sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 604: Sét Đánh Ngang Tai (2)

Diệp Thu nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của hắn liền mỉm cười âm thầm đề phòng. Người như vậy thọc dao gâm sau lưng sẽ khó lòng phòng bị.

Tiểu Bạch và Thái Bá một trái một phải thủ hộ ở phía sau Diệp Thu, sợ có người đột nhiên hạ thủ công kích. Nhưng lại quên mất, bản thân Diệp Thu đã có thân thủ trác tuyệt.

Dưới sự hướng dẫn của Trần Khắc Cường, ba người Diệp Thu xuyên qua một hành lang thật dài, sau đó mới ngừng trước một gian phòng. Trần Khắc Cường không chút ngừng lại, mời ba người vào phòng.

Lúc Diệp Thu nhấc chân đang muốn bước vào cánh cửa, thì nụ cười trên mặt hắn bất chợt đọng lại.

Hắn lui trở về, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại nữ nhân trung niên đứng ở bên trái cửa, nói: “Cô vừa mới nói cái gì?”

Nữ nhân trung niên vẻ mặt khiếp sợ, không ngờ mình lỡ nói nhầm một câu, lại bị người này nghe được.

“Tôi không nói gì cả.” Nữ nhân trung niên cuống quít phủ nhận.

“Cô nói những gì tôi đều nghe rồi.” Diệp Thu nói.

Lời này của hắn không phải là lừa gạt, mà hắn thật sự nghe được. Ngay khi hắn đang muốn nhấc chân bước vào, nữ nhân này đã nói: “Một thằng tư sinh cũng dám nghênh ngang trở lại như vậy.” Lời của nô tài chê chủ tử nếu bị nghe được, thì đã bị đánh chết rồi.

“Tôi thật không có nói gì mà.” Nữ nhân trung niên sắc mặt tím đỏ nói.

“Là ai nói cho cô biết tôi là con tư sinh?” Diệp Thu hỏi.

“Không có ai nói cho tôi biết, tôi không có nói gì cả. Ta không biết gì hết.” Nữ nhân kia bị ánh mắt của Diệp Thu làm cho rối loạn.

“Nói cho tôi biết là ai nói, tôi sẽ tha cho cô.” Diệp Thu nói.

Trần Khắc Cường thấy Diệp Thu bị người nhục mạ, trong lòng thầm vui, nhưng mà cũng không muốn lúc này xảy ra tràng diện náo loạn, liền đứng ra hòa giải, nói: “Diệp tiên sinh, cần gì phải chấp nhặt một người hạ nhân chứ? Bọn họ toàn thích sau lưng người khác giở chút miệng lưỡi, cậu không nên để ý ở trong lòng.”

“Tôi không để ý ở trong lòng, nếu mà ai mắng tôi đều để trong lòng, thì sớm đã bị bọn chúng làm tức chết rồi.” Diệp Thu cười nói.

“Haha, vậy thì tốt. Lão bản đang ở bên trong chờ, chúng ta mau vào đi.” Trần Khắc Cường quạt tay mời vào.

“Bất quá, tôi cũng không nói là chuyện này sẽ bỏ qua không truy cứu.” Diệp Thu sắc mặt từ từ lạnh lại.

Rồi chuyển sang người nữ nhân trung niên nói: “ Cô đã không chịu nói là ai truyền ra tin đồn này, cũng không sao, tôi không phải là người tốt gì, hơn nữa cũng không phải là nam nhân lòng dạ từ bi đến nỗi nghe người khác nhục mã mẫu thân mình mà thờ ơ xem như không. Cô chắc là rất thích nói chuyện này phải không? Vậy sau này chịu thống khổ một chút đi.”

“Cậu có ý gì chứ?” Nữ nhân trung niên liếc tròng mắt hỏi.

“Tiểu Bạch, để cô ta sau này không thể nói chuyện nữa.” Diệp Thu thanh âm lạnh lùng nói.

Hắn biết, Tiểu Bạch có thể có một trăm phương thức làm cho nữ nhân này về sau không nói chuyện nữa, mà người ngoài sẽ không có biện pháp tìm ra đầu mối. Cho dù cảnh sát cũng không có biện pháp đẩy trách nhiệm lên người hắn.

“Mày dám….” Nữ nhân trung niên nhìn thấy Diệp Thu nói vậy, liền sử dụng hết bản năng chanh chua của mình ra, duỗi ngo1nt ay chỉ thẳng vào Diệp Thu mắng.

A…aaa…aaa….

Lời của nàng còn chưa phát ra, thì Tiểu Bạch đã đưa tay nhéo ở bên người của nàng, sau đó ngón tay đặt lên cổ họng của nàng. Nữ nhân trung niên liền cảm thấy trời đất quay cuồng, tay bụm cổ, kêu a nha nha lên, không có biện pháp nói ra lời.

“Đây là Tạ Gia. Mong khách nhân tuân thủ nghiêm ngặt nội quy.” Trần Khắc Cường nhìn thấy Diệp Thu kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Tạ Gia? Chuyện này tôi rất rõ ràng. Tôi ở trong nhà mình dạy dỗ một người giúp việc không hiểu chuyện, cần ngươi phải lên tiếng sao?” Diệp Thu biết Trần Khắc Cường là một nhân vật bên cạnh Tạ Đông Hiền, nên làm hắn vô cùng chán ghét, vì vậy cách nói chuyện cũng tương đối sắc bén sặc mùi máu, tuyệt không cho hắn chút mặt mũi.

“Cậu…” Trần Khắc Cường tức giận đến nỗi từng cơ thịt trên mặt không ngừng lay động, giống như tuyến giáp có quá nhiều kích thích tố.

“Nhớ kỹ thân phận của mày, mày cùng nó, đều là người giúp việc mà thôi. Dẫn đường mau.” Diệp Thu chỉ chỉ về phía trước, nói.

Trần Khắc Cường rốt cuộc không có biện pháp nói ra tiếng. Âm trầm nhìn Diệp Thu, ẩn sâu trong đôi mắt là hàn quang. Thanh âm lạnh lùng nói: “Cậu cũng nhớ cho kỹ, Tạ Gia không phải là Tạ Gia của cậu.”

“Chẳng lẽ Tạ Gia là Tạ Gia của mày sao?” Thái Bá phản bác nói.

“Thiếu gia vẫn còn cơ hội, họ Trần mày cũng giống như lão đầu tử tao, chỉ có thể làm người giúp việc trọn đời, ba mày Trần Cơ cũng thế.”

Thái Bá nói chuyện còn độc hơn, trực kiếp kéo hai cha con Trần Gia đến cùng cấp bậc với mình. Bản thân của hắn là người giúp việc của Diệp Thu, cho nên, bọn họ tự nhiên cũng kém hơn Diệp Thu nhiều cấp bậc.”

Hơn nữa, Thái Bá nói cũng đúng sự thật. Mặc dù Trần Khắc Cường muốn phản bác cũng không nói ra lời. Phụ thân hắn Trần Cơ, năm đó là lão quản gia của Tạ lão gai tử, hiện tại hắn là quản gia của Tạ Đông Hiền. Không phải cả đời làm người giúp việc sao?

Trằn Khắc Cường ăn phải buồn bực, cười lạnh không nói thêm gì nữa. Dẫn đường bước vào đại môn, trên sàn nhà phía sau là nữ nhân trung nei6n kia đang gào thét thê lương.

Diệp Thu biết, lấy thủ đạon của Tiểu Bạch, cô ta ít nhất phải đau hơn một tháng trời, cho dù mình nói giết nàng, sợ rằng Tiểu Bạch cũng không chút trì hoãn mà thi hành.

Diệp Thu từ trong miệng Thái Bá biết được, năm đó mẫu thân Tạ Như Ý vừa trở về Tạ Gia, liền bị những lời nói ác độc của bọn người này vũ nhục, hiện tại coi như là thay mẫu thân mình lấy lại chút lợi tức đi. Sau này nếu như mình có thể tiếp quản Tạ Gia, thì đuổi việc toàn bộ nữ nhân lắm mồm này.

Diệp Thu giương mắt nhìn gian phòng có chút cổ xưa này. Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nói:”Chúng ta vào thôi.”

Lúc mấy người vào nhà, vợ chồng Tạ Đông Hiền, và tỷ đệ Tạ Ý, Tạ Hân đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế trên ghế sa lông phòng khách, thấy Diệp Thu bước vào, liền quăng tới ánh mắt ác độc.

“Cậu tới làm gì?” Tạ Đông Hiền hai tay cầm chén trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thu, hỏi. Đây là câu nói đầu tiên mà bọn hắn gặp nhau, không mang một chút tình cảm nhân gian nào.

“Đến để xem một chút.” Diệp Thu cũng không đợi bọn họ mời, mà bản thân liền ngồi xuống ghế sa lông đối diện, hắn cũng biết, những người này cũng không muốn mời hắn ngồi xuống.

“Tới để xem à? Diệp Thu, vốn bằng vào phân lượng của mẹ ngươi, ta cũng không muốn quản ngươi. Nhưng mà ngươi làm cho người ta phải phát hỏa. Tạ Gia cũng không có vị trí nào cho ngươi.” Tạ Đông Hiền nghiêm mặt nói.

“Dựa vào phân lượng của mẹ tôi?” Diệp Thu nghe nói như thế liền không nhịn được cười ra tiếng: “Ông cũng xem trọng mẹ tôi sao? Lúc ông khi dễ mẹ tôi, nhiều năm giam cầm bà ấy, ông có xem bà ấy như muội muội mình không? Tạ Đông Hiền, thu hồi lại mặt nạ ngụy quân tử của ông đi. Không có ai cần ông tỏ ra đáng thương. Tôi tới đây không phải là muốn xem sắc mặt của ông, mà muốn nói cho các người biết, tôi muốn có Tạ Gia, tôi đã trở về.”

“Mày nói về là về sao? Tạ Gai lúc nào đến phiên mày làm gia chủ vậy? Cút ngay đi. Người đâu, mau đuổi cổ hắn ra.” Trần Uyển thấy Diệp Thu nói năng lỗ mãng, liền chỉ vào hắn mắng.

Diệp Thu âm trầm nhìn những người này, nói: “Người cút hẳn là các người đó. Nhiều năm giữ tài sản như vậy rồi, hôm nay chúng ta phải làm rõ ràng mới được.”

“Tài sản gì chứ?”

“Tính cả tiền lời luôn đi.” Diệp Thu nói. “Tạ Gia có một phần ba tài sản của tôi, đây là ông ngoại lúc sắp chết phân cho mẹ tôi . Hiện tại, tôi tới thu hồi phần gia sản của mẹ tôi.”

Tạ Đông Hiền nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt sắc bén. Nói: “Là ai nói cho mày biết Tạ Gia có một phần ba tài sản của mày? Ai chứng minh? Sao tao chưng từng nghe qua?”

“Tôi cũng biết ông sẽ hỏi như vậy.”

Diệp Thu móc từ trong túi ra tờ di chúc có được từ tay nhị cữu Tạ Đông Thăng, cười lạnh nói: “Giấy trắng mực đen, chẳng lẽ ông còn muốn chống chế?”

Tạ Đông Hiền thấy tờ di chúc, liền suy nghĩ vòng quanh, đầu đau như muốn nổ tung.

Mình khổ tâm tìm kiếm mà không được tờ di chúc này, sau lại dễ dàng ở trong tay của hắn chứ?

Hay là tờ di chúc đã bị Tạ Ý Như mang đi? Nhưng lúc phái người tới chỗ nàng tìm, căn bản không có thu hoạch gì mà.

Chẳng lẽ, thật phải đem một phần gia sản Tạ Gia giao cho tên vô lại này sao?

Tạ Đông Hiền còn chưa từ trong đả kích khôi phục lại, thì đã nghe thanh âm Diệp Thu vang lên trong tai.

“Đúng rồi, quên nói cho các người biết. Nhị cữu cũng chuyển phần gia sản trong di chúc cho tôi rồi, đây là giấy chuyển nhượng, các người có muốn xem lại một chút hay không? Nói cách khác, hiện tại, tôi nắm giữ hai phần ba gia sản Tạ Gia đó.”

Sét đánh ngang tai. Tuyệt đối là sét đánh ngang tai.

Tạ Đông Hiền hoàn toàn ngây người ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx