sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cáo Sa Bẫy Cáo - Chương 24 - 25

Chương 24. Chuyện kinh nghiệm

Khoa sững người nhìn Uyên, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thật sự giận dữ, sự giận dữ đầy nỗi bất an và lo lắng, cả nghi ngờ về anh.

- Anh...

- Anh cái gì? Anh không cố ý hả? Anh tính đưa em về ra mắt trong bộ dạng một cô gái chưa biết sự đời hay còn ngây thơ đến nỗi đến nhà bạn trai ra mắt mà không có lấy một món quà hay mặc một bộ đồ cho ra hồn? Rồi anh nghĩ ba má anh sẽ đánh giá như thế nào về em?

Mặt đường còn đẫm nước sau trận mưa lớn lúc sáng sớm như níu chân Khoa, anh đứng như trời trồng, lo lắng trào lên tận mắt, anh tiến về phía Uyên một cách khó khăn, cơn giận gần như nuốt mất cô gái cá tính đáng yêu.

- Anh xin lỗi. Đúng là anh không cố ý.

Uyên khoanh tay nhíu mày nhìn Khoa, cô nói một cách chắc chắn:

- Em sẽ không đi nữa.

- Không phải anh giấu em, là anh muốn em đi với tâm thế tự nhiên, với những gì em sẵn có một cách đơn giản nhất. Quà anh đều đã chuẩn bị, anh không muốn em vì những lo lắng vẩn vơ mà mệt mỏi, mà suy nghĩ nhiều, càng không muốn em từ chối. À không, là anh sợ em từ chối. Không phải ra mắt để xem con dâu, chỉ là anh muốn cho ba mẹ biết anh có bạn gái để họ yên tâm về anh mà thôi.

Khoa dừng lại nhìn Uyên thấp thỏm, cô đang cúi đầu, chân di di như lạc vào một thế giới khác.

- Không phải đi gặp ba mẹ chồng, chỉ là đến nhà một người bạn chơi thôi. Đi có được không em?

Giọng nói dịu dàng như thổi một làn gió mát rượi vào lòng Uyên, cô mím môi, đôi mắt mơ hồ lạc về nơi xa, nơi có người mẹ xinh đẹp đang sống với người chồng thứ hai, nơi mà cô sinh ra cách đây hai mươi mốt năm khi mẹ cô vừa qua hai mươi tuổi...

- Em không muốn lấy chồng sớm.

Uyên nói lí nhí làm Khoa đang đầy lo lắng bỗng bật cười:

- Có ai bắt em lấy chồng bây giờ đâu chứ.

- Vậy chứ giờ ra mắt làm gì?

- Anh đã hai mươi bảy tuổi rồi. Một người đàn ông ở tuổi này chưa lấy vợ là chuyện bình thường, nhưng anh là người ưu tú, nếu anh không có bạn gái thì lại không hề bình thường trong mắt người lớn. Hơn nữa, em biết không, thuyết phục hay dụ dỗ em về ra mắt đều chứng tỏ anh thật lòng trong mối quan hệ này và đã sẵn sàng tiến xa trong tương lai với em. Nhưng anh biết, chuyện đó không phải vào lúc này. Em hiểu ý anh không?

Uyên cắn môi, những ngón tay vân vê vào nhau, cô gật nhẹ đầu.

Nắng đầu ngõ bỗng rực lên vàng ươm, tiếng chim chuyền cành ríu rít trên những cành cây như ngân nga bài hát tình yêu vào thời khắc giao mùa tuyệt đẹp.

Uyên vừa thay dép vào nhà vừa ngắm nhìn bức tranh thêu tinh xảo có bốn con ngựa đang chạy, âm thầm đánh giá độ rộng lớn, giàu có của căn nhà hai tầng được thiết kế tỉ mẩn và ấm cúng của Khoa. Bộ sô pha màu đen đặt giữa phòng khách như khẳng định vẻ nam tính đầy lịch sự của chủ nhân căn nhà.

Uyên đi sau lưng Khoa, cô cầm chặt giỏ trái cây trong tay, mồ hôi gần như ướt đẫm bàn tay.

- Ba mẹ, đây là bạn gái con.

Khoa vừa nói vừa kéo tay Uyên từ sau lưng mình ra trước, để cô đối diện ba mẹ mình.

- Con chào hai bác.

Uyên lúng túng thoát khỏi cánh tay Khoa rồi cúi đầu chào hai người lớn, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, trái tim như bị ai bóp nghẹn, hơi thở gần như ngưng lại, nụ cười trên môi cứng đờ còn đôi mắt thì dán chặt vào nụ cười thân thiện của hai người lớn không hề xa lạ. Ba mẹ của Khoa cũng là ba mẹ chị Tâm.

Giỏ trái cây trên tay theo độ trơn ướt đẫm của bàn tay như muốn trôi tuột khỏi tay Uyên, hệt như cảm giác cô muốn quay lưng chạy trốn tất cả vào lúc này.

- Vào nhà đi con.

Bà Nguyệt vồn vã đỡ giỏ trái cây từ tay Uyên, miệng tươi cười mừng rỡ. Cô mỉm cười đáp lễ, cố nén những bất an lo lắng ngập tràn trong lòng. Cô ngồi xuống sô pha, không phải bên cạnh Khoa hay đối diện ba mẹ Khoa mà là ngồi bên cạnh mẹ anh - người phụ nữ có nụ cười phúc hậu và chút nghiêm khắc của một người từng trải.

- Hôm nay nhà mình có khách sao ạ?

Chị Tâm ngồi xuống bên cạnh bà Nguyệt rồi đưa mắt nhìn Uyên, khi chị đang bất ngờ thì trái tim Uyên đã rơi tõm xuống đáy cốc. Đôi mắt cô sâu thẳm đón nhận sự bất ngờ nơi chị, bất ngờ chỉ vì Uyên đang có mặt ở đây, đơn giản vậy thôi.

Uyên cười với chị, trong sâu thẳm đáy lòng lại hụt hẫng như bị ai khoét một lỗ để trái tim trôi tuột ra ngoài. Sự hụt hẫng vì bị lừa dối.

Uyên quên mất, thế giới này vốn tròn, và duyên phận không hẳn là do trời định mà ra.

Khoa đưa Uyên về sau bữa cơm trưa, cô ngồi sau xe anh, đưa tay hứng giọt nắng nhạt, nóng rực, đôi mắt ngước nhìn bầu trời đang dần chuyển thành màu xám xịt, hơi nước giăng đầy.

- Ba mẹ anh dễ thương thật đấy.

- Em giận chị Tâm sao?

Uyên ngả đầu vào tấm lưng rộng của Khoa, giọng cô nhẹ tênh:

- Sao em phải giận?

- Em chỉ trả lời những câu chị ấy hỏi, khuôn mặt vẫn cười nhưng đôi mắt đầy lạnh nhạt và xa cách.

Uyên cười nhẹ:

- Anh đi nhanh lên, trời sắp mưa rồi đấy.

Khoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, có thứ gì đó bỗng mắc ngang nơi tim đầy bất ổn. Uyên nói chuyện nhẹ tênh nhưng anh lại cảm thấy sự xa cách đầy nặng nề trong đó. Anh dừng xe ở góc đường vắng, dưới tán hoa bò cạp vàng ươm trải đầy hoa đang dần rụng dưới sức gió của cơn mưa đầu mùa.

Khoa quay đầu nhìn Uyên, nước mắt trên đôi mi xinh đẹp đầy yếu ớt và nhẹ hẫng nhưng đập nặng vào tim anh.

- Em đang nghĩ điều gì vậy Uyên?

Uyên chớp mắt, giọt nước trên khóe mi rơi xuống gò má, thứ nước vốn kiềm chế bỗng trĩu nặng tâm sự. Cô nức nở:

- Thực ra, em rất ghen tị với chị em anh, ghen tị với ba mẹ và gia đình hai người đang có trong khi em chẳng có gì, ba và mẹ đều có gia đình riêng, em thậm chí gần như mồ côi hơn mười năm qua. Mồ côi trong sự đầy đủ. Anh biết không, đây không phải lần đầu tiên em gặp ba mẹ anh.

Uyên lau nước mắt, cô nhìn Khoa, anh đang ngạc nhiên đến tột độ.

- Anh còn nhớ cái hôm em đến bệnh viện và gặp anh ở đó hay không? Hôm đó em ở nhà chị Tâm ăn trưa và gặp ba mẹ anh.

Uyên bỗng gắt lên, giọng đau đớn:

- Nhưng tại sao chứ, cả hai người đều lừa dối em. Hai người là gia đình, anh có biết em muốn có một gia đình, thậm chí thèm một bữa cơm gia đình đã mười năm nay hay không? Em ghét nhất là bị lừa dối...

Mưa.

Những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, càng lúc càng nhiều hơn, táp thẳng vào mặt, cuốn những cánh hoa bò cạp lả tả rơi xuống, cuốn thẳng vào cổ áo sơ mi đang mặc trên người của cả anh và cô, cuốn trôi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đầy đau xót của Uyên.

Khoa đưa hai tay ôm lấy mặt Uyên, đôi môi anh chạm vào môi cô thật nhanh rồi di chuyển lên đôi mắt, hôn thật sâu vào đó rồi lướt nhẹ theo gò má, như cuốn trôi mọi ưu phiền của cô gái trong lòng.

Nước mắt của cô khiến anh đau xót, từng lời của cô như cắt vào tim anh. Thì ra cô gái xinh đẹp luôn có nụ cười lạc quan lại phải một mình chịu đựng những mất mát về tình cảm và khao khát được yêu thương nhiều đến thế.

Cô gái của anh, rồi anh sẽ cho em một gia đình, không xa.

Uyên chạy ra khỏi quán bar, sau lưng cô là Khoa, sau lưng Khoa là đám người không hề xa lạ đã lâu không gặp. Cô ngoái đầu nhìn, hai chiếc răng cửa màu vàng của tên đại ca dưới ánh đèn đường làm Uyên chói mắt, cô gỡ giày rồi chạy nhanh hơn hẳn, tiếng thở hổn hển của cô thúc giục Khoa. Đôi mắt anh giữa tối rực lên những ngọn lửa bén khóa chặt vào người Uyên. Khóa chặt vào bộ váy đen trên gối ôm sát người, nửa trên thân áo bằng ren khoe những đường cong mềm mại và gần như hoàn hảo.

Anh bắt kịp cô rồi kéo tọt cô vào góc khuất của những ngôi nhà cao tầng, đi sâu vào một con hẻm dài, vừa kịp cắt đuôi những kẻ đáng ghét.

Anh cởi áo khoác trùm lên người Uyên, giọng nửa đùa nửa thật:

- Em đào đâu ra bộ váy này?

Uyên nhướng mi cười một cách láu cá, tay che ngực để thở mạnh:

- Nhặt được đấy. Mà mặc cái này làm chi, nóng.

- Em muốn đàn ông trong quán bar sẽ ghen tị với anh vì em hay em muốn anh phạm tội trước hôn nhân vậy?

Khoa vừa nói vừa lướt mắt qua khuôn ngực căng tròn của Uyên. Cô nhếch môi, kéo áo khoác che kín người rồi đá vào chân anh, giọng đay nghiến:

- Đáng chết, vậy mà em tưởng anh nói chuyện sến, hóa ra...

Khoa phá lên cười:

- Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã từng, em còn ngại cái gì.

Lần này, Uyên dứt khoát giơ chân đá một cú ngang chân Khoa khiến anh gần như khuỵu hẳn gối.

- Anh mà còn ở đây nói chuyện lung tung, em sẽ tống cổ anh vào đồn vì tội quấy rối. Xui thật đấy, đã lâu không đi bar, chọn nơi lạ vẫn gặp bọn này.

Khoa cúi đầu che giấu những tiếng ho giật mình trên cuống họng, dù muốn hay không, anh vẫn phải chạy.Uyên dựa lưng vào tường, tiếng thở cô đều dần.

- Suỵt, đi em, có người tới.

Khoa kéo tay Uyên rời đi nhanh chóng, anh đẩy cô vào một hốc tối, ngay hiên của một căn phòng nhỏ, mảnh hiên chật hẹp vừa vặn che người của cô và anh bằng một cái thùng rác xanh khá lớn.

Uyên nhón chân nhìn hai người đàn ông rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm dựa hẳn lên người Khoa.

Khoa cúi người nắm lấy tay Uyên bước đi, bàn tay cô mềm mát lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn của anh, bước chân anh chậm rãi nhưng đầy chắc chắn. Đôi mắt Uyên vẫn nhắm, trong thứ ánh sáng mờ ảo, cô vận dụng mọi giác quan của cơ thể bước những bước chắc chắn bên cạnh Khoa, trái tim đập lên dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp. Cả cô và anh đều tham lam hưởng thụ cảm giác cô phó thác tất cả vào bàn tay anh, chủ động dựa dẫm vào anh mà không chút dè chừng hay lo sợ.

Cảm giác ấy như người đi trong đêm tối bỗng tìm thấy ánh sáng của đời mình, như đôi vợ chồng già nắm tay nhau an yên vượt qua những năm tháng khắc nghiệt của cuộc đời, đi bên nhau vô cùng thanh thản. Ý nghĩ vừa hình thành trong đầu, Uyên đã buột miệng nói ra:

- Cứ nắm tay anh đi như thế này hết quãng đường còn lại cảm giác cũng không tệ nhỉ.

Khoa sửng sốt, mấy ngón tay đang nắm tay Uyên cứng lại, nhúc nhích rồi bóp chặt hơn, đôi mắt cô mở ra nhìn anh lấp lánh, trong suốt và sinh động như muốn ghi dấu bản thân vào trái tim người đàn ông đang nắm tay mình. Cô nhoẻn miệng cười, dịu dàng.

Khoa chưa kịp trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân cùng giọng hai gã đàn ông đang tìm kiếm Uyên, điện thoại trong túi Uyên bỗng vang lên, vẫn giai điệu “Let it go” quen thuộc nhưng lần này giai điệu vốn tuyệt vời bỗng trở nên kinh hoàng đến khó thở. Anh kéo tay Uyên chạy thật nhanh khi cô còn đang chần chừ mở túi tìm điện thoại để tắt. Tiếng giày cao gót dội lại những âm thanh lộp cộp trong hẻm vắng đầy kinh dị.

Chương 25. Gặp lại

- Uyên!

Uyên vừa xuống khỏi cầu thang thì nghe tiếng gọi đầy dịu dàng, cô nhíu mày rồi dừng chân, Tùng đang đi về phía cô thật nhanh, như sợ cô đi mất hay lạc cô giữa sân trường.

Uyên không nhìn Tùng, đôi mắt cô chăm chú nhìn dáng đi thong thả của Khoa đang tiến dần về phía cô, cái nhếch môi trên khuôn mặt đẹp trai đã nói rõ anh nhận ra Tùng.

- Đã lâu không gặp... Uyên khỏe không?

Tay Tùng níu chặt dây cặp, cậu nhìn gò má hồng hào của Uyên, câu hỏi ngập ngừng phát ra.

Uyên quay đầu nhìn Tùng, cô cười khá tươi:

- Uyên vẫn khỏe, nhưng tuần trước đi thi mới gặp Tùng đây mà. Ơ, em chào thầy...

Khoa gật nhẹ đầu đáp lại tiếng chào hỏi của Tùng và Uyên, đôi mắt anh sâu thẳm liếc về bảng tên sinh viên trước ngực Tùng, bộ não nhanh nhạy ghi nhớ mã số sinh viên được in trên đó rồi lạnh nhạt rẽ chân đi vào văn phòng khoa.

- Hết học rồi mới thấy cha này đẹp trai thật đấy.

- Uyên thích thầy ấy?

Tùng sửng sốt hỏi Uyên, đôi mắt nhìn cô chăm chú mà không hay rằng bước chân của Khoa dừng lại trước cửa văn phòng, bàn tay đặt lên nắm cửa nhưng chần chừ chưa mở.

- Không, Uyên không thích.

Cô chỉ đang yêu gã đàn ông cáo già này thôi.

Khoa nhếch môi thở dài rồi bước vào văn phòng, anh mở điện thoại nhắn tin cho Uyên:

“Tối qua anh và em còn mặn nồng, còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn, vậy mà giờ em nói không thích anh, anh đau lòng quá!”

Uyên mở điện thoại đọc tin nhắn khi Tùng vừa lấy hết dũng cảm để hỏi cô:

- Uyên rảnh không? Mình đi uống nước đi.

Chiếc điện thoại gần năm inch trên tay trôi tuột khỏi tay Uyên khi cô đọc xong tin nhắn. Uyên giật mình dùng chân để đỡ, phản xạ của cô vừa vặn đạp thẳng vào ống quyển Tùng, đồng thời giúp chiếc điện thoại tiếp đất một cách an toàn nhất có thể.

Tùng lùi ra sau, chiếc quần tây hằn rõ vết giày của Uyên và ống quyển chân dần nhức nhối, cậu cúi người nhặt vỏ điện thoại trong khi Uyên xót xa nhặt mảnh còn lại của chiếc điện thoại vừa bị tách đôi. Cô nhận lại vỏ điện thoại từ Tùng, gắn vào điện thoại rồi bật nguồn lên, giọng hối tiếc:

- Xin lỗi Tùng nha, Uyên có hẹn mất rồi.

Tùng hụt hẫng. Có lẽ, phần tình cảm này nên cất sâu vào đáy lòng mà thôi:

- Không có gì.

Uyên mỉm cười:

- Uyên đi trước, hẹn Tùng dịp khác vậy.

Uyên kéo mũ áo khoác trùm lên đầu rồi rời đi.

Cô nhắn tin cho Khoa, bông lơn:

“Ồ, ra là anh muốn em thích anh chứ không phải yêu anh.”

“Ồ, ra là tỏ tình đây mà, hơn nữa, hình như hơi sến so với em.”

“Anh có vẻ rảnh nhỉ, tính bắt em chờ đến khi nào? Trời nóng quá, hay em đi uống nước với Tùng đây.”

“Anh nói cho em biết, đàn ông yêu lần đầu khá kiêu ngạo chứ không phải trao hết trái tim một cách ngây thơ như đàn bà đâu. Nếu em muốn ăn chả, anh cũng không ngại mua lấy chục nem đâu.”

Uyên đọc tin nhắn, da đầu tê dại, ngón tay run run nhắn lại hai chữ cụt ngủn, cộc cằn:

“Đáng chết!”

Quyên ngồi bên cạnh đưa chân đá vào chân Khoa nhắc nhở anh:

- Trưởng khoa nhìn ông nãy giờ kìa bạn tốt.

Khoa cất điện thoại vào túi, hai chữ “đáng chết” đủ sức cuốn trôi mọi lời nhắc nhở của cô bạn bên cạnh, môi anh vẫn đầy nét cười dù cuộc họp đầu tháng đang diễn ra hết sức nghiêm túc.

Quyên chuyền cho Khoa tờ giấy A4, trên đó là nét chữ vội, nguệch ngoạc:

“Khai mau, đang yêu đúng không?”

Khoa không hề giấu giếm:

“Là cô bé đó.”

Quyên há hốc miệng nhìn Khoa, cô quên hẳn đây là cuộc họp cho đến khi tiếng ho nhắc nhở vang lên từ bục. Quyên nghiến răng nhéo vào tay Khoa:

- Nhất định phải kể hết không chết với tui.

Khoa cười trừ.

Sau khi họp xong, Khoa lấy xe rồi đón Uyên ở quán nước sau trường. Anh cẩn thận cài dây nón bảo hiểm cho Uyên rồi mới nổ máy xe trong khi cô leo lên yên sau ngồi chắc.

- Có thật là anh mới yêu lần đầu không đấy, ngay cả việc cài nón bảo hiểm cũng để ý.

Con gái luôn dễ dàng rung động trước những hành động nhỏ nhất đầy tình cảm của người mình yêu.

- Anh già rồi nhóc, những việc nhỏ thế này mà không biết để lấy lòng thì sao lừa được em.

Uyên choàng tay ôm eo Khoa, cô nói vào tai anh:

- Giờ anh mới biết mình già hả?

Khoa cười:

- Không, anh biết lâu rồi, nhưng do ở gần em lâu quá nên không nhận ra.

Uyên nhéo vào eo Khoa:

- Anh có ý gì đó hả? Có biết tuổi tác phụ nữ là kiêng kị không? Còn nữa, anh nhắn tin làm em rớt điện thoại, bắt em chờ gần nửa tiếng đồng hồ. Tận ba tội, nên phạt nhé.

Khoa phá ra cười:

- Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn nói do em tươi trẻ quá nên anh cũng ảnh hưởng theo em thôi. Thôi, đừng có giận, bây giờ mình đi đâu?

- Đi ăn rồi lát đi bơi đi. Trời thế này được bơi là hạnh phúc nhất.

Khoa nhìn mặt đường đang bốc hơi nóng, dòng xe chen lấn đến nghẹt thở, ai nấy đều mặc đồ kĩ lưỡng trùm kín từ đầu đến chân, đề nghị của Uyên thật không tệ.

- Vậy mà anh tưởng với em bây giờ được anh yêu là hạnh phúc nhất.

Uyên đưa tay dụi mắt rồi đập vào vai Khoa:

- Dẹp đi cha, dạo này nói chuyện lạnh sống lưng vì sến.

Hồ bơi mùa nóng ngập tràn người với sắc màu rực rỡ, Khoa vừa uống nước chanh vừa đưa mắt nhìn dáng bơi thành thục của Uyên dưới hồ, dáng hình xinh đẹp dù ẩn hiện dưới làn nước xanh vẫn hút mắt những gã đàn ông có mặt trong hồ bơi.

Một bóng người cao lớn bỗng hiện ra trước mặt Khoa, anh ngẩng đầu nhìn hai chiếc răng vàng đang lấp lóa sau cặp môi to của gã đàn ông, ngụm nước chanh vừa trôi xuống cổ có xu hướng trào ngược. Khoa tặc lưỡi, quả nhiên không phải oan gia không chạm mặt, ngay cả hồ bơi cũng có thể gặp phải “kẻ thù”.

Gã răng vàng nhìn Khoa rồi theo hướng anh nhìn dáng Uyên dưới nước, gã hừ lạnh:

- Lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ? Tao muốn xem hôm nay chú mày làm sao chạy thoát?

Khoa lạnh lùng chế giễu:

- Chỉ với mình anh?

Hai gã đàn ông đi từ phía xa đến, trong tay là hai chai nước, nghe Khoa nói thì đứng lại nhìn anh. Anh khoanh tay nhìn ba người đang đứng trước mặt, đang tính toán làm thế nào để rời khỏi thì giọng Uyên cất lên:

- Đi về thôi anh.

Khoa lách người bước nhanh ra trước nắm lấy tay Uyên rồi kéo cô chạy vào phòng thay đồ. Uyên quýnh lên:

- Anh làm gì vậy? Trơn quá, em ngã bây giờ.

- Chạy nhanh đi, không ngã đâu, kẻ thù của em đang đuổi theo phía sau đó.

Uyên kinh ngạc quay đầu nhìn, bước chân nhanh hơn. Khoa đẩy cô vào một góc khuất. Uyên phá lên cười:

- Lâu quá không gặp, suýt nữa em đã quên họ rồi. Anh nói xem, em có nên xin lỗi đàng hoàng để lần sau gặp lại khỏi phải chạy trốn hay không?

Khoa lườm Uyên:

- Hay nhỉ, hoặc em chịu đòn, hoặc bỏ tiền ra trả hai chiếc răng vàng, anh đoán chừng dăm chục triệu là cùng.

- À, vậy thôi, mình vào phòng thay đồ bằng cửa sau rồi về luôn đi anh.

Uyên nói xong thì kéo Khoa đi hướng ngược lại với bọn côn đồ, cô cúi người nhặt một vật dưới đất rồi tủm tỉm đi tiếp.

Thay đồ xong, vất vả thoát khỏi sự theo dõi của gã côn đồ canh giữ trước cửa hồ bơi, Khoa chở Uyên về. Khoa đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay nhỏ của Uyên, anh cười khẽ:

- Em khai thật đi, lúc anh đi lấy xe em đã đi đâu?

Uyên đảo mắt nhớ lại sự bực bội của tên côn đồ khi nhìn thấy cô và Khoa rời đi mà cười tự mãn, dòng người đông đúc kẹt xe trước mặt không làm giảm đi sự thỏa mãn đầy vui sướng trong tim.

- Lúc đuổi theo anh và em, ba gã giang hồ làm rơi một vật, em nhặt được, trong đó có chìa khóa và phiếu giữ xe, vậy nên lúc anh đi lấy xe thì em đi đến chỗ đặt xe của chúng rồi bỏ chìa khóa cùng phiếu giữ xe vào, vậy thôi à.

Khoa ngạc nhiên:

- Chỉ với số xe trên tay em làm sao tìm được xe của bọn họ giữa một bãi xe đông đúc như vậy.

Uyên hừ hừ:

- Tìm xe máy mới khó còn tìm một chiếc Lexuc bảy chỗ màu trắng trong một hàng ô tô trước cổng hồ bơi thì dễ lắm.

- Em biết xe họ đi luôn?

- Tất nhiên, em làm ở bar bao lâu chứ.

Khoa bật cười:

- Em quả nhiên là đáo để.

Uyên cười hì ôm lấy Khoa, cô ngả đầu vào lưng anh, giọng vui vẻ:

- Em đáo để thế này mà còn bị sa vào bẫy của anh. Không đáo để chắc anh ăn thịt em từ sớm rồi. Tự dưng em nhớ tới lần anh cứu em trước khi em nghỉ làm ở quán bar quá chừng luôn.

Lưng Khoa cứng đờ, anh ho lên vài tiếng để giấu đi sự lúng túng. Đầu Uyên vẫn dựa vào lưng anh, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng ánh mắt xa xôi. Có lẽ lần cứu cô hôm ấy đã nằm trong dự tính của anh, có lẽ anh nhìn thấy họ trước khi cô nhận ra, có lẽ để cô chạy xa như vậy đều vì muốn trả đũa… Cô không có quyền trách anh bởi vì ngay từ đầu người chịu thiệt luôn là anh, thậm chí những lần đó, vô tình hoặc cố ý thì anh đều là người giúp cô giải vây nhanh nhất.

Uyên khép mắt, vòng tay đang ôm anh chặt thêm chút nữa. Đến nhà Uyên, cô xuống xe trả nón cho Khoa rồi cười tít mắt đi vào nhà. Cô đứng trên ban công nhìn Khoa rời đi, ước chừng anh sắp về đến nhà thì nhắn tin cho anh.

“Em biết anh có làm chuyện tốt, em không trách anh nhưng em sẽ giận anh vài hôm để tự hả giận.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx