CHƯƠNG 86
Phút giật mình qua đi, Thiện Minh không lưu tình chút nào nói, “Đúng, lập tức cút khỏi người ta.”
Khuôn mặt Thẩm Trường Trạch biến thành phẫn nộ, bi thương và nhục nhã, cuối cùng đọng lại thành một biểu cảm hung ác, y dán vào tai Thiện Minh nhẹ giọng nói, “Vậy tiếp tục ghê tởm đi, tôi sẽ làm ông vĩnh viễn nhớ kĩ người đàn ông đầu tiên của mình là ai.”
Y đưa tay lột quần Thiện Minh, Thiện Minh “F*ck” một tiếng, duỗi chân muốn đạp y, hai cái chân dài lại bị Thẩm Trường Trạch gắt gao đặt trên giường, không thể động đậy.
Thẩm Trường Trạch nhìn quần lót màu đen của Thiện Minh bao vây lấy khối thịt mềm kia, cảm thấy khí huyết dâng cuồn cuộn, ngón tay run rẩy nhè nhẹ.
Thiện Minh vừa thấy ánh mắt y, tâm liền trầm xuống.
Màu đỏ và đen trong con ngươi Thẩm Trường Trạch không ngừng biến hóa, thần thái trong mắt lúc sáng lúc tối, gân xanh trên trán y bạo nổi, tựa hồ tại cực lực khắc chế cái gì.
Thiện Minh lúc này cũng không quản được phía sau của mình đang gặp nguy hiểm nữa, nếu bây giờ Thẩm Trường Trạch biến thân, phỏng chừng cái mạng nhỏ của hắn cũng khó bảo toàn. Chết cũng không phải chuyện gì to tát lắm, nhưng nếu bị đàn ông tươi sống làm chết, cho dù hắn thành quỷ cũng không thể sống yên ổn.
May mắn Thẩm Trường Trạch chỉ chậm rãi áp chế sự xao động trong cơ thể xuống, khi y nhìn lại Thiện Minh, ánh mắt đã khôi phục sự thanh minh.
Thiện Minh còn sợ hãi nhìn y, cũng không vì y bình tĩnh mà trầm tĩnh lại.
Thẩm Trường Trạch cúi xuống, vươn đầu lưỡi, cách quần lót liếm thằng nhỏ của Thiện Minh.
“Ta x!” Da đầu Thiện Minh muốn nổ tung, hắn gần như lập tức có phản ứng.
Thẩm Trường Trạch vì hắn phản ứng mà hưng phấn lên, y lấy hai má cọ vào đùi Thiện Minh, đầu lưỡi linh hoạt cẩn thận liếm dọc theo đường cong của quần lót, kích thích Thiện Minh đến mức trốn về phía sau.
Thẩm Trường Trạch đè lại eo nhỏ của hắn, làm hắn muốn tránh cũng không thể tránh.
Ngay khi hương vị trong không khí càng ngày càng ái muội, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Thẩm Trường Trạch ngẩng đầu lên, lập tức nhảy xuống giường tiếp điện thoại.
Y nhẹ nhàng “ừ” hai tiếng rồi cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì phát hiện Thiện Minh đã đứng ở trên giường, bật lên không trung, đá vào đầu y một cú.
Thẩm Trường Trạch bị đá ra xa hai mét, bám vào ghế dựa mới không ngã sấp xuống. Tay Thiện Minh không thể động đậy, sự hung ác cũng không giảm lấy nửa phần, một chân tung một chiếc ghế dựa, đá về phía Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch tránh ghế dựa, nhào lên áp đảo Thiện Minh, y vuốt bắp đùi trơn nhẵn của Thiện Minh, cười nhẹ nói: “Ba à, ông như vậy mê người quá, tôi thật muốn liếm sạch toàn thân ông……”
Thiện Minh tức giận đến đỏ mắt, há miệng định cắn mặt y, một tay Thẩm Trường Trạch giữ chặt cằm hắn, tiện thể hôn xuống. Thiện Minh bị y nắm lấy cằm không thể khép miệng lại, cắn người bất thành, ngược lại bị Thẩm Trường Trạch luồn đầu lưỡi vào hung hăng đùa giỡn một phen, nụ hôn nóng hầm hập đến mức làm hắn phát cuồng.
Thẩm Trường Trạch hôn bờ môi của hắn đến sưng lên mới lưu luyến buông ra, sau đó với lấy quần mặc vào cho Thiện Minh. Y kéo Thiện Minh từ dưới đất lên, tà cười nói: “Ba, ông nói đúng, trở nên cường đại thật sự là chuyện tốt, chuyện mà tôi nghĩ nhiều năm cũng không dám làm, hiện tại có thể tận tình làm rồi.” Y đè lại bả vai của Thiện Minh, nắn khớp trở về vị trí cũ, sau đó nói: “Ba, hiện tại không phải lúc đánh nhau, hãy giống như lúc trước, cầm lấy vũ khí, chiến đấu cùng tôi đi.”
Thẩm Trường Trạch kéo tủ quần áo ra, bên trong treo hơn mười khẩu súng, y bắt đầu mang từng cái ra lắp ráp.
Thiện Minh bị y làm tức đến đặc cả não, không biết nên bắn một phát vào đầu y hay định làm cái gì khác.
Thẩm Trường Trạch quay đầu lại, nhìn bộ dạng sững sờ của hắn, nhíu mày, lấy tốc độ nhanh nhất giải thích: “Tôi đến Nhật Bản lần này là vì truy tìm Đường Tịnh Chi, hai năm trước hắn đã vượt ngục. Năm đó ở Morocco máu của tôi bị hắn lấy ra một phần, đến nay ở đâu không rõ, hiện tại hắn ngóc đầu trở lại, trước mắt là ở Kyoto, tôi ở Aohi là để lợi dụng mạng lưới tình báo Nhật Bản của họ. Khi tôi biết bọn họ sẽ tiến hành thượng đài với bang Mochigatsu, tôi làm cho bang Mochigatsu liên hệ với Neo, như vậy……” Thẩm Trường Trạch quay lại, như cười như không nói, “Là tôi có thể nhìn thấy ông.”
Thiện Minh đi tới, lấy một khẩu Desert Eagle, đỉnh vào thái dương Thẩm Trường Trạch, cắn răng nói: “Mi gặp ta là để làm chuyện vô liêm sỉ này?”
Thẩm Trường Trạch cười lạnh nói: “Đúng vậy, tôi trở về là để biến ông thành người của tôi, viên đạn này không bắn chết tôi được đâu, nếu ông muốn ra tay, không ngại thì cứ thử xem.”
Thiện Minh mở chốt, híp mắt nguy hiểm nhìn y.
Thẩm Trường Trạch cúi đầu, dựa sát vào mặt hắn, lạnh giọng nói: “Nổ súng đi, ông luyến tiếc giết tôi sao? Bốn năm trước so với việc vứt bỏ tôi, không bằng ông bắn tôi một phát thống khoái cho xong. Tôi bày tỏ làm ông ghê tởm như vậy sao? Ông thậm chí không muốn chờ tôi tỉnh lại để chính miệng nói một câu không nên với tôi. Đến lúc đó tôi mới biết được, trong lòng ông đến rắm tôi cũng không bằng, tôi chẳng qua cũng chỉ là một con chó nghe ông sai bảo thôi.” Thẩm Trường Trạch hung ác gầm nhẹ: “Hiện tại ông còn do dự cái gì? Nổ súng đi!”
Thiện Minh dùng báng súng đánh vào thái dương y, da ở thái dương lập tức rách ra, máu chảy theo lông mày của hắn xuống dưới.
Lông mày Thẩm Trường Trạch cũng chưa hề nhăn một chút, lộ ra nụ cười khát máu, “Nếu không phải thời điểm không đúng, tôi thật muốn hung hăng làm ông ngay bây giờ. Ông không chấp nhận tôi yêu ông, chẳng sao hết, nhưng đời này ông cũng đừng nghĩ rời khỏi tôi lần nữa.”
Thiện Minh kinh ngạc nhìn miệng vết thương kia đã tự động cầm máu, làn da được chậm rãi chữa trị.
Thẩm Trường Trạch lau vết máu trên mặt, dùng ngữ điệu mềm nhẹ phun ra uy hiếp làm người ta lạnh sống lưng, “Năng lực hiện tại tôi có được đã vượt qua tưởng tượng của ông. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, tôi sẽ đánh gãy chân ông.”
Thiện Minh quả thực không thể dễ dàng tha thứ Thẩm Trường Trạch lúc trước giống như người hầu nhỏ nói gì nghe nấy, chăm sóc hắn, đi theo làm tùy tùng của hắn, bây giờ lại dùng khẩu khí mệnh lệnh này để nói chuyện với hắn. Cơn tức giận hôm nay của hắn đã ngang với bão cấp mười hai rồi, tức giận đến nói không ra lời.
Thẩm Trường Trạch lấy dưới ngăn tủ ra một bộ áo chống đạn, muốn mặc lên người Thiện Minh.
Thiện Minh giật ra, “Ông đây không mặc thứ này.”
Thẩm Trường Trạch giận tái mặt, “Mặc vào.”
Thiện Minh khiêu khích nhìn y, “Không mặc.”
Thẩm Trường Trạch trừng mắt nhìn hắn, “Bây giờ ông có thể lựa chọn mặc quần áo sau đó mặc nó vào, hoặc là tôi lột hết đồ ông ra rồi mặc nó vào.”
“Cút mẹ mi đi.” Thiện Minh vung một cái tát lên.
Đầu lưỡi Thẩm Trường Trạch đẩy trong khoang miệng vào vị trí hai má bị đánh, tựa hồ đang áp chế lửa giận. Đột nhiên cảnh báo phòng cháy trong khách sạn vang lên, bắt đầu chỉ vang một lần ở tầng trệt rất xa họ, chậm rãi vang lên khắp toàn bộ khách sạn, cực kì chói tai.
Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Ba, mặc nó vào, hiện tại trong khách sạn này có sáu long huyết nhân, tất cả đều mang vũ khí hạng nặng. Bọn họ không như lũ điên chúng ta gặp ở Morocco đâu, sáu người này đều đã qua huấn luyện, so với House không kém hơn chút nào.”
Trong lúc Thiện Minh còn đang nhíu mày, Thẩm Trường Trạch nhanh chóng mặc áo chống đạn cho hắn, sau đó nhét Remington vào tay hắn.
Thiện Minh bỏ tay y ra, bắt đầu tự mình chọn lựa vũ khí, hai thanh mã tấu, một khẩu PSG và M16, một khẩu Remington, một khẩu Desert Eagle và Browning. Hắn còn nhét vào áo chống đạn các kiểu lựu đạn, cõng một thùng băng đạn. Bây giờ trang bị dư thừa, hắn phải cho bọn long huyết nhân được ấp trứng ra từ máu thằng con vô liêm sỉ này của hắn nếm thử lợi hại của ông nội Thiện của chúng!
Thẩm Trường Trạch cũng trang bị hoàn tất, sau đó khiêng một ống phóng rocket M202 bốn nòng lên, y theo thói quen định kéo tay Thiện Minh, “Đi.”
Thiện Minh giật khỏi tay y, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
Thẩm Trường Trạch nhìn bóng dáng quen thuộc của Thiện Minh, nhưng lại cảm thấy hốc mắt có một tia chua xót.
Y nghĩ rằng nước mắt của mình đã sớm chảy hết rồi chứ.
@by txiuqw4