Khi cơn đau đớn trôi đi, Stephen mệt mỏi tiến về phía cửa sổ, nâng khung kính trượt lên, ngồi trong góc của ô cửa sổ và tì khuỷu tay lên ngưỡng cửa. Mưa đã tạnh; trong mùa hơi nước ẩm ướt là vô vàn điểm sáng khác của thành phố đang quay tròn như một chiếc kén màu vàng mềm mại. Thiên đường vẫn còn ở đây, mờ nhạt và đầy không khí ngọt ngào để thở hít sau một trận mưa rào, và trong thứ thanh bình ánh sách lung linh cùng mùi hương yên lặng, cậu tự cam kết với trái tim mình.
Cậu cầu nguyện:
- Người đã từng dự định đi xuống dưới trần gian trong sự huy hoàng của thiên đường nhưng chúng ta đã phạm tội, rồi sau đó Người không thể an tâm đến với chúng ta nhưng với vẻ oai vệ bị che khuất và ánh sáng mờ bởi vì Người là Chúa. Vì thế Người tự mình đến bằng sự yếu ớt chứ không bằng quyền lực và Người cử con là một tạo vật để thay mặt Người với vẻ duyên dáng và ánh sáng rực rỡ tỏa sáng của một tạo vật phù hợp với chúng ta. Bây giờ con xin cầu nguyện rằng Người, với bộ mặt đó, hình dáng đó mẹ thân yêu ơi, hãy nói với chúng con về sự vĩnh hằng, không giống như vẻ đẹp của trái đất đầy hiểm nguy khi ta nhìn lên, mà giống như ngôi sao buổi sáng mà người tượng trưng, sáng chói, du dương, thanh khiết đầy sức sống, nói với thiên đường và truyền thái bình xuống cho nhân gian. Ôi ngày báo tin đã đến đến, ôi ánh sánh của lòng mộ đạo! Hãy chỉ đường cho chúng con như người đã làm! Trong ánh sáng tối tăm, băng qua vùng hoang dã lạnh lẽo, chỉ dẫn chúng ta tới Chúa Giê-su, chỉ dẫn chúng con đến ngôi nhà của chúng con.
Đôi mắt Stephen nhòe đi vì nước mắt. Cậu khiêm nhường nhìn lên thiên đường. Cậu khóc lóc cho sự ngây thơ trong trắng đã bị đánh mất.
Khi bóng đêm của buổi tối đổ xuống, Stephen rời khỏi căn nhà, và cái chạm nhẹ đầu tiên vào không khí ẩm ướt tối tăm và tiếng động của cánh cửa khi đóng lại một lần nữa làm nhức nhối lương tâm cậu, bị ru ngủ bởi kinh cầu nguyện và những giọt nước mắt. Xưng tội! Xưng tội! Không đủ để ru ngủ lương tâm bằng nước mắt và lời cầu nguyện. Cậu phải quỳ trước mặt linh mục của Chúa thánh thần và thành khẩn nói với ông tất cả tội lỗi còn che giấu. Trước khi một lần nữa Stephen nghe thấy tiếng cửa mở cho cậu đi qua ngưỡng cửa, cậu lại nhìn thấy chiếc bàn trong bếp đã sẵn sàng cho bữa ăn tối. Cậu lại sẽ phải quỳ xuống và xưng tội. Nó khá là đơn giản.
Sự nhức nhối của lương tâm không còn nữa và cậu ngay lập tức tiến về phía trước, xuyên qua những con phố tối tăm. Có quá nhiều phiến đá lát đường trên vỉa hè của dãy phố đó và rất nhiều đường phố trong thành phố này và cũng rất nhiều thành phố trên toàn thế giới này. Chính thế mà sự bất diệt là vô tận. Cậu mang tội tày đình. Thậm chí khi mắc tội tày đình chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc. Nhưng sao lại nhanh thế nhỉ? Bằng sự chứng kiến và suy nghĩ về sự chứng kiến. Đôi mắt chứng kiến sự việc, không cần phải ước để nhìn thấy.
Sau đó, trong một chốc lát, nó xảy ra. Thế có phải phần đó của thân thể hiểu được hay không biết? Con rắn, một loài vật quỷ quyệt nhất trong cánh đồng. Nó phải hiểu khi nó mong muốn trong phút chốt và sau đó kéo dài mong muốn của chính nó hết thời điểm phút chốt đầy tội lỗi đó. Nó cảm giác và hiểu được các mong muốn. Thật là một việc khủng khiếp! Ai đã làm nó trở nên như vậy, một phần cơ thể thú vật chỉ có thể hiểu và thèm khát một cách đầy thú tính? Rồi thì có phải cậu hay một sinh vật không có tính người bị kích động bởi một linh hồn thấp kém? Linh hồn của cậu kinh tởm bởi một ý nghĩ về một cuộc sống nham hiểm độc ác được nuôi dưỡng bên ngoài sự mỏng manh của cuộc sống đầy nghị lực và làm lớn lên tư tưởng nhục dục nhầy nhụa. Ôi tại sao lại như vậy? Ôi! tại sao?
Stephen co rúm người lại trước bóng hình của tư duy, hạ thấp phẩm giá của chính cậu bởi nỗi kính sợ Chúa - Người đã tạo nên muôn loài và con người. Điên rồ! Ai có thể nghĩ tới một suy nghĩ như vậy? Hèn mọn co rúm người lại trong bóng tối, cậu lẩm bẩm cầu nguyện cho thiên thần hộ mệnh, hi vọng bằng sức mạnh và quyền uy của mình, thiên thần hộ mệnh sẽ mang đi những tiếng rì rầm yêu ma quỷ quái đang rót vào tâm trí cậu.
Những tiếng nói thì thầm dừng lại và sau đó cậu nhận thức một cách rõ ràng rằng linh hồn chính cậu đã mắc tội trong tư tưởng và nó chủ tâm truyền tư tưởng tội lỗi đó sang cơ thể cậu. Xưng tội! Cậu phải xưng tội về mọi tội lỗi. Làm sao mà cậu có thể thốt ra bằng lời cho cha xứ tất cả những gì cậu đã làm? Phải nói! Phải nói! Và làm sao cậu có thể giải thích mà không cảm thấy xấu hổ? Và làm sao cậu có thể làm những việc như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn? Một thằng điên! Xưng tội! Ôi! Thực sự cậu sẽ trở nên tự do và không bao giờ phạm tội lại một lần nữa! Có lẽ các cha xứ sẽ biết. Ôi, Chúa ơi!
Cậu tiếp tục đi, xuyên qua những khu phố tăm tối, sợ hãi trong giây lát khi đứng đó vì lo lắng rằng cậu có thể cố kìm nén những gì đang chờ đợi cậu, sợ hãi cái phải đến mà cậu vẫn muốn quay lưng với lòng ham muốn mãnh liệt. Đẹp làm sao một linh hồn khi được hưởng sự khoan dung của Chúa khi Ngài âu yếm nhìn nó bằng tình yêu thương vô hạn!
Những cô gái nhếch nhác ngồi dọc theo những phiến đá lát lề đường, trước mặt là những chiếc rổ. Những mái tóc đen phủ xuống lông mày họ. Họ không thật đẹp khi phải rơi xuống những vũng bùn nước. Nhưng Chúa nhìn thấy linh hồn của họ. Và nếu linh hồn họ được hưởng sự bao dung của Chúa thì họ bừng sáng lên và Chúa thương yêu họ, dõi theo họ.
Một cơn gió hoang dã bẽ bàng chán nản thổi qua linh hồn cậu khi nghĩ về việc cậu đã sa ngã như thế nào để cảm nhận rằng những linh hồn đó đáng yêu với Chúa hơn là linh hồn xấu xa của cậu. Cơn gió thổi qua cậu và qua cả hằng hà vô số những linh hồn khác. Những ngôi sao bây giờ sáng hơn hay bây giờ mờ đục hơn, những ngôi sao vẫn đang còn đó hay đã tàn dần. Những linh hồn chập chờn trôi qua, vẫn còn đó hay đã tan rã dần, đã được kết hợp vào trong hơi thở. Một linh hồn bị đánh cắp; một linh hồn nhỏ bé: linh hồn của cậu. Nó bập bùng chỉ một lần và đi xa mất, bị lãng quên, bị biến mất. Sự kết thúc: một thứ rác rưởi trống rỗng đen, và lạnh lẽo.
Ý thức về nơi chốn quay trở lại dần dần trong tâm trí cậu trong khoảng thời gian: tối tăm, không cảm giác, không sự sống. Một quang cảnh bẩn thỉu vây quanh cậu; những giọng nói quen thuộc; những chiếc đèn hàn khí trong cửa hàng; mùi tanh của cá, mùi của các linh hồn và mùi mùn cưa âm ẩm; những người đàn ông đàn bà đi qua đi lại. Một bà già với một thùng dầu trên tay chuẩn bị băng qua đường. Cậu cúi xuống và hỏi bà ta có một nhà nguyện nào gần đấy không.
- Một nhà nguyện hả cậu? Vâng cậu ạ! Nhà nguyện trên phố Nhà Thờ.
- Phố Nhà Thờ?
Bà ta chuyển can dầu sang tay bên kia và chỉ đường cho cậu bằng cánh tay phải hôi thối quắt queo dưới tấm khăn choàng. Cậu cúi xuống thấp hơn, buồn rầu và đau đớn bởi giọng nói bà ta.
- Cảm ơn bà.
- Không có gì cả, thưa cậu.
Những cây nến trên bàn thờ chính đã tắt nhưng mùi thơm ngát của hương trầm vẫn còn bay lơ lửng xung quanh gian giữa của giáo đường. Những người đàn ông giúp việc với khuôn mặt ngoan đạo đầy râu đang hướng dẫn căng màn trướng ở phía cửa phụ, những người trông giữ nhà thờ giúp đỡ họ với những lời nói và cử chỉ nhẹ nhàng. Một vài người mộ đạo vẫn còn nán lại cầu nguyện trước hai bên án thờ hay quỳ xuống những chiếc ghế dài ở gần phòng xưng tội. Cậu rón rén tiến lại gần và quỳ xuống dãy ghế cuối cùng ở giữa nhà thờ, thầm biết ơn sự yên lặng và bình yên và mùi hương thơm ngát trong nhà thờ. Tấm ván mà cậu quỳ lên nhỏ bé và ọp ẹp và những người quỳ xung quanh cậu là những con chiên khiêm nhường ngoan đạo của Chúa. Chúa Giê-su cũng được sinh ra trong nghèo khổ và Ngài đã làm việc trong xưởng gỗ như một người thợ mộc, cưa cắt các miếng gỗ và thiết kế chúng. Và Chúa đã nói những lời đầu tiên về vương quốc của Chúa với những người đánh cá nghèo khổ, dạy tất cả những người đàn ông trở nên ngoan ngoãn và nhún nhường.
Stephen cúi đầu theo đôi tay chắp trước ngực, ra lệnh cho trái tim trở nên ngoan ngoãn và nhún nhường do đó mà cậu có thể giống những người đang quỳ xung quanh mình và để những lời cầu nguyện của cậu có thể được chấp nhận như họ. Cậu cầu nguyện ngay bên cạnh họ nhưng điều này thật khó. Linh hồn cậu dơ bẩn bởi tội lỗi và cậu không dám mở miệng để xin được thứ lỗi bằng lòng tin tưởng đơn giản của những người đến với Chúa đã khẩn cầu với sự tin tưởng vào Chúa đầy quyền năng. Bên cạnh cậu là những người thợ mộc, những người đánh cá, những người nghèo và giản dị làm nghề buôn bán nhỏ, đục đẽo và tạo hình những vật dụng bằng gỗ từ những cây gỗ, hay kiên nhẫn sửa chữa những chiếc lưới đánh cá.
Một người đàn ông cao lớn đi xuống lối đi giữa hai dãy ghế trong nhà thờ và những kẻ sám hối nhúc nhích dịch chuyển. Rồi tại khoảnh khắc cuối cùng, khi cậu vụt ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một bộ râu hoa râm dài và một chiếc áo màu nâu của Cha xứ. Cha xứ đi vào trong phòng nghe xưng tội và biến mất. Hai kẻ xưng tội đứng dậy và đi vào phòng xưng tội ở phía bên kia. Một tấm ván bằng gỗ được kéo lại che kín căn phòng và những lời lầm bầm không rõ tiếng khuấy động sự yên tĩnh.
Dòng máu cậu bắt đầu chảy rì rào bên trong các mạch máu, rì rầm giống như một thành phố tội lỗi bị gọi đánh thức từ trong giấc ngủ để chuẩn bị chịu tội. Những đốm lửa nhỏ sụp xuống và tàn tro bụi nhẹ nhàng rơi xuống, bùng cháy lên trong ngôi nhà có người ở. Họ nhúc nhích, thức dậy khi đang ngủ, cảm thấy khó chịu vì không khí nóng bức.
Cánh cửa phòng nghe xưng tội lại mở ra. Kẻ sám hối xưng tội rời khỏi phòng. Cửa bên cha xứ cũng được kéo lên. Một người phụ nữ lặng lẽ nhẹ nhàng bước vào tại nơi mà người xưng tội đầu tiên đã quỳ. Giọng sám hối lầm bầm lại bắt đầu.
Cậu vẫn có thể rời khỏi nhà thờ. Cậu cũng có thể đứng dậy, đặt một bàn chân lên trước chân kia và nhẹ nhàng bước đi sau đó là chạy, chạy, chạy thật nhanh băng qua những con phố tối đen. Cậu vẫn có thể thoát khỏi sự tủi nhục. Nó đã là một tội ác khủng khiếp nhưng đó là một tội lỗi! Đó là tội giết người! Những ngọn lửa nhỏ sụp xuống và chạm vào cậu mọi chỗ, những suy nghĩ xấu xa, những lời ô danh và những hành động đáng hổ thẹn. Sự tủi thẹn bao trùm lên cậu giống như những tàn tro nóng rực không ngừng rơi xuống. Để nói nó thành lời! Linh hồn cậu, ngột ngạt khó thở và vô dụng sẽ ngừng tồn tại.
Cửa phòng sám hối lại mở ra, một kẻ xưng tội bước khỏi nơi xưng tội cạnh cha xứ. Rồi cánh cửa phòng xưng tội cạnh cha xứ lại được kéo lên. Một người xưng tội lại bước đến. Một tiếng thì thầm nổi lên qua những đám mây hơi nước mỏng bay ra ngoài phòng. Đó là một phụ nữ: những lời thầm thì nhẹ nhàng, thì thầm và tan biến.
Cậu đấm nhẹ vào ngực mình bằng sự khiêm nhường và bí mật dưới vỏ bọc của hòm cất vũ khí bằng gỗ. Cậu sẽ ở bên những người khác và bên Chúa. Cậu sẽ thương yêu hàng xóm. Cậu sẽ yêu kính Chúa là người đã sinh ra và yêu thương mình. Cậu sẽ quỳ xuống và cầu nguyện với những người khác và thực sự cảm thấy hạnh phúc. Chúa sẽ nhìn xuống cậu và nhìn xuống họ và Chúa sẽ thương yêu tất cả.
Thật là đơn giản để trở thành người tốt. Mối ràng buộc của Chúa thật ngọt ngào và nhẹ nhàng. Sẽ tốt hơn nếu không bao giờ mắc tội và mãi mãi là một đứa trẻ, vì Chúa thương yêu trẻ nhỏ và dung thứ để chúng đến với Chúa. Thật buồn bã và khủng khiếp ghê sợ nếu gây tội lỗi. Nhưng Chúa luôn luôn nhân từ và khoan dung với những kẻ phạm tội đáng thương nếu họ thực sự ăn năn hối cải. Đó thực sự là điều tốt.
Cánh cửa phòng xưng tội lại mở ra. Kẻ xưng tội bước ra. Cậu là người kế tiếp. Cậu đứng lên trong hoang mang lo sợ và mò mẫm bước vào phòng xưng tội.
Cuối cùng nó cũng đã đến. Cậu quỳ xuống trong ủ rũ yên lặng và ngước mắt lên nhìn cây thánh giá mang hình Chúa Giê-su trên đó treo lơ lửng trước mặt cậu. Chúa có thể nhận ra cậu đang hối hận. Cậu có thể nói hết toàn bộ tội lỗi của mình. Lễ xưng tội của cậu sẽ lâu, rất lâu. Và tất cả mọi người trong nhà thờ sau đó sẽ biết kẻ xưng tội này đã làm nhiều điều tội lỗi như thế nào. Hãy để họ biết. Đó là sự thật. Nhưng Chúa đã hứa là sẽ tha tội cho cậu nếu cậu hối hận. Stephen đang hối hận. Cậu nắm chặt tay và giơ chúng lên trước một bóng người màu trắng, cầu nguyện với đôi mắt buồn rầu, cầu nguyện với toàn bộ cơ thể run run, lắc lư cái đầu giống như một kẻ đang mê man, cầu nguyện với đôi môi rên rỉ.
- Con thật hối hận, thật hối hận! Ôi, con thật hối hận!
Cánh cửa phòng lại mở ra và tim cậu đập loạn trong lồng ngực. Khuôn mặt của một cha xứ già khó chịu đến gai người, quay mặt đi khỏi Stephen, và tựa vào một bên tay. Cậu làm dấu thánh và cầu nguyện trước mặt cha xứ để cầu phúc cho cậu vì cậu đã mắc lỗi. Sau đó, cúi đầu xuống, Stephen đọc kinh sám hối trong hoảng sợ. Đến đoạn lỗi lầm trầm trọng nhất của con, cậu dừng lại và thở hổn hển.
- Tội lỗi cuối cùng con mắc phải cách đây lâu không, con yêu dấu?
- Lâu lắm rồi, thưa cha.
- Một tháng, con trai của ta?
- Lâu hơn, thưa cha.
- Ba tháng, con trai của ta?
- Lâu hơn, thưa cha.
- Sáu tháng?
- Tám tháng, thưa cha.
Cậu đã bắt đầu. Cha xứ hỏi:
- Và con nhớ được những gì từ lần đó?
Stephen bắt đầu xưng tội lỗi của mình: không đến nhà thờ, không đọc kinh cầu nguyện, nói dối.
- Còn gì nữa không, con trai của ta?
Tội bực tức, ghen tị với người khác, tham ăn, kiêu căng tự phụ, không nghe lời.
- Còn gì nữa không, con trai của ta? Không có sự giúp đỡ nào. Cậu lẩm bẩm:
- Con đã làm những tội lỗi dơ bẩn, thưa cha. Cha xứ không quay đầu lại.
- Với bản thân, con trai của ta?
- Và… với người khác.
- Với phụ nữ, con trai của ta?
- Vâng, thưa cha.
- Họ là những người đã có chồng, con trai của ta?
Cậu không biết. Tội lỗi của cậu nhỏ thành dòng từ đôi môi, từng giọt từng giọt một, nhỏ thành các giọt ô danh từ linh hồn cậu, mưng lên và rỉ ra giống như u nhọt, một dòng tội lỗi nhơ bẩn. Những tội lỗi cuối cùng tuôn ra, lờ đờ, dơ dáy. Không còn gì hơn nữa để nói. Stephen cúi đầu xuống, kiệt sức.
Cha xứ im lặng. Lát sau ông hỏi:
- Con bao nhiêu tuổi, con trai của ta?
- Mười sáu tuổi, thưa cha.
Cha xứ ra dấu xưng tội vài lần. Sau đó, đặt tay lên trán với đôi mắt vẫn còn đang ngoảnh đi chỗ khác, chậm rãi nói. Giọng nói ông ta tỏ ra mệt mỏi và già cỗi.
- Con còn rất trẻ, con trai của ta, - ông ta nói, - và hãy để ta nài khẩn Chúa tha tội và bỏ qua những tội lỗi của con. Đó là một tội lỗi nghiêm trọng. Nó giết chết thân thể và nó cũng giết chết cả linh hồn. Nó là nguyên nhân của rất nhiều tội ác và bất hạnh. Hãy từ bỏ nó, con trai của ta, hãy vì Chúa. Đó là sự ô nhục và tầm thường. Con không thể biết được rằng thói quen tồi tệ đó sẽ đưa con đi đâu và nó sẽ quay trở lại và chống lại con. Nếu không loại bỏ tội lỗi đó, con trai tội nghiệp của ta, con sẽ không đáng giá một xu đối với Chúa. Hãy cầu nguyện Đức mẹ đồng trinh giúp con. Đức mẹ sẽ giúp con, con trai của ta. Hãy cầu nguyện Đức mẹ mỗi khi tội lỗi đó xâm nhập vào tâm trí con. Ta tin chắc rằng con sẽ làm điều đó, đúng không con trai của ta? Con sẽ hối lỗi tất cả mọi lỗi lầm trên. Ta tin rằng con sẽ hối lỗi. Và bây giờ con sẽ thề trước Chúa rằng với lòng khoan dung của Chúa con sẽ không bao giờ xúc phạm Ngài một lần nào nữa bởi những tội lỗi kinh tởm kia. Con sẽ thực hiện nghiêm túc lời hứa đó với Chúa, đúng không?
- Vâng, thưa cha.
Giọng nói già nua và yếu ớt của cha xứ rơi xuống như một cơn mưa ngọt ngào nhè nhẹ vào trái tim run rẩy của cậu. Ngọt ngào làm sao mà cũng buồn làm sao!
- Hãy làm như vậy, con trai tội nghiệp của ta. Ma quỷ đã làm con đi lạc đường. Hãy đẩy chúng xuống địa ngục, những linh hồn sa đọa ghét bỏ Chúa của chúng ta, khi chúng xúi giục con làm ô nhục thân thể con bằng cách đó. Bây giờ hứa với Chúa rằng con sẽ từ bỏ tội lỗi đó, tội lỗi tồi tệ.
Mắt Stephen nhòa đi vì nước mắt và vì ánh sáng của lòng nhân từ của Chúa, cậu cúi đầu xuống và nghe thấy những tiếng nói của thế giới bên kia, lời tuyên bố chính thức tội ác của cậu đã được xóa sạch và cậu nhìn thấy tay của cha xứ giơ lên làm bằng chứng của việc xóa tội.
- Chúa ban phước lành cho con, con trai của ta. Hãy cầu nguyện cho Chúa.
Cậu quỳ xuống và nói những lời sám hối, cầu nguyện trong góc tối đen tại gian giữa của giáo đường; và những lời cầu nguyện của cậu đã bay lên trên thiên đường xuất phát từ trái tim trong sạch tinh khiết giống như mùi hoa thơm bay ra khỏi nhụy hoa của bông hồng trắng.
Những con phố lầy lội màu xám. Stephen sải bước trở về nhà, nhận thức được ơn huệ vô hình của Chúa tỏa ra và bừng sáng trong tứ chi mình. Thay cho những gì cậu đã làm. Cậu đã xưng tội và Chúa đã tha tội cho cậu. Linh hồn cậu trở lại đẹp đẽ và trong sạch: thiêng liêng và hạnh phúc.
Nó sẽ rất đẹp để chết nếu Chúa thực sự muốn. Thật tuyệt vời nếu được sống trong sự khoan dung một cuộc đời yên bình, đức hạnh và độ lượng với người khác.
Stephen ngồi cạnh lò sưởi trong bếp, không dám gào lên trong hạnh phúc. Từ khoảnh khắc đó đến bây giờ cậu không thể biết được cuộc sống đẹp và bình yên như thế nào. Một mẩu giấy hình vuông quay xung quanh chiếc đèn và in xuống đất một hình bóng uyển chuyển. Trên chạn bát đĩa có một đĩa xúc xích và bánh tráng miệng pút đinh, và trên giá là những quả trứng. Chúng chắc là được để dành cho bữa sáng sau lễ ban thánh thể trong nhà thờ của trường học. Bánh pút đinh màu trắng và những quả trứng, xúc xích và những tách trà. Xét cho cùng, cuộc sống thật đẹp và mộc mạc! Toàn bộ cuộc đời bày ra trước mặt Stephen.
Trong giấc mơ, cậu cảm thấy buồn ngủ. Trong một giấc mơ, cậu tỉnh dậy và nhận ra rằng trời đã sáng. Trong một giấc mơ bị đánh thức, cậu dạo qua trường học trong một buổi sáng bình yên.
Tất cả học sinh đã ở đó, đang quỳ xuống. Cậu cũng quỳ trong đám ấy: hạnh phúc và e lệ. Bệ thờ được trang hoàng với rất nhiều hoa trắng tỏa hương thơm ngát; và dưới ánh sáng của buổi sớm, ánh sáng nhợt nhạt của những ngọn nến nằm giữa những bông hoa trắng trông thật trong trẻo và bình yên giống như linh hồn của chính cậu.
Cậu quỳ trước bệ thờ cùng với những người bạn cùng lớp, nắm chiếc khăn trải bàn thờ. Đôi tay cậu run run và linh hồn cậu cũng rùng mình khi cậu nghe thấy cha xứ chuyểnbình đựng nước thánh từ người chịu lễ ban thánh thể này đến người chịu lễ ban thánh thể khác.
- Thân thể Chúa của chúng ta!
Vậy sao? Cậu quỳ ở đó, rụt rè và vô tội; và Stephen sẽ đưa lưỡi lên bánh thánh và Chúa sẽ bước vào thân thể trong sạch của cậu.
- Cho một cuộc đời bất diệt. Amen.
Một cuộc đời mới! Một cuộc sống hưởng ơn Trời, đức hạnh và hạnh phúc! Đó là sự thật. Đó không phải là một giấc mơ mà cậu vừa tỉnh giấc. Quá khứ mãi là quá khứ.
- Thân thể Chúa của chúng ta.
Bình đựng nước thánh đã đến chỗ cậu.
@by txiuqw4