sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 795: Lừa Gạt Đình Trượng

Tần Lâm dở khóc dở cười,nhét một chiếc áo gối như vậy khiến cho quần hắn căng phồng lên, nhìnqua giống như trẻ con mặc tã, ặc, quá đáng…

Bên ngoài Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đã sớm chuẩn bị xong xuôi, biểu lộtrên mặt mọi người đều rất cổ quái, buồn cười lại không dám cười, muốnkhóc lại không thể khóc.

Từ Văn Trường nghiêm nghị cảnh cáo bọn họ:

- Mấy con thỏ nhỏ chết bằm này, lát nữa ngàn vạn lần chớ nên cười, nhấtđịnh phải khóc thật thương tâm, bằng không lão đầu tử sẽ lấy giày đánhcác ngươi!

- Đi thôi!

Tần Lâm kêu lên một tiếng.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực theo sát phía sau, bốn tên thân binh Hiệu Úy ì ạch khiêng quan tài phía sau.

Mới vừa đi ra khỏi đại môn, Tần Lâm cùng các huynh đệ hắn liền đổi sắc mặt.

Chỉ thấy vị Tần trưởng quan này của chúng ta cau chặt chân mày, cắn chặt hàm răng, hai mắt nhìn về cuối chân trời xa, sắc mặt tỏ ra quyết tuyệt, tay áo phất phơ đi đầu.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các thân binh Hiệu Úy khiêng cỗ quan tàibách mộc nặng nề theo sau, sắc mặt ai nấy tỏ ra bi tráng, trong mắt đãrưng rưng lệ, bước chân trầm trọng vô cùng, dường như trên vai bọn họđang khiêng một cỗ quan tài nặng ngàn cân.

Có chuyện gì vậy… dân chúng hai bên đường phố đều xúm lại xem, không bao lâu sau hai bên đường đã đầy ắp người, chỉ chỏ bọn Tần Lâm bàn tán xônxao, không biết hắn đang diễn tuồng gì.

Hoa Đắc Quan, Điêu Thế Quý cùng mấy tên địa đầu xà mặc thường phục lẫnbên trong đám người, không hẹn mà cùng nói với hàng xóm láng giềng:

- Nghe nói Thánh thượng tin gian thần sàm ngôn, cách chức rất nhiềutrung thần do Trương Thái Sư cất nhắc, cũng cách chức cả hai vị Thíchgia gia, Phan Thị Lang. Tần Thái Bảo ôm một bầu nhiệt huyết không kềmchế được, muốn bắt chước theo trung thần thời xưa mang quan tài can gián cho đến chết, kính xin Thánh thượng thu hồi thánh mệnh.

Dân chúng kinh sư lúc nào cũng có kiến thức rộng rãi hơn dân quê, nghelời này bèn bàn tán với nhau mồm năm miệng mười. Một vị lão nhân dáng vẻ như chưởng quỹ giấu hai tay trong tay áo, nói với mọi người xung quanh:

- Trương Thái Sư là trung thần, nhờ có Nhất Điều Tiên Pháp, chúng ta nộp thuế không còn bị bớt xén đầu nọ đầu kia, đỡ bị bóc lột hơn trước rấtnhiều. Vì sao triều đình lại tin lời gian thần, đuổi trung lương đi?!

Một nông dân đang đẩy xe củi vào thành cũng ngơ ngẩn gãi đầu:

- Chúng ta là dân chúng thấp cổ bé họng, ai trung ai gian cũng không thể nói được. Chỉ biết trước kia trong trang Thôi viên ngoại mấy ngàn mẫuđất mà không phải nộp nửa đồng tiền thuế nào, nhà ta chỉ có hai ba mươimẫu cũng phải đóng thuế nặng. Kể từ khi Trương Thái Sư đốc thúc quan phủ đo đạc lại ruộng đất, Thôi viên ngoại cũng phải đóng thuế như ta, sốthuế ta phải đóng hàng năm cũng được giảm xuống không ít. Nếu ai làmquan cũng giống như Trương Thái Sư, cuộc sống nông dân chúng ta sẽ dễthở hơn nhiều.

Bất quá cũng có thanh âm vang lên không đúng lúc, một tên hậu sinh mặt xanh lắm mồm chợt phì cười một tiếng:

- Chỉ nghe nói văn vì can gián mà chết, võ vì chiến đấu mà chết, khôngngờ rằng quan võ cũng chết vì can gián. Không biết Thích đại soái vàPhan Thị Lang kia cho bao nhiêu ích lợi để Tần Thái Bảo này nói giúp cho bọn họ?

Y còn chưa dứt lời đã bất ngờ bị người đánh cho một cái tát thật mạnh,khiến cho y nổ đom đóm mắt, chưa quay đầu lại nhìn xem là ai đã lớntiếng kêu lên:

- Tên nào dám đánh cha ngươi vậy? Ủa, cha… vì sao cha đánh con?

Người đánh hậu sinh mặt xanh chính là một tiểu lão đầu gầy gò, chính làphụ thân y. Lão trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm con mình giống nhưmuốn ăn thịt nó:

- Con thỏ nhỏ chết bằm, nói lung tung không sợ trời phạt! Năm Gia Tĩnhbốn mươi bốn Lư Câu hà vỡ đê, lão nương con đang mang thai con, bụng tobị vây trong Uyển Bình thành, hồng thủy dâng lên cao ba thước ba tấc.May nhờ Phan Thị Lang dẫn người ngăn chặn chỗ vỡ mới cứu được cả mộtthành, không có Phan Thị Lang, ngày nay làm sao có con?!

Dân chúng bật cười lên, hậu sinh mặt xanh nhất thời mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Bên đường có một lão đầu râu tóc bạc phơ than thở liên hồi, giọng lão là người vùng Giang Chiết:

- Vị Thích đại soái kia cũng là người tốt! Người kinh sư các ngươi chưabị giặc Oa xâm lược nên không biết, Giang Nam chúng ta cho dù là trẻ con cũng hay hát ‘trời kinh sợ, đất kinh sợ, trẻ con đừng kinh sợ. Giặc Oatới không nên hốt hoảng, đã có Thích gia ngăn cản’.

- Sao chúng ta lại không biết?

Một vị lão nhân sinh ra lớn lên ở kinh sư tỏ vẻ không phục:

- Năm Canh Tuất, Yêm Đáp Hãn đánh tới dưới tường thành, sau đó tiểuVương tử, Đổng Hồ Ly cũng sang xâm lược, chín trọng trấn bị đánh tan,nhưng kể từ khi có Thích gia thủ Kế Trấn, không có chuyện như vậy nữa.Ôi nếu Tần Thái Bảo khuyên được Thánh thượng giữ Thích gia gia lại thìtốt quá, dân chúng chúng ta cũng có thể sống thêm được vài năm tháibình.

Ánh mắt nóng bỏng của dân chúng tụ tập vào người Tần Lâm, cũng gởi gắmhết thảy hy vọng cho hắn. Thấy thần sắc Tần Lâm đoan chính nghiêm túc,ánh mắt thấy chết không sờn, không ít người tuổi trẻ nhiệt huyết sôitrào càng cảm thấy kích động trong lòng, hận không thể đi cùng với hắn.

Không biết là người nào dẫn đầu kêu lên:

- Tần Thái Bảo trung thần can gián cho đến chết, hết thảy già trẻ kinh sư đều nhớ tới ngài.

- Tần Thái Bảo lên đường mạnh giỏi!

Giữa tiếng hô to, rất nhiều người rơi lệ.

Tôn Thừa Tông lẫn trong đám người kích động đến rơi nước mắt, nhìn theobóng Tần Lâm dường như càng ngày càng trở nên vĩ đại, lẩm bẩm nói:

- Vì dân lập mệnh, thủ nghĩa thành nhân quyết chẳng quay đầu, quả thật là đại trượng phu chân chính!

-----------

Dưỡng Tâm điện, Vạn Lịch đang mật nghị triều chính cùng các vị thân tín, đang mắc kẹt ở vấn đề cử người nào đi trị thủy Hoài Hà.

Ít ngày trước nói ra câu ‘dù là ba sông Hoàng Hoài Vận vỡ đê, cũng phảicách chức Phan Quý Tuần’, Vạn Lịch tự biết mình đã lỡ lời, cũng cảm thấy hối hận. Dù sao cũng là giang sơn xã tắc của y, rõ ràng là sau khi cách chức Phan Quý Tuần rồi, vẫn phải phái quan viên khác chạy tới Hoài Hàtiếp tục trị thủy.

Vạn Lịch nóng nảy đi qua đi lại:

- Các ngươi hãy tiến cử cho trẫm người nào có thể làm được việc! Chẳnglẽ ngoài Giang Lăng đảng ra không còn ai có thể trị thủy Hoài Hà sao? Há đâu có lý như vậy, trẫm tuyệt đối không tin!

Thủ Phụ Trương Tứ Duy, Thứ Phụ Thân Thời Hành, Tam Phụ Dư Hữu Đinh vàtân nhiệm Lại bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh, bốn vị đại thần ngơ ngác nhìnnhau, tất cả đều im bặt không nói.

Vốn trị thủy là công việc rất béo bở, rất nhiều người đánh vỡ đầu cũngmuốn nhận làm, nhưng lần này lại khác. Phan Quý Tuần Giang Lăng đảng trị thủy Hoàng Hà triệt để, bệ hạ cách chức y, như vậy kẻ kế nhiệm y nhấtđịnh phải trị thủy Hoài Hà triệt để như Phan Quý Tuần, bất kể trương mục hay là công trình đều không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu không bệhạ mất hết mặt mũi, có thể tưởng tượng được hậu quả.

Người có thể trị thủy trongtriều vốn không nhiều lắm, mà người sánh ngang với Phan Quý Tuần lạikhông có ai, mọi người suy tính một chút lập tức lẳng lặng thối lui.

- Các ngươi… các ngươi nói gì đi chứ!

Vạn Lịch nhìn các vị đại thần ngây người như tượng gỗ, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Trương Tứ Duy bất đắc dĩ, nghiêm mặt bẩm tấu:

- Bệ hạ thánh minh, thỉnh bệ hạ độc đoán triều cương.

- Thỉnh bệ hạ độc đoán triều cương.

Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh cùng Nghiêm Thanh cũng nói theo.

Trời ơi… Vạn Lịch có cảm giác bất lực vô cùng, trước kia cảm thấy Trương Cư Chính xử lý triều chính tựa hồ rất đơn giản, mình chỉ cần đoạt lạiđại quyền là có thể quân lâm thiên hạ, uy chấn tứ hải, ai có ngờ đâu lại khó khăn đến như vậy…

- Các ngươi cũng chỉ biết bảo trẫm độc đoán triều cương sao?

Vạn Lịch tức giận nói:

- Vậy trẫm cần các ngươi để làm gì?

Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh và Nghiêm Thanh đồng thời khom người:

- Bệ hạ thánh minh, bọn thần có tội.

Vạn Lịch suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, đây gọi là nhìn thì dễ làm thì khó, y cho là Trương Cư Chính làm Thủ Phụ rất dễ dàng, đến khimình phải tự xử lý lập tức biết rằng khó nuốt, trong bụng mơ hồ có chúthối tiếc.

Chưởng ấn Ty Lễ Giám Trương Hoành vẻ mặt thẫn thờ đứng ở bên cạnh, giống như gỗ mục xương khô. Trương Kình cùng Trương Thành ngược lại có lòngmuốn phân ưu với chủ nhân, moi óc tìm kiếm xem ai có thể làm được chuyện trị thủy này, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Tùng, tùng tùng…

Tiếng Đăng Văn cổ trầm hùng thình lình từ xa vọng lại, hết thảy quân thần đều giật mình, là ai đánh Đăng Văn cổ?

Mấy tên tiểu thái giám kinh hoảng chạy tới bẩm báo:

- Khải tấu bệ hạ, là… là Tần Lâm Tần Thái Bảo đánh Đăng Văn cổ, hắn… hắn còn mang theo một cái quan tài, nói muốn mang quan tài can gián cho đến chết!

Thân Thời Hành và Dư Hữu Đinh ngơ ngác nhìn nhau, buồn cười lại khôngdám cười. Văn vì can gián mà chết, võ vì chiến đấu mà chết, không ngờrằng Tần Lâm làm ngược lại, rõ ràng là hắn bắt chước theo Hải Thụy cangián Gia Tĩnh.

Trương Tứ Duy tức giận nói:

- Tần Thái Bảo thật là càng ngày càng quái dị, mang quan tài can gián cho đến chết, xem bệ hạ như là hôn quân sao?

Nghiêm Thanh cũng nói:

- Xin bệ hạ trị Tần Lâm tội khi quân phạm thượng.

Trương Thành suy nghĩ một chút, cười hì hì hướng về phía Vạn Lịch hành lễ:

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, triều Gia Tĩnh có Hải Thụy mang quan tài can gián cho đến chết, bây giờ lại có Tần Thái Bảo bắt chước theo,quả thật là trước sau soi sáng.

- Nếu nói như thế, thủy chung trẫm vẫn là...

Sắc mặt Vạn Lịch đen lại, nuốt hai chữ ‘hôn quân’ vào bụng trở lại. TầnLâm bắt chước Hải Thụy, vậy y chính là Gia Tĩnh, nhưng Gia Tĩnh tuổi già dù không phải là hôn quân cũng kém không xa lắm. Huống chi Gia Tĩnh tin tưởng lời đạo sĩ rằng ‘nhị long không tương kiến’ quan hệ với con traiLong Khánh đế cực kỳ lãnh đạm, liên đới cũng không thương yêu gì đối với người cháu Vạn Lịch này, đương nhiên ấn tượng của Vạn Lịch đối với vịhoàng tổ phụ này của mình cũng không có gì hay ho.

Trương Thành sợ hết hồn, đành phải hậm hực lui về, biết rằng lần này coi như là chạm phải vẩy ngược của bệ hạ, không khỏi âm thầm oán trách: Tần Thái Bảo ôi Tần Thái Bảo, ngươi chơi trò gì mà không được, sao lại chơi trò mang quan tài can gián cho đến chết?

- Nếu Tần Thái Bảo đã mang quan tài tới, trẫm cũng nên nghe xem hắn nói những gì.

Vạn Lịch lệnh cho tiểu thái giám đưa Tần Lâm vào.

Không chỉ Tần Lâm tới, sau lưng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dẫn dắt thânbinh Hiệu Úy còn ì ạch khiêng cỗ quan tài bách mộc tiến tới bên ngoàiDưỡng Tâm điện, dừng ở ngoài sân.

Tiểu thái giám thấy vậy nhướng mày, chuyện này không tốt chút nào, cũng giống như là chuẩn bị tống táng cho ai đó…

Thần sắc Tần Lâm nghiêm túc khác với bình thường, tay nâng tấu chươngbước từng bước một lên thềm, tiến vào trong Dưỡng Tâm điện.

Vạn Lịch lộ vẻ không vui, hậm hực nói:

- Tần ái khanh, ngươi là một cẩm y quan võ, vì sao cũng bắt chước quan văn, mang quan tài can gián cho đến chết như vậy?

Tần Lâm hành lễ xong, hắng giọng bẩm tấu:

- Thần có tấu chương muốn trình lên, kính xin bệ hạ ngự lãm.

Trương Thành vội vàng tranh trước tiến lên nhận lấy tấu chương từ trongtay Tần Lâm, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái: ngươi làm chuyện gì mà không thương lượng với ta?

Nhưng đến khi y đọc mấy chữ viết như rồng bay phượng múa bên ngoài, bènkhông trừng Tần Lâm nữa, hai tay run lên, suýt chút nữa đánh rơi tấuchương xuống đất.

- Bệ hạ, cái này… tấu chương này toàn là nói nhăng nói càn, nên lưu trung bất phát là hơn!

Trương Thành xoay chuyển tâm niệm thật nhanh, hết sức cẩn thận cười nịnh với Vạn Lịch.

Vạn Lịch cũng biết tấu chương có điều cổ quái, không nói lời gì nhận lấy từ trong tay Trương Thành, chỉ nhìn bên ngoài đã đùng đùng nổi giận:

- Tần Lâm, ngươi gan lớn bao thiên, cho rằng kiếm trong tay trẫm không đủ sắc hay sao?!

Các vị đại thần trong điện đều vươn dài cổ ra xem tấu chương, chỉ làhàng chữ lớn bên ngoài đã khiến cho bọn họ nhất tề thè lưỡi thật dài.

Sớ Mười Điều Can Bệ Hạ Chớ Làm Loạn Triều Chính Hại Dân.

Vạn Lịch cố nén lửa giận ngút trời, mở tấu chương ra xem sơ qua nhấtthời lửa giận bốc cao ba trượng: Khâu Tranh đạn hặc Giang Lăng đảng, gán mười tội lớn cho Trương Cư Chính, đạo tấu chương này của Tần Lâm cũnggán mười tội danh cho y. Thân tiểu nhân xa hiền thần, xử sự theo vuigiận cá nhân, khiến cho triều chính không còn cương kỷ… điểm nào cũngđâm vào chỗ đau trong lòng y.

Tóm lại đạo tấu chương can gián này chính là phủ quyết lại tội danh củaGiang Lăng đảng, chỉ trích Vạn Lịch cách chức các đại thần triều chínhmới chính là làm điều ngang ngược.

- Tần Lâm!

Vạn Lịch nổi trận lôi đình, cũng không còn nhớ ra Tần Lâm đã từng thay y làm bao nhiêu chuyện, lập được bao nhiêu công lao, chỉ tay giận mắng:

- Ngươi muốn phủ quyết tội danh cho nhạc trượng mà khi quân phạm thượng, thật sự là gan chó tày trời. Người đâu, lôi hắn ra cách chức, lập tứctống về quê cũ, vĩnh viễn không dùng nữa!

Trương Kình, Nghiêm Thanh, Trương Tứ Duy vui vẻ ra mặt, mấy năm qua TầnLâm leo tới địa vị cực cao Thái Tử Thái Bảo, lại được mặt rồng ưu ái,quả thật là mối họa tâm phúc không nhỏ của bọn họ. Hiện tại hắn tự đưalên tới cửa, tìm tới bệ hạ xin chết, còn có thể trách được ai!? Từ nayvề sau cũng không cần phải nghĩ hết biện pháp đối phó hắn nữa, ha haha...

Sắc mặt Trương Thành xám như tro tàn, Vạn Lịch biết rất rõ ràng y và Tần Lâm là một đảng, hiện tại Tần Lâm lớn gan phạm thượng như vậy, nếu nhưbệ hạ trút giận sang đầu y, e rằng sẽ cháy thành vạ lây.

Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Trương Thành lập tức quỳ sụp xuống dập đầu nói:

- Tần Lâm yêu ngôn hoặc chúng, manh tâm không thể dò được, nô tài kính xin bệ hạ xử trí nghiêm khắc.

Nghiêm Thanh vội vàng đứng ra bỏ đá xuống giếng:

- Nhốt hắn vào thiên lao tra hỏi tỉ mỉ, nói không chừng sau lưng còn có âm mưu khác.

Thân Thời Hành và Dư HữuĐinh bị dọa sợ đến kinh hồn khiếp vía, không tự chủ được lui bước chânvề phía sau một chút, ra sức tránh xa Tần Lâm. Mặc dù có chút giao tình, nhưng bọn họ không thể vì Tần Lâm mà đắc tội bệ hạ, huống chi bệ hạ đãnổi giận xung thiên, cho dù là bọn họ xin tha cho Tần Lâm cũng sẽ khôngcó hiệu quả gì.

Trương Hoành lại chậm rãi quỳ xuống, trịnh trọng vô cùng dập đầu với Vạn Lịch:

- Bệ hạ, lời thật thì khó nghe, trung thần can gián không màng sốngchết. Tần Lâm thật sự là thần tử trung lương của triều ta, bệ hạ khôngtiếp nhận gián ngôn của hắn đã là không ổn, lại còn cách chức trục xuấthắn, càng mắc thêm lỗi lầm nữa. Lão nô kính xin bệ hạ thu hồi thánhmệnh!

Mặc dù Vạn Lịch bướng bỉnh ngang tàng nhưng cũng biết rõ tính tìnhTrương Hoành trung trực, không khỏi do dự một chút, suy nghĩ xem có nêngiáng chức Tần Lâm, hoặc là bổ nhiệm đi xa nhậm chức để trừng phạt.

Nhưng Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh, Trương Kình làm sao có thể tha choTần Lâm được, bọn họ dốc hết sức mình chuẩn bị liều chết khuyên bệ hạcách chức Tần Lâm điều tra.

Không ngờ rằng Tần Lâm rơi lệ ròng ròng, tỏ ra nghiêm trang trịnh trọng nói:

- Bệ hạ không tiếp nhận lời trung trinh, thân tiểu nhân mà xa hiền thần, vi thần đau lòng không đáng kể gì, sợ rằng vạn dân oán thán, hoàngthiên hậu thổ nổi giận, đến lúc đó bệ hạ hối hận thì đã muộn! Xin bệ hạhọc theo Nghiêu Thuấn Vũ Thang, chớ bắt chước Hạ Kiệt Thương Trụ!

Trương Tứ Duy nghe thấy câu ‘hoàng thiên hậu thổ nổi giận’ thoáng độngtrong lòng. Tối qua Khâm Thiên Giám phát hiện thiên tượng dị biến, ngaysau đó trong triều đảng tranh kịch liệt, Giám Chính không dám trực tiếpbáo chuyện này cho triều đình, sáng sớm lặng lẽ thương nghị cùng Thủ Phụ Đại Học Sĩ, bị lão đè ép xuống.

Vạn Lịch đã sớm nổi giận đùng đùng, không còn nhớ Tần Lâm đã lập nênbiết bao nhiêu công lao hãn mã cho mình, nổi trận lôi đình rống to:

- Tần Lâm, ngươi tìm chết, ngươi đang ép trẫm!

Trương Kình e sợ Tần Lâm không chết, ở bên cạnh quạt gió thổi lửa:

- Hoàng gia, Tần Lâm đây là bắt chước đám quan văn kia, muốn lừa gạtđình trượng! Ngài hãy xem gián thư của hắn, chắc chắn trong đó cũng cókhông ít lời lẽ đại nghịch bất đạo.

Trong lòng Trương Kình dĩ nhiên sẽ không cho là Tần Lâm là muốn gạt đình trượng, quan văn lừa đình trượng có thể dương danh lập vạn trong thanhlưu, quan võ lừa gạt đình trượng có ích lợi gì? Rõ ràng chính là muốngiúp lão nhạc trượng lật lại án cũ.

Không ngờ rằng Tần Lâm thật sự là muốn gạt đình trượng, nghe lời nàyliền nhìn Trương Kình. Trương công công ôi Trương công công, ngươi thậtsự là con sâu trong bụng ta…

Vạn Lịch nghe lời của Trương Kình lại lật gián thư xem thử, quả nhiênmấy câu cuối cùng rất là đáng sợ: ‘Dung nhan giọng nói nụ cười của CốThái Sư vẫn còn ở nhân gian, bệ hạ được lão phò tá mười năm, làm sao cóthể trở mặt chỉ trong một buổi sáng, chẳng phải là làm trò cười chothiên hạ sao?!’

Chu Dực Quân nhất thời tức bể phổi, hai tay xé gián thư tan nát:

- Cẩm y vũ thần cũng dám lừa gạt đình trượng, ngươi cho rằng trẫm làloại người gì?! Tần Lâm, đã như vậy, trẫm sẽ cho ngươi được như nguyện.Người đâu, lôi ra ngoài đánh năm mươi, không, một trăm, không, ba trămđình trượng!

Trời ơi, phải chăng là đạo tấu chương của Từ Văn Trường mắng có hơi quáđáng, đây không phải là muốn đánh chết ta sao? Tần Lâm cũng hít sâu mộthơi khí lạnh.

Hắn thân là Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc quytrình đình trượng, biết đánh thế nào ra hình ra dáng lại không bị thương gân động cốt.

Dựa theo kế hoạch lúc đầu, đã an bài người của mình bên trong đám cẩm yquan giáo thi hành đình trượng, sau khi bị đình trượng xong để cho NgưuĐại Lực vác hắn chạy một mạch về nhà. Sau đó Thanh Đại lập tức dùng kimsang dược thần y Lý Thời Trân truyền xuống tiến hành trị liệu, đồng thời chính hắn còn luyện Chu Dịch Tham Đồng Khế huyền công, mặc dù không cóthần thông gì lớn nhưng vẫn hùng mạnh hơn nhiều so với đám quan văn trói gà không chặt.

Tính toán trên căn bản vạn vô nhất thất, Tần Lâm mới đắc ý chạy tới lừagạt đình trượng, nhưng hắn không nghĩ tới uy lực tấu chương của Từ VănTrường dường như quá mức, dáng vẻ Vạn Lịch nghiến răng nghiến lợi nhưvậy rõ ràng là muốn giết chết hắn.

-----------

Phía Nam Tử Cấm thành, trong Tần phủ cách hẻm Giang Mễ nha môn Cẩm Y Vệkhông xa, Từ Văn Trường uống một hớp rượu Thiệu Hưng cắn một miếng đậuhủ, tự rót tự uống, trong đôi mắt già nua toát ra vẻ quỷ quyệt.

- Này, lão đầu tử, Tần đại thúc sẽ không có việc gì chứ?

A Sa ngồi đối diện có chút lo lắng, vỗ vỗ bàn.

Từ Văn Trường ném một hạt đậu phộng vào miệng nhai rau ráu, một lúc lâu sau mới cười nói:

- Một đạo gián thư triều đình không khai được sát giới, chỉ có thể dùngđình trượng mà thôi. Đây gọi là thiên tướng giáng trần có nhiệm vụ trọng đại, cần phải trải qua muôn vàn khổ sở trui luyện. Tuy rằng lần nàyđánh sẽ đau nhưng hắn có Chu Dịch Tham Đồng Khế huyền công hộ thể, cũngsẽ không có gì, nhiều nhất trầy da sứt thịt mất nửa cái mạng, hắc hắchắc...

Trời, mất nửa cái mạng còn không đáng kể gì? A Sa suy nghĩ một chút chợt cảm thấy đau nhói, không nhịn được sờ sờ mông nhỏ của mình.

Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì? Từ Văn Trường cười thầm không dứt, lần này phải đánh nặng một chút mới hay!

Đình trượng cũng có thể đánh chết người, triều thần các triều Đại Minhchết dưới đình trượng cũng không dưới số trăm, lần này Tần Lâm có thểthoát khỏi kiếp nạn chăng?!

Các Đại Hán tướng quân Cẩm Y Vệ nhận được mệnh lệnh đình trượng, chờ Tần Lâm bị một đám thái giám đẩy ra ai nấy đều giật mình kinh hãi trợn mắthá mồm: trước kia toàn là Tần trưởng quan giám sát đánh người khác, hiện nay là lão nhân gia bị đánh, quả thật là không có thiên lý!

- Các huynh đệ, Tần trưởng quan đãi chúng ta như thế nào, không cần nóinhiều, lát nữa mọi người phải biết ra tay nặng nhẹ đúng mực.

Trần Minh Hào thấp giọng dặn dò đồng liêu, âm thầm kinh hãi trong lòng: Tần Lâm phá án Ma Sư Gia, là ân nhân cứu mạng của y.

- Đã hiểu!

Các Đại Hán tướng quân đáp lớn một tiếng, ai nấy đều biết nên làm như thế nào.

Lục Viễn Chí chuẩn bị xong băng vải, Ngưu Đại Lực cũng ở bên cạnh chạytại chỗ khởi động cho nóng người, chờ đánh đình trượng xong sẽ vác TầnLâm chạy ù trở về, mau chóng cứu chữa.

Diễn trò mà thôi, cần gì khẩn trương như vậy? Tần Lâm cười hì hì, chủ động nằm trên thảm lông chuẩn bị chịu đình trượng.

- Chậm đã!

Trương Kình từ trong Tử Cấm thành chạy lúp xúp tới, sắc mặt hiểm độc cười xấu xa:

- Nhà ta nhận được khẩu dụ của bệ hạ, đặc biệt tới đây giám hình, xin các vị dụng tâm mà đánh.

Dứt lời y đứng chụm hai mũi chân vào trong, tỏ vẻ trịnh trọng vô cùng.

Trời ơi, đây là muốn đánh chết ta sao?! Tần Lâm mắng lớn tiếng lên:

- Trương Kình ngươi là con rùa đen khốn kiếp, đồ chết băm chết vằm biếnthái không có trứng! Ngươi là do yêu quái sinh ra, ngươi cũng là yêuquái!

Trương Kình đắc ý vạn phần, không để ý tới Tần Lâm thóa mạ, trừng mắt nhìn các Đại Hán tướng quân:

- Còn chưa động thủ, chờ gì nữa?!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx