sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1102: Đánh Một Trận Cuối Cùng (trung)

- Tên này muốn làm cẩm y Đô Đốc!

Vạn Lịch lập tức có phản ứng, nếu như Lưu Thủ Hữu rơi đài, tên tâm phúc này của y hẳn sẽ từ quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty biến thành chưởng Cẩm Y Vệ sự Đô Đốc.

Cũng có hơi động lòng…

Bất quá Vạn Lịch lại có hơi rối rắm, thầm suy nghĩ:

- Lão nô Trương Kình này cố nhiên đáng ghét, gây ra tội ác tày trời như vậy, trẫm cũng không bảo vệ được. Thế nhưng ngày thường lão nô này cũng chuyên cần cẩn thận, xuất lực thay trẫm không ít, cũng vơ vét vàng bạc châu báu cho trẫm không ít, nếu dùng một gậy đánh chết y như vậy không khỏi có hơi đáng tiếc...

Trương Thành đứng hầu bên cạnh, thấy sắc mặt Vạn Lịch âm trầm bất định không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Y chỉ hận mình không thể xông lên viết thánh chỉ thay Vạn Lịch, làm cho Trương Kình phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Bệ hạ, ngài còn chờ gì nữa, nô tài chờ vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám đã lâu lắm rồi!

Vạn Lịch vẫn không quyết được chủ ý, sau khi nghĩ ngợi khóe miệng đột nhiên khẽ nhếch cười, sau đó vỗ vỗ bàn:

- Người đâu, truyền chỉ cho Đông Xưởng Tần Lâm, bảo hắn đuổi đám quan viên tụ tập ngoài ngọ môn kia!

Trương Thành nghe vậy cả kinh, ý của bệ hạ là…?

Đang lúc này, tiểu thái giám bên ngoài chợt lớn tiếng thông truyền:

- Chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám Đại Trương bạn bạn cầu kiến!

Thanh âm bởi vì kinh ngạc mà phát run, bọn thái giám trực ở phòng ngoài ngạc nhiên nhìn Trương Kình tập tễnh đi tới. Vị chưởng ấn Ty Lễ Giám chấp chưởng đại quyền, nội đình Đại tổng quản, đệ nhất hồng nhân trước mặt bệ hạ này, hiện tại y phục rách bươm, mặt mày xơ xác, lạnh cóng đến nỗi đôi môi bầm tím. Lại thêm tóc tai bù xù, hai bên gò má lõm xuống, ánh mắt thất thần tán loạn, nhìn qua thật sự chật vật không chịu nổi.

Mấy ai từng thấy bộ dáng này của Trương Ty Lễ!?

Tiếng ồn ào huyên náo từ ngọ môn vẳng tới, đám tiểu thái giám cũng biết e rằng lần này Trương Ty Lễ uy phong lẫm lẫm không thể thoát.

Những thái giám lớn tuổi hiểu chuyện vừa lấy làm kinh ngạc lại vừa âm thầm bội phục. Vào thời khắc mấu chốt này Trương Ty Lễ còn dám tới cầu kiến bệ hạ, chỉ riêng lòng can đảm này đã không hổ là đệ nhất quyền yêm nội đình đứng sau Phùng Bảo.

Trương Kình thẳng vào ngự thư phòng, Vạn Lịch ngồi trên ngự tọa cầm bút phê duyệt tấu chương, không thèm nhìn y lần nào, dường như không hề hay biết trong phòng có thêm một người.

Trương Thành mừng rỡ xem kịch, tự nhiên sẽ không thông báo thay Trương Kình, mới vừa rồi tiểu thái giám thông truyền kia kêu Đại Trương bạn bạn càng khiến cho y oán hận vô cùng. Lúc nào trong Tử Cấm thành chỉ còn lại một Trương bạn bạn, lúc ấy y mới vừa lòng hả dạ.

Thế nhưng lúc này Trương Kình vô cùng tự giác, khom người đứng ở phía dưới không dám thở mạnh chút nào, giữ vững một tư thế cố định có chừng gần nửa canh giờ.

Gần đây Vạn Lịch nào có chăm chỉ như vậy, chỉ làm ra vẻ mà thôi. Y bỏ bút xuống giơ tay ra đấm lưng vài cái, ngẩng đầu lên thấy râu tóc Trương Kình rối bời, dáng vẻ chật vật vô cùng, cũng cảm thấy sinh lòng thương hại:

- Trương Kình, ngươi làm chuyện tốt như vậy còn muốn lừa gạt trẫm sao?!

Trương Kình lập tức dập đầu lia lịa như gà mổ thóc, không nói câu nào, chẳng qua chỉ khóc rống liên hồi.

Vạn Lịch cười lạnh liên tục.

Trương Thành đứng ở bên người Vạn Lịch, trong lòng đã đắc ý vô cùng, từ trên cao nhìn xuống đối thủ cũ bên dưới. Trước đây không lâu y vẫn bị Trương Kình đè đầu cỡi cổ không ngóc đầu dậy được, hiện tại tình thế đảo ngược xoay chiều, mình sắp leo lên dỉnh cao quyền lực, đối thủ sắp vạn kiếp bất phục, không có chuyện gì làm tâm thần người ta sảng khoái hơn so với chuyện này.

- Trương huynh, đã làm Ty Lễ Giám phải không phụ tài bồi nâng đỡ của Hoàng gia mới đúng, hôm nay chuyện đến nước này rồi, ngươi hãy tự hỏi lòng mình còn mặt mũi nào đối diện với khổ tâm của Hoàng gia!

Trương Thành khiển trách Trương Kình, nhân tiện biểu đạt lòng trung thành của mình với Vạn Lịch.

Y không biết Vạn Lịch đang khẽ cau mày, bất quá không muốn ai nhìn thấy.

Trương Kình lại dập đầu ba cái liên tiếp, trán vỡ ra chảy máu, ai oán nói:

- Lão nô cuồng bội, lão nô sai lầm rồi, tội đáng chết vạn lần... Sau này bên người bệ hạ chỉ có Trương hiền đệ hầu hạ, mong rằng hiền đệ cẩn thận một chút, ngàn vạn lần chớ nên đắc tội với đám thanh lưu ngôn quan bên ngoài kia, giẫm vào vết xe đổ của lão nô…

Nhà ta không ngu xuẩn như ngươi đâu! Trương Kình cười khẩy không ngớt, thình lình giật thót trong lòng, trời ơi không tốt!

Vạn Lịch trên ngự tọa nghe đến đó, Mi Tâm đột nhiên giật giật. Đúng vậy, trừ đi Trương Kình rồi cũng chỉ còn lại có Trương Thành, e rằng thuật chế hành của y sẽ không còn linh nghiệm nữa. Còn nữa, lần này chiều ý bá quan ngoài ngọ môn xử lý một vị chưởng ấn Ty Lễ Giám, có thể nào tương lai đám thanh lưu sẽ lấn tới, càng khó chế ngự hơn không?!

Phế trưởng lập ấu đưa tới tranh quốc bản, phe thanh lưu ra sức ủng hộ Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc không tiếc, đây chính là cái gai trong lòng Vạn Lịch.

Nghĩ tới đây, Vạn Lịch lại dần dần hồi tâm chuyển ý, lại hơi nghĩ ngợi, sau đó ra lệnh cho đòi ba vị Phụ Thần cùng mấy vị đại thần cầm đầu bên ngoài ngọ môn đến ngự thư phòng.

Trương Thành nghe lòng mình như chìm xuống: đại sự không ổn, chẳng lẽ bệ hạ...

Trương Kình vẫn quỳ trên mặt đất ra vẻ đáng thương, Vạn Lịch làm bộ tức giận vỗ vỗ bàn:

- Còn quỳ làm gì? Ngươi kết giao phỉ loại, ngự hạ không nghiêm, tương lai trẫm từ từ tính sổ với ngươi!

- Bệ hạ thiên ân cao dày, bệ hạ thiên ân cao dày!

Trương Kình đầu tiên là lộ ra thần sắc không dám tin, tiếp theo liền cảm kích rơi nước mắt tới cực điểm.

Bên ngoài ngọ môn một mảng lớn văn võ quan viên quỳ đông nghịt, cầm đầu chính là tân nhậm Hữu Đô Ngự Sử Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng mới vừa về kinh, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học chia ra hai bên, sau đó là các quan viên Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi, Lưu Đình Lan thảy đều có mặt tại trường, sắc mặt ai nấy đỏ bừng như gà chọi.

Phảng phất bọn họ không phải đang quỳ gối bên ngoài ngọ môn, mà là muốn xăn tay áo vung quyền lên đánh một trận. Nếu người trong yêm đảng Trương Kình đứng ở chỗ này, e rằng sẽ bị bọn họ đánh chết tươi tại chỗ.

Đám cẩm y quan giáo phụ trách đàn áp bên ngoài ngọ môn vốn phần lớn là thân tín Lưu Thủ Hữu, biết những quan viên này muốn làm khó chủ nhân mình, vốn muốn cứng rắn ngăn lại. Nhưng thấy trận thế như vậy, vội vàng làm con rùa đen rút đầu, nhiều nhất phái người trở về nha môn Cẩm Y Vệ mời đường thượng quan quyết định. Kết quả Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân thảy đều đóng cửa không ra, vì vậy những quan giáo này ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.

Ngược lại đám sai dịch Đông Xưởng khí thế hung hăng bao vây đám quan triều đình lại, ai nấy mắt lộ hung quang khiến cho các quan viên triều đình thầm nhủ trong lòng, Đông Xưởng Tần Đốc Chủ và Trương Kình vốn bất hòa với nhau, đúng ra không nên như vậy, chẳng lẽ là ý chỉ của bệ hạ?!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx