sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Q.2 - Chương 4: Cổ Thần Về Nhà (thượng_ha)

Đập vào mắt đều là thương tùng cổ kính, giống như một khu rừng rập hoang dã, liên miên mấy nghìn dặm!

Đạo Vô Cực nói:

- Nơi đây là Mạc Dạ Chi Sâm phía tây nam Đại Doanh, giao giới giao giới giữa lãnh địa trực thuộc Đế Đình và lãnh địa Hướng gia phía tây nam, buổi tối thường có quỷ hồn qua lại, là một hung địa!

Mạc Dạ Chi Sâm? Cổ Thần thầm nghĩ, sào huyệt của Thi Hồn Tông kia cũng ở trong Mạc Dạ Chi Sâm này!

Nam Thiên đạo nhân lập tức tung hồ lô ra nói:

- Nơi này cách Linh Hư Sơn còn khoảng trên dưới ba mươi vạn dặm, các ngươi mau lên đây, rất nhanh Tàng Thiên Cơ sẽ trở về trung thổ, ta dẫn các ngươi trở về Hư Thiên Tông.

Mọi người đều nhảy lên hồ lô, duy nhất chỉ có Cổ Thần chưa động, Cổ Thần nói:

- Sư phụ, đệ tử còn có một chuyện quan trọng cần đi làm, sư tỷ, xong xuôi chuyện này, ta sẽ trở về Bach Thảo Phong, tụ họp với mọi người.

Hư Tử Uyên thực không ngờ, vừa mới gặp lại Cổ Thần lại phải xa nhau, nhất thời từ trên hồ lô nhảy xuống, nói:

- Ta và ngươi cùng đi!

Cổ Thần về nhà cần phải thay đổi hình dạng, bí mật gặp lại phụ thân là được rồi, cừu địch của hắn ở khắp thiên hạ, không dám để cho người khác biết được nhà của hắn ở đâu.

Cổ Thần có chân nhan đan tùy ý biến ảo tướng mạo, nhưng Hư Tử Uyên lại không có!

- Sư tỷ, chuyện này không thể mang sư tỷ cùng đi, lần này quan hệ tới tính mệnh của thân nhân ta, ta không thể có chút qua loa…

Cổ Thần cầm tay Hư Tử Uyên, nói:

- Sư tỷ về Bách Thảo Phong trước, ta giải quyết xong mọi chuyện, lập tức trở về Bách Thảo Phong, sau đó có thể rất lâu không ra ngoài!

Cổ Thần đã có sắp xếp sẵn, trở về Bách Thảo Phong liền lập tức bế quan khổ tu, đề cao tu vi sớm ngày bước vào Đoạt Xá kỳ Mệnh Tuyền cảnh, có thể mở ra tầng thứ hai Như Ý Linh Lung Bảo Tháp. Để Hư Tử Uyên tiến vào trong khu vực giảm tốc độ thời gian trôi qua gấp hai lần, như vậy Hư Tử Uyên còn lại mười năm thọ mệnh, Cổ Thần liền có thời gian hai mươi năm để đi tìm phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch cho nàng!

- Người thân của ngươi?

Hư Tử Uyên gật đầu, hỏi.

- Cừu địch của ta khắp thiên hạ, không dám để cho bất kỳ ai biết được thân nhân của ta, vì vậy khi ta gia nhập Hưu Thiên Tông chỉ dám nói là một tán tu, là một cô nhi, hôm nay người thân của ta gặp nạn, ta phải trở lại! Sư phụ, sư tỷ, thỉnh tha thứ cho ta đã nói dối mọi người!

Cổ Thần tạ lỗi đối với Hoàng Dược Tiên và Hư Tử Uyên.

-Ừm, nhìn song tấn của ngươi đã trở nên trắng, trên mặt hình như có bạch khí quấn quanh, đích thực là dấu hiệu người nhà của ngươi gặp điềm hung, dọc theo đường đi vừa rồi ta không chú ý, nếu Cổ sư điệt thực sự có người thân trên đời, vậy thì phải nhanh chóng trở về nhà nhìn một chút!

Đạo Vô Cực nhìn kỹ sắc mặt của Cổ Thần nói.

Cổ Thần chắp tay:

- Đa tạ sư bá nhắc nhở, mấy ngày hôm trước Đạo huynh đã nói cho ta biết rồi, bằng không ta cũng không biết, nếu như người nhà gặp nạn, Cổ Thần sẽ lưu lại tiếc nuối cả đời. Nam Thiên tiền bối, tiền bối dẫn theo mọi người đi trước đi.

- Ngươi phải cẩn thận!

Nam Thiên đạo nhân quan tâm nói:

- Xong xuôi mọi việc, sớm trở lại Bách Thảo Phong một chút, ngươi phải biết rằng, còn có người hầu như là thân nhân của ngươi quan tâm tới ngươi, cũng coi ngươi như thân nhân của mình!

Cổ Thần tự nhiên hiểu rõ phân lượng của hắn trong lòng Hư Tử Uyên. Hắn biết Nam Thiên đạo nhân là phụ thân của Hư Tử Uyên, nói như vậy đã quá rõ ràng ý tứ bên trong rồi.

- Tiền bối nói phải! Cổ Thần ghi nhớ trong lòng!

Cổ Thần gật đầu, tiễn Hư Tử Uyên lên trên hồ lô, nói:

- Mọi người không cần phải lo lắng cho ta, trừ phi có cường giả Độ Hư cảnh xuất thủ, bằng không không ai có thể bắt được ta! Sư tỷ, không bao lâu, ta sẽ trở về Bách Thảo Phong tụ họp với mọi người!

Hồ lô hóa thành một đạo lưu tinh màu xanh, phi độn theo hướng bắc.

Nơi này là Mạc Dạ Chi Sâm phí tây nam Đế Đình, thành Nhạc Thủy thì ở phía chính đông, lãnh địa Cung gia nằm ở chỗ cực đông, nối tiếp với Đông Hoang, cách chừng tám chín vạn dặm, ở phía đông bắc nơi này!

Lôi quang chợt lóe, Thiểm Thiên Phong Dực xuất hiện sau lưng Cổ Thần, hai cánh của hắn rung lên, Cổ Thần lập tức phóng lên trời cao, hóa thành một đạo điện quang, phi độn về chính nam.

Độn tốc của Cổ Thần cực nhanh, không lâu sau đã bay vùn vụt qua Mạc Dạ Chi Sâm, lúc này bay qua hơn hai nghìn dặm, một tòa thành lớn xuất hiện trước mắt Cổ Thần.

Cổ Thần tiếp tục phi hành, trực tiếp bay tới bầu trời tòa thành lớn.

Đây là một tòa thành lớn phương viên hơn mười dặm, tu sĩ tuần tra trên không trung đều có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín. Thậm chí còn có tu sĩ Trúc Thai kỳ, thấy Cổ Thần trực tiếp bay tới bầu trời tòa thành, hai gã tuần tra nhất thời bay tới chắn trước mặt hắn.

- Người nào? Phía trước là thành Nam Dương, nhanh chóng vòng qua mà đi!

Một gã tuần tra tu vi Trúc Thai kỳ quát lớn.

Tuy rằng phía sau Cổ Thần có một đôi cánh, thoạt nhìn thanh thế kinh người, thế nhưng thành Nam Dương không phải là tòa thành nhỏ hẻo lánh, trong thành có tới mấy cao thủ Kim Đan kỳ, là một tòa thành trọng điểm của thế gia tu tiên Hướng gia.

Có đôi khi thỉnh thoảng xuất hiện tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh tới chơi, những tu sĩ tuần tra này đều đã nhìn thấy qua, tu vi Kim Đan kỳ như Cổ Thần tự nhiên không thể gây sợ hãi đối với đám tuần tra này.

Cổ Thần không nói một lời, trực tiếp đánh mạnh một chưởng về phía trước, cự chưởng lớn trăm trượng xuất hiện trong không trung, nhất thời đánh văng hai gã tuần tra xuống dưới mặt đất.

Cổ Thần cố ý nháo sự mà đến, tự nhiên là phải gây chiến. Hai cánh rung lên, tiếp tục bay thẳng về phía trước, vừa mới tới bầu trời thành Nam Dương, một vòng quang tráo đột nhiên xuất hiện, quả nhiên trên bầu trời thành Nam Dương có hạ cấm chế phi hành.

Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ cửu trọng vận chuyển. Thân thể hắn đã trải qua thoát thai hoán cốt một lần, lực lượng tiếp tục bạo tăng chín lần, so với tu sĩ vừa mới bước vào Linh Anh kỳ còn mạnh hơn. Tốc độ của Cổ Thần không giảm, trực tiếp nhằm về phía trước oanh kích một quyền…

Ầm… Cấm chế cấm phi hành nhất thời bị kích hổng một lỗ hơn mười trượng, Cổ Thần trực tiếp bay vào trong!

Cấm chế phi hành không thể cấm chế được tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, mà Cổ Thần tuy có tu vi Kim Đan kỳ, nhưng thực lực hoàn toàn ngang băng với Mệnh Tuyền cảnh, tự nhiên có thể đơn giản phá hủy cấm chế.

Toàn bộ cấm chế trên bầu trời thành Nam Dương lay động mãnh liệt, tiếng nổ vang truyền khắp mỗi một ngõ ngách thành Nam Dương. Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên có hai cánh lập lòe lôi điện sau lưng phiêu phù giữa không trung.

- Yêu quái…

Phàm nhân trong thành kinh khủng kêu to. Thấy Cổ Thần có hai cánh, trực tiếp hô yêu quái! Hơn mười đạo độn quang từ các nơi trong thành bay lên không trung, đều là tu sĩ Thần Hải cảnh, tu vi từ Trúc Thai kỳ tới Kim Đan kỳ.

- Người nào, dám can đảm xông vào thành Nam Dương? Có để Đế Đình vào trong mắt? Có phải không để Hướng gia vào trong mắt? Có phải chán sống?

Một người quát lớn chính là tu sĩ có tu vi cực mạnh trong đám người, đạt tới tu vi Kim Đan trung kỳ.

Người này tên là Hướng Nguyên Thiệu, là thành chủ thành Nam Dương, thành viên trực hệ của Hướng gia!

Cổ Thần mở hai cánh, đứng giữa không trung, lẳng lặng quan sát mọi người xuất hiện trước mặt. Trong những người này, ngay cả Kim Đan hậu kỳ cũng không có, đến bao nhiêu đi nữa cũng không tạo thành uy hiếp đối với Cổ Thần. Cổ Thần căn bản không hề để vào trong mắt! Mỗi một tu sĩ bay lên trời cao, ánh mắt đầu tiên rơi vào Thiểm Thiên Phong Dực sau lưng Cổ Thần, lộ ra vẻ tham lam, trong lòng thầm nghĩ:

“Người này có can đảm xông vào thành, quấn chân hắn lại chờ đại nhân vật trong gia tộc chạy tới, nhất định khiến hắn chết không có chỗ chôn, quang sí trên lưng nhất định là một kiện pháp bảo phi hành khó lường, ta lập công lớn, nếu như có thể phân cho ta thì thực tốt quá…”

- Là ngươi? Ngươi là Cổ Thần?

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, người nói chính là thành chủ Hướng Nguyên Thiệu.

Cổ Thần từng bị Tàng Thiên Cơ phát lệnh truy nã, tuy rằng thành Nam Dương xa xa tại tây nam, thế nhưng dù sao cũng là thành lớn, tự nhiên có bứa họa phát lệnh truy nã của Cổ Thần, Hướng Nguyên Thiệu là thành chủ. Tàng Thiên Cơ tự mình hạ mệnh lệnh truy nã, hắn làm sao có thể không thèm để ý tới?

- Là Cổ Thần? Là truy nã phạm mà thái tử điện hạ tự mình phát lệnh?

Không ít người bắt đầu kinh hô, tuy rằng lệnh truy nã đối với Cổ Thần đã bị rút lại hơn một năm, thế nhưng vẫn có rất nhiều người nhớ kỹ.

Trong lòng bọn họ mừng thầm, nghĩ:

“Truy nã phạm bị phát lệnh này tự mình đưa tới cửa, thực sự không muốn lập công lớn cũng không được.”

Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Không sai, ta chính là Cổ Thần, ngày hôm nay ta cho các ngươi truyền lời tới Tàng Thiên Cơ. Các ngươi cứ nghe là được rồi, phải truyền nguyên bản lời của ta tới Tàng Thiên Cơ!

- Lớn mật! Dám hô thẳng tên thái tử điện hạ, ngươi muốn chết…

- Ngươi tính là cái gì? Tên của thái tử điện hạ cũng là ngươi xứng gọi?

Cổ Thần hiển lộ ra ngoài tu vi Kim Đan kỳ, mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều há miệng mắng mỏ Cổ Thần. Trên mặt Cổ Thần chỉ nở nụ cười nhạt, không thèm để ý tới đám người tranh đua miệng lưỡi, nói tiếp:

- Nói Tàng Thiên Cơ rửa cái cổ cho sạch, sớm muộn có một ngày ta sẽ chặt bỏ cái đầu chó Tàng Thiên Cơ, các ngươi đều nhớ kỹ!

Cổ Thần nói xong, hai chưởng đều xuất hiện, rồi đột nhiên xuất thủ, đạo đạo chưởng cương bổ ra, tất cả tu sĩ có mặt đều bị chấn động đè bẹp xuống dưới mặt đất.

Hướng Nguyên Thiệu chống lại một chưởng của Cổ Thần thiếu chút nữa phun máu tươi, nằm sấp dưới mặt đất, tạo thành một hố lớn.

Trong nháy mắt, hơn mười tu sĩ Thần Hải cảnh đều bị Cổ Thần đập xuống dưới mặt đất, nếu không phải Cổ Thần hạ thủ lưu tình, vậy thì chỉ cần một chưởng cũng đủ đánh chết toàn bộ tu sĩ Thần Hải cảnh ở đây.

Cổ Thần không phải là người thị sát, xông vào thành Nam Dương chỉ là vì muốn hấp dẫn ánh mắt Tàng Thiên Cơ, không thương tổn tới tính mệnh những người này.

- Nhớ kỹ truyền lời cho Tàng Thiên Cơ!

Đánh mọi người xuống dưới mặt đất, hai cánh rung lên, Cổ Thần phóng lên cao. Một quyền đánh ra, oanh kích cấm chế tạo thành một lỗ thủng lớn. Cổ Thần hóa thành một đạo điện quang, trong nháy mắt từ trong lỗ thủng bay ra ngoài. Cấp tốc bỏ chạy về hướng chính nam, rất nhanh liền biến mất không còn hình bóng.

Một đường phi độn về hướng nam hơn nghìn dặm, Cổ Thần hạ xuống dưới một ngọn núi hoang, tốc độ phi độn của hắn không thể có người nào truy tung được.

Biến thành bộ dáng tóc tai trắng xóa kiếp trước, Cổ Thần từ trên đỉnh núi đạp lên phi kiếm, phi độn về hướng đông.

Một thiếu niên, một lão nhân tóc trắng xóa, trừ phi là cường giả Độ Hư cảnh, bằng không không người nào nhận ra được, hai người đều là Cổ Thần dùng chân nhân đan biến hóa thành.

Cổ Thần hiện thân trong thành Nam Dương, chuyện này nhất định sẽ truyền khắp Đế Đình. Tàng Thiên Cơ trở lại trung thổ nhất định sẽ nhận được tin tức này, nếu như chuyển trọng điểm về phía nam, vậy thì đám người Nam Thiên đạo nhân có thể dễ dàng trở lại Hư Thiên Tông!

Dù sao đi nữa Cổ Thần muốn tốc độ có tốc độ, muốn thay đổi hình dạng có thay đổi hình dạng, ai cũng không bắt được hắn!

Biến thành bộ dáng kiếp trước, tóc trắng xóa, nhất phái tiên phong đạo cốt, Cổ Thần bảo trì độn tốc Kim Đan kỳ, bay vùn vụt về hướng đông hơn một vạn dặm, sau đó quay sang phía bắc, giữ tốc độ hiện tại, khoảng hai ngày là có thể tới thành Nhạc Thủy.

Tin tức Cổ Thần xông vào thành Nam Dương quả nhiên gây nên sóng gió ngập trời, không ít đại nhân vật Mệnh Tuyền cảnh đều tụi tập tới thành Nam Dương, truy sát Cổ Thần. Kết quả ngay cả bóng lưng của Cổ Thần cũng không hề thấy.

Cổ Thần tựa như một hòn đá nhỏ chìm vào đáy biển, ngay cả chút gợn sóng cũng không bốc lên, cứ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi như vậy.

Buổi chiều ngày thứ hai, cách thành Nhạc Thủy chỉ còn hơn một vạn dặm, Cổ Thần bay qua bầu trời một thôn nhỏ, chỉ thấy phía trước cuộn lên một trận khói đen, tiếng khóc vang trời.

Mặc dù đang ở trên cao mấy nghìn trượng, thế nhưng Cổ Thần tai tinh mắt thính, cảnh tượng, thanh âm của thôn nhỏ mấy chục hộ gia đình bên dưới đều truyền hết vào tai mắt Cổ Thần rất rõ ràng.

Chỉ thấy trong thôn nhỏ, ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đen mù mịt, thường xuyên có bóng kiếm quang thoáng hiện, đồng thời cũng có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên!

Già trẻ trong thôn, không phân biệt nam nữ đều bị kiếm quang chém giết, nam nữ từ hơn mười tuổi tới bốn mươi tuổi đều bị lôi tới một chỗ đất trong bên cạnh sơn thôn, tiếng than khóc rung trời xuất phát từ trong miệng những người này.

Bốn phía xung quanh đám người này có không ít tu sĩ đạp phi kiếm đứng giữa hư không, mặt đất cũng có không ít người đứng theo dõi.

Nam nữ thôn dân bị chia sang hai bên, nam nhỏ nhất cũng có mười lăm mười sáu tuổi, lớn chừng hơn bốn mươi tuổi, nữ nhỏ nhất mới mười hai mười ba buổi, lớn chừng hơn ba mươi tuổi! Tổng cộng có hơn ba mươi người.

- Khóc cái gì mà khóc? Lại khóc lão tử một kiếm bổ ngươi…

Một gã tu sĩ tuổi chừng hơn hai mươi quơ trường kiếm trong tay, một cước đá văng một gã nam tử chừng hơn ba mươi tuổi lảo đảo nằm ngửa mình trên mặt đất, mở trừng hai mắt nhìn quét qua mọi người.

Bên kia, một tên tu sĩ tuổi chừng hơn ba mươi đang đè lên một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, không hề để ý tới thiếu nữ giãy dụa kịch liệt, hai tay thì sờ loạn lên người nàng, quát lớn:

- Tiểu mỹ nhân, hầu hạ lão tử vui sướng, lão tử truyền cho nàng tiên pháp, cho nàng trường mệnh trăm tuổi!

Thôn dân không phân biệt nam nữ đều quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng, không dám phản kháng, chỉ thê thảm cầu xin:

- Các vị đại tiên, van cầu các ngươi, các ngươi là thần tiên bay lượn trên bầu trời, chúng ta chỉ là con người bình thường đi lại dưới mặt đất, các ngươi hãy buông tha chúng ta! Van cầu các ngươi…

Xoạt… Kiếm quang chợt lóe, một cái đầu văng lên trời cao.

- Ai dám khóc lóc, làm lão tử phiền muộn, đây là kết quả!

Một gã tu sĩ tuổi hơn hai mươi lúc trước mạnh mẽ quát to.

Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi bị gã tu sĩ này một kiếm chém đứt đầu, máu tươi giống như suối mạnh mẽ phun trào từ cái cổ không đầu.

- A…

Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ôm chặt đầu co lại thành một đoàn, thân thể không ngừng run rẩy.

- Vương ma tử, đừng giết người nữa, giết sạch rồi ngươi đi đào quáng cho lão tử?

Gã tu sĩ ôm thiếu nữ quát lên.

Gã tu sĩ tuổi trẻ tên Vương ma tử tựa hồ có bối cảnh rất lớn, không thèm quan tâm đối với quát nạt của tu sĩ kia, nói:

- Một phàm nhân mà thôi, giống như con sâu cái kiến, ta muốn đạp chết một con thì đạp chết một con!

Gã tu sĩ ôm thiếu nữ nói:

- Một thôn trang nhỏ không tiếp xúc với bên ngoài như vậy không phải là dễ tìm, mọi người bị ngươi giết rồi, đến đâu để lấy người? Giết người thường là trái với công ước tu sĩ, không phải là thôn trang nhỏ như vậy, đi nơi nào bắt thợ mỏ?

Vương ma tử không thèm để ý, nói:

- Cho dù bắt ở trong thôn trấn lớn, xem ai dám quản chuyện của Cự Linh Môn chúng ta!

Cổ Thần vừa mới bay tới đây, trùng hợp nhìn thấy gã tu sĩ tuổi trẻ Vương ma tử một kiếm chém đứt đầu thôn dân hơn bốn mươi tuổi, lại nghe hai người nói chuyện với nhau, nhất thời nổi giận lôi đình!

Thân là tu sĩ, dĩ nhiên đến thôn trang tàn sát con người bình thường, Thánh Đình có công ước tu sĩ, cấm tu sĩ tàn sát con người, nếu thấy kẻ nào làm vậy, giết không tha!

Trong lòng Cổ Thần bùng phát sát ý như nước thủy triều, không vì công ước tu sĩ kia, chỉ là cơn giận trong lòng không tiêu được!

Đúng lúc này, mấy người từ trong sơn thôn cuồn cuộn khói đen kia trở về, bước tới trước mặt tu sĩ ôm thiếu nữ, nói:

- Trưởng lão, không có một người sống, toàn bộ đều cháy sạch một mảnh, không lưu lại chút đầu mối nào.

Tên tu sĩ ôm thiếu nữ kia cười lớn một tiếng, nói:

- Tốt, để bọn chúng mang người đi, chúng ta xuất phát… Tiểu mỹ nhân, lão tử thương nàng!

- Các ngươi không cần phải đi nữa!

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng từ trên đỉnh đầu mọi người truyền dến, giống như tuyên án của tử thần!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx