sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cao Thủ Học Đường - Chương 40 - 41

Chương 40

Bàn tay nắm chặt lấy tay nắm cửa chính, bà Ellen đảo mắt, khẽ nhíu mày. Có cái gì đó không ổn, tia nhìn băng lãnh liếc sang phòng học bên cạnh, học viên lớp Anh đứng đó, mọi sự ngạc nhiên đều đổ dồn về phía bà. Bà khẽ nở một nụ cười nhẹ, đủ khiến cho mọi cảm giác sợ hãi tan biến. - Cho ta biết, lớp Toán đã đi đâu? Mắt Anh Thư mở to hết cỡ, nhỏ vô thức đưa bàn tay lên tự chỉ vào chính mình. Giọng nói run rẩy hơn bao giờ hết. - Phu nhân… hỏi cháu ạ? Một cái gật đầu nhẹ tênh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn thật ngọt ngào, một lần nữa bàn tay Anh Thư phản chủ từ từ đưa vội xuống sân trường. Dõi mắt nhìn theo hướng ấy, nụ cười đông cứng, bà Ellen gõ gõ lên tay nắm của cửa chính, mắt lơ đễnh, thản nhiên đến lạ lùng. - Người yên tâm, vệ sĩ đã cho chiếc xe khách đến nơi cần đến. Khuôn mặt trợ lí Kim giãn ra sau khi nhận được một cuộc điện thoại, vẫn là cái giọng nói lạnh như băng ấy, nhưng rõ ràng nó còn chứa đựng cả một sự tôn sùng kính cẩn đối với người nghe. Xung quanh họ, các học viên vẫn im lặng, im lặng đến nghẹt thở, chỉ đến khi lời nói ma mị của bà Ellen vang lên, tất cả mới dám hít thở mạnh. - Thôi được rồi, chúng ta xuống gặp lớp Toán. - Tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng là lớp Toán chứ không phải lớp Anh? Quay lưng định bước thì câu hỏi của Thư khiến bà phải quay lại, nhìn thật lâu vào khuôn mặt thanh tú đối diện, bà thầm đánh giá đối phương. Một cô bé khá nổi bật từ ngoại hình cho đến cách ăn nói, từ ngữ ấy, giọng điệu ấy thể hiện một sự ấm ức. Bà khẽ cười… … Diễn rất đạt. - Cháu gái, sao cháu lại hỏi ta như vậy? - Vì cháu thấy bất công, tại sao lúc nào người ta cũng hỏi tới lớp Toán mà không phải là lớp Anh chứ, chẳng nhẽ cái danh hiệu đứng đầu học viện này là hữu danh vô thực sao? - Ồ, ra là vậy, vậy cháu thấy bất mãn chuyện gì? - Bởi vì lớp Toán luôn được thiên vị hơn lớp Anh, dù năng lực của lớp Toán chưa bao giờ được công nhận. Khẽ à một tiếng như thể đã hiểu ra vấn đề, nhìn thẳng vào mắt Thư bà tỏ vẻ không hài lòng. -Sao cháu biết lớp Toán không có năng lực? Nhịp thở của Anh Thư dường như ngưng lại, nhỏ lấy thêm dũng khí tiến lại gần hơn, dù không dám nhìn thẳng vào đôi mắt có lực hút như nam châm ấy, nhưng nhỏ vẫn cố ngẩng cao đầu rồi chỉ tay xung quanh. - Người có thể hỏi các học viên ở đây. Đôi mắt phu nhân Ellen Trịnh hơi nheo lại, bà chép miệng làm ra vẻ như không bận tâm những gì nhỏ vừa nói. Rèm mi cong phủ xuống, bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thư, thì thầm vào tai nhỏ: - Với tính khí này sẽ không bao giờ… cháu thắng nổi Cát Anh. Đến lúc gót dày của hai người phụ nữ kia chạm đến hành lang tầng hai Anh Thư vẫn không tin nổi. Nhỏ đứng đơ ra như trời trồng mặc cho đám bạn gọi bên cạnh. Rõ ràng đó là một người phụ nữ nguy hiểm, nhưng… bà ta có quan hệ gì với lớp Toán và tại sao bà ta lại biết Cát Anh? … Ngọc Vi nắm chặt lấy tay Hà Mi, nhỏ bặm môi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào đám vệ sĩ đang đứng thẳng một hàng dài trước cổng. Những học viên còn lại của lớp Toán đứng đơ ra đó, rõ ràng… tình huống này tụi nó không lường trước. - Chết tiệt, sao lại quên mất vụ này chứ? Nhật Nam quẳng chiếc cặp sang một bên, ngồi bệt xuống thành bồn hoa. Cậu đánh mắt sang nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn im lặng, đôi mắt đen tuyền trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một lúc sau nhỏ tiến đến gần đám vệ sĩ, giọng nhẹ như gió thoảng: - Các người có thể tránh đường? Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng với giọng điệu đó, dù nó rất nhẹ thôi cũng đủ khiến cho đám vệ sĩ run bần bật. Một tên bước ra trước, cúi gằm mặt cố phát ra tiếng. - Không được thưa tiểu thư, phu nhân đã dặn tiểu thư không được rời khỏi đây. Cố can đảm lấy lại sắc thái, tên vệ sĩ chú ý nhấn mạnh tới cụm từ “phu nhân” với một mong muốn Cát Anh sẽ sợ mà bỏ qua cho hắn, nhưng thật không may lời nói của hắn lại khiến nhỏ không kiềm chế nổi chính mình. Nhỏ tiến lại gần hơn, tên vệ sĩ lại thụt lùi ra phía sau một chút, đôi mắt đen tuyền như mặt hồ phẳng lặng gợn lên vài đợt sóng. - Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao, ta muốn đi ra ngoài. Câu nói vừa phát ra, ba mươi khuôn mặt của lớp Toán lập tức ngước nhìn nhỏ, và tụi nó biết lớp trưởng đã thực sự nổi giận. - Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể. Lại là tên lúc nãy, có vẻ như hắn sắp không trụ nổi nữa, nếu để ý sẽ thấy hai hàng mồ hôi chảy dài trên trán và phía sau lưng hắn đã là cánh cổng to đùng của học viện. - Rốt cuộc là mấy người có tránh hay không? - Con bình tĩnh lại đi. Bà Ellen nhìn con gái một cách thật dịu dàng, ánh mắt trìu mến đến mức người ta có thể tưởng tượng rằng bà và người phụ nữ lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau. Cát Anh quay người, nhỏ nhìn mẹ thật lâu, đáy mắt giăng qua một màn sương mỏng, đây là mẹ nhỏ ư? Người gần hai năm qua nhỏ không chạm mặt ư? Bà đang đứng trước mặt nhỏ, nói những câu yêu thương với nhỏ và mặt khác dồn ép nhỏ vào chân tường sao? - Chẳng lẽ hai năm đủ để làm cho con quên đi hình bóng ta rồi sao? Giọng nói ấm áp của bà làm nhỏ thoát ra khỏi mê cung cảm xúc, đôi mắt ngấn nước đong đưa, nhỏ lắc đầu, lắc đầu thật mạnh và ngồi sụp xuống, nước mắt bắt đầu chảy dài trên hai gò má, nhưng giọt nước mắt bất lực, mệt mỏi, hay đau đớn? Chính nhỏ cũng không lí giải nổi, chỉ biết rằng bây giờ nhỏ muốn khóc, khóc thay cho những ngày tháng đã qua và… vì nhỏ biết, giây phút gặp mẹ chính là lúc cánh cửa niềm vui đã khép lại vĩnh viễn, chôn sâu tận đáy kí ức không bao giờ có thể chạm tới. Tất cả các học viên xung quanh đông cứng, họ nhìn Cát Anh trân trối, rồi quay sang nhìn lớp Toán, tất cả lại nhìn nhau, chẳng ai nói với ai một câu nào. - Con xin mẹ đấy, xin mẹ hãy buông tha cho chúng con. Từng lời của nhỏ như đâm thẳng vào trái tim của bà. Buông tha sao? Từ bao giờ bà đã trói buộc bước chân của chúng? Từ bao giờ đứa con gái của bà phải rơi nước mắt nhiều thế kia? Bước thật nhanh tiến lại gần con, bà đưa hai bàn tay ra ôm lấy nhỏ vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của nhỏ, cảm nhận thứ tình cảm thiêng liêng suốt hai năm trời bị chia cắt. - Cát Anh à! Xin con đừng như thế. Thời gian như trôi chậm lại, chiếc lá chao nghiêng giữa sân trường rực nắng. Cả học viện bàng hoàng, lớp Anh chết sững và có ba học viên bắt đầu thấy được những bí mật ẩn sau tấm rèm kia. Khánh Đăng níu chặt lấy Anh Kiệt bên cạnh, cậu bắt đầu nghĩ tới vườn hồng và những hành động kì quặc của lớp Toán, hóa ra từ trước tới nay những điều cậu biết về lớp Toán vẫn là con số không. … Hàn Tuyết vo tròn tờ giấy, nhỏ vứt nhanh xuống học bàn rồi cầm vội cuốn sách lên đọc trước khi Ngọc Vi bước vào phòng. Vi thở dài thườn thượt, nhỏ ném chú gấu bông lên giường rồi lướt nhẹ qua chỗ Tuyết. - Cậu không muốn hỏi tớ điều gì sao? - Không. Mắt vẫn dõi theo cuốn sách, Tuyết hờ hững đáp lại bằng cái giọng điệu thờ ơ vốn có. Ngọc Vi ngồi phịch xuống, nhỏ nhìn xuyên qua tán lá ngọc nữ, cố hỏi lại một lần nữa: - Thực sự là không? Ngước khuôn mặt mình lên, Hàn Tuyết bắt đầu nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt Vi, nhỏ nắm thật chặt cuốn sách trong tay, trong lòng do dự. Vi thở hắt ra, nhỏ chép miệng. - Nói cho cậu biết trước khi đầu quân vào lớp Toán tớ đã học qua lớp diễn xuất rồi đấy, đường hòng qua khỏi mắt tớ, rõ ràng tớ thấy sự tò mò trong mắt cậu. Hàn Tuyết ho khan, nhỏ cố đánh lạc hướng mắt sang chỗ khác. Vi bật cười, nhỏ hí hửng trèo sang giường của Tuyết, rúc mặt vào con gấu bông màu trắng trên giường bạn rồi reo lên. - Này cậu tưởng thật đấy hả? - Chẳng lẽ cậu đùa. Tuyết trố mắt nhìn Vi, hai con ngươi dán thẳng vào người nhỏ. Vi cốc nhẹ lên trán bạn, cười khì. - Tớ đùa đấy, thật ra… lớp chúng ta không đơn giản như những lớp học bình thường khác. - Ý cậu bảo là không bình thường? Nhận thấy sự ngớ ngẩn trong câu hỏi của mình, Hàn Tuyết ái ngại nhìn Vi, Vi gượng cười, nhỏ gật nhẹ rồi ôm chặt con gấu bông vào lòng thủ thỉ: - Cậu nói cũng không hẳn là sai vì từ lâu số phận của những học viên trong lớp Toán đã… - Bị đưa lên thớt, chỉ cần chém là đứt. Cái giọng oang oang của Thế Bảo cắt ngang lời Vi một cách không thương tiếc. Cậu đưa tay xoẹt qua cổ, rồi trợn tròng lên lè lưỡi ra giả vờ chết. Ngọc Vi quẳng luôn con gấu bông lên người Bảo khiến cậu chúi người xuống. - Ông làm cái gì mà vào phòng con gái không gõ cửa thế hả? Đã vậy con nghe lén người ta nói chuyện nữa. - Không… không phải tối cố ý mà là do… - Do cái tên đầu heo nào nữa vậy? Bảo không nói, chỉ lắc lắc đầu rồi dạt sang một bên. Nhật Nam bước vào, nhe răng nhìn Vi, cậu nở một nụ cười thật tươi khiến cho Vi giật bắn. - Hì… Nam, thật ra là… hì… - Hố hố, cho bà chết, lá là la.. Một tia phóng xạ quét qua, tóc tai Bảo dựng đứng, cậu cúi mặt đi thẳng một mạch lại gần chỗ đám con trai đang đứng trước cửa phòng, Nhật Nam hết nhìn cậu chàng lại ngó qua Vi, cậu nghiến từng chữ qua kẽ răng. - Còn đứng đó mà nhìn nữa, nhanh lên phu nhân cho gọi đấy. Cậu quay người sang chỗ Hàn Tuyết nhẹ giọng: - Có chuyện gì… lát nữa các cậu sẽ biết.

Chương 41

Bước chân đều đều, khác xa với sự vội vã của ba học viên Kiệt, Đăng và Tuyết, hai mươi chín học viên còn lại rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian đi tới đó. Đôi mắt ánh lên một nỗi buồn thăm thẳm. Ngoài kìa, bầu trời vẫn rất xanh, những đám mây uốn quanh tạo thành những vòng tròn đẹp đẽ. Tiếng bước chân rơi vào hư không, lạc lõng giữa khuôn viên rộng lớn của học viện. Đâu đó vẫn nghe thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của những cánh hoa hồng. Cát Anh đưa mắt về hướng ấy, khóe miệng bất giác cong lên, một nụ cười buồn vô tận. Bà Ellen đón lớp Toán trong một căn phòng rất đẹp, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm kiểu Pháp tỏa ra khắp phòng. Bà mỉm cười, ánh mắt sáng bừng lên khi nhìn thấy một người - Ôi, Nhật Nam, đã lâu không gặp cháu, ta nhớ cháu quá chừng, lớn thế này rồi cơ à, rất ra dáng một thanh niên tuấn tú. Bà liếc nhanh qua chỗ con gái đầy ẩn ý, rồi kéo Nam lại gần mình: - Xem nào, lại đây để ta nhìn cháu rõ hơn. - Vâng đã lâu không gặp bác ạ! Nam cố nở một nụ cười nhẹ, cậu đưa mắt qua chỗ khác. - Dạo này bác vẫn khỏe chứ ạ? Bà Ellen gật gù, nụ cười ấm áp tuyệt nhiên an phận trên môi, bà di mắt về phía sau, khẽ nheo mắt một cái rồi vẫy tay nhẹ. - Nào vào đây hết đi, sao lại đứng ngoài đấy chứ, vào đây cho ta xem hết nào. Gót chân chạm vào cái nền lạnh của căn phòng, sự rụt rè khiến tụi nó hơi khựng lại. Cát Anh cau mày, nhỏ nhìn thẳng vào mắt mẹ tỏ vẻ không hài lòng: - Mẹ gọi chúng con đến có chuyện gì không? Sự hiền dịu bỗng chốc tan biến, khuôn mặt bà Ellen thất sắc. Bà cắn nhẹ môi, bàn tay gõ gõ lên cạnh bàn gần đó, hành động ấy khiến cho cả lớp Toán nín thở, ít nhất tụi nó biết bây giờ… bà đang nổi giận. Dĩ nhiên, bà không thể giận con gái mình, hoàn toàn không, ngày từ lúc sinh ra Cát Anh đã là đứa con gái độc nhất, mỗi bước đi của nhỏ đều có hàng trăm ánh mắt dõi theo. Gia đình tan vỡ, nhỏ càng là một vật báu mà bà không muốn ai tước đoạt. Nhưng… Tại sao bà lại có những biểu hiện đó? Khuôn mặt lạnh tanh từ từ ngước lên, chạm vào cái nhìn tò mò của Anh Kiệt. Cậu giật nảy mình, chân vô thức lùi ra sau một bước. - Ta bảo lớp Toán đến, sao lại có người ngoài ở đây? - Họ đã vào lớp, vì thế họ cũng là bạn của chúng con. Cát Anh lạnh nhạt bước lại ngồi trên chiếc ghế sofa phía trước, nhỏ lật giở cuốn tạp chí trên bàn, từ tốn giải đáp giúp mẹ. - Học viên mới? Chẳng phải ta đã nói lớp Toán không có ai được vào rồi hay sao? Chân đứng không vững, giọng nói lạnh tanh ấy khiến cho Anh Kiệt có chút sợ hãi, cậu cúi mặt xuống, rõ ràng đang muốn lẩn trốn sự bực tức trong ánh mắt người phụ nữ ấy. Ngọc Vi vội vàng bước ra giữa, nhỏ lắc đầu: - Bác Ellen, xin bác đừng làm các cậu ấy sợ. - Ngọc Vi. Có đôi chút ngạc nhiên, nhưng giọng nói đã nhẹ hơn nhiều, bà nhìn cô gái trước mặt chép miệng: - Các cháu lớn hết rồi, ta không nhận ra ai hết nữa. Trợ lí Kim nghiêm mặt, bà mắng nhẹ con gái: - Vi, con không được vô lễ. Vi quay qua nhìn mẹ, cái nhìn buồn xa xăm, bắt gặp nó, trợ lí Kim quay đi, bà thật sự không muốn nhìn thấy con gái đau khổ hơn nữa, suốt bao năm qua bà đã quá tàn nhẫn với nhỏ rồi. Bầu không khí trở nên ngột ngạt, ai cũng im lặng, chỉ có những tia nắng ngoài kia vẫn thi nhau nhảy múa, chúng đan cài vào nhau, len qua kẽ lá và chạm xuống mặt đất thật nhẹ. Cát Anh đưa mắt về phía các bạn, nhỏ khẽ nở một nụ cười trấn an, sau đó xoay người về phía bà Ellen: - Chúng con đã đến đông đủ rồi, có chuyện gì, mẹ nói đi. - Ta chỉ muốn gặp các con thôi, đã lâu lắm rồi ta không về nước. Một cái nhíu mày nghi ngại, Cát Anh bặm môi: - Thật sự là không có chuyện gì? Bà Ellen không nhìn thẳng vào mắt con gái, bà chỉ cố gắng tập trung tia nhìn ra ngoài sân. - Vườn hồng… vẫn tốt chứ? Khánh Đăng giật nảy mình, rõ ràng cậu nghe thấy trong đó cả một bí mật nào đó, từ lúc gia nhập lớp Toán rõ ràng có một cái gì đó rất không ổn. Vườn hồng, sau cái vẻ đẹp hút hồn của những cánh hoa được ngụy trang bên ngoài là cả một kho tàng bí ẩn bên trong. Lần đầu tiên bước vào cái thế giới ấy, cậu đã bị nó làm cho choáng ngợp. Nhưng cho đến tận hôm nay, Đăng vẫn không hiểu, rốt cuộc bí mật của vườn hồng ra sao? - Mẹ không cần bận tâm? Giọng nói nhẹ nhàng của Cát Anh làm cậu bừng tỉnh, Đăng chuyển hướng nhìn về phía bà Ellen, nín thở theo từng cử chỉ trên khuôn mặt ấy. - Cát Anh à! Ánh mắt ấy tha thiết biết nhường nào. Nó là cho trái tim Đăng se lại, cậu hết nhìn bà, lại nhìn sang cô bạn lớp trưởng, nhỏ vẫn ung dung ngồi đó, rất bình tĩnh từ từ ngước khuôn mặt lên, chớp nhẹ. - Mẹ yên tâm, hết tuần sau… con sẽ về với mẹ. Một thứ cảm xúc dâng lên khiến cho vòm họng đắng chát, thứ nước trong vắt từ khóe mi rớt xuống lúc nào không hay, bà Ellen khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, với bà, như vậy là quá đủ. Lớp Toán đứng nhìn nhau, câu nói ấy của Cát Anh chẳng khác nào đâm vào trái tim tụi nó một nhát chí mạng. Nhật Nam thần người, cậu cúi gằm mặt, dán chặt đôi mắt xuống sàn nhà. Bàn tay Ngọc Vi níu chặt lấy chiếc ghế, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt vào nhau, rướm máu. Hàn Tuyết ngồi sụp xuống cạnh Hà Mi, cả sức lực như bị ai hút mất. Cả sức lực đã bị câu nói ấy hút mất. Chiều buông nắng. Ngọn gió hanh khô thổi qua làm cho những chiếc lá rơi xào xạc. Sân trường lặng im chìm trong khoảnh khắc buồn của lòng người. “Có bao giờ… khi hạ tới, màu phượng vĩ đỏ rực đốt cháy một góc trời, cả lớp mình vẫn quây quần bên nhau? Cậu vẫn đứng đấy, vẫn mỉm cười với chúng tớ. Vẫn đón lây niềm vui rạng ngời trong ánh mắt. Thả tung ước mơ trong những chiều tan học, và dạo chơi bên những cánh hoa hồng. Có không? Liệu còn có không? Hay Mùa xuân sẽ đi qua khi không còn dáng cậu, không còn giọng nói dịu thêm thoảng qua như làn gió vào buổi sớm ban mai? Không còn nụ cười trong veo và ánh mắt thản nhiên đến lạ. Và… chúng tớ sẽ bị nỗi đau dày vò, mặc thời gian gặm nhấm kỉ niệm để thu mình một góc và nhìn bầu trời xám xịt ngoài kia. Cậu có biết, với chúng tớ cậu quan trọng đến nhường nào hay không?” … Đôi mắt Anh Thư đờ đẫn chú mục vào cây hoa xương rồng trên cửa sổ, nhỏ ghì chặt con mèo con vào người và im lặng. Bảo Ngọc cũng nằm trong một trạng thái tương tự, nhỏ vắt cheo chân, dựa lưng vào chiếc ghế gỗ và hướng ánh nhìn ra ngoài sân. Mùa xuân năm nay đến muộn hơn, nhưng nó vẫn thật đẹp, ít ra trong tầm mắt lúc này, Ngọc vẫn nhìn thấy những mầm non mởm trên cây bàng gần đó. Nhờ lớp Toán mà kí túc xá “nóng” hơn mọi ngày, từ phòng nam cho đến phòng nữ, từ hành lang tới mọi ngóc ngách đều nghe thấy những lời bàn tán rì rầm. Nếu như mọi ngày các học viên lớp Anh đã không để yên cho nó tiếp diễn như vậy, nhưng ngay lúc này đây, chính lớp Anh cũng đang gặp trục trặc, nhất là cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Kiều Anh Thư. Trở mình, Thư xoay người vào trong, đối diện với bức tường sơn màu xanh nhạt. Chú mèo con trong tay nhỏ cứ cố vùng mình thoát thân, nhưng vô ích, nó liên tiếp kêu “meo meo” khiến cho Bảo Ngọc không tài nào chịu nổi. Nhỏ bước lại gần, giải phóng cho con mèo rồi lấy tay khua khua trước mặt Anh Thư vài cái: - Này, mày làm sao thế hả? Rốt cuộc lúc sáng người đàn bà kia đã nói gì với mày. Thư vẫn im lặng, nhỏ thở dài thườn thượt. Ngọc không chịu thôi, nhỏ vực người bạn dậy, tát nhẹ máy phát vào má Thư, nặng giọng: - Này, mày có nghe tao nói không hả? Bà ta là ai mà khiến mày ra nông nỗi này vậy Thư? Cái đầu lắc qua lắc lại, Anh Thư vẫn không chịu trả lời, nói đúng hơn tâm hồn nhỏ hoàn toàn đã bay đi đâu mất. - Kiều Anh Thư. Bảo Ngọc rít lên, nhỏ nhảy bổ lên giường Thư hét lớn: - Tỉnh lại đi. - Hả? Quay mặt lại nhìn bạn như một vật thể mới rơi xuống từ cung trăng, Thư sợ hãi lùi người về phía sau, khi Ngọc lại gần, nhỏ lại tránh ra xa. - Anh Thư, mày bị làm sao thế, nói tao nghe nào? Cầm lấy hai bả vai bạn lắc thật mạnh, Bảo Ngọc chau mày: - Bà ta là ai vậy? - Một con người đáng sợ. Đáy mắt Thư lóe lên vài tia đục ngầu, nhỏ cầm thật chặt chiếc gối trong tay, dường như hành động ấy lại khiến cho Bảo Ngọc thêm tò mò. Ngọc vươn tay ra, cầm lấy chiếc ly trên bàn vứt nhẹ xuống sàn. *Choang* Vỡ tan tành. Từng mảnh thủy tinh lăn lốc trên mặt đất, nổi bật giữa nền đá hoa, tiếng động đó đã làm Thư giật mình. Nhỏ quay qua, nhìn Ngọc đau đáu: - Mày làm gì thế hả? Bảo Ngọc khẽ cười, nụ cười đểu giả, nhạt thếch định vị trên môi làm cho khuôn mặt nhu mì bỗng chốc thay đổi. - Tỉnh rồi sao? Giọng nói cợt nhã ấy “đánh thức” bản năng dễ khó chịu tiềm tàng của Anh Thư, nhỏ trừng mắt lên, đâm cáu: - Tao ngủ hồi nào mà mày bảo tỉnh? Tao đang suy nghĩ, là suy nghĩ đấy. - Thế tại sao tao hỏi mày không trả lời, cứ thừ người như pho tượng thế kia? Chân mày Thư bỗng co lại, nhỏ liếc mắt qua một bên, thì thầm bằng cái giọng đáng sợ. - Cơ - hội - đến - rồi. Mắt Ngọc trợn tròng lên, nhỏ thụt lùi về sau mép giường, nhìn Thư kinh hãi. Rốt cuộc cô bạn lớp trưởng này đang muốn làm gì đây?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx