Khóe miệng Phạm Địch Tác hơi giật giật, ánh mắt hắn chuyển qua tiểu Phi, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì. Một lát sau hắn mới nói:
- Các ngươi có phi thuyền không? Nếu không có phi thuyền, chuyện hợp tác không cần phải bàn nữa.
- Đương nhiên có.
Giờ phút này, Mao Hữu Tài chỉ có thể âm thầm cấu trời khấn đất cho Ong vò vẽ bự có thể dẫn dụ quân địch sau đó an toàn trở về.
Rốt cục Phạm Địch Tác cũng thả súng năng lượng xuống:
- Ta đồng ý hợp tác với các ngươi, nhưng ta có một điều kiện, đó là sau khi thoát khỏi tình cảnh trước mắt, ngươi phải dùng phi thuyền đưa ta đến Metro số 9, sau khi làm xong chuyện này ta sẽ rời đi.
- Ta có thể biết được đó là chuyện gì không?
- Không được.
Mao Hữu Tài lắc lắc đầu:
- Ta cùng người của ra sẽ không vì hành động của ngươi mà mạo hiểm tính mạng, ta nghĩ ta quyền lợi biết chuyện ngươi muốn làm là gì, nếu ngươi không nói, ta từ chối hợp tác với ngươi.
Phạm Địch Tác lạnh lùng nói:
- Vậy thì đơn giản thôi, ta sẽ giết ngươi cùng người của ngươi, sau đó lấy phi thuyền tự mình đến Metro số 9, không có các người vướng chân tay, ngược lại là một chuyện tốt.
Phạm Địch Tác lại nâng súng năng lượng lên. Dựa vào năng lực của hắn mà nói, cho dù không cần dùng đến vũ khí vẫn dư sức giết phăng hai thiếu niên trước mặt, sau đó dùng súng giết sạch bọn còn lại. Từ đầu cho đến giờ, hắn hoàn toàn không để hai thiếu niên này vào mắt.
Đối mặt với sát khí bức người, Mao Hữu Tài vẫn giữ được nét mặt thoải mái như chưa có gì xảy ra:
- Thành thật nói cho ngươi biết, phi thuyền của ta cũng đã trải qua cải tạo, trên thế giới này cũng chỉ có mình ta điều khiển được, không nó điểm này, bây giờ cho dù ngươi muốn giết bọn ta sợ cũng không dễ dàng như thế.
- Chỉ bằng vào các ngươi sao?
Phạm Địch Tác khinh miệt nói.
- Không phải ta mà là vệ sĩ của ta.
Mao Hữu Tài nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn chứa vật trên ngón tay.
Cạch cạch! Dũng Mĩ Mĩ đột nhiên xuất hiện. Vị trí vừa vặn chắn trước Mao Hữu Tài và Đan Lệ.
- Ta có mặt! Chủ nhân, có chuyện gì?
- Có người muốn giết ta.
Mao Hữu Tài nói.
Xoẹt một tiếng, trên người Dũng Mĩ Mĩ xuất hiện nào là súng năng lượng, tên lửa đất đối không, không đối đất, súng ngắn súng dài đều hướng về Phạm Địch Tác. Chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích lập tức hơn chục loại vũ khí sẽ phóng tới không hề nương tay.
Phạm Địch Tác trợn tròn mắt. Hắn không thể hiểu được, tại sao ngay trước mặt đột nhiên xuất hiện một người máy chiến đấu vũ trang hạng nặng thế này?
Đan Lệ cũng không hiểu nổi. Bất quá nàng hiểu rõ một điều, trong lòng nàng Mao Hữu Tài là mẫu người không việc gì không làm được. Hắn thần bí đến mức có dùng một đời này cũng chưa chắc hiểu hết.
- Không được, không được.
Lúc này tình hình căng thẳng như chỉ mành treo chuông, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đấu súng, không ngờ tiểu Phi lại nói lên một câu không hợp tình hình:
- Chủ nhân lại cải tạo một tên lớn thế này, trong lòng ngài rốt cục có ai gia tiểu Phi này không hả? Người ta mới là công chúa ngọt ngào duy nhất của ngài mà, hu hu…
- Bớt nói xàm đê, đánh giá khả năng chiến đấu với vị tiên sinh Phạm Địch Tác cho ta.
Trán Mao Hữu Tài đã sớm nhăn nhó.
- Vâng, chủ nhân…
Giọng nói Mao Hữu Tài nhanh chóng vang lên:
- Người máy vệ sĩ này tuy là đồ cổ, nhưng tính năng tổng thể còn rất tốt, trải qua quá trình cải tạo đặc biệt của chủ nhân, tính năng cũng tăng mạnh hơn, hoàn toàn có thể so sánh với người máy Trường Cung hiện đại nhất hiện nay, mặt khác, hệ thống điều khiển đơn giản hơn, điểm ấy những người máy hiện nay không thể so sánh được.
Dừng một chút, tiểu Phi nói tiếp:
- Tiên sinh Phạm Địch Tác, Khinh Luyện Cấp của Cổ Tu Phái, là người có sức chiến đấu cực mạnh, vũ khí chính không phải là súng năng lượng trong tay hắn mà là Nhị Lực Lượng thần bí phát huy được sức mạnh không thể nói trước trong chiến đấu, cho nên thắng bại khó đoán, có điều dựa tình thế trước mắt mà nói, khi hai phe chúng ta triển khai chiến đấu cuối cùng thì băng hải tặc Hắc Kì sẽ chiếm được tiện nghi, cả hai phe đều không còn đường sống rời khỏi đây.
Cho dù Phạm Địch Tác có trở nên mạnh mẽ hơn nữa, hắn cũng không có khả năng khiêu chiến một băng hải tặc vũ trụ có thực lực khổng lồ đến thế. Một mình Mao Hữu Tài cũng không dám, cho nên, một khi đánh nhau nhất định hai phe đều bị diệt vong, mà hợp tác thì còn cơ hội sống. Đây là chuyện cả hai phe đều hiểu được.
- Đánh giá xong...
Tiểu Phi đột nhiên bay về phía trước một chút, dùng giọng nói ngọt ngào đặc biệt của mình nói:
- Tiên sinh Phạm Địch Tác mạnh mẽ của ta, ta sùng bái nhất là chủ nhân ta, tiếp theo chính là những người Cổ Tu các ngươi, oh la la, hôm nay cuối cùng cũng gặp được một người, ta không nghĩ ngươi lại nam tính đến thế, làm ơn kí tên tặng tiểu Phi này đi, à, hay là kí lên cái mông nhỏ của người ta đi.
Cái quang não d*m đãng này, mông nó ở đâu chứ?
Bộ dạng Phạm Địch Tác cứ như mắc nghẹn một con ruồi trong cổ họng.
- Chủ nhân, cuối cùng là đánh hay không đánh?
Dũng Mĩ Mĩ có vẻ hết kiên nhẫn.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Cái này phải xem ý tiên sinh Phạm Địch Tác rồi, ta thì cực kì có thành ý hợp tác.
- Được rồi.
Im lặng một hồi lâu Phạm Địch Tác mới lên tiếng:
- Sở dĩ ta muốn đến tinh cầu 74 này là do ta nhận được tin tình báo, thánh khí của Cổ Tu Phái chúng ta xuất hiện ở đây, vị trí chính là ở Metro số 9 mà ta nói, nó đã thất lạc hơn ngàn năm qua, sứ mệnh của ta là tìm nó về, nhưng khi đến đây, ta phát hiện không chỉ bọn ta có được tin này, ngay cả băng Hắc Kì cũng hay tin, bọn chúng sau khi phá hủy căn cứ này cùng với phi thuyền của ta liền phong tỏa con đường thông tin, khiến ta không thể liên hệ với tổng bộ, cũng hết cách cầu cứu viện binh, ta trốn vào nơi này nhằm khởi động người máy chiến đấu dẫn dụ sự chú ý của bọn chúng, ta nhất định phải lấy được thánh khí trước bọn chúng.
Chuyện này hình như cũng không phức tạp, nhưng tình huống lại thật sự nghiêm trọng.
Mao Hữu Tài đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nếu như con đường thông tin đã bị phong tỏa, vậy căn cứ này dùng cách gì đưa yêu cầu sửa chữa khẩn cấp đến quân bộ, và cuối cùng là đưa một tổ sửa chữa khẩn cấp đến đây làm gì?
- Ta đã nói sự mệnh của ta, bây giờ ta muốn nghe kế hoạch của ngươi.
Phạm Địch Tác không hề khinh thường Mao Hữu Tài, ánh mắt hắn ngập tràn tò mò.
Mao Hữu Tài suy nghĩ một chút:
- Về mặt chi tiết chúng ta sẽ thương lượng sau, trước mắt phải sửa chữa kí hiệu trận điều khiển của những người máy này, giúp bọn chúng có thể khôi phục khả năng chiến đấu, nhưng trước tiên ta sẽ giới thiệu ngươi với các thành viên của ta, bọn họ đang sửa chữa hệ thống phòng ngự căn cứ, chúng ta cần một ít tin tức mới để tính toán bước tiếp theo, như vậy đi, tiên sinh Phạm Địch Tác xin hãy theo ta.
Phạm Địch Tác gật đầu đồng ý. Trên thực tế, hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm lên Mao Hữu Tài.
Mao Hữu Tài đưa Phạm Địch Tác đến trung tâm chỉ huy, ánh mắt màu bạc nhất thời làm bọn Tiêu Hướng hoảng sợ, trong đó Đồng Tiểu Như tâm tư sâu kín nhất, cảm giác cũng phức tạp nhất, dù sao, ông nội nàng cũng là một thành viên Cổ Tu Phái, bất quá chỉ là một thành viên ngoại vi! Mà trước mắt nàng là Phạm Địch Tác không chút tiếng tăm ở tiên quốc, vậy mà hắn là một thành viên trung tâm Khinh Luyện Cấp.
- Tiêu Hướng, tình huống bên người thế nào rồi?
Mao Hữu Tài hỏi:
Tiêu Hướng nói:
- Mao ca, ta cùng Phác Văn Chính đã kiểm tra qua rồi, hệ thống phòng ngự đã bị phá hủy hoàn toàn, có điều, tháp pháo phía tây còn khả năng sửa chữa, có điều cần có thời gian hai giờ.
Dừng một chút, sắc mặt Tiêu Hướng nặng nề nói:
- Có điều ta lo rằng, không tới hai giờ nữa, bọn hải tặc Hắc Kì sẽ phát hiện chỗ trốn của chúng ta.
- Có thể sửa thì cứ làm hết sức, chỉ cần khởi động tháp pháo phía bắc, cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
- Được, ta, Phác Văn Chính và tiểu Công sẽ đi sửa chữa gấp tháp pháo đó.
Tiêu Hướng đồng ý rồi đi ngay, đối với Mao Hữu Tài, hắn có một loại tin tưởng khó nói nên lời.
Mao Hữu Tài quay sang Đồng Tiểu Như hỏi:
- Tiểu Như, bên cô thế nào rồi?
- Tôi và Buck đã kiểm tra hệ thống thông tin, nó cũng bị phá hủy rồi, mặc dù đã sửa chữa nhưng cũng không cách nào phá được vòng phong tỏa thông tin của bọn chúng, hơn nữa, chúng ta cũng không có thời gian, nên tôi cảm thấy thông qua hệ thống thông tin phát tín hiệu cầu cứu là chuyện không thể.
Tâm tình Đồng Tiểu Như thật sự rất nghiêm túc.
- Còn hệ thống giám sát thì sao?
- Miễn cưỡng tốt hơn một chút, mức độ hư hỏng cũng không phải quá nghiêm trọng, tôi và Buck có thể sửa chữa nó trong một giờ.
Mao Hữu Tài nói:
- Vậy làm đi, có hệ thống giám sát chúng ta có thể thấy được tình huống bên ngoài.
- Vâng.
Đồng Tiểu Như đối với Mao Hữu Tài cũng bắt đầu nảy sinh một cảm giác tin tưởng và an toàn khó nói.
Cuối cùng Mao Hữu Tài nói:
- Tiên sinh Phạm Địch Tác, công việc của ta là sửa chữa người máy chiến đấu, bây giờ phiền ngươi đảm đương chức trách bảo vệ, ngươi cần cam đoan bảo đảm an toàn cho mọi người, ngươi có thể làm được không?
Vẻ mặt Phạm Địch Tác không chút thay đổi nói:
- Chuyện này ngươi yên tâm đi, chỉ cần không phải tấn công quy mô lớn thì không ai có thể đụng đến bọn họ đâu.
An bài xong mọi chuyện, Mao Hữu Tài cùng Đan Lệ và tiểu Phi đi về kho vũ khí.
@by txiuqw4