sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 129: Luận Tình Với Dì Mi ( Tiếp ) .

Dì Mi là một nhà thiết kế trang phục có tiếng trên thế giới. Cô đương nhiên biết quần áo như thế nào mới thích hợp với mình, cũng biết tuổi tác khác nhau nên mặc quần áo như thế nào mới có thể bộc lộ hết vẻ đẹp của bản thân. Ví dụ như chiếc váy cô đang mặc trên người, đúng là phải nữ nhân thành thục hơn ba mươi tuổi mặc mới có thể bộc lộ ý vị trong đó. Không nghĩ tới Sở Phàm có thể một lời nói trúng điểm này. Cho nên dì Mi trong lòng mới có chút giật mình.

- Tiểu Sở, ánh mắt của cậu không tồi nha. Ngay cả điểm tinh tế ấy trên quần áo của phụ nữ cậu cũng có thể nhìn ra. Điểm ấy chứng minh cậu có tiềm chất của một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

Dì Mi cười nói.

- Thiết kế trang phục tôi không thể làm được, tuy nhiên tôi có thể nhìn biết một nữ nhân mặc loại y phục nào là thích hợp.

Sở Phàm cũng cười nói.

- Phải không? Vậy cậu thấy tôi nên mặc y phục như thế nào mới dễ nhìn đây?

Dì Mi cười hỏi.

- Nữ nhân xinh đẹp không mặc y phục đều dễ nhìn.

Sở Phàm thản nhiên nói.

Ý nghĩa câu nói này đúng là thâm nho. Trực tiếp khiêu khích dì Mi, đồng thời cũng nói ra tiếng nói từ đáy lòng của Sở Phàm--- dì Mi, khi người không mặc y phục mới xinh đẹp nhất gợi cảm nhất mê người nhất!

Ý nghĩa câu nói này đúng là thâm nho. Trực tiếp khiêu khích dì Mi, đồng thời cũng nói ra tiếng nói từ đáy lòng của Sở Phàm--- dì Mi, khi người không mặc y phục mới xinh đẹp nhất gợi cảm nhất mê người nhất!

- Tiểu Sở, dì Mi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đây. Không biết lớn nhỏ gì cả!

Dì Mi cố ý làm ra bộ mặt hung dữ, nói.

- Tôi nói đúng sự thật. Chỉ là theo dáng người và khuôn mặt xinh đẹp của dì Mi xem ra mặc loại bó sát là đẹp nhất, nhìn giống một nàng tiên cá, mà quan trọng nhất là…. có thể phô bày dáng người hoàn mỹ ‘tiền nhô hậu vểnh’.

Sở Phàm mặc kệ tất cả, nói thẳng toác ra.

(DG: dân Việt mình có 1 câu tương đương là ‘ngực tấn công, mông phòng thủ’, hí hí)

- Cậu…

Dì Mi không kìm nổi bật cười, nói:

- Cái đồ tiểu quỷ này!

Sở Phàm trong lòng cực kì vui vẻ. Hắn nhận ra nói chuyện với dì Mi rất vui vẻ, dì Mi thật sự là rất cởi mở, hơn nữa, còn có thể nói một số chuyện đùa cợt không nghiêm chỉnh với cô, ví dụ như mấy cái vừa rồi.

Chả mấy chốc, Sở Phàm đã lái xe tới trường đại học Yến Hoa.

Sở Phàm sau khi đỗ xe ở đại học Yến Hoa liền cùng dì Mi đi về phía phòng học của nhị tiểu thư. Giờ đang là lúc tan học, Sở Phàm cùng dì Mi liền ở bên ngoài chờ nhị tiểu thư đi ra.

Dì Mi trên người mặc chiếc váy ngắn ôm ngực hoàn toàn làm lộ ra vóc người gợi cảm thành thục. Hơn nữa dì Mi cũng thật sự xinh dẹp, trên người lại tản ra một loại phong vận thành thục, điều này cực kì hấp dẫn. Bởi thế mà nam sinh của đại học Yến Hoa sau khi tan ra đều nhìn về phía này, có một vài người còn chảy cả máu mũi.

Sở Phàm quay đầu nhìn về phía bên trái. Rõ ràng nhìn thấy Lâm Phi Dật, xem ra gã đang chờ nhị tiểu thư. Cố chấp như tên này thật đúng là khiến người ta bội phục. Nếu như là cô gái tầm thường đã sớm bị Lâm Phi Dật mê hoặc, đáng tiếc mục tiêu theo đuổi của gã lại là nhị tiểu thư.

Lúc này, nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ đi ra. Dì Mi sau khi nhìn thấy liền hướng cô vẫy vẫy tay, Sở Phàm cũng cười cười. Đột nhiên, vẻ tươi cười trên mặt hắn ngưng trệ, bởi vì hắn nhìn thấy Trần Tuấn Sinh đi theo sau nhị tiểu thư.

Thì ra buổi học hôm nay phòng học của Trần Tuấn Sinh bên cạnh phòng học của nhị tiểu thư, cho nên sau khi tan học Trần Tuấn Sinh liền đi theo nhị tiểu thư đi ra.

- Dì Mi. Người cũng tới rồi, thật sự là quá tốt!

Nhị tiểu thư sau khi nhìn thấy dì Mi đến đây đón cô liền cao hứng nói.

- Ừm, dì gọi Tiểu Sở đưa dì lại đây cùng đón con.

Dì Mi cười nói.

- Thật tốt quá! Đúng rồi, dì Mi. Đây là Tô Phỉ bạn tốt của con.

Nhị tiểu thư nói xong quay về phía Tô Phỉ, nói:

- Phỉ Phỉ, đây chính là dì Mi mà mình đã nói với bồ.

- Chào dì Mi!

Tô Phỉ cười nói.

- Ha ha, chào cháu!

Dì Mi kéo tay Tô Phỉ, cười nói.

Lại nói sau khi Trần Tuấn Sinh đi ra, Sở Phàm nhìn về phía Lâm Phi Dật. Chuyển cho gã một ánh mắt, dường như nhắc nhở gã lời nói ngày trước.

Trần Tuấn Sinh cũng chú ý tới Lâm Phi Dật. Gã hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

Lâm Phi Dật nghênh đón Trần Tuấn Sinh. Bây giờ gã đã học được cách trầm tĩnh. Bởi vậy gã cười lạnh nói:

- Trần công tử, bên cạnh mày làm sao không có vệ sĩ đi theo?

Trần Tuấn Sinh sau khi nghe được trong lòng giận dữ. Gã biết bốn tên vệ sĩ của gã đã bị Lâm Phi Dật phái người xử lý. Gã biết Lâm Phi Dật làm như vậy là để cảnh cáo hắn. Chỉ là trong lòng gã không lo lắng. Gã lạnh lùng nói:

- Cùng nói chuyện với Lâm công tử chỉ cần một mình tao cũng đủ rồi, không cần vệ sĩ.

Trần Tuấn Sinh lời này chính là ý muốn nói: “một mình tao đã đủ để đối phó với cái loại mày rồi, Lâm Phi Dật ạ, không cần người khác giúp đỡ.”

- Hừ, Trần Tuấn Sinh, đến lúc đó mày cũng đừng quỳ đến cầu xin tao! Bằng cái loại như mày mà cũng mong tranh giành Kỷ Tiêm Vân? Bao giờ đủ khỏe thì quay lại đây!

Lâm Phi Dật cười lạnh, lập tức đi về phía nhị tiểu thư.

Trần Tuấn Sinh sau khi nghe xong giận dữ. Nếu không phải cha gã đã cảnh cáo, gã thật muốn lao tới đấm vào mặt Lâm Phi Dật mấy đấm.

- Lâm Phi Dật. Mày không phải đã quên vết sẹo rồi chứ?

Trần Tuấn Sinh cười lạnh nói.

Lâm Phi Dật sau khi nghe xong ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Sẽ không, tao vẫn nhớ kỹ. Mày yên tâm đi!

Lâm Phi Dật không thèm để ý tới Trần Tuấn Sinh. So sánh với Kỷ Tiêm Vân thì Trần Tuấn Sinh có vẻ nhỏ bé không đáng kể gì. Lâm Phi Dật sau khi đi tới bên người Kỷ Tiêm Vân nói:

- Kỷ Tiêm Vân, em tan học rồi à.

- Trùng hợp vậy, anh cũng ở đây à.

Nhị tiểu thư ra vẻ không biết Lâm Phi Dật vẫn đang đợi cô.

- Đúng vậy, thật là trùng hợp. Có chuyện nói với em một chút, thứ sáu này anh có tổ chức dạ hội. Hy vọng đến lúc đó em cùng với Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm có thể tham gia.

Lâm Phi Dật nói.

- Nói sau đi, xem có thời gian hay không. Tôi đi trước, dì tôi tới đón.

Nhị tiểu thư nói xong liền kéo tay Dì Mi đi.

- Kỷ Tiêm Vân, nhớ rõ đến lúc đó có thể thì đến tham gia nhé!

Lâm Phi Dật lớn tiếng nói.

Sở Phàm đi ở phía sau, khi đi qua bên người Lâm Phi Dật. Lâm Phi Dật đột nhiên lôi kéo cánh tay hắn, nói:

- Ách, hy vọng cậu có thể giúp nói hộ một chút, khuyên nhủ Kỷ Tiêm Vân có thể tham gia dạ hội mà tôi tổ chức.

- Tôi sẽ cố hết sức. Đương nhiên, việc này chủ yếu phải xem thái độ của nhị tiểu thư. Xác thực mà nói thái độ của cô ấy đối với anh thế nào, thì còn phải để xem anh có thể thay đổi hình tượng trong mắt nhị tiểu thư chút nào hay không.

Sở Phàm nói xong liền xoay người rời đi.

Lâm Phi Dật sau khi nghe vậy ánh mắt phát lạnh. Gã đương nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của Sở Phàm. Gã trong miệng âm trầm nói:

- Trần-- Tuấn-- Sinh!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx