CHƯƠNG 77
Thiện Minh đưa Thẩm Trường Trạch tới cửa phòng thí nghiệm dưới lòng đất kia, cửa vào là một ô cửa hình tròn đường kính hai mét, không biết dùng kim loại gì chế thành mà phát sáng rất mạnh.
Thẩm Trường Trạch nói: “Đi vào như thế nào?”
Chiếc xe Thiện Minh chọn trong lúc vô ý vừa vặn lại là chiếc xe nhiều trang bị nhất của họ, vì thế hắn mang theo một ba lô toàn vũ khí tiên tiến. Hắn tìm kiếm trong ba lô một lúc, sau đó tìm ra một quả bộc phá nhỏ rồi đem đặt lên cửa, hai người tránh ra xa, rồi nổ “oanh” một tiếng, cái cửa có tầng tầng mật mã phong tỏa bị tạc ra một cái lỗ lớn.
Thẩm Trường Trạch ở phía trước, Thiện Minh ở phía sau, hai người ôm súng máy, thật cẩn thận chui vào bên trong.
Khói thuốc súng tán đi, trước mắt xuất hiện một loạt bậc thang nối thẳng xuống lòng đất, hai người đi theo bậc thang xuống dưới, cho đến khi phía trước xuất hiện một hành lang thật dài. Bọn họ có chút ngoài ý muốn, không ngờ dưới này lại bị đào rỗng, đã vậy diện tích còn quá lớn như thế.
Hai người dán sát chân tường đi từng chút tới trước, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một giọng nói lạnh lẽo, “Không ngờ bọn mày dám vào đến tận đây, bọn mày hủy nhiều phòng thí nghiệm của ta như vậy, đừng tưởng rằng có thể dễ dàng đi ra ngoài.”
Thẩm Trường Trạch tìm được một camera, liền giơ ngón giữa về phía nó.
Đường Tịnh Chi cười âm hiểm, “Để ta cho bọn mày thấy sức mạnh long huyết là thế nào đi.”
Một trận tạp âm chói tai, xung quanh liền khôi phục sự bình tĩnh.
Một lát sau, bọn họ chợt nghe thấy từ đầu bên kia của hành lang truyền đến thanh âm kì quái, là tiếng chạy cùng với…… tiếng động vật gào rống.
Hai người đồng thời quay đầu, chỉ thấy từ một góc của hành lang rộng lớn xuất hiện một đám chó hoang, hình thể so với chó hoang bình thường lớn hơn một vòng, thân hình cường tráng, mắt phiếm ánh sáng xanh, nhìn qua vô cùng đói khát, điên cuồng lao tới chỗ họ.
Hai người giơ lên súng máy liều mạng bắn phá, từng con chó hoang tru lên ngã xuống đất, máu phun tung toé khắp nơi, trên vách tường trắng xóa chỗ nào cũng là màu đỏ tươi nhìn ghê người.
Bọn họ không hề nghĩ rằng số lượng chó hoang lại nhiều như thế, ít nhất không dưới trăm con, con nào cũng như hổ như sói, dẫm đạp thi thể đồng loại để vọt tới chỗ họ. Súng máy của hai người đều đã hết đạn mà chó hoang đã sắp đến trước mắt, không có thời gian để họ thay băng đạn.
Thẩm Trường Trạch hét lớn: “Ba, lui lại!” Móng vuốt của y chụp chết một con chó hoang, cái đuôi đảo qua, đánh bay hai con chó hoang khác định vượt qua y để tới chỗ Thiện Minh ra xa.
Thiện Minh ném súng máy xuống thay bằng súng trường, lùi đến một khoảng đủ cho hắn phản ứng và phòng ngự an toàn, trốn ở phía sau Thẩm Trường Trạch tiến hành bắn tỉa.
Thẩm Trường Trạch hóa thành một luồng sáng màu vàng, sau đó đón đánh đám dã thú như hổ như sói kia, gắt gao bảo vệ con đường này, không để chúng nó vượt qua y.
Mặt Thiện Minh đầy mồ hôi, quần áo đều đã ướt đẫm. Cho tới giờ hắn chưa từng trải qua cuộc chiến đấu như vậy, hai người phải đối mặt với mấy chục con chó hoang đã được tiêm thuốc kích thích long huyết, quả thực là quá điên cuồng.
Thẩm Trường Trạch giết đỏ cả mắt rồi, y đã không còn sử dụng các loại kĩ xảo cận chiến y học được suốt mười năm nay nữa mà giống như một con dã thú thật sự, xé, cắn, tóm, chụp, lấy tư thế dã thú để đối mặt dã thú.
Có người từng nói, chiến tranh chính là thứ làm người ta khôi phục bản năng động vật.
Tại thời điểm tử vong uy hiếp kề cận, ý chí sống còn sẽ phát huy bản năng con người đến mức tận cùng, huống chi Thẩm Trường Trạch còn không phải là con người.
Hành lang rộng hơn hai mét đã biến thành một lò sát sinh, trên mặt đất phơi bày không biết bao nhiêu xác chó hoang, da thịt, nội tạng, óc, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất và vách tường, mùi máu tươi nồng đậm đến mức làm người ta gần như không thở nổi.
Vảy giáp chói mắt của Thẩm Trường Trạch phủ đầy máu, y đã bị máu tươi nhuộm đẫm, giống như La Sát của địa ngục. Y cứ thế giết sạch sẽ mấy chục con chó hoang điên cuồng, không để một con nào vượt qua y nhảy đến chỗ Thiện Minh.
Trong lòng Thiện Minh ngoài rung động còn có tự hào không thể áp chế.
Đây là con trai của Thiện Minh hắn, thật con mẹ nó hăng hái mà!
Thẩm Trường Trạch thở phì phò đi đến bên cạnh hắn, nhặt súng dưới đất lên, cặp mắt đỏ đậm nhìn thẳng vào Thiện Minh, mở miệng nói: “Ba, ba không sao chứ?”
Thiện Minh dùng tay áo lau sạch lông mi dính máu của y, “Ta ổn mà, bây giờ mi còn chưa thể nghỉ ngơi đâu.” Nói xong thì kéo y đi xuyên qua hành lang đầy xác chó hoang, đi vào sâu bên trong.
Trước mắt xuất hiện một đại sảnh trống trải, diện tích chừng hơn một nghìn mét vuông, chính giữa đại sảnh là một đài điều khiển, xung quanh rải rác tám phòng thí nghiệm trong suốt, trong đó có bốn phòng thí nghiệm có người đang nằm, hoặc nói đúng hơn, là long huyết nhân.
Ngoại hình đặc thù của những long huyết nhân này vô cùng tương tự Thẩm Trường Trạch, chẳng qua cánh rất nhỏ, màu sắc của vảy cũng đều là đen, xám, lam đậm là chính, không ai có màu nhạt hơn. Nhưng cho dù là như vậy, đồng thời nhìn thấy bốn long huyết nhân xuất hiện cũng đủ làm Thiện Minh rung động.
Bọn họ cũng rất nhanh nhìn thấy Đường Tịnh Chi.
Đường Tịnh Chi và Đường Đinh Chi, vài nhân viên nghiên cứu khoa học, cùng với một đám bảo vệ, đứng ở một phòng điều khiển khổng lồ treo trên không. Phòng điều khiển kia ngoài sàn thì tất cả vách tường đều trong suốt, được treo cách mặt đất ba mét, phảng phất như cách ly với toàn bộ khu vực xung quanh.
Điều làm Thiện Minh trố mắt là, hắn nhìn thấy Narciss.
Khi Narciss trông thấy Thiện Minh, trong mắt có vài phần sợ hãi, lại có vài phần sung sướng khi người gặp họa, thậm chí hắn còn vẫy tay cười chào Thiện Minh.
Thiện Minh giơ súng bắn một phát vào tường thủy tinh, tường thủy tinh chỉ xuất hiện một vết đạn thật nhỏ, xem ra người bên trong chắc chắn là tràn ngập cảm giác an toàn.
Đường Tịnh Chi vẻ mặt dữ tợn, “Vốn trạng thái của những long huyết nhân này còn cực kì không ổn định, không thích hợp để họ tỉnh lại. Nhưng phòng thí nghiệm ta vất vả thật lâu mới thành lập tương đối đã bị chúng mày hủy, vậy để xác chúng mày lại bồi thường đi.” Hắn ấn cái nút trong tay, lạnh lùng nói: “Bọn họ đều đói bụng đã lâu, thích nhất là ăn thịt.”
Cửa bốn phòng thí nghiệm trong suốt đột nhiên mở ra, dụng cụ bên cạnh bốn long huyết nhân đột nhiên sáng đèn đỏ, chất lỏng trong suốt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được di chuyển vào trong thân thể họ, tất cả bọn họ đều mở mắt.
Bọn họ nhảy xuống giường, dùng sức tru lên, hai mắt đỏ hồng, nhìn qua không có một chút ý thức con người nào.
Từng người bọn họ chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh, há miệng nhe hàm răng sắc bén ra thị uy.
Tình cảnh hai mươi mấy thành viên Du Chuẩn phải đối mặt với một long huyết nhân rồi bị giết đến thất linh bát lạc ở Vân Nam năm đó lại hiện lên trước mắt Thiện Minh. Lâm Cường vì muốn giữ mạng vài người còn lại, ôm thuốc nổ nhảy lên người long huyết nhân kia, cùng con quái vật đó nổ thành thịt nát. Nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và bi thống khôn cùng năm đó, tất cả đều tỉnh lại vào giờ phút này.
Bốn long huyết nhân cao lớn dữ tợn kia đi từng bước một tới gần bọn họ, Thiện Minh đã ngửi thấy hương vị tử vong phảng phất trong không khí.
Thẩm Trường Trạch hé miệng, hung ác rống lên một tiếng, nhe răng gầm rú đe doạ họ.
Bước chân của bốn long huyết nhân đều dừng lại, cặp mắt đã hoàn toàn không có nhân tính hiện lên một tia sợ hãi. Có lẽ là bởi sự đe doạ của thuần huyết, bốn người này cảm nhận được sức mạnh của Thẩm Trường Trạch, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Thẩm Trường Trạch tiếp tục gầm rú với bọn họ, y tiến lên một bước, bốn long huyết nhân kia lại lui ra phía sau một bước, hoàn toàn không dám liều lĩnh.
Đường Tịnh Chi mắng: “Thật sự là vô dụng, phun 3 ml khí ra.”
Trợ lý của hắn run giọng nói: “3 ml khí rất nguy hiểm, lỡ chẳng may bọn họ quá khốc liệt đánh sụp nơi này thì làm sao đây?”
“Phun ra!” Đường Tịnh Chi tự mình đi tới trước bàn điều khiển chính, ngón tay thao tác lạch cạch trên bàn phím.
Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch vừa nghe hắn nói “3 ml khí” thì đều rất khẩn trương, bọn họ xoay người muốn lui về hành lang.
Đường Tịnh Chi lạnh nhạt nói: “Vô dụng, trừ phi bọn mày có thể lên mặt đất trong vòng 3 giây, nếu không thì chạy đến đâu cũng thế.”
Đừng nói bọn họ đã không còn ba giây, kể cả còn thì cũng còn lâu mới đủ để tới mặt đất. Rất nhanh, lỗ phun khí trên tường phun ra từng luồng sương mù màu trắng, tuy rằng mắt thường có thể thấy được nhưng không có bất cứ hương vị gì.
Hai người che miệng mũi.
Giọng nói âm lãnh của Đường Tịnh Chi âm lại vang lên, “3 ml khí chỉ có hiệu quả với long huyết nhân thôi.”
Thiện Minh cũng đã không nín thở nổi, đơn giản buông tay ra hít một hơi, quả nhiên không có bất cứ cảm giác gì, thậm chí không có bất cứ điều gì không ổn. Nhưng Thẩm Trường Trạch thì không giống vậy, sau khi hít phải khí, thân thể y bắt đầu không ngừng run rẩy, bốn long huyết nhân kia cũng vậy, thân thể kịch liệt run rẩy.
Đường Đinh Chi đột nhiên vọt tới bên cạnh microphone, cướp lấy hô: “Thiện Minh! Tìm chỗ trốn mau! Đừng để họ nhìn thấy anh……”
Lời còn chưa dứt, y đã bị bảo vệ ấn xuống đất.
Thiện Minh rất nhanh hiểu ra ý của Đường Đinh Chi.
Bốn long huyết nhân vốn đang e ngại Thẩm Trường Trạch đột nhiên trở nên hưng phấn dị thường, sự sợ hãi đã biến mất không thấy tăm hơi, phẫn nộ kêu lên, xé giọng gào thét, chia ra đánh tới Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh.
@by txiuqw4