sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 397: Vinh Nhục Cùng Hưởng, Chúng Ta Ở Bên Nhau! (2)

Đôi mắt Diệp Thu hơi khép lại, mồm khẽ mỉm cười nhìn cục trưởng Lí lúc này đang cười một cách ngờ ngệch, nói: “Chính xác, nghề nghiệp không hề phân sang hèn, hay là để đồng chí Lâm Lập làm phó đội trưởng đi?”.

“Cậu….”. Nụ cười trên mặt cục trưởng Lí bỗng tắt ngấm, suýt chút nữa bị câu nói của Diệp Thu làm cho nghẹn chết.

Diệp Thu nhìn phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng, nói: “Tôi hi vọng Quách phó tổng tham mưu có thể phản ánh tiếng nói từ đáy lòng của tiểu đội Tử La Lan lên bên trên”.

“Đúng vậy, tôi tán thành lời của Diệp Thu”. Giang Án Tử bổ sung thêm một câu, nói: “Tôi sẽ dựa vào danh nghĩa đội trưởng tiền nhiệm tiểu đội Tử La Lan để khiếu nại với bộ quân sự”.

“Đây là tiếng nói từ đáy lòng của tiểu đội Tử La Lan? Hay là tiếng lòng của hai người?”. Cục trưởng Lí sắc mặt âm u nhìn Diệp Thu, nói.

Không chờ hai người trả lời, liền quay mặt sang nói với Quách Trí Dũng đang ngồi bên cạnh: “Tôi cảm thấy, hay là cứ dựa theo quy tắc trước đây, chúng ta nên lắng nghe tiếng nói của tất cả các thành viên của tiểu đội Tử La Lan. Tiếng nói của quần chúng mới là chân tướng sự thật mà, Quách phó tổng tham mưu thấy thế nào?”.

Cục trưởng Lí biết sự cạnh tranh kịch liệt của bộ đội đặc chủng. Năng lực của họ xuất chúng, đồng thời cũng là cao ngạo vô cùng, rất ít có người thật sự phục ai, ngay đến kì tài như Án Thanh Phong, trong thời gian nữa năm khi vào đơn vị bộ đội số 5, cũng ăn không ít khổ cực, khi vừa mới đảm nhiệm chức đội trưởng, nói chuyện căn bản là không ai thèm để ý đến hắn.

Hắn tin chắc rằng tình hình ở tiểu đội Tử La Lan cũng là như vậy (đương nhiên lúc Diệp Thu mới vào đội thì đúng là như vậy). Diệp Thu mới vào đây chưa được bao nhiêu ngày mà muốn được làm đội trưởng tân nhiệm, chẳng nhẽ những người làm việc lâu năm trong tiểu đội Tử La Lan lại không có ý kiến?

Cho các người tự nội bộ choảng nhau.

Cục trưởng Lí chính là muốn cho họ một cơ hội, một cơ hội để nói ra lời trong lòng mình. Cơ hội đến, hắn sẽ có thể thuận theo lí đẩy Lâm Lập lên.

Quách Trí Dũng gật gật đầu, nói: “Vậy thì cứ làm theo lời của cục trưởng Lí”.

Phòng họp số 2011, đây là căn phòng được dùng để họp tất cả các thành toàn đội của tiểu đội Tử La Lan.

Giang Án Tử là một người rất lười, rất ít khi cô triệu tập thành viên toàn đội để dạy dỗ hay là họp hành gì cả. Nếu như không cần thiết, cô thậm chí còn không có hứng thú nói chuyện với các thành viên trong đội.

Một năm nay, đây là lần đầu tiên Giang Án Tử triệu tập mọi người đến phòng họp này, một số các thành viên đều cảm thấy không hiểu gì cả.

Nhưng thấy bên trong phòng họp còn có 3 người lạ mặt đang ngồi đó, mà người đàn ông uy nghiêm trong đó còn là một trong những giám khảo đợt đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần này, cho nên họ cũng chỉ biết nghi hoặc trong lòng. Dưới mệnh lệnh của Giang Án Tử, chiếu theo trình tự trước sau ngồi ở hai bên phòng họp.

“Quách phó tổng tham mưu, cục trưởng Lí, toàn thể thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều đã có mặt”. Giang Án Tử nhìn qua một lượt, báo cáo với hai vị lãnh đạo.

“Tốt”. Quách Trí Dũng gật gật đầu, nhưng không có ý mở miệng nói gì.

Cục trưởng Lí biết ông ta muốn mình chủ trì, cũng không chối từ, nhìn quét qua một lượt trên mặt các thành viên của tiểu đội Tử La Lan, khuôn mặt hiền hòa gật đầu với bọn họ. Bất luận thế nào, hắn cũng phải đặt cái sĩ diện xuống để giúp Lâm Lập kéo về vài phiếu.

“Mọi người ngồi đây đều là tinh anh của tiểu đội Tử La Lan, đầu tiên tôi chúc mừng mọi người giành được thành tích tốt trong lần đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần này. Nhất quyền nhất cước mà ra thành tích, đó chính là sự chứng minh tốt nhất cho năng lực của mọi người . ”

Sau khi nịnh hót các thành viên của tiểu đội Tử La Lan vài câu, thấy họ không có chút phản ứng gì, trong lòng hắn liền chửi thầm, một lũ đần độn không hiểu nhân tình thế thái gì cả.

Lúc này không phải là lúc tính toán với họ, ngược lại, cục trưởng Lí còn phải mượn sự ủng hộ của họ, cục trưởng Lí nói tiếp: “Có lẽ mọi người không biết, đội trưởng Giang Án Tử sắp được điều đi nơi khác. Mà bộ quân sự đã xắp xếp cho mọi người một đội trưởng mới tài đức vẹn toàn, ưu tú không khác gì đội trưởng Giang Án Tử….”.

Soạt!

Ánh mắt của tất cả những thành viên Tử La Lan đều tập trung lên mặt của Giang Án Tử, họ tuy cũng nghe được chút phong thanh, biết là đội trưởng có khả năng được điều đi nơi khác, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đại hội tỉ võ đặc chủng binh vừa kết thúc là lệnh điều động đã xuống rồi.

Bên trên phái tới đội trưởng mới ư?

Là kẻ nào?

Chẳng nhẽ không chiếu theo quy định cũ lựa chọn từ trong nội bộ tiểu đội Tử La Lan sao?

Những sự nghi vấn quanh quẩn trong đầu họ, làm cho họ cảm thấy bức bối đến khó chịu.

Nhưng có cấp trên ở đây, họ cũng không dám lỗ mãng. Chỉ có thể yên tĩnh mà ngồi ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào cục trưởng Lí, chờ đợi lão già này có gì thì nói nấy, nói một mạch cho rõ ràng, đừng kiểu được hai câu lại dừng một lát như này, nhìn rất thiếu đòn.

“Bộ quân sự bổ nhiệm đồng chí Lâm Lập là đội trưởng tân nhiệm tiểu đội Tử La Lan, đồng chí Lâm Lập, nam, 29 tuổi, nguyên đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ, lập được vô số chiến công….”.

Anh hùng tiếc anh hùng, để tăng thêm cảm giác chấp nhận của các thành viên tiểu đội Tử La Lan đối với Lâm Lập, cục trưởng Lí liền đọc hết cả bản lí lịch dài hai trang của Lâm Lập. Đem tất cả những công lao mà hắn lập được đều đọc không thiếu chữ nào, có một số công lao tương đối quan trọng, lão thậm chí còn cho thêm vào mấy câu đánh giá tốt.

Hi vọng là đẹp đẽ, hiệu quả là rõ rệt, các thành viên tiểu đội Tử La Lan nghe mà muốn buồn ngủ.

Họ không quen với kiểu nói chuyện như này của cục trưởng Lí.

Đội trưởng Giang Án Tử cảu họ bình thường lúc bố trí nhiệm vụ nói ít nhưng súc tích, cuộc họp dài nhất cũng không đến 5 phút, chỉ mấy câu nói là đã bố trí xong nhiệm vụ một cách rõ ràng. Diệp Thu được xem là người khá khôn khéo, khi nói chuyện với họ cũng không lằng nhằng quanh co, còn lão già này đọc bản lí lịch đọc đến nửa tiếng đồng hồ…..

“Đương nhiên, đội trưởng Giang có chút ý kiến về lần bổ nhiệm này, cô ấy tiến cử Diệp Thu làm đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, lần này triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn nghe ý kiến của mọi người. Chúng ta là quốc gia theo chế độ dân chủ tập trung, trong lòng mọi người có cách nghĩ như nào, cứ đề xuất, hahaha, không cần phải băn khoăn gì cả”.

Cục trưởng Lí cười haha nhìn đám người, trong lời nói có tính chất xúi giục kích động.

Im lặng.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Mọi người lặng lẽ nhìn Giang Án Tử và Diệp Thu.

Trong sự im lặng này, trong lòng của cục trưởng Lí bỗng đột nhiên cảm thấy dự cảm không lành.

“Mọi người cứ nói cách nghĩ của mình đi”. Giang Án Tử nói.

“Đội trưởng, còn phải nói sao? Có cô ở đây, cô chính là đội trưởng của chúng tôi, cô không ở đây, chúng tôi lựa chọn Diệp Thu làm đội trưởng tân nhiệm của chúng tôi. Những người khác, tôi không phục”. Phong Cẩu là người đầu tiên nhảy dựng ngược lên nói, hằm hè nhìn cục trưởng Lí và Lâm Lập một cái, nói như tát nước vào mặt.

“Đúng vậy, dựa theo quy luật của bộ đội đặc chủng, đội trưởng tân nhiệm thông thường là được lựa chọn từ trong tiểu đội, tiểu đội chúng ta sao lại điều đến một người ngoài vậy? Đây là ý gì vậy?”. Chi Thù ngồi trên ghế dùng kéo cắt móng tay, lạnh lùng nói.

Thường ngày Phong Cẩu và Chi Thù là hai thằng cha khó nhằn nhất trong đội, cũng là hai tên bị Diệp Thu đánh ghê nhất, không ngờ họ lại chính là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ mình.

Diệp Thu trong lòng vô cùng cảm động, đại ân đại đức không biết báo đáo thế nào….đành phải cố hết sức trông lần khiêu chiến lần sau thôi.

Nếu như họ đã có khuynh dướng thích bị ngược đãi, Diệp Thu sẽ ra sức thỏa mãn nhu cầu của họ.

“Tôi nói luôn cho nhanh, ngoài Diệp Thu đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan ra, những người khác tôi đều không phục, trừ khi hắn đánh ngã tôi….”. Lạc Đà so hai nắm đấm với nhau, nói.

“Tôi ủng hộ Diệp Thu”. Cuồng nói một cách nhạt thợt.

“Tôi cũng ủng hộ Diệp Thu”.

“Những người khác, thích đi đâu thì đi, bộ quân sự thì làm sao? Bộ quân sự là có thể không tôn trọng ý kiến của các thành viên tiểu đội Tử La Lan?”.

Giang Án Tử nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tiểu đội Tử La Lan, cô đã dẫn dắt 20 năm nay, luôn tạo cho người khác cảm giác họ là một tập thể rời rạc. Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thu có thể làm cho họ gắn kết thành một tập thể đoàn kết.

Sức mạnh của một người là rất dễ bị phá vỡ, nhưng sức mạnh của một tập thể thì mới là chiến vô bất thắng.

Đây, chính là sức mạnh của tập thể.

Diệp Thu, anh đúng là không làm tôi thất vọng, giao tiểu đội Tử La Lan cho anh, tôi đi cũng yên tâm.

“Các cậu….”. Cục trưởng Lí trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết phải làm thế nào để nói hết câu. Không ngờ hắn tự nhấc đá đập vào chân mình.

Diệp Thu, hắn làm thế nào mà có thể chinh phục được những tên cuồng ngạo này?

Tất cả các thành viên của tiểu đội Tử La Lan lần lượt đứng ra phía sau lưng Diệp Thu, dường như làm như vậy có thể cho Diệp Thu mượn toàn bộ sức mạnh của mình.

“Vinh nhục cùng hưởng, chúng ta ở bên nhau”. Một người nói.

“Vinh nhục cùng hưởng, chúng ta ở bên nhau”.

Tất cả đồng thanh hô lớn.

kedochanh


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx