sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 104: Chương 98.2

Chương 98.2

Một luồng gió lạnh thổi qua bên tai, Lưu Mật Nhi cẩn thận mở mắt, thấy Mộ Dung Tễ một thân bạch y đứng khoanh tay tay. Nàng lặng lẽ thở phào, đồng thời không nhịn được than thở, người này chính là phong tình như vậy.

Lúc Ngụy công công nhìn thấy gương mặt Mộ Dung Tễ, hắn dừng tay, nhìn Lưu Mật Nhi và Mộ Dung Tễ một lúc: “Các ngươi…”

Lưu Mật Nhi không nhịn được khoác vai Mộ Dung Tễ: “Hắc hắc, bị hù sợ rồi hả?”

Mộ Dung Tễ nhìn lướt qua tay của nàng, Lưu Mật Nhi hơi mím môi hưng trí chỉ thiếu vỗ vỗ y phục của hắn, nhỏ giọng nói: “Quỷ hẹp hòi, sờ sờ thôi mà!”

“Muội là nữ nhân! Ai cho muội ăn mặc như vậy?” Mộ Dung Tễ lạnh giọng nói.

Thanh Ngọc lập tức chắp tay: “Là thuộc hạ sai rồi!”

“Là ngươi có lỗi!” Mộ Dung Tễ hừ lạnh một tiếng: “Trở về tự mình lãnh phạt!”

Thanh Ngọc gật đầu: “Thanh Ngọc biết!”

Nói xong, Mộ Dung Tễ chống lại ánh mắt của Ngụy công công: “ Vô Song thành không tiếp đãi người ngoài, làm xong chuyện của ngươi, lập tức rời đi!”

Ánh mắt Ngụy công công có điều suy nghĩ: “Quan hệ của ngươi và Lưu Mật Nhi là như thế nào?”

“Nơi này không có Lưu Mật Nhi!” Mộ Dung Tễ hừ lạnh một tiếng.

Ngụy công công cẩn thận liếc mắt nhìn Mộ Dung Tễ, có thể nói như vậy chứng tỏ người này nhất định có thân phận không thấp trong thành Vô Song, hắn bây giờ còn chưa thể tỏ rõ thân phận của mình, sau khi liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi, liền xoay người rời đi.

Lưu Mật Nhi thở phào đồng thời không nhịn được lo lắng. Thương thế của Phượng Cảnh Duệ là do hắn làm, hôm nay hắn xuất hiện tại nơi này, không có ở Miêu Cương, còn là…

Nhìn vẻ mặt Lưu Mật Nhi, Mộ Dung Tễ lạnh giọng mở miệng: “Trở về!”

Lưu Mật Nhi liếc mắt nhìn Thanh Ngọc, nhìn lại mình một chút, không thể làm gì khác hơn là đầu cúi gằm đi theo sau lưng Mộ Dung Tễ trở về Mộ Dung gia.

“Đi đổi y phục đi.” Mộ Dung Tễ lạnh giọng mở miệng. Bởi vì có Lưu Mật Nhi xuất hiện, trong nhà mới có thêm một vài nô tỳ. Chỉ là, vì bình thường đã quen lăn lộn cùng Thanh Ngọc, Mật Nhi không cần những nô tỳ kia.

“Ta như vậy tốt vô cùng!” Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn qua y phục trên người nàng: “Đi đường dễ dàng, làm gì cũng thoải mái. Tại sao ta phải mặc nhiều tầng y phục như vậy? Lại không có ai xem?” Nữ nhân vì nhan sắc của mình mà vui vẻ. Không có ai xem nàng ăn mặc đẹp như thế làm gì?

Mộ Dung Tễ nhất thời không nói gì. Lời nói này không có gì sai.

“Ngươi thấy ta nói có đúng không. Ngươi cũng không phản bác được ta, nếu không phản bác được ta…thì ta làm như vậy cũng không có gì xấu. Cho nên, về sau ngươi không thể gò bó trang phục của ta! Ăn mặc đẹp như thế là để cho người ta nhìn, các ngươi cũng không biết cách thưởng thức!” Lưu Mật Nhi nói đạo lý rõ ràng.

Mộ Dung Tễ thở dài: “Tùy ngươi đi!”

Yes! Trong lòng Lưu Mật Nhi hưng phấn, cười tươi rói.

Mộ Dung Tễ không nhịn được nhếch môi cười. Chợt nhớ tới người hôm nay gặp phải: “Ngươi biết tên thái giám kia?”

“Mẹ kiếp, làm sao ngươi vừa liếc mắt liền nhìn ra hắn là thái giám?” Ngụy công công không giống các hoạn quan khác, mặc dù cũng bị thiến, nhưng cử chỉ của hắn bình thường không nhìn ra gì.

Mộ Dung Tễ hừ lạnh: “Bên trong võ công của hắn có lực đạo của nữ nhân!” Hắn là từ đó nhìn ra được.

Lưu Mật Nhi gật đầu một cái: “Hắn đúng là công công, song hắn vẫn là người của Phượng gia, ngươi biết chuyện Hoàng lăng dưới lòng đất của Phượng gia chứ? Hắn cũng vì chuyện này mà đả thương Phượng Cảnh Duệ!” Nàng nói ngắn gọn. Phượng Dương đồng ý cứu Phượng Cảnh Duệ, không biết hắn hiện tại…

“Phượng Cảnh Duệ đã không sao! Hắn được Phượng Dương cứu trở lại, Phượng Dương mất đi hai mươi năm công lực, đã mang theo thê tử trở về Minh cốc rồi!”

Mộ Dung Tễ đột nhiên mở miệng nói chuyện, giơ tay bưng ly trà lên ung dung thong thả nói.

Đột nhiên Lưu Mật Nhi ngẩng đầu, sau khi nhìn Mộ Dung Tễ thật lâu, lúc này mới nhẹ giọng mở miệng: “Cám ơn!” Như vậy nàng an tâm.

Mộ Dung Tễ không nói gì, chỉ là nhấp một ngụm trà.

“Thân thể của muội khôi phục như thế nào?” Mộ Dung Tễ mở miệng hỏi.

Lưu Mật Nhi nháy mắt: “Ngươi nói cái gì?”

“Thân thể của muội khôi phục như thế nào?” Mộ Dung Tễ hỏi tiếp.

“Ta rất khỏe!” Lưu Mật Nhi không hiểu nhìn Mộ Dung Tễ, không hiểu ý trong lời nói của hắn. Mặt sắt nghĩ muốn đạp.

Mộ Dung Tễ liếc mắt nhìn Tử Hằng, người sau không tiếng động lui về phía xa.

Sau đó Tử Hằng mở miệng: “Thanh Ngọc có nói gì với người không?”

“Một ngày Thanh Ngọc nói rất nhiều chuyện, ngươi cảm thấy hắn sẽ nói gì với ta?”

Lưu Mật Nhi không trả lời mà hỏi lại.

Tử Hằng tức cười: “Không có!” Thì ra là nàng không biết.

Mộ Dung Tễ trầm ngâm chốc lát: “Mật Nhi!”

Khó có khi Mộ Dung Tễ gọi tên của nàng, Lưu Mật Nhi giương mắt nhìn.

“Chuyện gì?”

“Muội biết muội bị Phượng Dương đả thương sau đó được ta mang về không?”

Lưu Mật Nhi cúi đầu: “Biết!”

“Vậy ngươi có biết lúc trị liệu cho ngươi, đại phu phát hiện ngươi đã có thai không?”

Mộ Dung Tễ nói tiếp.

Sao.

Giống như bị cố định, trong nháy mắt Lưu Mật Nhi dừng lại tất cả động tác, giương mắt nhìn Mộ Dung Tễ, thật lâu mới tìm được âm thanh của mình: “Ngươi đang nói giỡn?”

Mộ Dung Tễ miễn cưỡng nhếch lông mày, bình tĩnh nhìn nàng.

Trong nháy mắt đó, Lưu Mật Nhi tin tưởng.

Hắn nói là sự thật!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx