sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 979: Vì Nghĩa Không Chịu Nhục

- Không có không có, các ngươi hãy bình tĩnh chớ nóng nảy…

Tần Lâm cười khoát khoát tay, lại lẩm bẩm:

- Tất cả mọi người điều tra, còn lại một người vẫn chưa tra, tất cả mọi thứ đều kiểm tra qua, chỉ còn một thứ chưa tìm được.

- Còn lại bản thân Liên Chí Thanh vẫn chưa tra xét.

Từ Tân Di tranh trước kêu lên, trợn tròn mắt hạnh.

Từ Văn Trường vuốt vuốt chòm râu dê:

- Chưa tìm được đồ đựng độc dược.

Bọn Cố Hiến Thành Giang Đông Chi hoảng sợ biến sắc, bọn họ cũng không ngu, hiểu được ẩn ý trong những lời này.

Đám sai dịch Đông Xưởng triển khai kiểm tra tỉ mỉ hơn nữa, căn cứ theo Tần Lâm chỉ thị, chú trọng kiểm nghiệm di vật mà Liên Chí Thanh mang theo.

Một túi đựng tiền thêu hoa, bên trong đựng mấy lượng bạc vụn, hơn năm mươi đồng tiền, trước ngực cất một cây bút, một xấp giấy gấp lại, một thỏi mực lớn bằng đầu ngón tay, toàn là những thứ mà văn nhân thường hay mang theo bên mình.

Lục mập đang muốn kiểm nghiệm túi tiền, đột nhiên Tần Lâm ngăn y lại:

- Chậm đã, chúng ta xem xấp giấy này trước, dường như xếp lại có vẻ kỳ quái…

Quả thật thông thường muốn thuận tiện mang giấy theo bên mình, người ta thường hay gấp lại làm tư, nhưng xấp giấy này được xếp hết sức kỳ quái. Dường như lúc chủ nhân xếp giấy hết sức vội vàng, xếp bừa sau đó nhét vào trong ngực, không ngay ngắn chỉnh tề chút nào cả.

Tần Lâm đeo bao tay lụa vào, lật xem từng tờ giấy một, rốt cục trước mắt hắn sáng lên, tìm được tờ giấy như suy đoán.

Vết gấp của tờ giấy này có chỗ khác với vết gấp chung của cả xấp giấy, dường như trước đó đã bị gấp lại thành hình dáng gì đó, sau lại mở xấp giấy này ra nhét nó vào giữa, mới gấp lại một lần nữa.

Tần Lâm cẩn thận xếp nó lại theo vết gấp cũ, rốt cục cho ra một bao giấy có hình vuông.

- Hẳn là nó!

Tần Lâm mừng rỡ, căn dặn Lục Viễn Chí lấy cọ quét vân tay và bộ bạc ra, lấy vân tay trên tờ giấy. Trải qua so sánh, tất cả đều thuộc về người chết Liên Chí Thanh, không có vân tay người thứ hai.

Bọn Cố Hiến Thành, Lý Như Tùng đều quan sát chăm chú hành động của Tần Lâm, thấy hắn làm nổi lên vân tay trên tờ giấy, ai nấy đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

- Vốn chính là giấy của Liên Chí Thanh, nghiệm ra vân tay của y cũng không có gì kỳ quái…

Dương Khả Lập hậm hực nói, mặc dù y cố gắng tỏ thái độ khinh thường Tần Lâm, nhưng mới vừa rồi cảnh tượng làm cho vân tay xuất hiện kia vẫn khiến cho y vô cùng kinh ngạc.

Tần Lâm cười cười:

- Như vậy kế tiếp, Dương Ngự Sử sẽ thấy rõ ràng…

Từ Tân Di lại bắt tới một con thỏ con, dùng phương pháp cũ cho nó liếm liếm tờ giấy kia. Chỉ qua thời gian mấy lần hô hấp, con thỏ con kia lập tức xuất hiện hiện tượng cương cứng co giật, chỉ chốc lát sau liền giãy giụa bốn chân, ô hô ai tai.

- Là, là như vậy sao?!

Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực thảy đều trợn mắt há mồm, tử trạng của Liên Chí Thanh giống như đúc con thỏ này!

Thần sắc Tần Lâm nghiêm nghị, hắng giọng nói:

- Cho nên rất rõ ràng không phải Liên Chí Thanh là bị hại, mà là uống thuốc độc tự vận!

Trừ Từ Văn Trường và Từ Tân Di, cơ hồ tất cả mọi người có mặt tại trường kinh ngạc vô cùng.

Thuận Thiên Phủ Doãn Phùng Phác cau chặt đôi mày, nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái:

- Tần Đốc Chủ nói như thế, hẳn là đã điều tra rõ vụ án, hạ quan cả gan thỉnh giáo một chút, xin Đốc Chủ không ngại chỉ giáo…

Bọn Cố Hiến Thành lại không tỏ ra khách sáo như vậy, Cố Đại Giải Nguyên vung tay áo lên:

- Thật sự là trò cười trong tinh huyết, sau khi uống Khiên Cơ dược vào thân thể co giật mà chết, thê thảm không bút nào tả xiết, có ai chịu dùng Khiên Cơ dược tự sát như vậy?!

- Đúng, ngươi có chứng cớ gì?

Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực khí thế hung hăng ép hỏi.

- Rất đơn giản.

Tần Lâm vân đạm phong khinh cười cười, không thèm nhìn bọn họ lần nào, giơ lên một đầu ngón tay:

- Mới vừa rồi ta đã hỏi qua, cũng đã cởi giày Tố Hoàn cô nương khám nghiệm qua. Nàng dùng bách phấn hoa bôi chân, mùi thơm nồng đượm vừa ngửi liền biết, thử hỏi Liên Chí Thanh có ghẻ phấn hoa, vì sao y chịu tham gia trò chơi kỹ hài truyền tửu?

Cái gọi là ghẻ phấn hoa là một loại viêm da do dị ứng phấn hoa gây ra, đại khái trong chừng mười lăm người sẽ có một người mắc chứng bệnh này. Mà dị ứng có nhiều loại, có người dị ứng phấn hoa, có người dị ứng sơn, có người dị ứng thịt dê vân vân…

Trong đó người mắc bệnh dị ứng đối với phấn hoa, còn gọi là ghẻ phấn hoa, nghĩa là sau khi người mắc bệnh tiếp xúc với phấn hoa có người nổi ban đỏ, có người nổi mụn đỏ, có kẻ ngứa ngáy ngoài da, triệu chứng dị ứng mỗi người mỗi khác.

Liên Chí Thanh chính là người mắc bệnh dị ứng viêm da, đặc biệt nhạy cảm đối với phấn hoa. Sau khi y tiếp xúc với phấn hoa trên mặt sẽ nổi mụn đỏ, lão bộc người làm nhà y cũng biết. Như vậy vì sao y lại bằng lòng tham gia kỹ hài truyền tửu, khiến cho giày sen dính bách phấn hoa dính vào tay mình, không phải là muốn tự sát hay sao?!

Tần Lâm dứt lời, lập tức toàn trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đắm chìm trong phân tích chấn động này. Hắn cũng không vội vàng nói tiếp, mà là quét mắt nhìn mọi người, để cho bọn họ có thời gian tiếp nhận tin này.

Thì ra là như vậy, Lục Viễn Chí chợt vỗ đùi, kêu la:

- Chỉ có như vậy y mới có thể nhân cơ hội uống thuốc độc tự vận, giá họa cho những người khác tham dự lưu bôi truyền tửu, ặc, chính là Từ lão gia tử!

- Không sai!

Tần Lâm khẽ vuốt cằm.

- Có lẽ, có lẽ Liên Chí Thanh cảm mạo nghẹt mũi, không ngửi thấy mùi phấn hoa trên giày sen...

Dương Khả Lập cố gắng giảo biện, dù sao trong lòng không hề nắm chắc, cho dù y là một trong tam đại mạ tướng, những lời này cũng càng nói càng nhỏ.

- Không ngửi được chứ gì…

Tần Lâm cười ha hả đi tới, Dương Khả Lập vẫn còn đang cười khan, Tần Lâm đột nhiên vươn tay nắm đầu y, kéo nhanh tới bên cạnh thi thể, đè đầu y xuống sát mặt người chết.

- Tần, Tần Đốc Chủ, quân tử động khẩu bất động thủ, cứu mạng!

Dương Khả Lập kinh hoảng thất thố kêu to lên, thế nhưng Tần Lâm tu luyện Chu Dịch Tham Đồng Khế, khí lực lớn hơn người thường rất nhiều, làm sao cũng không thể giãy thoát.

Chuyện xảy ra đột ngột, Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi muốn cứu viện, nhưng chỉ sững người một chút Dương Khả Lập đã bị kéo đi, không còn kịp nữa.

Tần Lâm cười lạnh một tiếng, tiếp tục đưa mặt Dương Khả Lập tới sát mặt người chết:

- Mở to hai mắt nhìn cho rõ, phải chăng là những nốt đỏ này đã phát tác nặng hơn so với buổi sáng hay không? Liên Chí Thanh cũng không phải là kẻ ngu ngốc, cho dù là không ngửi thấy mùi phấn hoa trên giày sen, nhưng trên mặt nổi nốt đỏ ngứa ngáy như vậy chẳng lẽ cũng không biết…

Dương Khả Lập nào dám phản bác lời của Tần Lâm, y chỉ cảm thấy gương mặt trắng nhợt co rúm ghê rợn của Liên Chí Thanh gần ngay trước mắt, chỉ cần Tần Lâm gia tăng chút sức nữa, chắc chắn y và thi thể sẽ có một nụ hôn nóng bỏng.

Lúc này Dương Khả Lập đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, tim đập thình thịch loạn nhịp, không nói nửa lời.

- Tần Đốc Chủ, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói…

Giang Đông Chi và Lý Thực vội vàng dùng lời mềm mỏng khuyên nhủ, đại trượng phu có thể co có thể duỗi.

Tần Lâm hơi buông lỏng Dương Khả Lập một chút, rốt cục tên này được thở lấy hơi, cúi gằm đầu xuống một mực kêu lên:

- Hạ quan lỡ lời, xin Đốc Chủ đừng để bụng! Đốc Chủ nói không sai, Liên Chí Thanh chết thật sự kỳ quái…

Như vậy mới phải chứ… Tần Lâm cười hì hì buông Dương Khả Lập ra, hừ, lão tử hận nhất kẻ mở mắt nói mò, cứng cổ không thừa nhận sự thật.

Dương Khả Lập lui về phía sau liên tục bảy tám bước, tránh Tần Lâm xa xa, lòng vẫn còn sợ hãi lau lau mồ hôi lạnh trên trán, không còn dám nói Liên Chí Thanh nghẹt mũi gì nữa.

Tên Cố Hiến Thành im miệng không nói, lập trường của Phùng Phác lại khác hẳn bọn họ, vị Thuận Thiên Phủ Doãn này vô cùng hy vọng có thể mau chóng phá án, hiện tại thấy Tần Lâm đã có manh mối bèn chắp tay nói:

- Đốc Chủ nói có lý, hạ quan xin phiền Đốc Chủ tiếp tục điều tra. Thử hỏi Liên Chí Thanh bất chấp thân bị bệnh dị ứng phấn hoa vẫn tham dự kỹ hài truyền tửu, mục đích của y là gì? Vì sao trong xấp giấy trên người y lại có một tờ có nếp gấp khác hẳn số giấy còn lại?

- Giá họa!

Tần Lâm chém đinh chặt sắt thốt ra hai chữ, lại dùng bao tay cầm xấp giấy kia lên:

- Xin hãy xem xấp giấy này, nhất là tờ kẹp ở giữa có dính thuốc độc, trên đó chỉ có vân tay của người chết Liên Chí Thanh, chứng minh trừ y ra cũng không có người khác chạm qua. Mà theo vết gấp cũ của tờ giấy này chính là một túi giấy hình vuông trước đây đựng bột thuốc, chỉ bất quá lại bị chủ nhân mở ra vuốt thẳng, sau đó lại cho vào giữa xấp giấy, để che giấu tác dụng vốn có của nó.

Tần Lâm phân tích đâu vào đấy hết sức rõ ràng, sở dĩ Liên Chí Thanh bất chấp bệnh dị ứng phấn hoa của mình cũng muốn truyền lại giày sen có dính bách hoa hương phấn, chính là vì muốn lợi dụng điểm này trong lúc tham dự trò chơi giá họa cho người.

Vốn độc dược đã được y đựng trong bao giấy mang theo người, nếu như sau khi uống độc dược mà không xử lý gọn gàng bao đựng, sẽ rất dễ dàng bị phát hiện công dụng vốn có của nó. Cho nên Liên Chí Thanh mới mở bao giấy ra vuốt thẳng, sau đó cho vào giữa xấp giấy gấp lại, để ngụy trang che giấu người khác. Dù sao trên người một người đọc sách mang theo xấp giấy thật sự là quá tầm thường, người điều tra căn bản sẽ không quan tâm.

Chuyện mà y làm chỉ có một mục đích, chính là làm cho tự sát trở nên giống như mưu sát, từ đó hãm hại Từ Văn Trường!

Cũng chỉ có phân tích này mới có thể giải thích nguyên nhân tại sao y cam nguyện tiếp xúc ghẻ phấn hoa dị ứng, vì sao trên bao giấy chỉ có vân tay của y.

- Chậm đã!

Cố Hiến Thành tâm tư linh hoạt, phát hiện chỗ sơ hở trong đó, tự cho là đắc kế cười lạnh nói:

- Tần Đốc Chủ, ngươi chớ có yêu ngôn hoặc chúng, Từ Vị cũng chỉ mới được mời tới sau đó, Liên Chí Thanh cũng không biết trước, vậy vì sao y có thể chuẩn bị sẵn độc dược mang theo bên mình?

- Đúng đúng đúng, nhất định là Đông Xưởng động tay động chân trong đó…

Giang Đông Chi và Lý Thực cũng rối rít phụ họa, giận dữ nhìn Tần Lâm, làm ra vẻ ‘Ngươi đừng mơ lừa gạt được ta’.

Dương Khả Lập cũng muốn phụ họa, nhưng Tần Lâm cười hăng hắc một cái, tên này lập tức co rút đầu về phía sau, im lặng không nói, đã bị dọa sợ.

Người khác cũng không nói, Từ Tân Di lại không có tâm cơ sâu xa, chớp chớp mắt hạnh, mê hoặc không hiểu hỏi:

- Dường như cũng có chút đạo lý, tại sao Liên Chí Thanh đem độc dược theo sẵn trên người, chẳng lẽ y đã sớm muốn tự sát?

Phùng Phác khẽ nhíu mày, giải thích như vậy không khỏi giống như Dương Khả Lập nói nghẹt mũi trước đó, có vẻ hơi cưỡng từ đoạt lý, chỉ sợ khó có thể thuyết phục mọi người.

Tần Lâm cười lắc đầu một cái:

- Dĩ nhiên không phải y muốn tự sát, tối thiểu trước khi dự tiệc vẫn chưa nghĩ tới. Lục mập, chớ ngây người ra đó nữa, hãy nói về công dụng của thành phần chủ yếu Khiên Cơ dược, cũng tức là hạt mã tiền sống.

Lục Viễn Chí đằng hắng hai tiếng:

- Hạt mã tiền, lại có tên phiên mộc miết, vị đắng tính mát, có độc, có chức năng tan máu, tiêu sưng, giảm đau, chủ trị đau nhức tê liệt, sưng phù các loại. Sau khi trải qua bào chế, độc của hạt mã tiền sống thường dùng để trị sưng ghẻ ngoài da, trị phong độc.

Từ Tân Di chợt hiểu ra:

- A, thì ra cũng là thuốc y dùng thoa bên ngoài trị ghẻ phấn hoa.

Chính là như vậy, Liên Chí Thanh bị dị ứng phấn hoa, hơn nữa tương đối nghiêm trọng, dưới tình huống này, thử một chút loại thuốc khác thường cũng là bình thường. Vừa đúng hạt mã tiền sống có thể làm thuốc thoa bên ngoài trị sưng đau, trên lý thuyết Trung y gọi chuyện này là lấy độc trị độc.

Chỉ bất quá sau đó y không dùng thuốc này chữa bệnh, mà dùng nó để kết liễu tính mạng của mình, e rằng lúc trước y sử dụng thuốc này thoa ngoài cũng không hề nghĩ tới sẽ có hôm nay.

Liên Chí Thanh dùng thuốc trị ghẻ phấn hoa tự vận, mưu đồ giá họa cho người, kết quả bởi vì thân mắc ghẻ phấn hoa, không nên chơi kỹ hài truyền tửu tiếp xúc với giày sen dính đầy bách phấn hoa, ngược lại làm bại lộ ý đồ, để cho Tần Lâm tìm được chân tướng trong sương mù. Phải chăng đây là thiên đạo tuần hoàn, trong u minh tự có thiên ý…

- Ta nghĩ với năng lực của sai dịch Đông Xưởng, hẳn sẽ tìm được Liên Chí Thanh tìm người nào xem bệnh khi nào chỗ nào, mua thuốc hạt mã tiền này ở đâu, mất thời gian không quá dài.

Tần Lâm nhàn nhạt nói.

Hoắc Trọng Lâu hai tay ôm quyền:

- Mười hai canh giờ không tìm được, thuộc hạ đưa đầu tới gặp!

Phùng Phác là cao hứng nhất, rốt cục đại án đã phá, Thuận Thiên Phủ Doãn là y đã có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên phía trước chắp tay thi lễ, nịnh nọt ca ngợi Tần Lâm.

Cố Hiến Thành và các bằng hữu nhìn nhau, biết chuyện tới nước này sẽ không còn lật ngược tình thế được nữa. Năng lực Đông Xưởng rành rành ra đó, dưới tình huống đã rõ ràng phương hướng phá án, e rằng không bao lâu sau là có thể tìm được người bán thuốc cho Liên Chí Thanh, bọn họ không thể giở trò gì trong chuyện này.

Sau khi lão bộc Liên gia nghe xong kết luận Liên Chí Thanh tự sát bèn ngây người ra tại chỗ, hồi lâu sau mới khóc lóc:

- Tiểu chủ nhân ôi tiểu chủ nhân, vì sao ngài lại nghĩ quẫn như vậy, vì sao bỏ lão nãi nãi một mình mà đi...

- Có lẽ là vì bị Thường tiểu Hầu gia đánh một trận, Liên hiền đệ vì nghĩa không chịu nhục, lấy cái chết để tỏ rõ chí mình…

Cố Hiến Thành da mặt dày, nhưng nói xong câu này cũng phải đỏ mặt.

- Đương nhiên Liên Chí Thanh bị Thường Dận Tự đánh cũng là một nguyên nhân, mà y thân mắc ghẻ phấn hoa, lại liên tục ba lần khoa cử đều thi rớt, những chuyện này cũng là nguyên nhân.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx