CHƯƠNG 80
Đầu óc Thiện Minh nóng lên, trực tiếp bị hành động ngoài ý muốn này làm cho choáng váng.
Lúc bắt đầu hắn còn cho rằng hành vi này chỉ là phụ tử tình thâm, nhưng khi hắn cảm giác được đứa nhỏ luồn cả đầu lưỡi vào, hắn không có cách nào bình tĩnh được.
Thẩm Trường Trạch đặt hắn trên thành bể bơi, đầu lưỡi luồn vào miệng Thiện Minh, liếm bên trong khoang miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn dùng sức hút. Cái hôn này quả thực kín không kẽ hở, vừa cấp bách lại nhiệt liệt, phảng phất như đang phát tiết khát vọng đã từ rất lâu của y.
Thiện Minh vươn tay hung hăng đập vào đầu y, Thẩm Trường Trạch không kiên nhẫn lẩm bẩm một tiếng, móng vuốt to đùng như kìm sắt tóm lấy hai tay hắn đặt trên đỉnh đầu, chuyên tâm hấp thu hương vị khiến y vô cùng khát vọng.
Thiện Minh chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời Thiện Minh hắn bị cường hôn, càng miễn bàn người cường hôn lại chính là đứa con trai hắn nuôi lớn từ nhỏ, này cũng quá doạ người đi.
Chỉ là cho dù hắn đá đánh giãy dụa thế nào thì Thẩm Trường Trạch cũng không chút sứt mẻ, hôn cực kì chăm chú.
Thiện Minh há miệng muốn cắn đầu lưỡi y, nhưng hắn kịp thời dừng lại, toát ra đầy người mồ hôi lạnh. Nếu cứ một ngụm cắn xuống, Thẩm Trường Trạch cũng không làm sao, hắn thì không phải trực tiếp đổ sulfat vào miệng sao.
Thiện Minh vừa tức vừa vội, thể lực vốn đã tiêu hao quá lớn, giờ lại còn không cho hắn thở một hơi. Hắn càng ngày càng không có sức lực, chỉ có thể bị Thẩm Trường Trạch đặt ở dưới thân tùy ý làm bậy.
Một bàn tay Thẩm Trường Trạch xé mở quần áo Thiện Minh, vuốt ve tới lui trên eo lưng Thiện Minh.
Cảm giác bị móng vuốt sắc bén và vảy rồng trơn trượt vuốt ve thật sự là vô cùng kém, rất giống bị rắn quấn quanh, làm cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thiện Minh không ngờ Thẩm Trường Trạch đã phát cuồng còn có thể biến thành như vậy, xem ra House và Đường Đinh Chi cũng không nói chuyện giật gân. Cùng với sự trưởng thành của đứa nhỏ, ham muốn *** là một vấn đề không thể bỏ qua, đến con người ở tuổi thiếu niên còn có thể vì *** mà làm ra chuyện nguy hiểm, huống chi là quái vật đáng sợ như long huyết nhân. Nhưng mà, y cũng không thể tìm cha của mình để xuống tay chứ, mẹ ôi!
Cũng không biết bị hôn như vậy bao lâu, Thiện Minh sắp thiếu dưỡng khí đến ngất đi, Thẩm Trường Trạch mới thở hổn hển mà buông hắn ra, đôi ngươi đỏ sậm lộ ra một tia đau thương lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt đã thanh tỉnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Thiện Minh có cảm giác Thẩm Trường Trạch đã tỉnh lại, đã nhận ra hắn. Có lẽ là hôn được một nửa thì đột nhiên tỉnh lại, có lẽ ngay từ đầu đã……
Hắn vừa định chửi ầm lên.
Đột nhiên Thẩm Trường Trạch giống như đang đặt cược vận may, nhẹ giọng nói, “Ba, con thích ba, con yêu ba.”
Thiện Minh nhìn y như nhìn thấy quỷ.
Mắt đứa nhỏ khép lại, ngã quỵ trên người hắn, hôn mê bất tỉnh. Vảy rồng trên người chậm rãi rút đi, những đặc thù của long huyết nhân dần dần biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cho đến khi khôi phục dáng vẻ thiếu niên, khôi phục thành thiếu niên anh tuấn mà hắn quen thuộc.
Thiện Minh khiếp sợ, giật mình sửng sốt hồi lâu, sau đó mới ôm lấy thân thể đang sắp trượt xuống nước của của y, kéo y lên bờ.
Hắn xác định vừa rồi mình không nghe lầm, đứa nhỏ đã nói thích hắn, thương hắn.
Điều này hoàn toàn khác với những gì hắn đã biết, ít nhất lúc trước khi đứa nhỏ nói như vậy, hắn cảm thấy y đang làm nũng, nhưng chuyện vừa rồi xảy ra đã làm hắn không thể coi mấy câu nói đó như con trai làm nũng ba được nữa.
Thật đáng sợ.
Đầu óc Thiện Minh lộn xộn, cứ như vậy khiêng Thẩm Trường Trạch đi qua hành lang thật dài, về tới đại sảnh điều khiển.
Cả đám người Đường Tịnh Chi đều bị bắt, cùng với các nhân viên nghiên cứu khoa học khác và bảo vệ, chật vật nằm trên đất. Đường Tịnh Chi nhắm mắt, xem ra là bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh là vài cái xác của bảo vệ, còn có Narciss đã bị thiếu mất một bên đầu.
Jush thấy Thiện Minh liếc một cái tới Narciss, giải thích: “Al nói cậu muốn tự mình giết hắn nhưng tôi không biết. Hắn chạy trốn nên tôi nổ súng.”
Thiện Minh lắc đầu, chuyện trong lòng hắn nhiều lắm, đây hiển nhiên không phải cái trọng yếu, chỉ cần Narciss chết là được.
Houshar đang ngồi một bên hút thuốc, bên chân đã đọng không ít tàn thuốc, ai cũng nhìn ra được hắn đang phiền táo.
Thiện Minh ném Thẩm Trường Trạch xuống đất, đi đến trước mặt Houshar và Al, “Các người mau đánh đi, tôi muốn ngủ.”
Lời còn chưa dứt, Al đã đạp hắn một cú ngã lăn ra đất, bổ nhào lên người hắn, tay năm tay mười mà đấm hắn. Al túm cổ áo hắn nổi giận mắng: “Vì sao không nói cho chúng tôi biết? Vì sao không nói cho chúng tôi biết? Vì sao muốn nuôi dưỡng thứ này, cậu đã quên Lâm Cường chết như thế nào sao, vì sao lại muốn nuôi dưỡng nó!”
Thiện Minh chớp mắt, lần đầu tiên trong đời nói lời xin lỗi, “Xin lỗi.”
Mắt Al đỏ lên, “Cậu đã quên cha chúng ta chết như thế nào sao? Cậu không biết loại quái vật này nguy hiểm thế nào sao, vì sao cậu lại gạt chúng tôi, vì sao phải gạt chúng tôi?”
Thiện Minh vươn tay ôm lấy đầu hắn, nức nở nói: “Xin lỗi, Al, ngay từ đầu thật sự tôi không biết, khi tôi biết sự thật thì tôi đã không có cách nào mở miệng, xin lỗi, người anh em, xin lỗi.”
Al ôm hắn òa khóc, giống như lúc trước khi Lâm Cường chết, hắn ôm Thiện Minh, hai người cùng nhau khóc rống. Mười bốn năm rồi, không ai có thể thoát khỏi bóng ma kia, tất cả chuyện xảy ra hôm nay đã gợi lên kí ức bọn họ không muốn nhớ lại, buộc bọn họ phải nhìn lại tình cảnh thảm liệt đó, và cũng bộc phát nỗi sợ hãi thật sâu của họ với long huyết nhân.
Thiện Minh vuốt mái tóc vàng mềm mại lấp lánh của Al, trấn an hắn giống như dỗ dành một đứa nhỏ, trong lòng tràn ngập áy náy. Từ lúc mười tám tuổi đã phải chịu đựng sự thống khổ vì cha nuôi và chiến hữu chết thảm, tiếp nhận chức vị lão đại của Du Chuẩn, chấn hưng toàn bộ quân đoàn lính đánh thuê, Al vì thế mà phải trả giá bao nhiêu, tất cả mọi người đều rõ ràng. Từ lúc thu nhận Thẩm Trường Trạch đến bây giờ, suốt mười năm trời, hắn làm sai rất nhiều chuyện, mà chuyện không nên nhất chính là lừa gạt người luôn tín nhiệm hắn này.
Hắn không thể tiếp tục sai nữa.
Trước mặt Đường Đinh Chi và các lính đánh thuê của Du Chuẩn có mặt ở đây, hắn đơn giản kể lại toàn bộ sự tình.
Đường Đinh Chi không ngăn cản hắn, chỉ đợi đến cuối cùng rồi lạnh nhạt nói, “Hy vọng mọi người giữ kín tuyệt đối, đừng để chuyện này lộ ra chút nào, như vậy tôi có thể cam đoan các người sẽ không bị chính phủ quấy rầy.”
Tất cả mọi người của Du Chuẩn lâm vào trầm mặc thật sâu, hầu hết là bị chấn kinh.
Hơn nửa ngày, Cali mới thở ra một hơi, “Trời ạ, tôi đang xem phim khoa học viễn tưởng sao? Long huyết nhân? Không ngờ tôi lại giết được một long huyết nhân, các người đều thấy chứ, khẩu súng đáng yêu kia của tôi, thật cool!”
Houshar liếc xéo hắn, hắn lập tức vui vẻ ngậm miệng.
Al đi tới kéo Đường Đinh Chi khỏi mặt đất, lạnh lùng nhìn hắn, “Anh cho là chỉ cần chúng tôi câm miệng thì hai bên liền không thiếu nợ nhau? Quái vật mà các người chế tạo ra đã giết cha nuôi của tôi, món nợ này tôi tìm ai tính đây!”
Đường Đinh Chi nói: “Hẳn là không phải tìm tôi, thời điểm đó tôi còn rất nhỏ, còn chưa nghe nói tới long huyết nhân.”
Al vung nắm tay lên muốn đánh y.
Đường Đinh Chi lập tức bắt được tay hắn, thành khẩn nói: “Anh Maurell, vừa rồi anh đã cứu tôi, cám ơn.”
Al ngẩn người, nhìn đôi ngươi trầm tĩnh thâm thúy như bầu trời đêm của y, bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp một chút.
Houshar đứng lên, “Al, đừng làm khó dễ tên ngốc đó, buông y ra đi.” Hắn đi tới kéo Thiện Minh đứng dậy, ném lên ghế, “Nói dự định của mày ra xem.”
Thiện Minh nhìn thoáng qua Thẩm Trường Trạch đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, gương mặt đứa nhỏ non nớt như vậy, vô tội như vậy.
Hắn trầm mặc.
Houshar nói: “Đứa nhỏ là một thành viên của Du Chuẩn, mày muốn giữ nó lại cũng không có gì đáng trách. Nhưng nó cũng là quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể mang đến nguy hiểm cho Du Chuẩn. Chúng ta nên xử trí chuyện này như thế nào, ta hy vọng tất cả mọi người có thể tỏ thái độ, nó là do mày nhặt về, mày nói trước đi.”
Cali cười nói: “Houshar, long huyết nhân lợi hại như vậy, giữ nó lại không phải chúng ta sẽ càng có sức mạnh cường đại sao?”
Bailey cũng nhún vai, “Tôi cũng cảm thấy không có gì to tát, lần sau bảo nó biến thân cho tôi xem đi.”
Falcon lại nói: “Các người nghĩ quá ngây thơ, nó là sản phẩm thí nghiệm trọng yếu của chính phủ Trung Quốc, một giọt máu cũng quý giá vô cùng, về sau sẽ mang đến mưa máu gió tanh như thế nào thì ai có thể đoán trước? Du Chuẩn không có nó cũng vẫn cường đại, nhưng nếu có nó thì tôi cho rằng rất nguy hiểm.”
Những người khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến, cảm thấy giữ đứa nhỏ lại cũng không sao cả và cho rằng rất nguy hiểm, mỗi bên gần như chiếm một nửa.
Mà Houshar và Al thì không đưa ra bất cứ ý kiến gì, chỉ nhìn Thiện Minh.
Thiện Minh chạm tới ánh mắt của họ, trong lòng dâng lên một trận cảm động không hiểu.
Tuy rằng bọn họ chưa nói gì cả, nhưng Thiện Minh biết, nếu hắn kiên trì muốn giữ Thẩm Trường Trạch lại, Al và Houshar sẽ đứng về phía hắn, không vì cái gì hết.
Houshar phất tay ngăn mọi người thảo luận, “Thu dọn đồ đạc, trước về Cloud Top đã. Thiện, trước khi rời khỏi Cloud Top mày phải cho chúng ta một đáp án.”
@by txiuqw4