nương nương biết chuyện này, đáng tiếc là không được như nguyện.

Lục Viễn Chí ặc một tiếng trong cổ họng, nhìn trưởng quan mình, có cảm giác muốn nổ tung đầu.

Thì ra là Vạn Lịch làm chuyện ngu ngốc này, Tần Lâm cười khan hai tiếng, đảo mắt vài vòng, cố ý lớn tiếng nói:

- Ngu, bệ hạ quả thật rất là ngu, nếu như có ý giấu giếm, tùy tiện mượn cớ gài tang vật không được sao? Nhìn Vương nương nương trong cung mà xem, từng quang minh chính đại phạt trượng đánh chết mấy vị thái giám, cung nữ, không ngờ rằng bệ hạ tới nơi này lại uống say giết người… Chậc chậc, cửu ngũ chí tôn muốn giết người, còn phải tự mình động thủ hay sao?

Mọi người mới đầu nghe Tần Lâm mắng Vạn Lịch đần, còn tưởng rằng hắn cuồng vọng hết sức, không biết giữ mồm giữ miệng. Sau khi nghe xong mới hiểu được rõ ràng là giải vây thay bệ hạ, nếu Vạn Lịch nghe được lời nói này, chắc chắn sẽ gõ đầu mình, hối tiếc không nên xử trí thất thố như vậy.

Trương Hoành nghe Tần Lâm nhắc tới Vương Hoàng hậu phạt trượng đánh chết thái giám cung nữ, đột nhiên thần sắc khẽ động, híp mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Kết cấu của Khúc Lưu quán ở phía Nam là sân khấu dùng cho các cung nữ ca múa biểu diễn, phía Bắc là chỗ ngồi quân thần yến ẩm, thưởng thức ca múa. Trên đất nhân công đào dòng suối nhỏ quanh co chảy qua, có tác dụng mượn dòng nước chảy đưa chén rượu tới, quả thật có cảm giác thú vị khác lạ.

Bây giờ toàn bộ Khúc Lưu quán trải qua rửa sạch tương đối triệt để, hành lang, mặt đất, tường cột thảy đều sạch sẽ. Ngoại trừ mùi máu tanh nhợt nhạt như có như không, quả thật không nhìn ra đêm qua nơi này từng phát sinh qua án mạng.

Tần Lâm muốn lấy vân tay, dấu chân, hoặc là tìm kiếm vết máu ở hiện trường cũng là cực kỳ khó khăn, thậm chí căn bản không thể nào.

Nếu như là đời sau, Tần Lâm có thể lợi dụng Luminol để làm cho vết máu hiện ra, chỉ cần một phần trăm vạn vết máu là có thể làm cho Luminol phát ra ánh sáng xanh. Trình độ rửa sạch hiện trường như vậy đối với pháp y là không có hiệu quả gì, nhưng hiện tại là năm Vạn Lịch, hắn biết đi đâu tìm Luminol?

Tần Lâm giận đến nỗi hỏi thăm mẫu thân Vạn Lịch trong bụng vài lần, Lý Thái hậu vô tội bị văng miểng.

Lục Viễn Chí nhìn qua hiện trường vô cùng sạch sẽ trước mặt, cũng cảm thấy bó tay hết cách, thình lình vỗ đùi một cái:

- Tần ca, hung khí, hẳn là trên hung khí vẫn còn vân tay!

- Thông thường có thể nghĩ đến rửa sạch hiện trường là có thể nghĩ đến chuyện rửa sạch hung khí…

Tần Lâm không thấy có hy vọng gì, nhưng vẫn nhìn Trương Hoành dò hỏi.

Lão thái giám cười khổ, chắp tay một cái:

- Tần tướng quân liệu sự như thần.

Tần Lâm thở dài một tiếng trong lòng, Vạn Lịch ôi Vạn Lịch, có kẻ đần độn như ngươi thật sao? Tự mình hủy diệt tất cả chứng cứ, những gì còn lại hoàn toàn bất lợi đối với mình, nếu tất cả tội phạm đều ngu như vậy thì hay biết mấy.

Chỉ bất quá lần này không phải là Tần Lâm muốn định tội Vạn Lịch, mà là muốn giải oan cho y. Mặc dù Vạn Lịch cũng không dám kiên quyết phủ nhận tội giết người, nhưng Tần Lâm từ đủ loại dấu hiệu suy đoán, sau lưng chuyện này nhất định có điều mờ ám.

Hiện trường không tìm được thứ gì hữu dụng, Tần Lâm quét nhìn một vòng ghi nhớ hoàn cảnh trong lòng, sau đó ra lệnh đi tra nghiệm thi thể.

Hai cỗ tử thi cung nữ đặt trong phòng bên cạnh viện, vốn Vạn Lịch định lặng lẽ đem thi thể ra ngoài cung chôn cất, bất quá còn chưa thành công đã bị Phùng Bảo phát hiện, báo cáo cho Lý Thái hậu, thi thể cũng bị trông chừng nghiêm ngặt.

Vốn tiết trời lạnh lẽo, căn phòng để thi thể càng có vẻ rét lạnh hơn. Hai vị cung nữ còn mặc vũ y nghê thường xinh đẹp, chỉ tiếc sinh mạng đã bị tử thần mang đi, thi thể cương cứng không còn sức sống nằm trên chiếu, gương mặt sinh động thường ngày nay đã hóa thành một mảnh cứng ngắc trắng bệch, da cũng mất đi vẻ bóng loáng đầy sức sống, trở nên tái nhợt, không còn co giãn.

Mái tóc hai người bọn họ đều bị cắt đi một đoạn rất dài, đỉnh đầu chỉ còn lại tóc dài không tới nửa thước, Vạn Lịch cũng thừa nhận bởi vì hai cung nữ này không biết múa vũ điệu mới mẻ, y liền nói đùa ‘Cắt tóc thay cắt đầu’ dùng kiếm cắt tóc các nàng.

Tần Lâm lấy mắt ra hiệu, Lục Viễn Chí không chút khách sáo cởi y phục thi thể ra, đốt đèn đuốc sáng choang bắt đầu kiểm nghiệm thi thể.

Mọi người cũng hít sâu một hơi khí lạnh, mới vừa rồi mặc y phục, vết máu loang lổ, không nhìn rõ vết thương thế nào. Hiện tại đã cởi y phục ra hết lập tức thấy rõ ràng, chỉ thấy mặt ngoài thi thể vết thương ngổn ngang chằng chịt, quả thật rất giống sau khi Vạn Lịch say rượu vung kiếm chém thương.

Thật sự là như vậy sao? Tần Lâm khẽ mỉm cười, nếu không có chứng cớ xác thực, chỉ nhìn một cách đơn thuần hiện tượng mặt ngoài, thường thường sẽ đi sai đường.

Lúc này thi cương đã phát triển đến cao trào, lúc Lục Viễn Chí cởi y phục đã phát giác thi thể cứng ngắc không có cách nào động. Thông thường mà nói sau khi tử vong ba canh giờ thi cương lục tục xuất hiện, mười hai canh giờ phát triển đến toàn thân, đạt tới cao trào, sau đó dần dần tan đi. Trước mắt là vừa vào đêm không lâu, như vậy lấy thi cương phán đoán thời gian tử vong phải là trước sau giờ Sửu, lúc vừa bước qua ngày mới.

Tên mập đi theo Tần Lâm lâu như vậy, thủ pháp cũng hết sức thuần thục, lại lật xem mí mắt thi thể, kiểm tra mức độ vẩn đục của giác mạc, sau đó lại lật thi thể qua, kiểm tra thi ban ở vị trí thấp như dưới mông, sau lưng.

Tình huống xuất hiện thi ban, mức độ vẩn đục của giác mạc hoàn toàn ấn chứng thời gian tử vong, đúng là khoảng giờ Sửu (1-3h sáng).

Sau khi kiểm nghiệm tỉ mỉ vết thương bên ngoài thi thể, Lục Viễn Chí bẩm báo:

- Nữ thi số một, cánh tay trái có một vết thương, trên mặt hai vết thương, vai phải một vết thương, đều là vết thương do vũ khí sắc bén gây nên. Vết thương chí mạng là vết thương đâm vào ngực trái, nghi là vũ khí sắc bén xuyên tim mà chết. Nữ thi số hai, cổ tay phải một vết thương, giữa ngực bụng bốn vết thương, đều là vết chém thương, vết thương chí mạng là cổ họng bị đâm, chính là vũ khí sắc bén đâm xuyên cổ mà chết.

Thần sắc Trương Hoành ngưng trọng, sau khi lão nhận được tin cũng không tới phòng để thi thể xem thử, lúc này thấy vết thương ngổn ngang trên thi thể, quả thật rất giống người say rượu dùng kiếm đâm chém loạn xạ giết chết.

Trương Thành cùng Trương Kình ra sức nháy mắt với Tần Lâm. Hai người bọn họ là thân tín của Vạn Lịch, nếu quả thật Vạn Lịch thoái vị, Lộ Vương lên ngôi, từ nay về sau hai người coi như rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, cả đời không thể nào ngóc đầu được nữa.

- Chư vị chớ nên nóng nảy...

Tần Lâm khoát khoát tay, hỏi Lục Viễn Chí:

- Những vết thương không phải là vết thương chí mạng, có hiện tượng da thịt bị cuốn hay không?

Lục Viễn Chí cẩn thận kiểm tra một phen, vô cùng khẳng định gật đầu một cái:

- Có ra máu, có da thịt bị cuốn.

Thông thường mà nói, da thịt bị cuốn đại biểu cho vết thương khi còn sống, bất quá Tần Lâm sờ sờ mũi nói:

- Nếu như hung thủ đâm vết thương chí mạng trước, sau đó thừa dịp trong thời gian rất ngắn trước khi người bị hại tắt thở ngụy tạo vết thương, cũng sẽ có phản ứng da thịt bị cuốn như vết thương khi còn sống.

Trạng thái hấp hối của người ta thường là kéo dài mấy phút, hạ thủ trong mấy phút đồng hồ này cũng có thể tạo ra phản ứng giống như khi còn sống.

Lục Viễn Chí lại có chút không phục, theo y thấy không chỉ có vết thương có phản ứng giống như khi còn sống, chỉ vết thương trên cánh tay hai thi thể:

- Tần ca, không phải huynh đã nói, vết thương chống cự loại này là tiêu chuẩn vàng để phán đoán trạng thái bị hại hay sao?

- Quả thật mấy chỗ vết thương này rất giống hai vị nữ tử yếu ớt tay không tấc sắt lúc đối mặt hung đồ cầm kiếm, hết sức ngăn cản tạo thành, bất quá tại sao không thể là ngụy tạo?!

Tần Lâm dứt lời liền cười phá lên.

Ba vị Trương công công đều có vẻ không hiểu nhìn Tần Lâm, vị Tần tướng quân xét âm đoán dương này danh tiếng rất lớn, nhưng hôm nay dường như chưa đạt tới trạnh thái đỉnh phong. Cho dù là trong lòng bọn họ có khuynh hướng giúp Vạn Lịch, cũng cảm thấy lời Tần Lâm nói có chút cưỡng từ đoạt lý, không thể làm cho người tin phục, ít nhất sẽ không thuyết phục được Lý Thái hậu và Phùng Bảo.

- Tên mập, đệ còn phải rèn luyện lực quan sát nhiều hơn.

Tần Lâm cười híp mắt đi tới bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống kiểm tra tỉ mỉ, chủ yếu là mở ra vết thương chí mạng ở cổ họng và tim trên thi thể tra xét.

Rất nhanh, Tần Lâm tìm được thứ mà hắn muốn, cầm thứ nhỏ như sợi tơ kia đặt dưới ánh đèn mời mọi người quan sát.

Tóc vụn.

Bên trong vết thương chí mạng hai cỗ nữ thi đều phát hiện tóc vụn, trong đó vết thương ngực trái thi thể số một khá nhiều, mà tóc bên trong vết thương cổ họng thi thể số hai lại ít.

- Chuyện này… chuyện này có nghĩa là gì?

Ba vị Trương công công một già hai trẻ trợn trắng mắt, không hiểu gì cả.

Duy chỉ có thịt béo trên mặt Lục Viễn Chí run lên, vội vàng ngồi xổm xuống lật xem những vết thương khác bên ngoài thân hai cỗ thi thể, sau khi kiểm tra cẩn thận, thanh âm của y trở nên lâng lâng như đi trên mây:

- Tần ca, những vết thương khác trên hai cỗ nữ thi hoặc là không có tóc vụn, hoặc là số lượng cực ít!

Cho dù là Trương Hoành điềm tĩnh thâm trầm, lúc này cũng không nhịn được ngạc nhiên hỏi:

- Rốt cục là các ngươi có ý gì, vì sao trong vết thương có tóc?

- Tên ngốc này…

Tên mập chỉ vết thương, văng nước miếng nói:

- Những tóc vụn này là tóc mà bệ hạ cắt của hai tên cung nữ trước đó, dính trên bảo kiếm. Trong vết thương bị đâm trước sẽ dính tóc, vết thương bị đâm sau hoặc là dính ít tóc, hoặc là không có tóc. Nói cách khác, trước tiên hai tên cung nữ bị đâm vết thương chí mạng, lúc hấp hối còn bị đâm chém nhiều vết kiếm khác, ngụy tạo thành dáng vẻ bị người say rượu múa kiếm chém lung tung!

Dứt lời, tên mập mới nhớ tới lão thái giám này là lão tiền bối ngay cả Phùng Bảo cũng phải nể mặt vài phần, không khỏi thè lưỡi lúng túng nói:

- Trương công công, cũng không phải ta nói ngài…

Trương Hoành ngược lại tỏ ra cao hứng, không so đo ngôn ngữ Lục Viễn Chí mạo phạm, mà là bắt chước bộ dáng của y, kiểm tra vết thương cẩn thận.

Tần Lâm dứt khoát dùng hai tay vạch ra mấy chỗ vết thương, mời Trương Hoành nhìn kỹ, sau đó lại sờ sờ mái tóc còn lại trên đầu thi thể, cười nói:

- Xem đây, bôi dầu hoa quế, chẳng trách nào dính trên lưỡi kiếm nhiều như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx