sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 568: Tình Thế Phức Tạp (thượng)

Những huynh đệ này với Tần Lâm một kẻ vinh cả bọn cùng vinh, nếu nghe được tin tức xấu còn có thể cười đùa vui vẻ đó mới là chuyện kỳ quái.

Đi về phía Tiện Nghi phường không bao lâu sau, vô tình chạm mặt đoàn người xách đèn lồng tướng phủ vội vàng đi tới. Người đi đầu vừa nhìn thấy Tần Lâm lập tức cười tít mắt, nhanh chóng quỳ sụp xuống:

- Ôi chao, thật là may mắn, vốn cho là tán đường rồi e rằng khó lòng tìm được Tần trưởng quan, may là phúc khí tiểu nhân không nhỏ, mới có thể gặp được ngài dọc đường.

Mọi người nhìn lại, đây không phải là quản gia tướng phủ Diêu Bát, tâm phúc bên cạnh Trương Tướng gia sao? Trương Tướng gia giúp đỡ Nghiêm lão Thượng Thư đệ tấu chương thượng tấu Tần trưởng quan, vì sao Diêu Bát còn lấy lễ đối đãi hắn như vậy?

Người nhà Tể Tướng quan thất phẩm, Diêu Bát hôm nay đâu chỉ thất phẩm. Bao nhiêu biên quan Đại Soái kết giao ngang hàng với y, cho dù là đại quan kinh sư nhị tam phẩm cũng phải xưng hô y một tiếng Diêu Bát lão đệ.

Đầu gối Diêu Bát cũng không phải là có thể tùy tiện quỳ trước mặt bất cứ ai.

Tần Lâm cũng không kinh hãi, bình thản như thường hỏi:

- Là tiểu thư các ngươi cho mời hay là hai vị công tử?

Hỏi hay thật, trước hết lập tức hỏi có phải là tiểu thư cho mời hay không, da mặt Tần trưởng quan chúng ta thật dày.

Mọi người nghe Tần Lâm hỏi câu này không nhịn được buồn cười trong bụng, đồng thời trăm phần trăm xác định Tần Lâm cũng không có xích mích với đế sư Thủ Phụ, nếu không làm sao có thể hỏi như thế.

Diêu Bát thân là tâm phúc Trương Cư Chính, dĩ nhiên hiểu được tâm sự Tướng gia và tiểu thư mình, ngược lại không hề cho là Tần Lâm hỗn xược, cung cung kính kính đáp:

- Lần này cũng không phải là tiểu thư cho mời, chính là tướng công nhà ta từ nội các trở lại, liền cấp tốc mời Tần tướng quân đến phủ nghị sự.

Câu đáp này lại càng tuyệt diệu, lần này không phải là tiểu thư mời, nói vậy trước kia tiểu thư vẫn thường mời Tần Lâm vào phủ gặp gỡ. Sau đó nói Trương Cư Chính từ nội các trở lại liền cấp tốc mời Tần Lâm vào phủ nghị sự, quả thật là vô cùng nể mặt Tần trưởng quan.

Đế sư Thủ Phụ và Tần Lâm không những không có xích mích, quan hệ còn rất vi diệu.

Bắt đầu từ Hồng Dương Thiện cho đến Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan, nhất thời giống như vừa uống một liều thuốc định thần, âm thầm cảm thấy may mắn mới vừa rồi không bị Lưu Thủ Hữu hù dọa. Nếu làm ra hành động giống như Hứa Tiến khi nãy, ha ha, tương lai chắc chắn sẽ phải hối hận.

Nếu Trương Cư Chính từ nội các trở lại phủ liền cấp tốc cho mời Tần Lâm, chắc là có chuyện quân quốc quan trọng muốn thương nghị với hắn. Mọi người không dám chậm trễ, lập tức chạy tới tướng phủ ở hẻm Sa Mạo bên ngoài Đông Hoa môn.

Trương Cư Chính là cho đòi một mình Tần Lâm, những người khác cũng không thể tùy tiện vào tướng phủ, Mã Bân liền do dự hỏi:

- Tần trưởng quan, ngài thấy hôm nay có nên…

Tần Lâm cười cười:

- Không có chuyện gì, chờ ta một hồi, sau khi ra chúng ta đi ngay Tiện Nghi phường.

- Hay lắm.

Mã Bân đáp ứng, trong lòng cũng không mấy tin tưởng, bây giờ cũng đã gần đến giờ cơm, nếu là tướng phủ giữ lại ăn cơm, chẳng lẽ Tần trưởng quan lại từ chối?

Tần Lâm an bài Lục Viễn Chí dẫn các vị huynh đệ đi tới quán trà đối diện tướng phủ ngồi một hồi, chờ mình đi ra.

Nhìn theo bóng lưng Tần trưởng quan đi vào tướng phủ, Mao Tiên Trung Mao Chỉ Huy mới đầu dựa vào lau mồ hôi, nói khẽ với Mã Bân:

- Trời ơi, lão Mã, hôm nay vô cùng nguy hiểm, không sợ ngươi chê cười, mới vừa rồi huynh đệ nghe nói Trương Tướng gia xích mích cùng trưởng quan chúng ta, trong lòng cũng phập phồng lo lắng…

- Làm người phải có thủy có chung, trước kia Lưu Đô Đốc không coi trọng chúng ta, nếu như bắt chước lão Hứa làm ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào ngã theo chiều đó, vậy tương lai sẽ khó nhìn mặt nhau.

Mã Bân bưng một chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.

Trong khách sảnh tướng phủ, mãng bào ngọc đái Trương Cư Chính mặc vào triều vẫn không đổi, càng làm nổi bật thân hình cao lớn, toát ra khí thế của đế sư Thủ Phụ không giống tầm thường.

Lão đang chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong khách sảnh, đầu mày cuối mắt toát ra vẻ lo buồn.

Quốc thế triều Đại Minh như mặt trời đứng bóng, triều chính mới càng ngày càng mạnh mẽ, lại có một đám tướng quân chinh chiến tài giỏi bảo vệ quốc gia, Thủ Phụ Trương Cư Chính còn có cái gì lo lắng?

Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô ngồi trên Thái Sư ỷ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dường như đang khuyên giải Trương Cư Chính:

- Tin tức bên Tam Nương Tử truyền đến cũng chưa chắc đã chính xác, Yêm Đáp Hãn còn chưa chết, Hoàng Đài Cát sao dám làm như thế? Chúng ta tăng cường chiến bị, có hùng binh dưới quyền Thích Đại Soái, sợ gì thiết kỵ quân địch xông quan?

- Nếu Thát Đát phản, nhất định sẽ xảy ra họa chiến tranh liên miên bất tuyệt...

Trương Cư Chính bùi ngùi thở dài, lại nhìn sang Tằng Tỉnh Ngô:

- Phàm phương pháp dụng binh, toàn quốc là thượng, phá quốc là thứ. Toàn quân là thượng, phá quân là thứ. Toàn lữ là thượng, phá lữ là thứ. Toàn tốt là thượng, phá tốt là thứ. Toàn ngũ là thượng, phá ngũ là thứ. Cầm quân trăm trận trăm thắng, không phải tướng giỏi thì không dẫn dắt được. Quân đội không đánh mà khuất phục địch nhân, ai ai cũng có thể dẫn dắt.

Trương Cư Chính dùng Tôn Tử binh pháp ngấm ngầm tỏ ý cảnh cáo. Trước kia Tằng Tỉnh Ngô làm Tuần Phủ Tứ Xuyên, đốc suất đám Đại tướng Lưu Chỉnh tiêu diệt loạn người Bặc quấy nhiễu triều Đại Minh hơn trăm năm, có thể nói chiến công hiển hách. Bất quá bây giờ làm Binh bộ Thượng Thư nắm đại cục quân sự cả nước trong tay, vậy phải từ mức ‘Trăm trận trăm thắng’ nâng cao tới mức ‘không cần đánh cũng có thể khuất phục’.

Sắc mặt Tằng Tỉnh Ngô đỏ lên, chắp tay nói:

- Tỉnh Ngô kính cẩn thọ giáo.

Trương Cư Chính mỉm cười gật đầu một cái.

Thế lực Yêm Đáp Hãn cũng không phải là Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly có thể so sánh, vị Hãn vương này là con cháu dòng dõi Thành Cát Tư Hãn, là hậu duệ gia tộc hoàng kim, uy chấn Tái Bắc.

Dưới trướng y có hơn hai mươi vạn quân đội, binh cường mã tráng, đất cho ngựa ăn cỏ kéo dài từ Thanh Hải hồ mãi cho đến Hô Luân Bối Nhĩ thảo nguyên, bao nhiêu năm qua là cường địch của triều Đại Minh ở Bắc bộ. Cuối triều Gia Tĩnh dọc theo trường thành binh tai không ngừng, thậm chí vào năm Gia Tĩnh hai mươi chín công phá phòng tuyến trường thành, binh đánh tới dưới tường thành kinh sư, khiến cho trong ngoài triều trở nên chấn động.

Cho đến năm Long Khánh Bả Hán Na Cát cháu ngoại Yêm Đáp Hãn hàng Minh, Trương Cư Chính tại triều, Vương Sùng Cổ Phương Phùng Thời ở biên phòng chủ trì chuyện phong cống Yêm Đáp Hãn, trong hơn mười năm rốt cục dẹp yên chiến loạn, phía Bắc trở nên bình yên vô sự.

Không ngờ hơn mười năm sau lại truyền tới tin tức xấu, dĩ nhiên Trương Cư Chính cùng Tằng Tỉnh Ngô cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên.

Ngoài ra, trừ mục đích duy trì đại cục hòa bình ra, Trương Cư Chính cũng có chút tư tâm nho nhỏ trong chuyện này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx