sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 71

CHƯƠNG 71

Khi bọn hắn trở lại Cloud Top, hai bên của khách sạn xa hoa đều đã bị chính phủ khống chế, một lượng lớn xe công trình đang vận hành ở vị trí ban đầu của Cloud Top, thanh lí ra từng tấn từng tấn rác rưởi.

Bọn họ vừa lái xe tiến vào quảng trường bên cạnh Cloud Top liền bị cảnh sát vũ trang hạng nặng ngăn cản, nghiêm mật thẩm vấn, khi biết được bọn họ muốn tới khách sạn thì không để họ đi mà bao vây họ.

Houshar bắt đầu liên hệ với người phụ trách thành lập hợp đồng thuê bọn họ của chính phủ Morocco, nói rõ tình hình cho hắn.

Mới đầu người phụ trách kia không muốn để bọn họ tiếp cận nơi đó, dù sao bọn họ cũng đã được thanh toán hết tiền, hai thứ không thể tính chung, nhưng khi hắn biết Du Chuẩn có hai người ở lại khách sạn thì liền kinh ngạc nói, “Không thể nào, trong khách sạn không có bất kì người ngoài nào, sớm đã bị quân đội của chúng tôi khống chế.”

Houshar nói: “Các người đưa bọn họ đi?”

“Chuyện này tôi cần phải xác nhận, xin ông hãy chờ tôi một chút.” Người phụ trách cúp điện thoại, nhóm người Du Chuẩn liền chờ đợi, đợi khoảng nửa giờ người nọ mới gọi lại, hắn nói là bọn họ không hề giam người của Du Chuẩn. Khi bọn họ đi vào khách sạn, khách sạn không một bóng người, nhưng khi Houshar nhắc tới kí túc xá của nhân viên, có binh lính từng nhấn mạnh báo cáo việc này, bởi vì căn phòng kia có dấu vết đánh nhau và vết máu rõ ràng.

Tất cả mọi người run lên, chắc chắn Jobert và Pearl đã xảy ra chuyện!

Tay cầm microphone của Houshar có chút run rẩy rất nhỏ, hắn cứng rắn nói, “Xin anh hãy chấp thuận cho chúng tôi lập tức đi vào khách sạn điều tra, nếu không chúng tôi sẽ dùng cách của mình để đi vào.”

Người phụ trách trầm mặc một chút, “Được rồi, nửa giờ sau tôi sẽ tự mình đến đó đón các người đi vào.”

Mọi người nôn nóng gian nan vượt qua nửa giờ, quả nhiên người phụ trách đã đến, đưa ra một phần văn kiện cho cảnh sát, sau đó dẫn toàn đội đi vào khách sạn kia.

Bọn họ đi thẳng tới chỗ kí túc xá nhân viên mà Pearl và Jobert ở, quả nhiên phát hiện trên tường và trên cửa đều có dấu vết đạn bắn, trên drap giường trắng tinh có vết máu loang lổ, toàn bộ phòng ở loạn thành một đống. Tất cả mọi người nhận ra nơi này đã từng xảy ra cuộc chiến đấu khốc liệt.

Bây giờ có thể xác định hẳn là Pearl và Jobert còn sống, cho dù là ai bắt cóc bọn họ thì cũng không cần thiết phải mang đi hai cái xác.

Rốt cuộc là ai, có mục đích gì? Bọn họ ở đâu!

Một Houshar luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, lúc này trên trán đều là mồ hôi, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, sau đó nhảy lên đạp một cú vào cái giường đẫm máu mà Jobert từng ngủ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Trạch nhìn thấy Houshar mất khống chế như vậy. Houshar vẫn luôn là người tỉnh táo nhất, quyết đoán nhất trong tất cả. Hắn dùng hai mươi mấy năm kiếp sống lính đánh thuê để chứng minh danh dự và địa vị của mình trên quốc tế, cũng vực dậy một Du Chuẩn đã mất đi Lâm Cường. Nhưng bây giờ rõ ràng hắn đã có chút khác thường.

Al nắm cánh tay Houshar, trầm giọng nói: “Houshar, bình tĩnh một chút.”

Houshar cắn răng nói: “Một người bị thương, một người phụ nữ……”

Bailey xông lên phía trước cho Houshar một cái tát, đôi mắt màu hổ phách nghiêm túc nhìn chằm chằm Houshar, “Đừng có coi thường phụ nữ, đừng có coi thường Pearl, cô ấy là một lính đánh thuê đủ tư cách, ông cũng vậy, cho nên tỉnh táo lại đi.”

Houshar lau mặt, cúi đầu thở hổn hển một hơi, khi ngẩng đầu thì đã khôi phục lại một Houshar mà mọi người quen thuộc.

Tuy rằng Al là lão đại trên danh nghĩa của Du Chuẩn, nhưng trong toàn bộ quân đoàn lính đánh thuê thì người có danh vọng cao nhất không ai khác là Houshar, cho nên hắn là người không thể rối loạn một chút nào.

Houshar đi tới trước mặt người phụ trách kia, thân hình cao lớn gây cho đối phương áp lực không nhỏ, hắn nói: “Xin hãy giúp chúng tôi tìm được bọn họ, nếu có thể tìm được bọn họ, Du Chuẩn xin nợ chính phủ một ân tình.”

Cho dù chỉ là một câu hứa hẹn ngoài miệng, nhưng nó xuất phát từ quân đoàn lính đánh thuê bậc nhất thế giới thế nên ngữ khí tràn ngập khí phách, đầy rắn rỏi.

Tiêu bao nhiêu tiền cũng không nhất định có thể mua được “ân tình” của Du Chuẩn, người phụ trách gần như là lập tức nói: “Không thành vấn đề.” Hắn lập tức lấy điện thoại ra trình bày chuyện này.

Sau đó hắn chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng không ai có kiên nhẫn mà chờ đợi, bọn họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm những dấu vết lưu lại trong phòng. Sau khi đối chiếu vỏ đạn lưu lại trên mặt đất sau, bọn họ xác định được đại khái chủng loại và số lượng súng ống mà đối phương sử dụng. Thẩm Trường Trạch hack vào mạng nội bộ của công ti sản xuất loại đạn và súng ống vũ khí này, sau mấy giờ bận rộn cuối cùng cũng tìm được hợp đồng mua bán của họ. Sau đó từng bước thu nhỏ mục tiêu, kiểm tra từng cái, cuối cùng căn cứ vào phán đoán của bọn họ, mọi người đều có kết luận giống nhau — Pearl và Jobert bị phái độc lập Tây Sahara bắt cóc.

Có khả năng bọn họ cũng không biết thân phận của Pearl và Jobert. Phái độc lập thường xuyên chạy đến bên Morocco đánh du kích, tùy tiện bắt vài người trở về, sau đó yêu cầu chính phủ trao đổi thành viên phái độc lập bị giam với họ, đôi khi cũng sẽ yêu cầu chính phủ trả tiền chuộc, nếu hai cách này đàm phán bất thành thì bọn họ sẽ giết con tin cho hả giận, một hành vi không khác gì bọn bắt cóc.

Chỉ là bây giờ phái độc lập vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì, không biết sao lại thế này.

Nếu dựa theo suy đoán này mà nói, khả năng Pearl và Jobert còn sống sẽ càng thêm lớn, chỉ là căn cứ của phái độc lập rất phân tán, có vài người thậm chí căn bản không phải thành viên chính thức, chỉ là những người dân bất mãn gay gắt với chính phủ Morocco. Nếu là người như thế mà nói thì gần như không thể nào tìm được, chỉ có thể chờ bọn họ chủ động liên hệ.

Ngày đầu tiên tuy không tính là phí công không có kết quả nhưng cũng không có tiến triển lớn. Gắng gượng đến nửa đêm, mọi người đều mệt mỏi, vì thế đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Thiện Minh đã mấy ngày không tắm rửa, vọt vào phòng tắm thống thống khoái khoái dội một lần, sau đó trần truồng đi ra, nằm vật ra giường định ngủ luôn.

Thẩm Trường Trạch lập tức đỡ lấy cái đầu đang định vùi vào gối của hắn, bất đắc dĩ nói: “Tóc chưa khô.”

Thiện Minh “ừ” một tiếng, nhắm hai mắt lại, trong đầu đều là Pearl và Jobert.

Thẩm Trường Trạch đặt đầu hắn lên đùi mình, sau đó lấy khăn mặt cẩn thận lau cho hắn, “Ba, ba đang lo lắng cho Pearl và Jobert sao?”

“Ừ, Pearl là…… ừm…… người phụ nữ ta thích nhất.”

Thẩm Trường Trạch nghe xong có chút không thoải mái, “Nhưng ba đã nói người Pearl yêu là Houshar.”

“Đúng vậy, nàng sùng bái Houshar, nàng yêu Houshar.”

“Houshar đối với Pearl cũng tốt lắm, hôm nay ông ấy còn nóng nảy, nhưng vì sao ông ấy không tiếp nhận Pearl?”

“Ta nghĩ có hai nguyên nhân.” Thiện Minh nhíu mày, có vẻ không quá nguyện ý nhớ lại, nhưng vẫn mở miệng nói: “Thứ nhất, vợ của Houshar ngày trước là vì ông ấy mà chết, khi chết còn đang có mang ba tháng, bị……” Thiện Minh mở mắt, trống rỗng nhìn trần nhà, “Bị súng máy bắn cho bụng nát tan, hoàn toàn biến dạng, lúc đó ta ở bên cạnh bà ấy, máu thịt văng đầy mặt ta. Đó là lần đầu tiên trong đời chúng ta cảm thấy tử vong ngay sát bên cạnh như thế, mi cảm thấy Houshar có thể quên sao? Thứ hai, hồi đó khi Houshar cứu Pearl ra khỏi tay phu nhân Aurora thì nàng mới có mười lăm tuổi, chỉ sợ rằng trong lòng Houshar thì Pearl vẫn mãi chỉ là một đứa nhỏ.”

Đây là lần đầu Thiện Minh kể cho y chuyện về Houshar và Pearl. Mỗi người trong Du Chuẩn đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần họ không tự nói thì sẽ không có người nói huyên thuyên, cũng sẽ không có người đi hỏi. Hỏi han quá khứ tàn nhẫn của người khác cũng không phải thói quen tốt gì, biết thì cũng chỉ làm mình khó chịu thêm.

Thẩm Trường Trạch thở dài, “Phu nhân Aurora là ai?”

“Mi có biết xx không?”

Thẩm Trường Trạch gật đầu, xx là một tổ chức sát thủ rất nổi tiếng, chuyên nhận nhiệm vụ ám sát, đặt bom, bảo vệ. Ngoài việc có năng lực cao siêu và danh tiếng, toàn bộ các thành viên đều là nữ có lẽ chính là nguyên nhân lớn nhất đề cao thanh danh của họ. Vì đạt được mục đích mà họ sẽ không từ thủ đoạn, dùng sắc đẹp và thân thể mê hoặc là vũ khí giết người làm đàn ông khó lòng phòng bị nhất. Tuy rằng xx và Du Chuẩn có tính chất bất đồng, nhưng đều dựa vào việc “Dùng tiền tài của người thay người tiêu tai” để tồn tại, cho nên tin tức của họ đều có thể tới tai Thẩm Trường Trạch.

Thiện Minh nói: “Phu nhân Aurora là người sáng lập ra xx, một người đàn bà vô cùng âm độc. Vài năm trước nghe nói bà ta bị kẻ thù giết, chết rất thảm, hiện tại con gái bà ta đã tiếp nhận vị trí ‘Phu nhân’. Thủ hạ của bà ta là các nữ sát thủ, rất nhiều người là do bà ta lừa từ khắp nơi trên thế giới đến, mua đến, cướp đến, từ lúc mấy tuổi đã bắt đầu nhận huấn luyện, Pearl chính là một trong số đó. Có một lần ra nhiệm vụ, Du Chuẩn và xx vừa vặn vào thế đối địch. Xx sợ Du Chuẩn, không dám nghênh chiến trực diện, vì thế phái sát thủ ưu tú nhất của họ đi ám sát Houshar, người kia chính là Pearl. Kết quả, Pearl bị bắt được, xx không để ý đến nàng, trực tiếp rút lui, vì thế Houshar liền giữ Pearl lại. Pearl rất cảm kích Houshar không giết nàng, hơn nữa được Du Chuẩn che chở, xx cũng không dám đến tìm nàng nữa. Houshar chính là người đã cho nàng tự do và tôn nghiêm.”

Thẩm Trường Trạch lẳng lặng nghe, trong đầu hiện lên hình ảnh Pearl với mái tóc đen ghẹo người luôn phong tình vạn chủng, cả người toả ra vẻ đẹp và gợi cảm không gì sánh kịp, rất khó tưởng tượng nàng đã từng có quá khứ như vậy.

Thiện Minh thở dài, lầm bầm lầu bầu, “Tuy rằng mỗi người đều sẽ chết, nhưng đến cuối cùng ta vẫn hi vọng có người sẽ chết sau ta.”

Thẩm Trường Trạch nhẹ giọng nói: “Ba, ba nhất định phải chết sau con.”

Thiện Minh cười, “Không thể nào, mi có long huyết bảo vệ, gần như là cơ thể bất tử, kiểu gì ta cũng không thể chết sau mi được.”

Thẩm Trường Trạch cúi đầu hôn lên trán hắn, “Nếu ba chết thì con sẽ cùng đi với ba.”

Thiện Minh nhíu mày nói: “Sao mi lại có ý tưởng đáng cười như vậy.”

Thẩm Trường Trạch nghiêm túc nói: “Có chỗ nào đáng cười? Con chỉ muốn ở cùng một chỗ với ba, ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào.”

“Sống vẫn tốt hơn nhiều, mi đừng ngây thơ. Nếu ta chết thì mi có thể rời khỏi Du Chuẩn, cầm tiền mà sống cuộc sống mi muốn.”

Thẩm Trường Trạch thản nhiên nói, “Cuộc sống con muốn chính là ở cùng một chỗ với ba, không có gì khác.”

Thiện Minh bất đắc dĩ bĩu môi, nghĩ rằng trẻ nhỏ thật sự là ngây thơ, đến tình cảnh sinh tử thật sự y sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu. Cũng tốt, ai bảo tuổi y còn nhỏ cơ.

Thẩm Trường Trạch cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có chính y rõ ràng, Thiện Minh với y mà nói chính là toàn bộ thế giới. Y sẽ đi theo ba tới bất cứ đâu, cho dù là địa ngục.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx