sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cao Thủ Học Đường - Chương 18 - 19

Chương 18

Sau vài giây mất bình tĩnh trước những gì mình nhìn thấy, thầy giám thị hít vào thở ra đều đặn để lấy lại tinh thần sau cú sốc. Từ từ lướt bàn tay mập ú xuống dưới lớp, thầy chau mày: - Sao lại thế này, các em sao lại có mặt ở trong phòng của lớp Toán. Anh Thư cắn môi, nhỏ đứng dậy, trong lòng có một dự cảm bất an, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười: - Thưa thầy… tại hôm nay… hôm nay… Thầy giám thị nhướn mày, dỏng cái lỗ tai lên để lắng nghe cho trọn những gì nhỏ muốn nói. Cô Hải Thu ý nhị liếc mắt nhìn Bảo Ngọc ra hiệu, cô cũng đang rất bực mình, nhưng trước hết phải xử lí vụ của thầy giám thị trước đã. - Thưa thầy, sáng nay lớp em nhận được quá nhiều quà, như thầy biết đấy, lớp em luôn được mọi người dành tình cảm đặc biệt mà. Bảo Ngọc khép nép, dù người đang run bắn lên nhưng vẫn dịu giọng trả lời thầy thay cho cô bạn lớp trưởng đang lóng nga lóng ngóng. Thầy giám thị đánh mắt sang nhìn cô Hải Thu, mặt cô vẫn không có lấy một chút cảm xúc gì, nhưng có ai biết trong lòng cô đang dậy sóng. - Vậy thì để thầy sang xem lớp các em thế nào, dù sao cũng không được tùy tiện vào lớp Toán như vậy, các em chưa được sự đồng ý của các bạn ấy mà. Thầy khẽ thở dài: - Thảo nào mà chuôn nó reo inh ỏi thế. Anh Thư siết chặt bàn tay, nhỏ nheo mắt hỏi thầy bằng cái giọng khó hiểu: - Ý thầy là sao, sao chuông lại reo ạ. Thầy giám thị đăm chiêu một lúc rồi từ từ giải thích: - Lớp Toán có một hệ thống chuông định vị, khi có ai đột nhập vào sẽ bị phát giác ngay lập tức nếu các em chạm vào bàn ghế trong lớp. Nhưng mà thôi, không nói nhiều nữa, để thầy sang xem lớp các em thế nào, ngộ nhỡ lát nữa lớp Toán về lại không thu xếp được phòng học. Nghe thấy giọng thầy, Bảo Ngọc giật nãy mình, nhỏ chạy lại kéo nhẹ tay thầy, giọng nói mật ngọt vang lên: - Thôi thầy ạ, thầy đừng sang đó. Thầy giám thị ngoảnh mặt ra phía sau nhìn nhỏ, nhỏ cúi đầu tránh để cho thầy bắt gặp ánh mắt sợ hãi của mình. - Em làm sao vậy, từ đây sang đó có vài bước chân thôi mà. - Thầy ơi thầy đừng sang mà, thầy về đi lát nữa bọn em sẽ thu xếp. Nhỏ lại níu tay thầy giọng van nài nhiều hơn. Thầy giám thị nhăn mặt, khẽ giật tay nhỏ ra khỏi tay mình. - Em tránh ra, sao tự nhiên hôm nay các em lạ vậy, hay là bên lớp ấy có chuyện gì. - KHÔNG CÓ GÌ! Cả lớp Anh nháo nhào lên, điều đó càng làm cho thầy giám thị nghi ngờ. - Các em sao vậy hả, càng thế tôi càng phải sang. - Thầy… Bỏ lại ánh mắt bực tức của cô Hải Thu, Anh Thư lật đật chạy sang níu tay thầy giám thị, nhưng muộn rồi, thầy đã vào lớp. Hành động đầu tiên của thầy là lấy bàn tay bịt mũi, để tránh cho hương thơm kinh khủng kia lọt vào khí quản, liếc mắt nhìn xung quanh, thứ khói màu vàng kia khiến thầy khó chịu. Bàn tay còn lại thả lỏng trong không trung chợt nắm chặt lại, bước vội nhanh ra khỏi căn phòng kinh tởm kia, thầy vào đứng giữa bục giảng của lớp Toán, phía dưới là các học viên lớp Anh, giọng tức tối: - Thế này là sao hả, cái phòng học mà các anh chị biến ra thành cái chuồng lợn thế à! Cả lớp Anh chết sững, quả thực lần đầu tiên bị mắng nhiếc không thoải mái tẹo nào. Anh Thư đứng dậy, cố vớt vát lại ít tinh thần: - Thật ra chuyện đó là ngoài ý muốn thôi ạ. - Ngoài ý muốn à, từ trước tới nay có ai muốn gây chuyện mà nói rằng mình muốn như thế đâu. Thầy giám thị gắt lên, để thầy phải ngửi thấy cái mùi hôi đó là một điều đáng lên án, cô Hải Thu đứng ngay bên cạnh, ánh mắt sắc lẻm liếc xung quanh, rồi dịu đi khi dừng lại nơi thầy giám thị: - Có chuyện gì vậy, sao tôi thấy thầy nóng thế. - Cô sang mà xem, cái trò quái quỷ mà học viên của cô gây ra kìa, thật là lố bịch, lớp Toán có nghịch cũng không nghịch cái trò kiểu ấy. Nuốt khan cơn giận vào trong người, thực sự bây giờ cô Hải Thu chỉ muốn điên tiết lên, sao lớp cô lại bị đưa ra so sánh với cái lớp ấy chứ, một chuyện nực cười mà có trong mơ cô cũng không dám nghĩ, phải nói rằng nếu có đưa một góc của lớp Anh ra so sánh thì lớp Toán vẫn không theo kịp, tại sao thầy giám thị lại có một ý nghĩ điên khùng như thế chứ. - Thầy bình tĩnh đi, chúng ta từ từ giải quyết. - Còn từ từ cái gì nữa, giờ ăn trưa tất cả lên phòng giám thị cho tôi. Cái gì? Anh Thư có nghe lầm không, lên phòng dám thị ư? Cái lớp chuẩn mực của học viện lại phải lên cái nơi ấy ư? Thật không thể tin nổi. Cô Hải Thu bây giờ chỉ muốn phá tan tành cái lớp Toán này thôi. Cô đang điên. Trong khi đó, ở trại mồ côi mang cái tên thánh thiện “Bình minh”, ba mươi học viên của lớp Toán đang vui đùa bay nhảy với các em nhỏ ở đây. Những hộp quà được phân phát cho tất cả các em, nụ cười hồn nhiên ấm áp của chúng như tỏa sáng giữa cái nắng vàng của buổi sáng mùa xuân. Ngọc Vi cầm trong tay một con thú nhồi bông nhỏ lắc qua lắc lại rồi mỉm cười: - Mấy bé này dễ thương quá. Thế Bảo chen chân vào, miệng vẫn nhai sôcôla ngon lành: - Bà dễ thương hơn tụi nó nhiều. Vi bĩu môi, cốc cho Bảo một phát trên đầu, giọng nhỏ rất chi là hình sự: - Tôi dễ thương hay dễ ghét đến lượt ông bình phẩm hả? Thế Bảo xoa xoa cái đầu, cậu cười hề hề: - Thì tôi thấy sao nói vậy, bà dễ thương thật mà, dù trong mắt những thằng con trai khác bà xấu thậm tệ thì yên tâm đi trong mắt tôi bà vẫn rất rất đẹp. - Thôi đi ông tướng, mấy em cười cho kìa, toàn ăn nói không đâu. Quỳnh Chi sát lại gần Bảo, phán một câu khiến cậu chết đứng, Anh Kiệt cũng lân la lại gần, cậu chỉ tay vào những hộp quà trên tay các em nhỏ, thắc mắc: - Mà này, sao quà toàn sôcôla với mấy con thú nhồi bông hình trái tim thế. Ngọc Vi khẽ nở một nụ cười ranh mãnh, trước khi nhỏ kịp lên tiếng trả lời anh bạn này thì Thế Bảo lại chen vào một cách vô duyên hết cỡ: - Quà valentine của lớp Anh đấy. Bốp… Hộp bánh trên tay Bảo rớt xuống, Nhật Nam hai tay chống nạnh, cậu hùng dũng bước lại gần bạn, tặng luôn cho Bảo một ánh mắt sắc lạnh: - Ai mượn thế hả, không đánh mà cũng khai, đồ lẻo mép. Vi lắc đầu ngán ngẩm: - Càng ngày tôi càng thấy ông giống tên mỏ nhọn nào đó, hắn tên gì nhỉ... Ngọc Vi gãi gãi đầu, cố nhớ ra một cái tên nào đó, Hà Mi đứng bên cạnh reo lên: - Như Xêkô trong truyện Doremon phải không Vi, tớ ghét tên đó lắm. Ngọc Vi cay cú gật đầu: - Ông thấy chưa ngay cả Mi khờ mà cũng ghét huống chi là tôi. Bảo đơ toàn tập, đúng là con gái lớp Toán, cái gì cũng nói được hết. Mấy em nhỏ đứng cạnh đó, nghe thấy cậu chuyện giữa các cạnh chị mà cười thích thú. Nắng chiếu xuống sân, nhuốm không gian thành một màu vàng nhạt, nhẹ nhàng nhưng tràn ngập niềm vui. Mười giờ ba mươi. Đáng nhẽ lúc này lớp mười Anh phải có mặt trong canteen trường, vênh mặt nhìn các học viện trong học viện với những món ngon thơm phức trên bàn thì bây giờ lại phải ngồi trong cái phòng giám thị chật chội nóng nực này. Anh Thư nhăn mặt nhỏ lướt nhìn xung quanh một lát, lời cô Hải Thu ban nãy trong tiết học, nhỏ vẫn còn nhớ “nếu làm mất mặt lớp Anh, thì đừng có nhìn mặt tôi nữa.” Nhỏ chỉ muốn nổi khùng lên thôi, cô Thu nói được là làm được. Trong lúc nhỏ đang loay hoay suy nghĩ, thì cái giọng trời phú của thầy giám thị lại vang lên: - Bây giờ các em định giải quyết thế nào? - Thưa thầy, đây là sự cố ngoài ý muốn, chúng em sẽ nhanh chóng khắc phục. Bảo Ngọc cố gắng dịu giọng để đáp lại thầy, nhỏ biết nếu đùn đẩy trách nhiệm thì chỉ có lớp Anh thiệt hại mà thôi. Vụ việc này không liên quan đến lớp Toán thì nhỏ không làm người, nhưng chúng lại có bằng chứng ngoại phạm nên nhỏ không thể nói được gì. Sau lần này, nhỏ sẽ cho chúng biết hậu quả của việc động vào lớp Anh là thế nào. Mắt Bảo Ngọc ánh lên những tia nhìn rung rợn, khiến cho Huyền Lam đứng bên cạnh cũng phải giật mình. - Thôi được rồi, vì đây là lần đầu các em phạm lỗi nên tôi tha cho, nhưng mà… các em phải dọn dẹp khuôn viên trường trong vòng một tuần. - DỌN DẸP Ạ! Cả lớp kêu lên, mặt đứa nào cũng thất sắc, tụi nó không thể làm cái việc xấu hổ ấy được, nhưng bắt gặp cái nhìn cương quyết của thầy giám thị, chúng chỉ biết cúi đầu ậm ừ cho qua.

Chương 19

Hành lang của kí túc xá vắng hoe, vì bây giờ là giờ nghỉ trưa nên các học viên trong học viện đều đã vào lập trình ăn xong là ngủ. Bước chân thình thịch trên đất, Anh Thư như đang muốn điên lên. Bảo Ngọc đi bên cạnh, tâm trạng cũng chẳng khác gì, cả lớp Anh bao trùm một màu ảm đạm, thê lương vô cùng. Ngay trong chính lúc ấy, oan gia lại gặp nhau, lớp Toán vừa từ trại mồ côi về, khác hoàn toàn cái vẻ mặt thiểu não của lớp mười Anh, ba mươi học viên của lớp Toán đang rất chi là sung sướng. Chạm mặt. Bước chân của hai bên sững lại. Anh Thư nhếch mép mỉa mai: - Hại được người khác nên vui vẻ nhỉ? Ngọc Vi chớp mắt, nhỏ ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ khó hiểu: - Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu? Anh Thư nghiến răng kèn kẹt, nhỏ quắc mắt, đá xéo Ngọc Vi: - Các cậu đóng kịch giỏi quá mà, thánh thiện lắm, ai mà biết được cái tâm hồn vẩn đục bên trong chứ. Ngọc Vi bỗng cười lớn lên, nhỏ văn văn lọn tóc, nhìn thẳng vào mắt Anh Thư rồi gằn giọng xuống: - Câu này, tôi nghĩ tôi nên nói với cậu mới phải? Bảo Ngọc khẽ nhíu mày, ánh mắt nhu mì mọi ngày biến dạng, nhưng không lộ liễu ra ngoài, nhỏ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hỏi: - Tại sao các cậu lại phải hại chúng tớ như vậy chứ, bọn tớ đã làm gì sai? Quá giỏi. Ngọc Vi vỗ tay đôm đốp, ngay cả trong trường hợp này mà Ngọc vẫn có thể diễn xuất nhập tâm đến như vậy, không hề có ý gì là bực tức, nó giống như một câu nói bất lực trách móc vu vơ hơn là trách tội. - Thế cậu nghĩ chúng tôi hại các cậu cái gì? Thái Huy đánh mắt sang, khẽ lên tiếng. Thế Bảo vội vàng tranh câu trả lời của lớp bạn mà không cần cho phép: - Hình như là cái vụ đi đếm cỏ ấy! Cắn môi mạnh đến mức có thể bật máu, ngay lúc này Anh Thư đang điên tiết, nhỏ rít giọng: - Đấy là các cậu tự nhận nhá. Thế Bảo lắc đầu nguầy nguậy, cậu vỗ vỗ trước ngực, miệng cười tươi: - Lớp Toán sugar sugar Ajinomoto Ajinomoto, không bao giờ làm cái chuyện ấy. Không chỉ lớp Anh đơ ra toàn tập mà ngay cả hai mươi tám thành viên còn lại của lớp Toán trừ Cát Anh cũng không có gì hơn kém. Nhật Nam không chần chừ mà chạy thẳng đến đánh luôn cho Bảo một phát vào đầu: - Cái thằng này, mày nói gì mà đưa hạt nêm mì chính ra thế hả. Thế Bảo trố mắt, ngó xung quanh rồi bật cười khanh khách: - Các cậu học giỏi Anh mà không biết à, thì ra lớp trưởng lớp mình vẫn là giỏi nhất, hê hê lớp trưởng nhỉ. Cát Anh mỉm cười, đúng là cách nói có một không hai của Thế Bảo, ngôn ngữ kiểu này thì cho dù là thủ tướng Anh cũng không dịch ra nổi. Thế Bảo bĩu môi, đặt tay ra sau lưng, làm cái điệu bộ giống thầy giám thị rồi lượn vòng xung quanh: - Có nghĩa là đường đường chính chính đó mấy bà cố ông cố. Chỉ có hai từ gói gọn tình cảnh bây giờ: SHOCK NẶNG Tiết tiếp theo là tiết sử, dù đã có trống vào tiết nhưng lớp Toán vẫn không khác gì cái chợ. Cô Mỹ Tiên bước vào lớp, tà áo dài xanh nhạt tung bay theo ngọn gió của cánh quạt trần, khẽ đánh mắt nhìn cả lớp một lượt, cô nghiêm giọng: - Bây giờ là mấy giờ rồi hả, học hành kiểu gì mà thế này, chuẩn bị sách vở lên trả bài cho tôi. - Cô ơi hôm trước là tiết kiểm tra mà. Thế Bảo rên lên thống thiết, trả bài ư? Một giấc mộng khủng khiếp đời đời của lớp Toán. Không thèm để ý tới sự xin xỏ của học viên, cô Tiên lạnh lùng lấy sổ điểm ra, và bàn tay thon dài lướt qua từng cái tên một. Cả lớp đứng tim, Ngọc Vi khẽ thở phào nhẹ nhõm khi tay cô Tiên đi qua tên của nhỏ. - Nguyễn Ngọc Hà Mi. Đoàng... Như tiếng sét đánh ngang tai, Hà Mi đờ đẫn lấy vở từ trong cặp ra, rồi run run đi lên gặp cô giáo. Ngọc Vi tránh một tiếng thở dài an ủi bạn: - Sống sót trở về. Ôi trời, an ủi kiểu này đấy, Hà Mi nheo mắt khó chịu nhìn Vi rồi bước lên bục giảng. Cô Mỹ Tiên hắng giọng rồi từ từ đặt câu hỏi: - Em cho tôi biết Cách Mạng Pháp tuyên bố "Tổ Quốc lâm nguy vào thời gian nào"? Hà Mi há hốc mồm, cho mốc thời gian rồi hỏi xem nội dung diễn biến nhỏ còn chưa biết huống chi là hỏi kiểu này, ngước khuôn mặt nhăn nhó của mình xuống dưới lớp, nhỏ cầu mong tìm được cứu viện. Ngọc Vi lật lật cuốn sách lịch sử đến nỗi rách cả bìa, còn Thế Bảo thì lóng nga lóng ngóng giơ ngón tay lên báo hiệu. Hà Mi giậm giậm chân dưới sàn nhà, nhỏ cắn môi nhẹ. - Thưa cô... vào ngày... ngày mồng bảy... tháng... Cô Tiên chau mày, đang hết sức bình tĩnh để nghe hết câu trả lời của nhỏ: - Em nói nhanh lên chúng ta còn học bài mới nữa chứ, về nhà chưa học bài à? - Thưa cô là ngày mồng bảy tháng mười một... năm… năm một bảy chín... một bảy chín... Thế Bảo đang cố hết sức để giúp bạn, cậu đưa hai ngón tay ra kí hiệu cho nhỏ, nhưng có vẻ Hà Mi vẫn không nhìn thấy, mặt nhỏ đỏ rần lên, điệu bộ lúng túng vô cùng. - Hai... một bảy chín hai... chín hai.. Cố lí nhí trong cổ họng, Bảo mong rằng Hà Mi sẽ nghe thấy, Ngọc Vi ngồi bên dưới cũng đang sốt ruột bẻ ngón tay. Nhưng thật không may, người nghe thấy giọng Bảo không phải là Hà Mi mà lại là cô Mỹ Tiên xinh đẹp: - Hoàng Thế Bảo, em đang làm cái quái gì vậy hả, có muốn tôi cho cả hai đội sổ đầu bài không? Hạ cánh tay xuống một cách, Thế Bảo run lên, cậu đang cố tìm cách bào chữa: - Thưa cô em đang... - Hai làm cái gì mà miệng cứ lẩm bẩm con số hai thế hả? Cô Tiên đập bàn một cái " Rầm" rồi đứng phắt dậy, hùng dũng tiến tới chỗ Thế Bảo đang ngồi. Bảo lau mồ hôi trên trán. - Dạ ý em là hai... hai... hai... - Hai gì hả? - Dạ... hai... hai... hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi. Vừa đưa cái tay đi qua đi lại, Bảo hát ngon lành, cả lớp cười ồ lên, cô Tiên giương hai con mắt lên nhìn cậu nghi hoặc rồi dẹp cái bực tức sang một bên gằn giọng: - Thôi được rồi, không phải hát nữa, lần sau mà còn tái phạm là chết với tôi, Hà Mi về chỗ đi, hôm nay tôi tạm tha cho các em, bây giờ chúng ta học bài mới. Hà Mi đi dần về chỗ, bẽn lẽn ngồi cạnh Ngọc Vi, nhỏ quay mặt sang nhìn Bảo đầy cảm kích, bây giờ ai cũng có thể đoán được tâm trạng của cậu chàng, vui mừng hết cỡ. Ngọc Vi ngồi ôm cuốn sách Vật lí trong tay, dõi ánh mắt mộng mơ ra ngoài cửa sổ, gần cuối năm học rồi, trong lòng nhỏ xen lẫn một cảm giác khó chịu. Ba tháng hè sắp tới, nhỏ sẽ không được gặp bạn bè, à mà không chỉ có mình nhỏ, mà tất cả những học viên trong lớp này đều không được gặp nhau. Thế Bảo đi từ ngoài cửa vào, miệng cười tươi như hoa, cậu đánh mắt sang nhìn Ngọc Vi một chút, nhỏ vẫn bâng quơ, lơ đễnh ngắm bầu trời trong veo ngoài kia. Cây phượng già đã cháy rực cả một góc trời mùa hạ, cảm giác bâng khuâng ào về khiến cho tâm trạng của tất cả học viên đều đượm buồn. - Sao hôm nay mặt ai cũng như đưa đám thế? Bảo nhíu mày, cậu quay qua hỏi Hà Mi đang rúc mặt vào cuốn truyện. - Gần hè rồi còn gì, chán chết đi được. Hà Mi cũng chẳng thèm để ý đến cuốn truyện nữa, nhỏ ngước khuôn mặt mình lên, ủ rũ trả lời Bảo, giọng nói đan xen một chút buồn vương vấn. Bảo chớp mắt, cậu không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi xuống, văn văn cây bút trong tay. Nhật Nam thở dài, vừa vào lớp đã thế này rồi, cậu đi thẳng xuống chỗ của Cát Anh nhẹ giọng: - Có điểm thi rồi đấy, lớp mình đứng thứ ba. Đón lấy tờ danh sách Nam đưa, Cát Anh cắn môi nhẹ, cả lớp vừa mới trải qua kì thi cuối năm, nhưng chẳng có ai quan tâm đến chuyện điểm chác, tất cả những con người ngồi ở đây đều như vậy, trừ hai người. Ừ thì nhờ có Khánh Đăng và Anh Kiệt nên thành tích của lớp mới tăng lên như vậy, nhưng cũng chẳng là gì sất, cho dù có đứng thứ nhất thì cái lớp này vẫn vậy, vẫn ngang bướng, không có thể tìm thấy một niềm vui len lỏi trong cái bảng thành tích ấy. - Còn mấy ngày nữa là nghỉ hè nhỉ? Cát Anh đưa con mắt nhìn ra phía trước hỏi nhẹ. - Khoảng một tuần nữa. - Thế các cậu có dự định gì chưa. Ngọc Vi hơi cười khi nghe câu hỏi của nhỏ bạn, một cảm giác đắng xót nghẹn ứ trong vòm họng, nhỏ bẻ ngón tay răng rắc: - Cậu nghĩ xa vời quá rồi đấy, có lúc nào được tự quyết định đâu. Khẽ gật đầu, Cát Anh liếc qua đôi bàn tay của bạn. - Sẽ có lúc chúng ta được là chính mình. Cô Hàn Thủy bước vào lớp, nán lại giữa bục giảng rồi mỉm cười nhìn những học viên bên dưới. - Thành tích của lớp ta có vẻ tăng đáng kể nhỉ? Không ai hẹn ai, một tràng pháo tay vang lên giòn dã, nhưng có chút gì đó gượng gạo vô cùng, cô Thủy ngồi xuống ghế giáo viên, mắt nhìn Cát Anh chăm chú: - Các em có dự lễ tổng kết nữa không? - Không thưa cô, khoảng hai ngày nữa là lớp phải chia tay rồi. - Sớm thế sao. Ngưng lại một giây, có ai đó nén tiếng thở dài. Tiếng ve ngân lên một bản nhạc rồn rã, choáng lấy sự căng thẳng ngập tràn trong phòng học. Cô Thủy cố gắng nở một nụ cười, dịu dàng nhìn những học viên yêu quý: - Không sao, chỉ ba tháng hè thôi, năm sau chúng ta sẽ gặp lại mà - Đúng rồi, bây giờ tớ và Cát Anh sẽ xuống bên dưới canteen mua đồ, hôm nay chúng ta liên hoan một bữa nhé, coi như cảm ơn Đăng và Kiệt luôn. Ngọc Vi bật người đứng dậy, nháy mắt nhìn cả lớp, tâm trạng của hai chín đứa còn lại có vẻ vui lên một chút, Thế Bảo hào hứng đáp lại ngay: - Ok, như vậy đi, nhưng mà cho tôi theo với. - Cả tớ nữa. Hà Mi reo lên, cô Hàn Thủy lắc đầu, đúng là mấy cái đứa này thay đổi nhanh thật, một phút trước còn ảo não vậy mà, một phút sau đã nhảy cà tưng lên rồi. - À mà cô ơi! - Gì vậy? Nhìn cái cách hỏi gian gian của Ngọc Vi, cô Thủy nhướn mày nghi ngại. - Tụi em mời cả thầy Vinh tới nữa nhé. Biết ngay mà, lại tìm cái chọc cô nữa đây, mấy cái đứa tiểu quỷ. - Kệ các em. - Xem kìa, cô đỏ mặt rồi kìa. Thế Bảo cười khà khà, không quên đạp đất chuồn nhanh tránh cái nhìn trách móc của lão bà bà xinh đẹp. Năm người nữa cũng lần lượt theo sau. Sân trường vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió mùa hè mơn man trên cành hoa phượng đỏ. Đẹp nhưng mang mác buồn. - Zô nào, zô đê, một hai ba zô. Thế Bảo cầm lon coca trong tay nâng lên hào hứng, mấy thằng con trai cũng hùa theo, bánh kẹo văng tung tóe, Hà Mi nhai một miệng bim bim, lúng búng nói: - Chụp hình đi! Tán thưởng ý kiến của nhỏ, tụi nó vỗ tay ầm ầm, Cát Anh lôi từ trong túi ra một chiếc máy ảnh, tất cả học viên mỉm cười rạng rỡ, tụi nó tạo dáng đủ kiểu, Thế Bảo vươn tay, chụp lấy cái kính đang nằm gọn trên mắt thầy Vinh cười hề hề: - Thầy cho em mượn tí. Thầy Vinh nhăn mặt: - Làm cái gì vậy, em đừng nói với thầy là em bị cận rồi nha. Bảo xua xua cái tay, khẽ đeo cái kính lên mắt rồi lắc đầu lia lịa: - Không, em đeo chụp hình cho nó đẹp, giống thư sinh ấy mà. Ngụm nước giải khát trong miệng Thái Huy phun ra ngoài, cậu nhìn Thế Bảo bằng con mặt như không thể nào tin được: - Trời ạ, có điên không ông nội, mày muốn tao lạy mày không hả, thư sinh cái con khỉ. Ngọc Vi gật gù, nhỏ cho thêm một tép cam vào miệng: - Ông Huy nói đúng, cho dù ông có dát vàng lên người thì vẫn chỉ là một tên Xeko không hơn không kém. Định đáp trả lại thì mắt Bảo mơ màng, đầu óc xoay vòng vòng, cậu ngã đốp xuống sàn nhà. Cả lớp trố mắt ngạc nhiên, cô Thủy hốt hoảng chạy lại: - Thế Bảo em có sao không? Sao tự nhiên lại bị ngã thế này. - Em... em thấy chóng mặt. Nhật Nam đập bàn cười toe toét: - Ha ha cho chết, kính của thầy Vinh những ba độ rưỡi, trong khi mày bị cận không độ, đeo vào bị choáng váng là đúng rồi, dậy đi tên đầu heo kia. Bảo gãi gãi cái đầu, đứng dậy trả lại kính cho thầy Vinh rồi tu một hơi cốc nước Hà Mi đưa cho, mặt cậu mếu máo: - Ai mà biết được! - Thôi hát một bài đi. Thái Huy thay đổi chủ đề một cách nhanh chóng, Ngọc Vi gật đầu: - Được đấy, cả lớp hát một bài nào. Siết chặt tay nhau, trao cho nhau những cái ôm thật chặt, có đôi giọt nước mắt hòa lẫn vào tiếng cười chia tay. "Ngồi lại bên nhau này bạn thân ơi Ngồi lại bên nhau cùng hát ca Bạn bè thân yêu cách xa lâu rồi Giờ ngồi bên nhau hát ca vui đùa Truyền lại cho nhau hơi ấm bạn bè Ngồi lại bên nhau kể chuyện nhau nghe Chuyện buồn chuyện vui chuyện chúng ta Về ngày xa xưa ở bên ngôi trường Về ngày hôm nay với bao ước vọng Nắm chặt tay ta bước vững vàng ĐK: Nhớ những lúc gắn bó bên nhau hôm nào Nhớ ánh mắt lấp lánh trao nhau nụ cười Nhớ tiếng nói tiếng hát thiết tha trong lòng Và những ngấn nước mắt của ngày chia tay ta xa nhau Hãy thắp sáng thắp sáng trong tim bạn bè Những ước muốn ước muốn với bao hy vọng Những sóng gió bão tố có nhau trong đời Và nhớ gắng sống xứng đáng cho nhau." Cát Anh mỉm cười nhìn các bạn, đôi mắt xa xăm buồn. Giờ này chắc Hà Nội đã trải dài một màu bằng lăng tím, những cơn mưa đầu mùa đang gội sạch cả một vùng trời Bắc nhỉ? Giọng hát êm ái vang lên, mang theo gợn sóng trong lòng của những trái tim non dại, kết thúc nhé cái tuổi mười sáu đầy mộng mơ, khép lại cánh cổng của những rung động ban đầu và mở ra một cánh cổng khác nghiệt ngã hơn, đắng chát hơn và đau đớn hơn nhiều.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx