Gửi đến: Tony Salerno <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Đàn ông
>Cứ để Mel tự giải quyết vấn đề của cô ấy. Cô ấy không cần em giúp đâu.
Đây là kiểu trả lời rất điển hình của đàn ông. Thậm chí em không thể nói nó sai ở chỗ nào nữa.
Nadine
Dolly Vargas <[email protected]>;
Tim Grabowski <[email protected]>;
George Sanchez <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Được rồi mọi người
Mel sắp đi làm lại và tôi nghĩ ta nên làm cái gì đó nho nhỏ để chào mừng cô ấy, vì cô ấy đang cảm thấy rất phiền não về chuyện với John. Vậy ta mở tiệc đãi bánh và kem nhé (tôi chịu phần đó).
Tim, sao ông không dùng tài trang trí thiên bẩm của mình để viền một số băng giấy màu quanh ô của cô ấy?
George, tôi nghĩ một món quà nhỏ sẽ thích hợp--và lần này, là thứ gì đó ông chưa mua ở quầy bán báo dưới lầu nhé? Ý tôi là, kẹo Jujubee cũng được, nhưng không đặc biệt lắm.
Dolly, vì chị rất giỏi với điện thoại, sao chị không gọi loan báo về thời gian và địa điểm. Như thế chúng ta chắc chắn sẽ có một đám đông ra trò.
Và trên hết là, hãy cố hành động tích cực. Nói cho mọi người hay, dạo này tinh thần cô ấy kém lắm, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cô ấy quay đít lẻn về Illinois. Và chúng ta không được để điều đó xảy ra. KHÔNG ĐƯỢC, dù có làm gì, đề cập đến hai từ John Trent. Cô ấy đang chông chênh lắm. Cho nên ai cũng phải đến hết nhé ;-)
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Chào mừng cậu trở lại!
Bọn tớ nhớ cậu nhiều lắm! Vắng cậu quanh đây buồn tẻ vô cùng. Không ai nói với bọn tớ sắp đến đám cưới của nhân vật nào, hay cập nhật liên tục cho bọn tớ những lần trông thấy Leo gần đây nhất. Tớ gần như hết chịu nổi sự buồn chán rồi.
Vậy chúng ta đi đâu ăn trưa đây?
Nad ;-)
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>;
Dolly Vargas <[email protected]>;
Tim Grabowski <[email protected]>;
George Sanchez <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Cám ơn mọi người
vì bữa tiệc chào đón. Lần này mọi người đã làm rất giỏi. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ. Tôi cá không có nhân viên nào ở Tạp chí lại có tiệc sau khi đi làm lại vì bị đình chỉ bắt buộc. Huống hồ có cả bánh và kem. Tôi rất thích đôi hoa tai nhựa hình Nữ thần Tự do cầm đuốc sáng ngời. Hiển nhiên là thứ mọi cô gái cần, nhưng không phải. Mọi người không phải làm vậy. Bây giờ tôi rất cảm kích nếu mọi người để tôi trở lại làm việc, vì có nhiều chuyện đã xảy ra ở Hollywood và xa hơn, hôm nay tôi có cả đống công việc đây.
Thân mến,
Mel
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Tớ sẽ giết cậu
Ý tớ là, bữa tiệc rất dễ thương, nhưng cậu biết tớ đâu có tâm trạng tiệc tùng. Tớ phải cắt mặt làm hai, vờ như vui vẻ dự tiệc. Mà có chuyện gì giữa cậu và cái bánh vậy? Cậu đã ăn những bốn miếng. Tớ không có ý gì, và tớ không định kiểm soát việc ăn kiêng của cậu, nhưng tớ tưởng cậu phải xuống cho được size 12 và có ý giữ nguyên như thế cho đến đám cưới.
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Có chuyện gì giữa cậu và cái bánh vậy?
Tớ không thể tiếp tục nữa, được chưa? Cái vụ ăn kiêng ngu ngốc này là dành cho bọn chim! Sống làm gì nếu tớ không được ăn cái tớ muốn? Tớ không quan tâm có vừa với cái áo cưới ngu ngốc của mẹ tớ hay không nữa. Tớ sẽ mua áo riêng, cái mà tớ có thể thở ấy. Tớ cũng sẽ không bắt mình chết đói trong sáu tuần tới nữa. Và khi đến thời điểm cắt bánh ở tiệc cưới, tớ có thể sẽ ăn một lát mà không phải lo đường chỉ áo bị bục ra. Đó. Cậu vui chưa? Tớ nói rồi đấy. TỚ LÀ MỘT CÔ GÁI TO BÉO. Tớ sẽ không bao giờ là size 6, hay size 8, hay thậm chí size 12. Tớ đang ở size 16, và cứ là vậy thôi. Tớ sẽ không bỏ lớp thể dục, vì tớ biết thế là tốt cho tớ, nhưng tớ sẽ chết mất nếu ăn rau trộn không dầu giấm mỗi bữa ăn trong suốt phần đời còn lại chỉ để nhét cho vừa một cái áo mà cuốn tạp chí nào đó nói là đúng size với chiều cao của tớ. Làm sao HỌ biết size nào đúng cho chiều cao của tớ? Họ không biết. Họ đâu biết tớ. Họ đâu biết hôn phu của tớ tình cờ lại THÍCH dáng vẻ của tớ, và anh ấy nói tớ là người phụ nữ quyến rũ nhất anh ấy biết, và khi tớ đi bộ xuống đường, mấy anh công nhân vệ sinh và tài xế xe tải huýt sáo và xin số điện thoại của tớ. Vậy tớ đâu có quá tệ, đúng không? Giờ thì ta đi đâu ăn trưa đây?
Nadine
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Ăn trưa
Xin lỗi cậu, Nadine, nhưng tớ có kế hoạch ăn trưa rồi. Tớ sẽ đi tới Applebeems với Vivica, siêu mẫu. Làm ơn đừng ghét tớ.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Ăn trưa
Applebee chứ? Với một siêu mẫu? Có quá nhiều thứ không ổn với bản án đó mà tớ không sao bắt đầu mô tả chúng. Ghét cậu ư? Sao tớ phải ghét cậu? Chỉ vì cậu đã quyết định ăn trưa tại một nơi mà tớ sẽ không bị bẽ mặt ngượng chín người với một siêu mẫu size 2? Ừ, cứ đi đi. Xem tớ có quan tâm không?
Nad :-(
: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Ăn trưa
Tự khắc phục đi nào. Cậu biết tớ luôn thích các nhà phê bình ẩm thực size 16 hơn các siêu mẫu size 2 mà.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: BỮA TRƯA
CHỊ MEL MIẾN,
CHỊ LÀ NGƯỜI VUI TÍNH NHẤT ĐẤY. ĐÓ LÀ BỮA ĂN TRƯA NGON NHẤT MÀ EM TỪNG CÓ TRONG MỘT THỜI GIAN DÀI. EM RẤT MỪNG ĐƯỢC GẶP CHỊ. EM HY VỌNG CHÚNG TA LÀ BNẠ TỐT VỚI NHAU. EM KHÔNG CÓ BNẠ THN NÀO TỪ KHI CHUYỂN TỚI ĐY TỪ SANTA CRUZ. BẤT CỨ KHI NÀO CHỊ MUỐN ĐI ĂN, GỌI CHO EM NHÉ. TRỪ TUẦN TỚI, VÌ EM SẼ ĐI MILAN, Ở ROME ĐẤY. VẬY TẠM BIỆT CHỊ NHÉ!
YÊU DẤU,
VIVICA
Gửi đến: [email protected]
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Bữa trưa
Chào Vivica! Chị cũng đã đi ăn rất vui. Nói riêng với em nhé, hai ta gói ghém đem về khá nhiều đấy chứ? Nghĩ đến tiêu Jalapeno thôi là chị muốn nôn rồi.
Chị rất muốn đi ăn với em lần nữa. Lần tới ta có thể mời cô bạn Nadine của chị đi cùng. Chị nghĩ em sẽ thích chị ấy đấy. Chị ấy là nhà phê bình ẩm thực của tờ báo, và chị ấy biết rành một số nhà hàng còn ngon hơn cả Applebee. Em thấy sao hả? Dù sao, chị đang nghĩ đến điều mà em đã nói trong lúc ăn. Nhớ khi chị nói chị sống ở đâu, em đã nói em đã đến đó trước đây, vào tối trước khi em và Max đi Key West? Lúc đó là khi nào vậy? Và em lúc đó đã gặp bác của Max rồi nhỉ? Chỉ là tò mò thôi.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: BÁC CỦA MAX
CHỊ MEL MIẾN,
EM RẤT MUỐN GẶP BẠN CHỊ, CHỊ NADINE!!! NHÀ PHÊ BÌNH ẨM THỰC SAO? NGHE NHƯ MỘT CÔNG VIỆC KHÓ KHĂN. VÌ NẾU EM LÀ NHÀ PHÊ BÌNH GIỎI, EM SẼ KHÔNG BIẾT MÌNH THÍCH CÁI NÀO HƠN, MÓN KHOAI TY ĐỂ VỎ NHN PHO MÁT VÀ THỊT HEO XÔNG KHÓI CỦA NHÀ HÀNG FRIDAY HAY MÓN KHOAI TY ĐỂ VỎ NHN PHO MÁT VÀ THỊT HEO XÔNG KHÓI CỦA NHÀ HÀNG APPLENEE. DÙ SAO THÌ, LÚC EM TỚI CĂN HỘ CỦA BÁC CỦA MAX LÀ TỐI TRƯỚC KHI EM ĐI KET WEST. MAX PHẢI ĐI CÙNG VỚI EM, NHƯNG PHÚT CUỐI ANH TA CÓ MỘT VỤ CHỤP HÌNH Ở LA., VÌ VẬY RỐT CUỘC EM ĐI XUỐNG ĐÓ TRƯỚC, RỒI ANH TA GẶP EM KHOẢNG MỘT TUẦN SAU ĐÓ. VẬY CHUYỆN XẢY RA LÀ, BUỔI TỐI TRƯỚC KHI BỌN EM ĐI, ANH TA NÓI ANH TA PHẢI ĐI LẤY CÁI GÌ ĐÓ Ở NHÀ BÁC ANH TA, VÌ VẬY EM Ở DƯỚI LẦU TRONG TAXI TRONG LÚC ANH TA ĐI LẤY NÓ. EM CHƯA BAO GIỜ GẶP BÁC ANH TA. MAX NÓI BÀ TA KHÓ CHỊU LẮM VÀ SẼ KHÔNG THÍCH EM DO EM QUÁ TRẺ SO VỚI ANH TA, CŨNG XẢY RA Y NHƯ VẬY VỚI NHIỀU BẠN TRAI TRƯỚC CỦA EM. DÙ SAO, SAU MỘT LÚC MAX TRỞ XUỐNG VÀ BỌN EM ĐI ĂN NHÀ HÀNG CHILI. CHỊ TỚI ĐÓ CHƯA? HỌ CÓ LOẠI NƯỚC SỐT ATISSÔ NGON NHẤT ĐẤY. THỈNH THOẢNG TA NÊN ĐẾN ĐÓ. TẤT CẢ CHỈ CÓ VẬY THÔI CHỊ!
VIVICA
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: George Sanchez <[email protected]>
Về việc: Tôi vừa đi ngang qua bàn của cô
và thấy cô đang hết sức mải mê không phải vào bài vở, như tôi có thể hy vọng, mà là vào email của cô. Tôi biết điều này có thể làm cô ngạc nhiên, nhưng tòa soạn không trả lương để cô trao đổi thư từ với bè bạn, Fuller. Chúng tôi trả lương để cô làm việc. CÔ CÓ PHIỀN LÀM MỘT CHÚT HAY KHÔNG? Hay như thế là đòi hỏi quá nhiều với cô?
G
Gửi đến: George Sanchez <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Trời, George
Không cần phải LỚN GIỌNG! Có chuyện đang làm phiền tôi đây. Tôi không thể vạch ra cái gì, nhưng nó có thể... tôi không biết nữa. Dẫn tới một chuyện gì đó lớn lắm, George. Nhưng cách duy nhất tôi có thể tìm ra nó có phải sự thật hay không, là liệu tôi có hỏi đúng câu hỏi với đúng người hay không thôi.
Vì vậy hãy để tôi làm công việc của mình và THÔI NHÌN QUA VAI TÔI ĐỂ XEM TÔI ĐANG VIẾT GÌ ĐI! Nó rất có thể là về ông đấy.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: George Sanchez <[email protected]>
Về việc: Đoán xem?
Nếu nó không phải cho Trang 10, tôi không hứng th
G
Gửi đến: [email protected]
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Bác của Max
Vivica, chuyện này khá quan trọng, em hãy cố nhớ đó là tối nào, chính xác nhé, em và Max có mặt tại tòa nhà của chị. Có lẽ em vẫn còn giữ thẻ lên máy bay khi em bay xuống Florida, hay ai đó ở chỗ làm của em đã viết nó xuống ở đâu đó?
Cho chị biết ngay khi có thể nhé.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Genevieve Randolph Trent <[email protected]>
Về việc: Cháu nội của tôi
Cô Fuller thân mến,
Chúng ta chưa được chính thức giới thiệu với nhau, nhưng chúng ta đã gặp nhau, đây tại một buổi gây quỹ ở Trung tâm Lincoln. Tôi tin cô sẽ nhớ ra tôi: tôi là bà già ngồi cạnh John Trent, người mà lúc đó cô tin là Max Friedlander. Cô và cháu tôi đã chuyện trò với nhau. Tôi thì, dĩ nhiên, không được phép nói quá nhiều, bởi cháu tôi không muốn cô phát hiện sự thật về nhân dạng của nó, vì lý do mà tôi tin là lúc này cô đã biết rõ. Tôi không thể tạ lỗi giùm hành vi của cháu tôi... đó là việc mà nó phải tự làm. Tôi tin là nó đã làm rồi. Theo như tôi hiểu, cô đã quyết định không chấp nhận lời xin lỗi của nó, và dĩ nhiên, đó là quyền của cô mà. Nhưng trước khi cô gạt bỏ cháu tôi ra khỏi cuộc đời cô hoàn toàn, cô Fuller, tôi nhờ cô xem xét giùm một việc sau: John yêu cô. Tôi hiểu là sau cách đối xử của nó, cô có thể cho rằng điều này là khó tin. Nhưng tôi xin cô hãy tin đi. Tôi rất muốn có cơ hội mặt gặp mặt để thuyết phục cô về sự thật này. Có khả năng, hay tôi đang đòi hỏi quá nhiều, hai ta gặp nhau không? Tôi rất thích có cơ hội nói chuyện với cô, giữa phụ nữ với nhau. Cho tôi biết nhé.
Genevieve Randolph Trent
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: John
Ôi Chúa ơi, giờ anh ta còn nhờ bà nội viết thư cho tớ, van xin tớ tha thứ cho anh ta. Tớ không đùa đâu. Thảm hại thật. Làm như *nội* nói cái gì thì sẽ thay đổi được ấy. Bà ấy là người thân của anh ta mà! Hơn nữa, bà ấy chắc bị ép viết thư. Họ chắc đã đe dọa bà ấy. Họ chắc đã nói viết thư này, hoặc nội sẽ vào một viện nào đó, bà nội. Tớ không tin họ. Họ cũng có thể đã làm thế và bà ấy vô phương ngăn cản họ. Ai mà không biết nhà Trent có người trong hệ thống tư pháp, mọi đường lên xuống bờ biển phía Đông, đều nằm trong túi của họ. Tớ thật may khi thoát khỏi cái nhà đó. Nó có thể có kết cục như phim Sally Field đóng khi cô ấy phải trốn đi cùng con gái. Có điều thay vì trốn khỏi Iraq hay bất kỳ đâu mà bộ phim được dàn dựng, tớ sẽ trốn khỏi Đông Hampton. Thật đấy. Cậu cứ suy nghĩ thử đi.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: John
Cậu chính thức bị mất trí rồi. Cho bà ấy vào nhà dưỡng lão? Cậu moi cái ý này từ đâu ra vậy? Mà làm sao cậu nói như thế từ bức thư rất đỗi dễ thương mà bà ấy đã viết cho cậu? Họ đâu phải nhà Kennedy, vì Chúa. Không ai trong gia đình này từng bị kết tội giết người. Chiếm hữu, có lẽ, nhưng không liên quan đến bạo lực. Và bà nội, ít ra, là một nhà tài trợ nghệ thuật nổi tiếng, và là nhà bảo trợ lớn của nhiều tổ chức từ thiện đã được báo chí khen ngợi nhiều, cô em ơi. Cậu lấy cái ý đó ở đâu vậy? Trí tưởng tượng của cậu đang làm việc quá giờ rồi đấy. Cậu nên bỏ nghề báo đi mà viết tiểu thuyết, vì hình như đó là nơi cậu thực sự có tài năng.
Nadine
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc:
Thế à? Vậy chắc cậu sẽ không tin khi nghe rằng tớ nghĩ tớ biết ai có thể đã đánh vào đầu bà Friedlander. Và đó không phải là thành viên trong gia đình Trent. Gặp tớ cạnh máy nước nóng, rồi tớ sẽ cho cậu biết. George cứ đi ngang đi dọc và đọc trộm qua vai tớ để biết chắc tớ đang làm việc. Nên tớ mới nói, Đùa sao? George Sanchez là người đàn ông quyến rũ nhất còn sống đấy. Bất kỳ gã đàn ông nào có lông lá đầy nghẹt trên lưng ắt hẳn phải là một kho testosterone[13]... HA, GEORGE! TÓM ĐƯỢC ÔNG RỒI NHÉ!!!
Mel
Gửi đến: Stacy Trent <[email protected]>
Từ: Genevieve Randolph Trent <[email protected]>
Về việc: Melissa Fuller
Nội gửi rồi. Và con bé không viết lại. Đúng là đứa con gái cứng đầu.
Nội nghĩ đã đến lúc chuyển sang Phương án B rồi.
Mim
Gửi đến: John Trent <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Mel
John thân mến,
Khi tôi gợi ý anh hãy làm gì đó để đưa Mel trở lại, tôi không có ý bảo nội anh viết thư cho cậu ấy. Thực sự, tôi không nghĩ đó là một ý hay chút nào. Tôi nghĩ nó có phần phản tác dụng. Khi tôi gợi ý anh hãy làm gì đó để đưa Mel trở lại, tôi đang nghĩ đến thứ gì đó hơn là những sợi dây, ôi tôi không biết nữa, treo một cái bảng lớn bên ngoài cửa sổ tòa nhà đối diện với tòa soạn chúng tôi với hàng chữ, Lấy anh nhé, Mel trên đó. Hay quấn gì đó trên những sợi dây.
Tuy nhiên, anh chọn cách tiến thụ động hơn... và thường, nó có thể cũng hiệu nghiệm. Xin chúc mừng sự cố gắng của anh, tôi nói thực đấy. Kẻ ít yêu hơn có thể đã từ bỏ rồi. Cái nết ương bướng của Mel khó ai bì, và cô ấy đang trong tình trạng như dân gian có câu “chim sợ cành cong” đối với những cành cây cao đẹp đẽ. Nhưng tôi nghĩ anh phải biết rằng giờ Mel tin là gia đình anh có đầy rẫy những phụ nữ sẽ làm bất cứ điều gì anh bảo, vì họ sợ rằng nếu không làm, anh sẽ cho họ vào một viện nào đó. Chỉ nghĩ anh có thể quan tâm.
Nadine
Gửi đến: Genevieve Randolph Trent <[email protected]>
Từ: John Trent <[email protected]>
Về việc: Nội làm sao thế
Nội đã viết cho Mel? Nội đã nói gì với cô ấy? Dù có viết thế nào thì cũng vô ích thôi. Cô ấy càng giận cháu hơn, theo như lời bạn cô ấy. Mim, cháu không cần nội giúp, được chứ? Vui lòng tránh xa đời sống tình cảm của cháu ra. Và chị Stacy cũng thế, trong trường hợp cả hai đang bắt tay với nhau, điều này thì cháu bắt đầu nghi ngờ rồi đấy. Cháu nói nghiêm túc đó, Mim.
John
Gửi đến: Stacy Trent <[email protected]>
Từ: Genevieve Randolph Trent <[email protected]>
Về việc: John
Ôi trời. Nội vừa nhận được một lá thư đầy giận dữ của John. Hình như nó biết về lá thư nội đã viết. Nó rất cáu, và cảnh cáo nội mạnh mẽ rằng hãy tránh xa đời sống tình cảm của nó. Nó nói thêm là nội cũng nên nói như thế với cháu.
Nội đề nghị ta hãy chuyển sang Phương án B ngay.
Mim
: Sebastian Leandro <[email protected]>
Từ: Max Friedlander <[email protected]>
Về việc: Tôi biết chắc
không ích gì khi hỏi, nhưng dạo này anh không tìm thấy việc gì cho tôi, đúng không?
Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>
Từ: Sebastian Leandro <[email protected]>
Về việc: Này
Tôi chết mất với thái độ này của anh. Tôi đã giới thiệu cho anh nhiều vụ, không cái nào anh chịu nhận cả. Tôi bó tay nếu anh không chịu lấy dưới hai ngàn một ngày, có định kiến với sợi vải bất thường, hay từ chối chụp hình thời trang cho bọn teen. Công việc của tôi là tìm việc cho anh, và tôi đã tìm việc cho anh. CHÍNH ANH là người đã gạt phăng đi tất cả.
Max, anh phải đối diện với sự thật là anh phải hạ giá xuống. Anh làm việc tốt, nhưng anh không phải là Annie Liebovitz. Các nhiếp ảnh gia tài năng mọi mặt như anh đang lấy phí ở mức thấp hơn. Là như vậy đấy. Mọi việc đã thay đổi... hoặc thích ứng với thời buổi, hoặc bị bỏ lại đằng sau.
Khi anh rút khỏi và đi không biết bao nhiêu tháng ở Florida cùng Cô Gái Hoàn Hảo của năm ngoái, anh đã bị bỏ lại đằng sau. Tôi ghét phải nói anh thế, nhưng, thôi, tôi đã nói ra
Sebastian
Gửi đến: Sebastian Leandro <[email protected]>
Từ: Max Friedlander <[email protected]>
Về việc: À phải
anh biết gì không? Tôi không cần anh, hay những vụ đi chụp cái tháp Sears tồi tàn của anh. Tôi là một nghệ sỹ, và như thế, tôi sẽ tìm được những dịch vụ, như anh gọi chúng, ở những nơi khác. Anh có thể xem như hợp đồng giữa tôi với anh chấm dứt tại thời điểm này.
Max Friedlander
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Max Friedlander <[email protected]>
Về việc: Bác tôi
Tôi biết cô đã thăm bác tôi từ khi bà ấy nằm viện. Giờ thăm là mấyMax Friedlander
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Max Friedlander
Nadine! Nhớ khi tớ nói tớ nghĩ mình biết ai đã tấn công bà Friedlander không? Tớ bắt đầu nghĩ đó có thể là Max. Vivica nói anh ta đã tới nhà của bác anh ta một tối ngay trước khi họ đi Key West, và lúc đó phải là gần với thời điểm bà Friedlander bị tấn công, dù dĩ nhiên tớ không thể bắt cô ấy nói chính xác ngày. Ngay cả ví của mình cô ấy thậm chí còn không nhớ, làm sao nhớ nổi ngày nào? Và giờ Max muốn biết giờ thăm tại bệnh viện nơi bác anh ta đang nằm. Giờ thăm đấy, Nadine. Từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ thăm bà cụ... Và đó là vì anh ta chưa biết sẽ kết liễu bà ấy như thế nào. Nhưng giờ thì anh ta biết rồi, vì tớ đã chỉ cho anh ta! Nhớ không? Tớ kể cho anh ta về Sunny von Bulow và Klaus đã tiêm quá liều insuline cho bà ấy thế nào, và lẽ ra ông ta nên làm giữa các ngón chân để không ai tìm thấy mũi kim chích... Đúng rồi! Tớ thực sự đã nói thế! Cậu biết tớ hay đọc những câu chuyện bí ẩn rồi nói tùm lum mà. Tớ đâu nghĩ anh ta sẽ lấy ống tiêm và insulin của Tweedle Dum rồi đi thăm bà bác tội nghiệp đang hôn mê trong phòng bệnh và GIẾT BÀ CỤ!!!! Nadine, tớ nên làm gì đây??? Cậu nghĩ tớ có nên báo cảnh sát? Tớ chưa bao giờ dám nghĩ Max sẽ làm một việc tàn độc như thế--Ý tớ là, tớ định sẽ viết một bài về nó và đưa cho George, cho ông ấy thấy tớ có thể viết những tin xác thực, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ, ý tớ là, tớ thực sự không tin...
Nhưng Nadine ơi, giờ thì tớ rất tin anh ta sẽ giết bà ấy!!! Tớ nên làm gì đây hả???
Mel
@by txiuqw4